“Diệp Khả, cô có nhìn thấy khuôn mặt của người đó không?”, trong phòng hậu thẩm của Cục cảnh sát, cảnh viên đang trong ca trực lên tiếng hỏi.

Diệp Khả hoảng loạn lắc đầu lia lịa: “Khi ấy trong tầng hầm quá tối, hơn nữa hình như người đó đeo khẩu trang, tôi vừa bước xuống xe, hắn liền vọt tới phía sau lưng tôi, muốn đánh ngất tôi. Tôi chống cự được nên hắn khiêng tôi đi, thật sự khôngnhìn thấy gương mặt hắn!”

“Diệp Khả, có phải gần đây cô hay nhận được tin đe dọa?”

“Đúng! Anh cảnh sát, hắn có phải là người gửi tin đe dọa tôi không? Thật đáng sợ! Người này muốn gì?”, Diệp Khả đưa tay che miệng, đôi mắt ngập tràn sự sợ hãi.

“Tại sao hắn lại ném cô lại?”

“Có thể hắn nhìn thấy có người đến, nên sợ. Cũng may là có Kỷ Lang … nếu không … tôi … Hu hu hu!” Diệp Khả òa khóc nức nở: “Anh cảnh sát các anh nhất định phải bắt được hắn …”

“Diệp Khả! Cô yên tâm, đây là chức trách của chúng tôi.”

Đường Đường đã bị bắt cóc hai tiếng đồng hồ.

Kỷ Lang coi đi coi lại camera ở trước cửa khu trung tâm thương mại, và bãi đậu xe, thế nhưng không có … không có đầu mối nào hữu dụng.

Camera ở phía lối ra khu trung tâm thương mại, Kỷ Lang trông thấy hình ảnh anh và Đường Đường tách ra, Đường Đường vẫn đứng ở ven đường, cúi đầu, không chú ý đến tình huống bên cạnh mình.

Một lát sau, một chiếc xe ở phía bãi đậu xe chạy vọt lên, thắng gấp trước mặt Đường Đường, Đường Đường chưa kịp phản ứng thì người ngồi trong xe lao ra, dùng một vật bịt miệng và mũi Đường Đường, Đường Đường không thoát được, rồi bị lôi lên xe.

Chuyện đã rõ ràng, mục tiêu của người này ngay từ bắt đầu đã là Đường Đường.

Kỷ Lang nhớ lại khi anh và Đường Đường khi đi dạo đã trông thấy bóng người theo dõi, anh yêu cầu cho coi camera khu thương mại và trước cửa rạp chiếu phim.

Không sai, người này ngay từ ban đầu đã theo dõi hai người bọn họ, ở cửa rạp chiếu phim, Đường Đường cũng trông thấy hắn nhưng hắn nhanh chân lẩn mất.

Camera ở phía tầng hầm khá tối, nhìn không rõ, đã giao cho cảnh sát mang về xử lý kỹ thuật.

“Sếp! Anh đừng quá lo lắng, chúng ta nhất định sẽ tìm ra!” Mọi người ở Sở Sự Vụ vì sự việc Đường Đường bị bắt cóc mà suốt đêm chạy qua chạy lại giữa cảnh cục và văn phòng.

Kỷ Lang biết bây giờ anh không được phép hoảng loạn, nhưng anh không thể khống chế được tâm trạng của mình. Đường Đường đã mất tích hai tiếng, trong hai tiếng này đã xảy ra những chuyện gì? Anh không thể tưởng tượng nổi …

“Sếp! Anh nghĩ lại thử coi gần đây chị dâu có đắc tội với ai không?”, Mục Y thấp giọng hỏi: “Hay là … Anh đã đắc tội với người nào rồi?”

“Không có … Không có …”, Kỷ Lang cau mày, lắc đầu, gần đây chỉ đang điều tra vụ án Lý Linh Linh và Dương Tuệ, thời gian đâu đi đắc tội với người khác chứ?”

“Vậy … có khi nào là hung thủ của vụ án này không? Hắn chọn chị dâu là nạn nhân kế tiếp?”, Lê Huy nhỏ giọng.

Kỷ Lang giật mình, trong chớp mắt sự tuyệt vọng lấp đầy đáy mắt anh. Thế nhưng anh nhanh chóng lấy lại sự tỉnh táo, anh kiên quyết phản bác: “Không thể! Đối tượng ra tay của hung thủ là những người phụ nữ lẳng lơ, mục tiêu không xác định. Nhưng theo camera thu lại, mục tiêu của hắn rất cụ thể, chính là Đường Đường, vì vậy không thể là hung thủ của vụ án đó!”

Anh chỉ đang thắc mắc rõ ràng hắn đã bắt được Diệp Khả, vậy tại sao giữa đường còn ném cô ta về phía anh?

Diệp Khả … Diệp Khả … Kỷ Lang đột nhiên nhớ ra … Diệp Khả nhận được tin đe dọa, lẽ nào có liên quan đến Diệp Khả?

Không … Không đúng! Diệp Khả và Đường Đường căn bản không có bất kỳ quan hệ gì, cho dù thế nào đi chăng nữa không thể liên lụy đến Đường Đường.

“Sếp! Đầu tiên chúng ta cần phải tìm hiểu rõ động cơ của hắn, như vậy mới có thể khóa chặt được kẻ tình nghi!”, Triệu Trạch vỗ vỗ vai Kỷ Lang ra hiệu anh hãy bình tĩnh.

Kỷ Lang hít sâu một hơi, từ từ thở ra một hơi, phân tích: “Đường Đường là giảng viên, trên căn bản không có ‘cơ hội’ đắc tội với người khác. Hơn nữa gần đây luôn ở bên cạnh tôi hỗ trợ tra án, đầu mối duy nhất của vụ án này chính là …”, Kỷ Lang thất kinh, đột nhiên đứng phắt dậy: “Tô Hải!”

Phản ứng của Đường Đường đối với Tô Hải rất kỳ lạ, nếu nói vụ này có liên quan đến vụ án trước đó, vậy chỉ có thể liên quan đến Tô Hải mà thôi.

“Được! Vậy chúng ta đi gặp Tô Hải!”, Triệu Trạch và Lê Huy đưa mắt nhìn nhau, Triệu Trạch gọi cho Tô Hải nhưng không nhận máy.

“Gọi đến nhà họ Tô!”

Nhà họ Tô có người nhận điện nhưng chỉ là người giúp việc.

“Xin hỏi có Tô Hải ở nhà không?”

“Bây giờ đã khuya, ông chủ đã sớm nghỉ ngơi. Mọi người có chuyện gì ngày mai lại gọi đến!”, đầu dây bên kia là giọng nữ, khá khó chịu.

Kỷ Lang giật lại điện thoại, lạnh lùng lên tiếng: “Ý cô nói ông chủ cô có nhà? Vậy chúng tôi sẽ đến thẳng nhà ông Tô, như vậy không quấy rầy chứ?”

“Được được! Để tôi xem xem ông chủ nghỉ ngơi hay chưa, nếu ông chủ đã ngủ, mọi người đến cũng vô dụng!”

Tô Hải có thể không sao, nhưng Đường Đường không chờ được.

Đường Đường đã bị bắt cóc hai tiếng rồi!

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mỗi lần kim giây dịch chuyển, là tâm trạng của Kỷ Lang lại lo lắng thêm một phần, kéo dài càng lâu, Đường Đường càng nguy hiểm.

Một phút sau, bên kia rốt cục cũng có thanh âm đáp lại, giọng Tô Hải có chút mệt mỏi: “Thám tử Kỷ, trễ thế này cậu gọi đến đây có việc gì?”

Kỷ Lang không dông dài với ông ta, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Ông Tô, tôi nghĩ chắc chắn những ngày vừa qua ông cũng cho người điều tra Đường Đường, vậy ông điều tra được chuyện gì, ông có ân oán gì với Đường Đường, ông có thể tiết lộ cho chúng tôi một chút được không?”

Đầu dây bên kia thở mạnh một cái, Tô Hải trầm giọng: “Đây là chuyện cá nhân của tôi, có liên quan gì đến cậu?”

Phản ứng Tô Hải không bình thường!

Kỷ Lang khẳng định Tô Hải nhất định đã tra ra được chuyện gì đó, không lẽ chuyện Đường Đường bị bắt cóc có liên quan đến ông ta?

“Ông Tô, mong ông nói cho tôi biết, hiện tại Đường Đường mất tích, chúng tôi muốn phối hợp với thông tin của ông để điều tra, khả năng lớn nhất là có liên quan đến ông!”

“Cậu nói gì? Con bé bị bắt cóc???”, giọng Tô Hải thật sự khiếp sợ, “Tại sao lại như vậy???”

“Vì vậy, ông có ân oán gì với Đường Đường?”, chỉ có giải được nút thắt này, mới có thể có phương hướng điều tra.

“Con bé … con bé là con gái ruột của tôi …”

“Hả???”, Kỷ Lang kinh ngạc thốt lên, “Ông có chứng cứ gì không?”

“Niệm Đường, Tô Niệm Đường, [Niệm hải đường xuân vãn, ly nhân vị quy], đây là tên người vợ quá cố của tôi đặt cho con gái.” Đầu dây bên kia, giọng Tô Hải mang theo sự hối hận khôn cùng và tràn ngập bi thương.

*Nhớ hải đường đã vào cuối xuân, sao người đi mãi vẫn chưa về.

Kỷ Lang làm sao có thể ngờ đến Đường Đường là con của Tô Hải. Thế nhưng, anh nhớ rõ mẹ anh đã từng kể, vì ba của Đường Đường bị truy sát, khả năng cũng chẳng còn sống sót … và giờ đây người phía bên kia lại nhận là ba của Đường Đường …

Cái chết của mẹ Đường Đường cũng là do việc nợ nần của ông ta mà ra … Nghĩ đến đây, đột nhiên Kỷ Lang hơi tức giận. Tên Tô Hải đúng là tên khốn nạn. Bây giờ ngẫm lại, có lẽ Đường Đường hay công kích ông ta một phần vì cô đã sớm nhận ra người đó là cha ruột của mình. Chẳng trách Tô Niệm Đường không muốn nói cho anh nghe, vì Đường Đường không muốn có bất kỳ quan hệ gì với người này.

Ring ring ring …

Điện thoại Kỷ Lang vang lên, anh không bỏ điện thoại bên tay kia xuống, dùng tay khác rút điện thoại của mình, người gọi đến là số máy của Đường Đường!

Ngay tại thời điểm này Đường Đường bị bắt cóc đã hai tiếng rưỡi.

“Alo!”

Đầu dây bên kia im lặng một lát, sau đó là giọng trầm trầm của đàn ông, khả năng là dùng thiết bị gây nhiễu âm thanh: “Kỷ Lang! Chuẩn bị một triệu tệ, nếu không người phụ nữ này sẽ chết!”

“Một triệu? Tôi đi cướp ngân hàng cũng không có nhiều như vậy!”

“Anh không có? Nhưng sẽ có cách!”, thanh âm của đối phương không chút cảm xúc, phảng phất nắm chắc chuyện Kỷ Lang sẽ xoay được số tiền này.

Cuộc đối thoại của Kỷ Lang truyền đến tai Tô Hải, giọng ông ta đầy lo lắng: “Sao vậy? Có phải bọn bắt cóc gọi đến không?”

Kỷ Lang ngắt điện thoại với Tô Hải, sau đó hít một hơi thật sâu: “Tôi làm sao biết được cô ấy đang trong tay các người?”

“Ha ha ha …”, một tràng tiếng cười vang lên, có tiếng thì thào, rồi đến tiếng hít thở nhẹ nhè, “Bây giờ anh đã rõ rồi chứ!”

Trán Kỷ Lang nổi gân xanh, anh nện mạnh tay lên bàn, lạnh lùng: “Nếu như mày dám chạm vào một sợi tóc của cô ấy … Đến khi tao bắt được mày tao sẽ cho mày biết hai từ hối hận viết thế nào!”

“Chuẩn bị một triệu, nếu không cái anh trông thấy sẽ là thi thể của cô ấy ….”

Đô … đô … đô …

Đâu dây bên kia ngắt máy, Kỷ Lang tức muốn ném chiếc điện thoại đi, nhưng anh khựng lại, bọn bắt cóc sẽ còn liên lạc lại.

Cảnh sát cũng biết tình hình phía bên này, chuẩn bị các thiết bị cài đặt vào điện thoại của Kỷ Lang, chờ đợi cuộc gọi kế tiếp của bọn chúng sẽ tiến hành nghe lén.

Chiếc điện thoại vừa trò chuyện với Tô Hải reo liên tục, tất cả đều là Tô Hải gọi đến. Kỷ Lang ấn nút nhận điện: “Ông còn chuyện gì?”

“Niệm Đường sao rồi? Có phải bọn bắt cóc gọi không? Chúng muốn bao nhiêu? Tôi có, bao nhiêu tôi cũng có!”

Kỷ Lang hừ lạnh: “Năm đó ông vứt bỏ mẹ con cô ấy. Bây giờ ông có nhiều tiền thì có ích gì chứ. Đường Đường không có liên quan đến ông.” Kỷ Lang ngắt điện thoại, quay sang gọi cho Kỷ Sóc. Anh không có một triệu, nhưng Kỷ Sóc có.

Bọn cướp biết anh có quan hệ với Đường Đường, cũng biết được chuyện anh có thể kiếm được một triệu đồng. Hắn nắm thông tin của anh và Đường Đường rõ như lòng bàn tay, hơn nữa mục tiêu của hắn chính là Đường Đường, do vậy khả năng đây chỉ là một vụ bắt cóc tống tiền.

Kỷ Lang hơi do dự. Nếu như mục tiêu là Đường Đường, vậy có liên quan gì đến Diệp Khả? Tại sao bắt cóc Diệp Khả ở tầng hầm? Nếu như bọn chúng biết bối cảnh của anh và Đường Đường, vậy thì cũng không bỏ qua Diệp Khả, Diệp Khả là con nuôi của Tô Hải, Tô Hải có nhiều tiền hơn gấp bội ấy chứ!

Phải chăng … bọn bắt cóc cũng biết Đường Đường là con ruột Tô Hải … Cho rằng con ruột thì đáng giá hơn con nuôi gấp ngàn lần nên mới ném lại Diệp Khả???

Cho dù thế nào đi chăng nữa, anh nhất định phải bắt được người này.

Đường Đường đã bị bắt cóc ba tiếng, khi bọn chúng chưa nhận được tiền, Tô Niệm Đường tạm thời vẫn còn an toàn, nhưng chắc chắn sẽ bị bọn chúng hành hạ … Kỷ Lang không thể chờ được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play