Về tới phòng mình Thiếu Kiệt trầm ngâm khá lâu. Sắp xếp nội bộ đơn thuần của Tencent đã có nhiều vấn đề cần phải khắc phục không ít. Dựa theo những gì mà mình đã chính mắt thấy Thiếu Kiệt cần đưa ra một phương án không gây xáo trộn lắm trong vấn đề điều chỉnh lại công ty. Dù trước giờ nó hoàn toàn làm việc hiệu quả. Nhưng trong bộ máy đó là cả một vấn đề nan giải.
Thiếu Kiệt trầm ngâm suy nghĩ thật lâu trước hình thức việc làm của những người trong công ty, Trọng dụng người trong nhà, bợ đỡ để đạt được công việc muốn cắt đứt một lúc dường như không có cách nào hiệu quả.
Việc có thể làm nhất là để cho từng người từng người một cách ly toàn bộ những nhân sự có liên quan đến gia đình và bối cảnh ra riêng. Giống như xáo trộn một bộ bài chia ra cho nhiều người. Những quân bài yếu ớt sẽ được đánh ra trước.
“ Xem ra việc này không thể làm gấp được. Phải để cho Mã Hóa Đằng với Doanh Doanh cô ta cải tổ lại Tencent trong thời gian sớm nhất nếu không ngoài mạnh trong yếu thế nào cũng sụp đổ. Nhất là với việc sắp triển khai sắp tới cần phải để cho những người này không can thiệp gì vào nguồn điều động chỉnh sửa gì mới được.”
Thiếu Kiệt nói một mình trong phòng rồi mới lấy điện thoại gọi cho Trương Hạo.
Bên kia khá nhanh Trương Hạo đã tiếp cuộc điện thoại của Thiếu Kiệt.
- Mày không gọi tao cũng gọi mày! Ở đây chán lắm rồi đấy! Đi đâu đi chứ ở đây miết chắc tao khùng quá!
Bên kia Trương Hạo với giọng của mình trách móc. Hắn cả ngày vòng vòng ở cái công ty này không ra đường có chút khó chịu. Nhất là những gì hắn nói hầu hết không ai hiểu. Còn người hiểu được hắn nói thì lại không đi cùng. Tâm trạng của Trương Hạo có thể nói là tồi tệ.
- Tình Hình ở đây chưa thật sự ổn định muốn đi cũng không được. Tạm thời phải ở đây làm xong một số chuyện đã. Mày đi gặp Mã Hóa Đằng với Doanh Doanh nói rằng tao cần gặp họ để bàn việc. Nói họ sắp xếp ở chỗ nào thuận tiện thì làm.
Trương Hạo chưa kịp nói thêm điều gì nữa thì ở bên này Thiếu Kiệt đã cúp máy. Chỉ còn lại vang trong cái điện thoại của hắn một âm thanh tút tút.
“Mẹ cái thằng này định làm gì nữa đây?”
Suy nghĩ trong đầu của Trương Hạo lúc này là như thế nhưng hắn cũng không biết làm gì hơn vì ngoài hắn ra Thiếu Kiệt cũng không tiện lộ diện để đi gặp mấy người Mã Hóa Đằng và Doanh Doanh.
Không quá khó để một người mang danh chủ tịch mới như Trương Hạo đến được phòng Mã Hóa Đằng. Hắn rất lịch sự gõ cửa phòng vài cái rồi mới bước vào.
Trước mặt Trương Hạo hắn một đồng giấy tờ trên bàn. Doanh Doanh thì đang đợi Mã Hóa Đằng ký xong những giấy tờ đó mà chuyển ra cho từng bộ phận.
Dùng vốn từ ngữ hạn hẹp của mình Trường Hạo mới nhìn Mã Hóa Đằng lên tiếng gọi.
- Thiếu Kiệt dường như có việc gì đó cần gặp mặt hai người kìa. Tạm thời những chuyện khác bỏ qua một bên đi.
Khá chú tâm vào đống giấy tờ cần phải giải quyết. Mã Hóa Đằng lúc này mới nhìn lên bên trên thấy Trương Hạo đứng ở đó với những tiếng nói mà Mã Hóa Đằng có thể hiểu đại khái.
- Thiếu Kiệt? không phải cậu ấy là Ngô Long sao?
- Quan tâm làm gì đó là tên gọi thân mật của bọn tôi. Hai người biết như thế được rồi.
Biết mình nói hớ bở Thiếu Kiệt hiện tại ở quốc gia này còn có một thân phận đó là Ngô Long. Mà đây mới là chiêu bài chính để Thiếu Kiệt có được quyền lợi cần thiết của mình.
- Nếu cậu ấy đã gọi thì chúng ta đi thôi. Những việc ở đây cũng không cần gấp lắm.
Mã Hóa Đằng lúc này cũng đứng lên. Việc Thiếu Kiệt gọi hắn gấp phải để đích thân Trương Hạo gọi đến chắc chắn sẽ không phải là chuyện nhỏ.
Doanh Doanh cũng không hiểu tại sao Thiếu Kiệt lại cần gặp cả cô. Bởi vì những chuyện quan trọng nếu có thể thương lượng với Mã Hóa Đằng để cô không cần biết quá nhiều thứ vẫn tốt hơn. Nhưng Trương Hạo lại bảo cô với Mã Hóa Đằng cần đi gặp Thiếu Kiệt. Chứng tỏ chuyện bàn bạc lần này có liên quan đến cả cô.
Đi cùng với Mã Hóa Đằng và Doanh Doanh đến phòng của Thiếu Kiệt. Cả ba người khá cẩn thận khi nhìn ngó xung quanh xem không có ai thấy mới bước vào.
Thiếu Kiệt ngồi ở cái bàn tiếp khách trong phòng của mình. Vốn là phòng dùng chung của các quản lý nên việc có một cái bàn tiếp khách không phải là lạ.
Căn phòng này được sử dụng không nhằm mục đích nghỉ dưỡng nên hầu hết những vật dụng chỉ đặt sơ sài cho gọi là có công cụ.
- Để tôi đi lấy vài chai nước!
Doanh Doanh thấy như vậy liền lên tiếng nói với Thiếu Kiệt. Cô hình dung ở đây việc mình trở thành người phục vụ cũng không lấy gì là lạ. Cũng giống như việc cô chuẩn bị trà hoặc vật dụng tiếp khách cho Mã Hóa Đằng mỗi khi có việc cần gặp người quan trọng.
Ngồi xuống trước mặt Thiếu Kiệt. Mã Hoá Đằng lúc này mới lên tiếng nói.
- Không biết cậu gọi tôi đến đây có việc gì quan trọng? Hiện tại đang bước đầu của các kế hoạch nên phải ít nhất một tháng sau mới có thể thấy được sự thay đổi.
Mã Hoá Đằng không biết Thiếu Kiệt gọi đến với lý do gì. Nhưng hắn biết chủ động báo cáo sơ lược tình hình mới không bị hỏi những vấn đề khó giải quyết.
Thiếu Kiệt lúc này chỉ mỉm cười không đáp lại lời nào. Hắn thấy hiện tại chưa phải là lúc trả lời. Bởi đơn giản những thứ hắn chuẩn bị đề cập không nằm trong phạm vi của Mã Hoá Đằng.
Vốn chỉ gặp riêng Doanh Doanh là được. Nhưng nếu hắn không trực tiếp nói chuyện với hai người về vấn đề đang tồn tại ở công ty thì sự chú tâm vào những việc khác của Doanh Doanh sẽ quên đi mất những việc nhỏ này.
Trương Hạo không còn gà mờ như trước khi thấy Thiếu Kiệt im lặng. Hắn đã hiểu ra người mà Thiếu Kiệt cần gặp là Doanh Doanh. Khi mà cô chưa có mặt hắn sẽ không đề cập đến những vấn đề mà các người khác không liên quan.
- Ông cứ bình tĩnh nào. Dù sao cũng phải đợi Doanh Doanh một chút chứ đâu thể để thiếu người.
Lời của Trương Hạo cũng nhằm cảnh báo cho Mã Hóa Đằng biết. Đối với việc hôm nay Thiếu Kiệt triệu tập việc liên quan hệ trọng nhất có thể nằm ở bộ phận của doanh doanh.
Khi tất cả mọi người trong phòng đều đợi một mình cô. Trở lại căn phòng với vài chai nước và một cái bình trà. Doanh Doanh thấy mọi người đều im lặng liền đặt những chai nước xuống bàn.
Cô định rằng sẽ đứng phía sau Mã Hóa Đằng để có thể nghe hoặc ghi chép lại giống như một thư ký bình thường và công việc của cô vẫn làm khi mà Mã Hóa Đằng ngồi với đối tác ở một bàn trà hoặc một buổi nói chuyện uống cà phê bình thường.
Điều này hoàn toàn không hề có gì đó là không ổn vì ở đây giống như một nơi nói chuyện bình thường. Trương Hạo với vai trò bên ngoài là cổ đông đại diện nhưng người chủ thật sự lại là Thiếu Kiệt. Ngồi ở vị trí ngang hàng với Mã Hóa Đằng sẽ là không việc gì. Còn Doanh Doanh cô chỉ với danh nghĩa là thư ký đối diện với việc ngồi ngang hàng cùng Mã Hóa Đằng chắc chắn sẽ không thích hợp.
Nhưng chính lúc cô định bước ra phía sau Mã Hóa Đằng thì Thiếu Kiệt lên tiếng nói.
- Doanh Doanh cô ngồi xuống luôn đi. Việc đứng phía sau Mã Hóa Đằng lúc này không thích hợp đâu. Tôi xem cô ngang hàng với Mã Hóa Đằng bởi công việc của ông ấy chưa chắc sẽ nắm hết mọi hiểu biết công việc như cô đâu.
Nhìn Doanh Doanh nói ra những ý kiến của mình vào lúc này. Thiếu Kiệt thấy nên để Mã Hóa Đằng biết hắn không chỉ muốn người làm việc có hiệu quả như Doanh Doanh ở một khía cạnh công việc cô ta cũng không phải là cấp dưới mà còn là người có thể quyết định một số thứ trong công ty của Tencent này.
Điều này cảnh tỉnh cho Mã Hóa Đằng hiểu đôi khi với Doanh Doanh là một người thư ký đơn thuần trong mắt ông ta có thể không bằng một vị giám đốc chuyên ngành nhưng năng lực của Doanh Doanh luôn hiện hữu và giúp đỡ công việc của Mã Hóa Đằng một cách thầm lặng.
- Nếu đã thế thì tôi xin phép. Không biết cậu có chuyện gì gọi tôi với ngài Mã đến đây lúc này.
Thiếu Kiệt đưa tay cầm lấy chai nước mở ra uống một hớp nhỏ rồi đặt lên bàn nhìn hai người Mã Hóa Đằng và Doanh Doanh nói.
- Việc gọi hai người nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ những tôi thấy nó ảnh hưởng cho công ty về lâu về dài nên bắt buộc phải gọi hai người ra đây chấn chỉnh một chút. Theo hai người thì những người trong công ty có mối quan hệ liên kết gia đình và người quen biết mình khoảng được bao nhiêu phần trăm?
Đem một sự việc hạ đến mức thấp nhất tầm ảnh hưởng của nó Thiếu Kiệt không muốn để Mã Hóa Đằng với Doanh Doanh lại nghĩ rằng việc mà hắn cần chấn chỉnh sẽ quan trọng cần làm gấp gáp. Mà làm chậm tiến độ của những việc khác.
Trước câu hỏi của Thiếu Kiệt Mã Hóa Đằng cũng có chút trầm mặc. Đối với một công ty những nhân viên có một mối quan hệ gần với một số người nào đó không phải không có. Bản thân của Mã Hóa Đằng đều hiểu trong công ty ở các bộ phận bên dưới đều sẽ có người này người kia. Nhất là những vị trí không mấy trọng yếu những nhân viên có thâm niên có thể đề cử người thân thuộc trong gia đình mình vào làm cho công ty là điều dễ hiểu.
Đều nói miếng ngon để dành người nhà thì chắc chắn với những công việc có thể kiếm được tiền mà không quá lớn thì những người trong công ty luôn đặt lại cho các thành viên đang làm việc. Nhất là bộ phận nhân sự họ không thiếu người nhà đặt vào những vị trí bình thường mà không cần bằng cấp chuyên môn quá cao.
- Việc này tôi nghĩ có nhưng sẽ không quá cao. Vì ở một vài vị trí tôi thấy một số nhân viên để cho người nhà mình có thể vào làm trong công ty. Điều này dường như không có hại lắm mà cũng nói lên việc nhân viên muốn xây dựng công ty như là gia đình thứ hai của mình như thế không phải tốt sao?
Mã Hóa Đằng nhìn Thiếu Kiệt nói ra suy nghĩ của mình sau khi cảm thấy những vấn đề mà Thiếu Kiệt đang hỏi quả thật không lớn lắm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT