Thiếu Kiệt sau khi tắt đi đường truyền kết nối vẫn ngồi im trên cái ghế của mình nói thầm.
“Xem như xong một việc bước tiếp theo là hướng các mô hình kinh doanh cần thiết ra quốc gia này sau đó lại gộp lại ở một phương diện tổng hợp. để có thể ứng phó toàn diện trước sự thay đổi của công nghệ”
Im lặng ngồi ở đó lúc này căn phòng chỉ còn mỗi mình Thiếu Kiệt cho đến khi từ bên ngoài căn phòng bước vào Tú Trinh trên tay chiếc điện thoại vẫn còn đang có tín hiệu.
- Jackson muốn xin ý kiến chỉ thị từ cậu.
Đem tay mình càm lấy điện thoại đang kết nối trong tay Tú Trinh Thiếu Kiệt mới đặt vào bên tai mình lên tiếng nói.
- Tôi nghe đây Blake?
- Hiện tại bên mình bị thương nhẹ có ba người và một người tử vong. Anh không muốn để họ ở lại đây. Dù sao nơi này không phải là quê hương của họ. Em tính thế nào.
Thiếu Kiệt im lặng một vài giây suy nghĩ sau khi nghe được tâm tư của Blake.
- Việc này em sẽ sắp xếp trước tiên đưa người của mình quay về lại căn cứ lâm thời. Toàn bộ đồ dùng đang ở Tencent sẽ được sắp xếp sau. Em cũng không muốn thấy những người của mình nằm lại nơi đất khách quê người này. Việc này em nghĩ là anh có cách nên mới gọi điện thoại như thế này đúng không.
- Thật chất cũng không phải là cách gì tốt nhưng anh nghĩ em có thể kiếm được một chiếc xe lạnh có thể thông qua được mấy chốt chặn biên giới. Chỉ có việc di chuyển thi thể của anh ta bằng con đường này là thiết thực nhất. Dù là có khá lâu ngày nhưng vẫn tốt nhất như em nói đường bộ tương đối an toàn.
Thiếu Kiệt không thấy có điều gì rắc rối trong chuyện này nên ngay lập tức liền đồng ý với Blake. Những việc như thế này tương đối đơn giản. Cũng không phải khó khăn lắm nên lập tức đồng ý.
- Được cứ làm theo ý anh đi. Mọi thức em sẽ thông qua người sắp xếp chuyện này.
Khi ngắt máy cuộc gọi của mình. Thiếu Kiệt ngay lập tức nhíu mày. Hắn thật sự gò bó với những gì đang diễn ra. Bên cạnh hắn có thể sử dụng người để giao tiếp và làm việc ở quốc gia này thật sự quá ít. Không thể nghe nói được ngôn ngữ của đối phương là một điều bất lợi đối với những thành viên vô ảnh.
- Tú Trinh tôi nghĩ nên thêm một khóa học nghe nói tiếng trung cho Vô Ảnh mà bắt buộc mọi người đều phải tham gia. Nếu không sau này tôi vì mọi người mà thiệt thòi lớn.
- Cậu cứ muốn mọi người trao dồi hết kỹ năng giờ cả kiến thức. Cậu định huấn luyện Vô Ảnh thành tiến sĩ hết hay sao thế.
Tú Trinh lập tức đáp lại bằng một giọng điệu không hợp tác. Thiếu Kiệt chỉ nói ra suy nghĩ nhất thời của mình cũng chẳng muốn nhiều lời về vấn đề này với cô.
- Tôi đi nghỉ ngơi một chút. Khi nào mọi người về cô lập tức gọi tôi dậy. Những thiết bị ở đây cô tự mình canh giữ đừng để người nào đụng đến.
Nói rồi Thiếu Kiệt đứng lên rời khỏi căn phòng để lại cho Tú Trinh canh giữ những thiết bị cần thiết. Không khi tại căn phòng chùng xuống khi không còn một ai cả căn phòng như không có người nào mặc dù Tú Trinh vẫn ngồi đó im lặng nhìn căn phòng trống rỗng với đầy những thiết bị thở dài.
Cô thấy mình cố gắng nhiều thứ vẫn còn chưa đủ. Xung quanh mọi người lúc nào cũng được công nhận còn cô thì với tính cách của mình luôn gây trở ngại cho Thiếu Kiệt giờ đến mức cô không biết mình có thể làm gì để theo kịp bước chân của mọi người.
Đang suy tư một mình nhìn vào những thiết bị một cách vô hồn Tú Trinh hoàn toàn không biết rằng có một người xuất hiện ở sau lưng mình.
- Xem ra cô đang có tâm sự nhỉ.
Giọng nói làm cho Tú Trinh giật mình vội quay qua nhìn thì thấy Thiếu Kiệt đứng sau lưng mình từ lúc nào. Nhìn thấy hắn cô có vẽ lúng túng bởi trước giờ xuất hiện trước mặt Thiếu Kiệt luôn là một mặt cứng răng và thích làm những điều mà người khác không thích. Giờ lại bị chính người mình hay đối nghịch nhất thấy được phút thất thần của mình cô có chút gì đó khó nói.
Dáng vẽ của Tú Trinh làm cho Thiếu Kiệt không khỏi mỉm cười. Hắn nhìn cô nhẹ lắc đầu một cái rồi nói.
- Tôi biết cô đang tự hỏi mình tại sao tôi không cho cô tham gia nhiệm vụ lại bắt ở không đứng đây và nhiều thứ thắc mắt tại sao mọi người không tin tưởng mình khi thấy cô đảm nhận nhiệm vụ dẫn người tới đấy, tôi nói đúng chứ.
Không phản bác được với những gì Thiếu Kiệt vừa nói Tú trinh chỉ có thể gật đầu. Vì nếu muốn nói điều gì đó cho chuyện này cô không biết bắt đầu từ đâu. Mọi người đều có nhiệm vụ của mình và họ hoàn thành một cách không sai biệt lắm với sự sắp xếp của Thiếu Kiệt. Chỉ có cô là khác với họ. Cô hoàn toàn không đạt được những thứ mà Thiếu Kiệt cần. Những công việc hắn giao cho cô cái hoàn thành được thì cũng nhờ vào bàn tay người khác trợ giúp còn những thứ không hoàn thành xong thì cũng do cô làm ra.
- Tôi biết cô đang như thế nào nhưng đây là điều bắt buộc vì nếu không như thế cô cũng chẵn phải là Tú Trinh tôi biết. Có thể cô không bằng mọi người nhưng cái cô có được mọi người sẽ không có. Đừng quá chú tâm vào những gì người khác có mà hãy nhìn bản thân mình có gì mới thật sự là chân lý.
Tú Trinh bị một dàn lời lẽ hoa văn của Thiếu Kiệt nói làm cho rối não. Chỉ vấn đề biết mình cần làm gì thì có lẽ cô làm được nhưng nếu việc đó lại gây ra phiền phức thì lại là một việc khác.
- Cậu nói thì tốt lắm nhưng tôi tự biết những việc mình làm như thế nào. Nhưng mà nói mới nhớ cậu sao tự nhiên quay lại?
- Con người vốn không ai hoàn hảo hết cô cứ sống như trước giờ cô sống là được đừng thấy mình không được việc trong một phút chốc mà suy nghĩ vấn đề cao siêu. Nói chung tôi quay lại đây vì cái điện thoại để quên thôi. Cô cũng vậy có thể ngồi đây tự kỷ suy nghĩ một mình tiếp tục bi quan còn không thì bảo Doanh Doanh cô ta khóa phòng này lại mà đi thư giãn ở đâu đó. Tôi đi đây.
Tú Trinh không ngờ Thiếu Kiệt lại dứt khoát nói đi là đi như thế. Một mình Tú Trinh ngồi lại trong phòng lầm bầm nhắc lại câu nói của chính Thiếu Kiệt.
- Con người vốn không ai hoàn hảo.
Lúc này cô cũng khẻ mỉm cười. Đối với việc Thiếu Kiệt hay mọi người có xem cô là gánh nặng hay không thì đó chỉ là suy nghĩ của chính cô. Mọi người không nói ra có nghĩ là cô vẫn không đến mức như bản thân minh suy nghĩ.
- Đúng vậy cần lo gì những gì người khác nhìn nhận. Chỉ cần mình biết việc mình làm đúng là được. không phải Thiếu Kiệt cậu ta cũng như thế hay sao. Cần gì mình phải lo lắng những thứ không đâu thế này.
Cũng trong lúc này có một số người trằng trọc hoàn toàn không ngũ được. Họ bị chính những gì Thiếu Kiệt đã làm khiến cho không thể nào thoát khỏi suy nghĩ của chính mình.
“ một thiếu niên như cậu ta tại sao lại nắm giữ một lực lượng như thế được chứ. Nếu nói là một người nào đó lớn tuổi trong quân đội với mấy quân nhân thân tín thì còn được. Đằng này cậu ta quá trẻ làm sao có thể kiến tạo ra những thứ mà ở độ tuổi đó mình chưa làm được gì”
Mã Hóa Đằng nằm trên cái giường nơi phòng cá nhân của mình tay để lên trán hoàn toàn không thể nào chợp mắt. Chiến trường đó dù chỉ qua màn hình nhưng nó rất khác. Không giống như phim ảnh có thể nói đây là một sự dàn dựng.
Bởi tiếp xúc với những người chỉ cách mấy giờ đồng hồ lại ở trong một chiến trường xa lạ. Ở một khung cảnh mà khiến hắn thấy được sự tàn khốc của sự sống và cái chết. Hắn không biết rằng liệu với một thiếu niên tâm tính như Thiếu Kiệt có thể làm ra hành động tàn nhẫn đối với hắn hay không.
Đây không phải là thứ đấu tranh ở thương trường thường thấy. Đối với một thế lực có thể làm cho mình biến mất một cách không hay biết hắn thật sự sợ. Vì bằng rất nhiều lý do có thể làm cho một người chết mà không để lại bất cứ nghi ngờ nào. Thiếu Kiệt đã phô bày đủ khả năng làm được việc này khiến hắn thật sự lo lắng.
“ Phải làm sao đây nếu một ngày mình làm việc gì đó phật lòng cậu ta. Rồi lại rơi vào hoàn cảnh như vậy. Mình phải làm sao bây giờ?”
trong đầu của Mã Hóa Đằng hắn chỉ suy nghĩ về những việc hoàn toàn không thể xảy ra. Vì đuổi theo cái ý nghĩ đó của mình nên hắn hoàn toàn bị giật mình khi mà cánh cửa phòng bị ai đó gõ lên vài cái.
- Ngài Mã ông ngủ chưa! Tôi đem đồ dùng cá nhân của ông tới rồi đây.
Ngay lập tức ngồi dậy Mã Hóa Đằng sau khi nghe thấy giọng nói của Doanh Doanh ngay lập tức đáp lại.
- Cô vào đi!
Doanh Doanh bước vào với một túi vật dụng đi theo trên tay mình dàng vẽ cô không có gì bất thường đặt nó lên cái bàn gần đó. Cho đến khi đi lui ra thì Mã Hóa Đằng mới lên tiếng nói với cô.
- Dường như cô không lo lắng lắm đến những việc vừa xảy ra. Cô không thấy cậu ta đáng sợ sao?
- Không! Cậu ta như thế cũng không đáng sợ gì hết. Vì tôi hiểu mình đứng ở vị trí nào. Đối với việc cậu ta làm việc ra sao tôi không biết nhưng tôi biết. Nếu làm việc tốt cho cậu ấy sẽ không bị vấn đề gì mà còn được nhiều quyền lợi nữa. Bản thân Hoách Khang không phải là bằng chứng tốt nhất sao. Cái này chỉ là do ngài suy nghĩ nhiều mà thôi.
Thấy Mã Hóa Đằng tâm trạng và lời nói nhắm đến mục đích đơn giản vì những thứ mà cô và hắn đã thấy. Dù biết đối phương có bố cục sau lưng thâm hậu và một thế lực cường đại ngầm. Nhưng từ phong cách của Thiếu Kiệt đã nói rõ cho Doanh Doanh hiểu. Hắn là người rộng lượng và ít nhất hắn biết những người làm việc cho hắn sẽ được đãi ngộ không kém.
Hoách Khang chỉ là một nhân viên bình thường nhưng đi lên tới hiện tại đều do một tay Thiếu Kiệt tạo nên thì chắc chắn điều này thật sự tốt không giống như Mã Hóa Đằng nếu như không còn giá trị lợi dụng lập tức bị bỏ rơi lại.
"Mấy ngày vừa qua thật sự quá bận cho công việc bên ngoài xã hội. Nay sau khi deadline xong rồi sẽ trở lại viết truyện và ra đều lại ít nhất là một ngày sẽ đạt được 2 chương. Hi vọng là không bị làm phiền mong mọi người thông cảm "
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT