“Tôi đã nghiên cứu suốt đêm tư liệu mà các cậu gửi, tôi phát hiện ra một chuyện.”

Kỷ Lang cầm điện thoại vừa nghe Chris phân tích, vừa đẩy cửa ra khỏi phòng nghỉ.

Sở Sự Vụ bây giờ khá đông đúc, có rất nhiều cảnh sát ở đây, có người xem camera ghi hình, có người lấy lời khai, nhưng không có tiến triển gì.

“Trong ba vụ án, ba người chết, bao gồm luôn cả mục tiêu kế tiếp của hung thủ là Tô Niệm Đường thì duy nhất chỉ có người thứ hai là không có quan hệ với Tô Hải. Vừa hay nạn nhân này cũng là điểm mấu chốt nhất của vụ án.”

Nếu như hung thủ muốn đánh lừa cảnh sát, như vậy vụ án đầu tiên nhất định sẽ đứng độc lập trong chuỗi vụ án. Tuy nhiên, trường hợp này lại hoàn toàn khác, vụ án thứ hai mới là vụ tách biệt trong án liên hoàn. Vậy vụ án này e rằng cũng là điểm mấu chốt phản ánh nội tâm của hung thủ. Nếu như Lý Linh Linh và Diệp Khả đều là mục tiêu giết người có chủ đích của hung thủ, vậy thì Dương Tuệ thì sao? Chẳng lẽ là do hung thủ nhìn cô ta không hợp mắt nên giết chết?

Hiển nhiên không phải.

Nếu như đúng theo phán đoán, nguyên nhân chỉ có thể là Dương Tuệ có mối quan hệ nhất định nào đó với hung thủ. 

Trong nháy mắt, Kỷ Lang nhớ đến thời điểm Đường Đường hỏi dò Phạm Vĩ và Phạm Vĩ có nói một câu.

Những người kia không có bất cứ quan hệ gì với hắn. Căn bản hắn cũng chẳng cần phải đi giết những con người xa lạ.

Nếu đạo lý này cũng áp lên tâm lý của hung thủ, nếu như Dương Tuệ không có quan hệ với hung thủ, vì sao hắn lại muốn giết cô ta? Nếu như có quan hệ, vậy sẽ là quan hệ gì?

Kỷ Lang đã nhận ra được điểm mấu chốt này và bây giờ Chris cũng đang cùng anh phân tích. Dương Tuệ bị giết chết, không phải là do cô ta có quan hệ nào đó với Tô Hải, mà là vì cô ta có quan hệ với thủ.

Mà người này …

“Tôi nghĩ cậu có thể đi điều tra những người thân của nạn nhân thứ hai, đặc biệt là chồng của cô ta.”

Người này chính là Vương Hữu Tài …

Kỷ Lang cũng nghĩ như vậy, khi nắm được mối dây liên hệ này anh liền lập tức nghĩ đến một người, chồng của Dương Tuệ, Vương Hữu Tài.

Căn cứ điều tra từ vụ án trước, Vương Hữu Tài có khuynh hướng bạo lực, thậm chí bạo ngược. Khi Dương Tuệ mang thai, hắn không tin cô ta mang thai con của mình, thậm chí trong lúc say rượu còn đánh đến mức Dương Tuệ xảy thai. Có thật là chỉ vì say rượu đánh đến mức mất đứa con? Hay phải chăng hắn biết chắc đó không phải là con hắn.

Kỷ Lang cất điện thoại, mọi người trong sở thấy anh bước ra, lo lắng hỏi: “Sếp! Anh không sao chứ?”

Kỷ Lang lắc đầu, sắc mặt vẫn nặng nề như cũ, anh liếc nhìn một anh cảnh sát: “Tôi yêu cầu một nhóm cảnh lực và muốn xin lệnh khám xét. Tôi đã biết hung thủ là ai.”

Đây không phải là lần đầu tiên Kỷ Lang đến biệt thự nhà họ Vương, lúc trước vì có vụ trộm cắp nên anh đã đến đây một lần. Quay trở lại đây, căn nhà không có một ai, ngay cả người hầu cũng không. Kỷ Lang hận không thể đá văng được chiếc cổng lớn này.

Không biết từ đâu anh tìm lấy được một thanh sắt, ngay trước mặt cảnh sát, đứng ở cổng, xoạt xoạt vài tiếng, cánh cổng mở toang.

“Khà khà … Lúc ở trường, tôi lén học được.”

Hứa Thiên Lập trừng mắt: “Nếu Vương Hữu Tài không phải là hung thủ, các anh phải chịu trách nhiệm, tôi không thể gánh nổi.” Anh ta đã đứng trước mặt Cục Trưởng cam đoan sẽ bắt được hung thủ thì Cục Trưởng mới cấp cho lệnh lục soát.

Lê Huy vỗ vỗ vai Hứa Thiên Lập: “Đội trưởng Hứa, anh phải có lòng tin với sếp chúng tôi.”

Căn biệt thự trống không, Hứa Thiên Lập nhìn cánh cửa đã bị phá, không còn cách nào khác là lệnh cho cảnh viên tiến hành lục soát.

“Mọi người cố gắng lưu ý xem có tầng ngầm dưới đất hay không!” Kỷ Lang nhắc nhở, nếu nhà của Phạm Vĩ có mật thất, như vậy nhà Vương Hữu Tài có cũng không có gì lạ.

Cả nhóm cảnh sát lục soát toàn bộ căn biệt thự đều không phát hiện bóng dáng bất cứ ai. Sắc mặt Hứa Thiên Lập cau có, ánh mắt chất vấn nhìn Kỷ Lang: “Anh xác định hắn là hung thủ? Chỉ là chân dung của hắn rất giống hung thủ? Không có bất cứ chứng cứ nào. Tôi lại ngu ngốc tin anh, tìm Cục Trưởng xin lệnh khám xét …” Anh ta hối hận đến mức không nói thành lời.

Kỷ Lang chẳng muốn phí lời với anh ta, chạy thẳng lên lầu, tìm đến thư phòng của Vương Hữu Tài. Nếu như anh nhớ không lần, lần trước ở thư phòng này, anh vô tình nhìn thấy một bức ảnh cũ kẹp lẫn trong những tấm ảnh của Dương Tuệ. Thế nhưng, lúc đó anh không lưu ý, hiện tại anh đã thấy điểm đáng ngờ.

Tìm được rồi!

Trong ngăn kéo của Vương Hữu Tài, còn có một ngăn bí mật, cất giấu một tấm hình. Kỷ Lang rút tấm hình đó ra, là một bức ảnh trắng đen. Trong ảnh là một nhà ba người, người đàn ông cường tráng, người phụ nữ mặn mà, ở giữa có một đứa bé.

Vương Hữu Tài xác thực là bạn thân của Tô Hải, dĩ nhiên dung nhan của hắn đã thay đổi hoàn toàn, hắn đã phẩu thuật thẩm mỹ, do vậy nên Tô Hải mới không nhận ra hắn. Chính vì điều này mà Vương Hữu Tài trắng trợn, không kiêng dè mà triển khai kế hoạch trả thù.

“Hiện tại anh muốn kết thúc việc này như thế nào đây?” Hứa Thiên Lập cau mày: “Vương Hữu Tài tạm thời không liên lạc được, công ty của hắn hình như đã tạm ngừng kinh doanh. Rốt cục là tay Vương Hữu Tài này là sao?”

Kỷ Lang hít sâu một hơi, trong ngăn kéo bí mật cũng tìm được một phần kết quả. Là ung thư gan giai đoạn cuối! Kết quả từ ba tháng trước, cũng là thời điểm phát hiện án mạng của Lý Linh Linh. Vì nguyên nhân này mà hắn lựa chọn trả thù sao? Vậy bây giờ Đường Đường sẽ ở nơi nào?

*

Tô Niệm Đường mở mắt ra, đầu vẫn còn cảm giác choáng váng. Cô phát hiện mình nằm trên một chiếc giường hôi hám, đầy mùi ẩm mốc, nhưng tay chân không bị trói. Tô Niệm Đường ngồi dậy, nhìn bốn phía. Một ngôi nhà cũ kỹ, mùi ẩm mốc, trộn lẫn với một chút mùi hương quen thuộc. Hình như đã ngửi thấy ở đâu đó, cô cảm thấy khá khó chịu.

“Nơi đây vốn dĩ là một ngôi nhà của một gia đình hạnh phúc. Tuy rằng không giàu có, nhưng có vợ, có con làm bạn, rất sung sướng.” Thanh âm của một gã đàn ông trung niên truyền tới tai Tô Niệm Đường, cô xoay người, nhìn về phía cửa. Hắn đang tiến vào.

“Là ông?” Tô Niệm Đường không biểu hiện dáng vẻ quá mức kinh ngạc, cô nhận ra được người trước mắt.

“Cô biết tôi?” Vương Hữu Tài hỏi ngược lại.

Tô Niệm Đường quan sát hắn một lượt: “Trước đây tôi đã từng gặp ông trong camera ghi hình, vóc dáng của ông rất giống với dáng người của hung thủ.” Chính là đoạn băng ghi lại cảnh hung thủ bắt cóc Diệp Khả.

“Thì ra là như vậy!” Vương Hữu Tài chậm rãi lên tiếng, giọng nói của hắn mang theo vài phần lạnh lùng: “Vậy cô biết tôi là ai không? Tại sao tôi phải bắt cóc cô đến nơi này?”

Tô Niệm Đường cực kỳ bình tĩnh, gật đầu: “Tôi biết, nếu như tôi là ông, tôi cũng sẽ hành động như vậy.”

“Cô biết?” Vương Hữu Tài phá lên cười hả hê: “Tôi nghe nói cô là con gái ruột của Tô Hải. Hắn coi cô như bảo bối. Cô nói xem nếu tôi giết cô ngay trước mặt hắn, hắn sẽ cảm nhận thế nào?” Vương Hữu Tài móc ra một con dao găm, nhẹ nhàng xẹt qua má Tô Niệm Đường.

Dao găm … Máu … Mẹ … 

Đôi mắt Tô Niệm Đường từ từ ửng đỏ, cô đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Vương Hữu Tài, cười cười: “Tôi có thể cảm nhận được tâm trạng của ông khi đó. Giống như trời sập xuống, toàn bộ thế giới chỉ một màu máu đỏ tươi, ông muốn tránh nhưng tránh không được, chỉ còn cách khốn khổ ở đây, khốn khổ chịu đựng …”

Vương Hữu Tài chứng kiến biểu cảm của Tô Niệm Đường, trố mắt: “Làm sao cô cảm nhận được điều này?”

“Bởi vì … tôi đã từng trải qua ….” Tô Niệm Đường đưa tay nắm chặt bàn tay đang cầm dao của Vương Hữu Tài, kéo về phía trái tim của mình: “Năm đó, khi những tên vô lại đó sắp giết chết mẹ tôi thì cảnh sát tới, bọn chúng bị tóm gọn. Mẹ tôi bị cưỡng bức, rồi bà ta cũng như thế này, nắm lấy tay tôi, hướng con dao đâm thẳng vào tim của bà. Máu, khi ấy tôi cảm nhận được khắp nơi chỉ toàn là máu, cho dù màu sắc hay hương vị cũng là chỉ là máu, ngập tràn mọi giác quan của tôi … Vì thế, tôi nghĩ ông nên vui mừng vì bọn chúng đã thẳng tay giết chết vợ và con ông; nếu không con trai của ông bây giờ phải chăng cũng sẽ như tôi đây?”

Vương Hữu Tài nghe Tô Niệm Đường nhắc đến vợ con, hắn lập tức nổi khùng, hắn thoát khỏi tay Tô Niệm Đường: “Mày câm miệng cho tao!” Tâm tình của hắn không ổn định: “Nhóc con, tao biết mày cũng là người bị hại năm đó; thế nhưng ai bảo mày là con gái của Tô Hải chứ? Dựa vào đâu mà cả nhà tao thì bị giết sạch; còn lão ta, nhiều năm sau lão vẫn có thể sống thư thái trên thế giới này? Bây giờ lão có tất cả mọi thứ: đàn bà, tiền tài, địa vị … Còn tao? Người thân của tao vì hắn mà chết … chết hết rồi …”

Tô Niệm Đường: “Vì vậy ông liền giết tất cả những người có quan hệ với ông ta?”

“Lý Linh Linh là người đầu tiên, là một cô gái vô tội. Lúc bắt đầu tao không muốn xuống tay với nó bởi vì có quá nhiều đàn bà xung quanh Tô Hải. Thế nhưng vì nó mang thai con của Tô Hải, như vậy nó cũng phải chết! Con của tao cũng không còn, thì Tô Hải lấy tư cách gì có con chứ???” Vương Hữu Tài kích động, mặt hắn đỏ au.

Tô Niệm Đường không nói lời nào, cau mày nhìn hắn, trong lòng bắt đầu tính toán sự uy hiếp của hắn lớn đến mức nào.

“Mày nhất định cũng rất hận Tô Hải … Ha ha ha … Vậy thì tốt...” Vương Hữu Tài lên tiếng: “Tao không còn sống được bao lâu, tao muốn kết thúc với Tô Hải. Lão rất thương người con gái này, tao sẽ ở ngay trước mặt hắn … Vợ con của tao năm đó chết thế nào, tao sẽ đối xử mày y như vậy … Không biết tâm tình của lão ta sẽ thế nào đây. Ha ha ha …”

Tô Niệm Đường ngửa đầu, ngón tay gõ gõ lên mặt giường dường như đang chuyên tâm suy nghĩ.

--- IA năm đó vì tôi chịu đựng tất cả, bây giờ tôi đã nhớ ra rời …

--- Phải không? cảm giác thế nào? Rất thống khổ?

--- Vừa mới đầu rất khó vượt qua, thậm chí không muốn tỉnh lại, thế nhưng …

--- Thế nhưng … cô nhớ tới, có người đã hứa cùng cô đối mặt.

--- Sau khi chịu đựng được, thì sẽ không sao nữa. Cám ơn cô năm đó đã gánh chịu tất cả cho tôi.

--- Trước mắt thì sao? Đường Đường, để tôi ra đi, đoạt lại con dao găm trong tay hắn, thừa dịp hắn chưa trói cô, giết hắn chết.

--- Không! Tôi phải phối hợp với kế hoạch của hắn, tôi cũng muốn chứng kiến dáng vẻ thống khổ của Tô Hải một chút.

--- Đường Đường! Thật ra cô còn điên cuồng hơn tôi nhiều.

Thật sao? Chắc vậy …

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play