Doanh Doanh hiện tại khá trong mong xem Hoách Khang sẽ giải quyết mọi vấn đề như thế nào. Bởi vì đặt ở vị trí của hắn hiện tại mọi thứ cần thiết để làm việc chỉ dựa theo phần phán đoán và nhìn nhận cảm quan. Bởi vì không ai biết những dự án đó sẽ phát triển như thế nào và mang lại lợi nhuận bao nhiêu cho toàn bộ kinh phí đã bỏ ra.
- Cứ đợi chờ xem cậu ta đối phó với những việc này thế nào. Cần phải hiểu được những việc cậu ta làm đại diện cho năng lực thật sự của một quản lý cấp cao nhất là ở thời điểm hiện tại. Để đám người kia tin phục cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Mã Hóa Đằng nói xong lại bước tiếp về phòng làm việc của mình. Hắn cần phải làm những thao tác thủ tục suy nghĩ vấn đề liên quan khác về một thị trường giao dịch mà Tencent đứng ở vị trí trung gian bốn bên.
Cái đáng lo nhất của Mã Hóa Đằng là phải tranh chấp với các vị thế ngân hàng mà là nguồn vốn đầu tư cho kế hoạch này Thiếu Kiệt sẽ lấy từ đâu. Dù biết rằng sẽ không thiếu tiền nhưng số tiền đó nếu qua ba người kia thì lại là chuyện khác. Nó không giống như tự thân Thiếu Kiệt bỏ tiền ra đầu tư.
Vì khả năng cang thiệp vào mọi chuyện của những người kia là rất lớn chỉ có sử dụng từ chính nguồn vốn đầu tư của cô đông chính là Thiếu Kiệt thì nói lại là chuyện thắng chia tỉ lệ thua thì một mình hắn chịu. Mã Hóa Đằng trước đó cũng không phải không ít lần gặp trường hợp như vậy.
Suy nghĩ một chút Mã Hóa Đằng mới bất giác lên tiếng hỏi Doanh Doanh.
- Cậu ta ở đâu rồi tôi cần cậu ấy nói ít chuyện về tài chính sắp tới!
- vì đêm qua tới sáng nay cậu ta mới đi ngũ tôi nghĩ giờ này cậu ấy cũng chưa dậy đâu?
Câu trả lời của Doanh Doanh chỉ là phỏng đoán bởi khả năng Thiếu Kiệt sẽ thức nguyên ngày hôm nay nữa là rất nhỏ. Nhất là sau một đêm căn mắt nhìn màn hình như thế thì chắc sẽ không thể nào làm được.
- Thôi vậy đợi cậu ấy thức giấc rồi gặp.
Trong khi đó Hoách Khang sau khi chạy khỏi phòng họp với không ít người đi theo thì hắn trở về phòng làm việc của mình bế quan tỏa cảng không tiếp xúc với bất cứ người nào hẹn gặp.
Hoách Khang thật sự bực bội nếu như hắn biết trước việc sẽ xảy ra như thế này chắc chắn hắn sẽ không đi họp hôm nay. Dù sao mọi thứ thì hắn cũng đã biết có ngồi ở trong phòng cũng xem như người ta nói sao tôi nghe vậy.
“ Bực thật cái tên Mã Hóa Đằng này! Đến cuối cùng cũng không quên thù hắn chơi mình một vố đau thật chứ. Giờ đám người ở ngoài cứ đòi gặp. Bực chết đi được.”
Đi tới đi lui trong căn phòng của mình Hoách Khang cố gắng suy nghĩ sắp xếp mọi thứ cần thiết để hắn có thể thoát khỏi những việc rắc rối hiện tại.
Bên ngoài một thành viên trong đội ngủ của hắn mặt xanh ngắt không còn một giọt máu cố gắng bước vào trong phòng của Hoách Khang lên tiếng nói.
- Anh khang anh làm gì mà đám trưởng bộ phận kia đọi gặp anh không kia. Anh xem tính sao thì tính bọn em không chặn được hết đâu. Ra vào trước sau gì cũng gặp anh cứ gặp họ trước đi rồi tính.
- Mày biết cái gì! Giờ gặp họ cho bị ăn tươi nuốt sống à. Cái đám người đó hắn nghe là mấy dự án muốn được cấp tiền phải thông qua anh mày duyệt giờ thì hay rồi thành một cái bãi chiến trường.
Người nhân viên cấp dưới của Hoách Khang ngẩn người ra? Hằn không nghĩ rằng chuyện lại phát sinh như vậy. Những người cấp dưới này của Hoách Khang hầu hết là hắn đề bạc lên khi vừa nhậm chức vụ nên những người như tên nhân viên trước mặt đều được xem như là thân tín.
- Em không biết anh được thăng chức gì nhưng hiện tại tình hình em thấy tốt nhất anh cứ tiếp đám người đó từng người từng người nói chuyện qua loa cho xong rồi sau đó dựa theo báo cáo mà họ đưa đến mà tín chứ giờ anh mà không gặp họ thì anh em mình cũng khỏi về đấy.
Hoách Khang trầm mặc một lúc mới gật đầu đáp lại với tên nhân viên của mình.
- Thẩm Cữu mày ra nói cái đám chợ trời kia xếp hàng từ giờ đến cuối giờ anh mày sẽ gặp hết những người đến đây đem theo báo cáo ai đến trước tiếp trước. Nếu không thì miễn tiếp. Giải quyết tình trạng trước mắt xong cái đã mấy tên đó tính sau. Xong rồi triệu tập mọi người vào họp.
Mệnh lệnh của Hoách Khang được đưa ra tên Thẩm Cữu nhanh chóng gật đầu bước chân ra khỏi cửa một cách nhanh nhất để công bố những thông tin vừa được truyền tải của Hoách Khang.
Đám người đuổi theo Hoách Khang bị chặn lại trước cửa bộ phận dự án nháo nhào không khác gì chợ trời. Khi Thẩm Cữu mang tin tức ra công bố không có ít người lưỡng lựu một vài phút không muốn rời đi. Nhưng có một số người rất nhanh họ hướng về phòng ban của chính mình bắt đầu đem những số liệu cần thiết của dự án mình đang làm thống kê thành một bản báo cáo cần thiết.
họ hiểu rằng nếu họ đến sớm họ sẽ có được nhiều thời gian nói chuyện với Hoách Khang hơn. Nhờ vậy mà cũng có nhiều cơ hội lấy được sự đầu từ kéo dài dự án. Đối với lời nói của Thẩm Cữu truyền tải họ ngay lập tức chọn tin tưởng. Bởi vì một điều hòa thượng có thể chạy nhưng chùa thì không.
Hoách Khang có làm gì đi nữa cũng phải đến công ty đi làm. Cũng có những người không ít tư tưởng rằng họ sẽ làm báo cáo và đợi ở trước cửa sau giờ tan ca chỉ để có thêm thời gian để giải trình dự án của mình cho Hoách Khang có thể hiểu được họ đang làm cái gì mà không phải qua một bản giấy tờ khô khan.
Doanh Doanh đưng từ phòng mình nhìn thấy không bao lâu mấy người trưởng phòng các bộ phận giải tán cũng lấy làm thú vị với Hoách Khang. Cô đứng đó nói thầm chỉ để một mình cô nghe thấy.
“ Nhanh như vậy đã giải quyết xong hết đám người này rồi sao. Xem ra khả năng ứng biến với tình hình bất lợi đúng là có chút tiểu đạo. Nhưng cái đám cáo già kia chắc chắn sẽ không buông tha đâu kich hay còn kèo dài.”
Gần nữa tiếng sau những người trưởng bộ phận còn ở lại sau khi lân la nói chuyện với những người thân tín của Hoách Khang không khai thác được gì đành phải quay về làm đúng theo quy trình.
Cả đám người này khi rời đi thì toàn đội ngủ của Hoách Khang ngay lập tức vào trong phòng của hắn. Thẩm Cữu củng với bốn người nữa bước vào trong phòng với cảm giác mệt mỏi lắc đầu.
- Cái đám đó đúng là dai hơn đĩa đói. Anh Khang anh nói rõ xem chuyện gì đang xảy ra thế này? Tự nhiên nơi cái chỗ không ai thèm đếm xĩa giờ lại tay bắt mặt mừng như quen thân lắm. Đúng là lạ mà.
Hoách Khang ngồi trên cái ghế dựa văn phòng của mình dựa lưng vào lớp đệm được bọc vải xanh thở dài.
- Anh mày bị Mã Hóa Đằng chơi cho một vố đây này! Bọn mày không biết tự nhiên trong cuộc họp hắn đưa anh lên làm bia đỡ đạn ở cái chức giám đốc phòng đầu tư phát triển. Cái đám kia không nháo nhào lên mới là lạ.
Mấy người Thẫm Cữu ngồi xuống không cần biết chuyện gì cầm mấy chai nước lọc ngay lâp tức khui ra uống một hơi. Cho đến khi Hoách Khang nói hết câu họ mới dừng lại.
Một tên đang đứng nhìn Hoách Khang cười cười đáp lại
- Như vậy phải vui mới đúng chứ. Anh lên chức thì bộ phận mình cũng thay đổi chức vị hết luôn rồi. Có cần phải lo lắng như thế không?
- Mày có bị ngu không chuyện tốt như thế thằng cha kia lại đưa đến tay mình à. Chắc chắn phải có gì đó mà đám người kia mới làm như vậy?
Thẩm Cữu ngay lập tức mắng làm ở đây không bao lâu nhưng hắn thấy đây là lần đầu tiên đám người mắt cao hơn đầu lại hạ mình làm những việc giao tiếp với những nhân viên cấp thấp như bọn hắn. Nếu trước đây có tiếp xúc có chăng chỉ với giọng quát tháo mà không phải như bây giờ nịnh nọt làm thân.
- Đúng là có chuyện nên đám đó mới như thế đấy. Các Kế hoạch đầu năm đưa ra sẽ bị hủy bỏ. Đám người có một cơ hội để tiếp tục kéo dài dự án với mười phần trăm đầu tư cầm chừng nếu được thông qua. Mà phòng mình lại là nơi sẽ chịu trách nhiệm đó. Bọn mày nói đám kia không như vậy mới là lạ.
Hoách Khang ngay lập tức kể rõ mọi việc một cách tóm tắc nhất để cho đám người Thẩm Cữu có thể hiểu được vấn đề chính trong chuyện này.
cả phòng sáu người dderu rời vào một sự im lặng. Không như Hoách Khang áp lực từ chính Thiếu Kiệt và Mã Hóa Đằng.
Những người bên dưới như đám người tin cậy của hắn biết được chút ít việc cũng thấy khả năng để tiếp tục những kế hoạch đó làm ra có thu nhập lại cũng khá khó.
Vì tiền chi ra không nhiều nhưng số tiền đó đã được Mã Hóa Đằng hứa thì chắc chắn phải làm. Nếu cho đám người kia được thông qua kế hoạch dự án có làm hời hợt đi nữa thì họ cũng nhận được mười phần trăm còn chịu tội thì nhóm người của Hoách Khang đứng ra làm chim đầu đàn. Bởi những dự án này từ tay của họ xét duyệt.
- Mẹ nó đúng là đẩy người ta vào cái hố lớn mà. Mười phần trăm không ít tiền. Những để làm được dự án làm sao mà làm. Nội phần code với đồ họa của một cái trò chơi không đã tiêu tốn không ít. Đấm chuyển đổi lập trình hình ảnh làm sao mà chịu chứ. Xem như chả có cái nào được duyệt mà thành công đâu anh Khang.
Thẩm Cữu suy tính về những kinh phí cần thiết cũng thấy được để tiếp tục dự án của đám người kia đều là không khả năng. Làm việc trong môi trường này hắn hiểu rằng bộ phận đồ họa hình ảnh là một đơn vị khó nhắn chỉ có thể tính toàn bằng tiền và tiêu tốn tiền nhiều nhất.
- Thật không thể nào như lúc này được. Đúng là một người đắc đạo gà cho lên trời Còn khi té ngựa thì bị đá bồi thêm một cái chơi như thế này chỉ có thể không duyệt toàn bộ các dự án. Mà làm như vậy thì đắc tội không ít người. Tiến Thoái Lưỡng Nan. Làm cũng bị mà không làm cũng bị.
Một tên Khác cũng nói ra suy nghĩ của mình. Trong lời nói của hắn đem hết toàn bộ những câu châm ngôn có thể miêu tả được hình ảnh đối lập giữa sự sung sướng và cái đau khổ để làm minh chứng cho việc những người bọn hắn sắp phải đối mặt
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT