Mùng 3 Tết, Lincoln Bar theo thường lệ mở cửa buôn bán, Bạch Khôn hẹn Chu Trạch Diên tới đây.
Dưới ánh đèn sáng ngời trong quầy bar, khóe mắt Chu Trạch Diên ứ máu hiện lên rõ ràng.
Bạch Khôn có tật giật mình, lo sợ dò hỏi: “Ba ông đánh ông?“
“Dĩ nhiên không phải,“ Chu Trạch Diên đắc ý khoe: “Phong thủy luân chuyển, bây giờ tôi mới là cục cưng nha. Cái vết bầm này là do tôi với thằng em đánh nhau, nó bị thương nặng hơn tôi, tôi súyt nữa đấm rụng mấy cái răng của nó.“
Con ngươi của Bạch Khôn vô ý co rút lại, hỏi: “Nó vẫn còn ở nhà?“
Chu Trạch Diên đáp: “Không ở nhà thì đi đâu? À phải rồi, nó sắp đi rồi, có lẽ hai ba ngày nữa sẽ đi.“
Bạch Khôn cả kinh, bật thốt lên: “Trở về Mỹ sao?“
Chu Trạch Diên liếc anh, thâm ý nói: “Nó nói đã chuyển cổ phần cho ông, tôi đoán nó thật sự muốn buông tay.“
Bạch Khôn nốc liền hai ngụm bia, nói: “Anh đây lại chẳng thiếu gì cái của ấy, thích cút đâu thì cút.“
Chu Trạch Diên nháy mắt mấy cái, nói: “Tiểu Khôn Khôn, ông ngàn vạn lần đừng có mạnh miệng nha, em trai tôi lần này quyết tâm rời đi thật đó, sau này không định về nước nữa đâu.“
Bạch Khôn hơi giận, nói: “Ông có ý gì? Sợ tôi đi quấy rầy ông, cho nên nóng lòng đẩy tôi đi sao?“
Chu Trạch Diên sờ mũi, lẩm bà lẩm bẩm: “Còn nói không thèm? Tôi còn chưa nói gì, ông đã kích động thành như vậy.“
Bạch Khôn trừng hắn: “Ông còn muốn nói như thế nào nữa?“
Chu Trạch Diên buông tay, nói: “Khôn nhi, ông hãy thu em trai tôi đi.“
Bạch Khôn lập tức nổi giận, Chu Trạch Diên giơ tay, than thở: “Ông xem, nãy tôi đâu có nói như vậy, là ông nghĩ nhiều đó thôi.“
Bạch Khôn ngửa đầu tu cạn nửa chai bia dở, ánh mắt lẫn lộn: “Nói gì thì nói, ông vẫn cứ không thích tôi.“
Cả hai đều trầm mặc, lát sau Chu Trạch Diên lên tiếng: “Sao tôi có thể chê ông phiền chứ? Tôi chỉ không muốn ông sa đọa như thế.“
“Nhưng lần này không thể, tôi luyến tiếc tình cảm của y,“ Chu Trạch Diên cười khổ, nói: “tôi cũng không muốn để ông làm tiểu tam.“
Bạch Khôn thấp giọng mắng: “Cái đệt! Anh đây chỗ nào giống tiểu tam?“
Chu Trạch Diên kinh dị hỏi: “Ông cảm thấy ba tôi và ông, ai giống hơn?“
Bạch Khôn hít một hơi thật sâu, gọi người phục vụ: “Lại thêm nửa két bia!“
Chu Trạch Diên bồi anh đến hơn mười giờ thì về, hôm nay không cần phải mười hai giờ cấm cửa, chính hắn hí hửng về sớm một chút.
Còn mình Bạch Khôn nằm rạp trên quầy bar, đẩy tới đẩy lui một vỏ chai bia, phát ra tiếng lộc cộc lộc cộc.
Trần Bồi Nguyên bọc một thân hàn khí đi vào, kinh ngạc thốt lên: “Í da, hôm nay Bạch tổng sao lại rỗi rảnh tới đây vậy?“
Bạch Khôn ném cho cậu một ánh mắt, lạnh mặt nói: “Tới xem cậu có tuân thủ đạo đức nghề nghiệp hay không.“
Trần Bồi Nguyên xùy xùy, nói: “Nếu tôi có tâm làm giả sổ sách, anh xem cũng chẳng hiểu.“ Cậu đi thẳng lên phòng kế toán trên lầu.
Bạch Khôn tiện tay quẳng luôn chia bia rỗng kia đi, trong lòng có chút đố kị.
Trước khi Chu Trạch Diên xảy ra chuyện yêu bao đàn bà bao nhiêu, thì anh khi ấy ham nuôi đàn ông từng ấy. Anh dường như dồn sức cố phân cao thấp với Chu Trạch Diên, bạn giường bên người ba ngày hai bận đổi tới đổi lui. Nhưng trong đám nhân tình của mình, người anh không thích nhất chính là Trần Bồi Nguyên. Trần Bồi Nguyên không ham tiền của anh, cũng chẳng muốn món đồ trên trời nào, Bạch Khôn ghét cậu, đơn giản chỉ bởi cậu nhìn thấu nội tâm của anh.
Anh rất ít khi mang theo bạn nam tới quán bar, vì sợ Chu Trạch Diên phát hiện ra điểm gì đó. Có một lần anh và Trần Bồi Nguyên đi ngang qua quán bar, muốn vào lấy ít đồ, vừa vặn Chu Trạch Diên đang ở trong, cũng may hắn uống hơi nhiều, không chú ý tới Trần Bồi Nguyên.
Chỉ mấy phút mà thôi, ra ngoài cửa Trần Bồi Nguyên liền hỏi anh: “Đó chính là người anh thích?“ Bí mật Bạch Khôn giấu kín suốt mười năm, phảng phất lập tức phơi bày dưới ánh mặt trời. Ngày hôm sau anh liền đá Trần Bồi Nguyên.
Trần Bồi Nguyên tổng kết sổ sách xong đi xuống, thấy Bạch Khôn dựa vào quầy, trên cây cột đối diện có một mặt gương, bên trong phản chiếu dáng vẻ cực kì cô đơn của anh.
“Vẫn chưa đi?“ Trần Bồi Nguyên ngồi cách anh hai ghế, “Lát nữa là đóng cửa rồi.“ Giờ còn đang trong tết, mở khuya quá thì cũng chẳng có mấy người.
Đột nhiên Bạch Khôn lên tiếng hỏi: “Cậu cảm thấy, tôi thích Chu Trạch Tục à?“
Trần Bồi Nguyên đáp: “Tôi cảm thấy, giờ anh đang băn khoăn không phải là có thích cậu ấy hay không, mà là thích ai hơn đi?“
Bạch Khôn đứng lên, làm như gặp quỷ, nói: “CMN cậu là thầy bói sao?“
Trần Bồi Nguyên khoanh tay, nói: “Trước kia anh thích anh trai cậu ấy đi? Người anh chết anh liền di tình biệt luyến đến trên người em trai song sinh, điều này không phải rất bình thường sao.“
Bạch Khôn nằm xuống, không thú vị nói: “Cậu tan ca rồi, cút đi.“
“Nể tình anh là chủ nợ, tôi không chấp nhất với anh.“ Trần Bồi Nguyên lạnh lùng nhìn anh, nói: “Chiếc M3 ngoài cửa là của anh? Vừa nãy lúc đi vào tôi thấy nó bị người ta cào xước đó.“
Quả nhiên, trên cửa xe gạch gạch ngổn ngang, vừa nhìn là biết bị chìa khóa ác ý vạch lên.
Trần Bồi Nguyên chậm rãi tiêu sái đi ra, Bạch Khôn tức giận quát lên: “Cậu thấy sao không ngăn cản?!“
Trần Bồi Nguyên nhún vai trả lời: “Khi tôi tới nó đã như vậy rồi, tôi cũng không tận mắt nhìn thấy.“
Một chiếc xe đạp điện dừng dưới bậc thang, người ngồi trên xe là một chàng trai trẻ đội mũ bảo hiểm, ánh mắt dò xét Bạch Khôn.
Bạch Khôn đang nóng máu, liền mắng: “Thằng nhãi kia! Nhìn cái gì mà nhìn!“
Trần Bồi Nguyên liếc anh, nói: “Bạn tôi, tới đón tôi.“ Cậu đi xuống bậc thang, người trẻ tuổi kia cầm một chiếc mũ khác đưa cho cậu đội lên.
Mặc dù Trần Bồi Nguyên dường như có chút thiếu kiên nhẫn, nhưng nhìn hai người mắt qua mày lại thoạt nhìn dịu dàng đằm thắm lắm.
Bạch Khôn bỗng nhiên có chút cảm khái không nói thành lời, không tự nhiên lắm, nói: “Kia, hai người đi đường cẩn thận, gặp lại sau.“
Trần Bồi Nguyên gọi anh lại, nói: “Trả lời vấn đề khi nãy của anh, anh nhớ lúc Chu Trạch Tục mang tôi tới tìm anh mượn tiền không? Chính là lần tới nhà anh đó, anh đối xử với Chu Trạch Tục rất ác liệt không kiên nhẫn, nhưng ánh mắt nhìn cậu ấy lại không giống thế. Anh rất thích cậu ấy, ít nhất trong khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy anh thích cậu ấy còn hơn thích anh trai cậu.“
Cậu ngồi vào sau, vỗ vỗ vai chàng trai kia, nói: “Còn nhìn cái gì? Đi!“ Xe đạp điện chở hai chàng thanh niên rời đi.
Bạch Khôn ngây người đứng ở cửa, Trần Bồi Nguyên nói cái khoảng thời gian kia… Trong mắt cậu ‘Chu Trạch Tục’ vẫn là ‘Chu Trạch Tục’, lúc ấy anh cũng vẫn chưa biết người kia là người anh chứ không phải thằng em.
Anh quay vào trong quán, ngồi phát ngốc, nhớ tới xế yêu bị cào xước, giận dữ xem lại camera giám sát ngoài cửa.
Tiên sư nó thật sự quay được nè!
Người nọ quang minh chính đại đi tới cạnh xe, dường như bất mãn lắm liền hung hăng đá M3 mấy cái, sau lại cảm thấy như chưa hết giận, moi chìa khóa ra cào cào cào.
Bạch Khôn trợn mắt há mồm, người này nhìn quen quá, CMN lại là ‘Lục Địch Kỳ’.
Chu Trạch Tục!!! Cậu lại ngứa da phải không!!!???
Tức giận thì cứ tức giận, Bạch Khôn rốt cuộc không tới Chu gia gây sự. Người trong nhà đó anh bây giờ chẳng muốn đối mặt với ai hết.
Nhưng mà hôm sau, anh lại ‘vô tình gặp gỡ’ Chu Trạch Tục.
Buổi tối đám bạn thời đại học tụ tập, người đi rất nhiều, mọi người nhiệt tình náo nhiệt ôn lại chuyện cũ, tâm sự về những đổi thay của hiện tại.
Bạch Khôn không có hứng thú với chuyện này, ngồi một lát liền chuồn ra, trốn trong wc hút thuốc. Hút xong đi về, đúng lúc nhìn thấy Chu Trạch Tục cùng người khác ra khỏi phòng.
Bạch Khôn khó hiểu dâng lên chút xao động, đã ba ngày anh chưa được nhìn thấy Chu Trạch Tục. Kể từ sau hôm đưa lại giấy tờ chuyển nhượng cổ phần, Chu Trạch Tục liền không hề xuất hiện trước mặt anh nữa, trừ lúc phá xe anh bị camera ghi hình lại.
Chu Trạch Tục vừa đi ra hai bước, một chàng trai trẻ tuổi vóc người cao to từ trong phòng đuổi theo, cười gọi nó: “Địch Kỳ, anh đi cùng cưng.“
Chu Trạch Tục cười nói: “Sợ tôi lạc đường hả?“
Người nọ cười hì hì, nói: “Sợ cưng chẳng may run tay bắn hết nước tiểu lên tay thôi ha ha ha.“
Chu Trạch Tục vậy mà lại tán thưởng: “Nói hay lắm ha ha ha.“
Hai người nói nói cười cười, sóng vai đi tới. Bạch Khôn đen mặt đứng ở đó.
Chu Trạch Tục dừng bước, ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Trùng hợp quá ha.“
Bạch Khôn hừ lạnh một tiếng, không nói gì.
Chu Trạch Tục vòng qua anh đẩy cửa vào wc, chàng trai trẻ đi cùng hắn nhỏ giọng nói: “Địch Kỳ, ai vậy? Thoạt nhìn không thích cưng lắm.“
Chu Trạch Tục nhàn nhạt nói: “Vậy thì sao? Dù sao tôi cũng không thích hắn.“
Cửa phòng vệ sinh nhanh chóng khép lại sau lưng hai người, Bạch Khôn hung hăng nhìn chằm chằm cánh cửa kia, hận không thể đục hai cái lỗ trên đó.
Anh tức giận về phòng, mọi người vẫn còn đang hứng trí ngất trời trò chuyện vui vẻ.
Bạch Khôn ngồi trong góc, càng nghĩ càng tức, anh đây còn chưa nói không thích nó! Nó lại dám nói không thích anh? Đơn giản là! Tìm! Chết!
Họp lớp kết thúc, đám người hi hi ha ha đi ra ngoài, đứng ngoài cửa chào tạm biệt nhau, có một người bạn ngày xưa quan hệ khá tốt với Bạch Khôn bởi vì nghe tin nữ thần lấy chồng mà quá chén, lôi lôi kéo kéo tay áo Bạch Khôn kể lể mình có biết bao đau đớn khi ước mơ tan thành mây khói.
Trong lòng Bạch Khôn tràn đầy ghét bỏ, đặc biệt muốn tát một phát cho người này tỉnh ra, nề hà xung quanh đều là bạn học, thật sự không tiện ra tay, không thể làm gì khác hơn là có chịu nhịn.
Lúc này Chu Trạch Tục và chàng trai kia đi ra, Bạch Khôn vốn định tỏ vẻ cao quý lãnh diễm không nhìn thấy nó, ai dè Chu Trạch Tục đi ngang qua trước mặt anh, đến cả khóe mắt cũng không liếc anh một chút.
Cũng không biết người kia nói gì, Chu Trạch Tục cười ngả nghiêng, còn đưa tay thân mật (?) vỗ vỗ vai người đó.
Bạch Khôn không nhịn được thấp giọng mắng: “CMN! Lại dám câu dẫn người khác!“
Cậu chàng đang kể khổ sửng sốt, xoa nước mắt thốt lên: “Người anh em cậu hiểu lòng tôi! Tại sao cô ấy không đến câu dẫn tôi!?“
Bạch Khôn không để ý tới gã, thẳng tắp nhìn chằm chằm bóng lưng Chu Trạch Tục.
Người kia bỗng đưa hai tay ôm Chu Trạch Tục, hai người đứng bên lề đường dưới con mắt của mọi người, hôn!!!
Nói thì chậm mà xảy ra lại nhanh, hai mắt Bạch Khôn muốn phun lửa, quẳng lốp dự phòng của nữ thần qua bên, lốp dự phòng vốn đã mệt mỏi đau khổ, lần này hoàn toàn bị đả thương, lệ chảy ba nghìn thước.
Bạch Khôn đi mấy bước nhảy tới kéo tay Chu Trạch Tục, cứng rắn tách nó ra, buột miệng mắng: “Cậu dám hay không chừa chút sĩ diện hả?“
Chu Trạch Tục ngẩn người, lập tức trợn mắt nhìn: “Anh quản tôi? Liên quan gì anh? Tôi thích thế đấy.“
Bạch Khôn lớn tiếng nói: “Tôi thay anh cậu quản cậu!“
Chu Trạch Tục lạnh lùng nói: “Anh ta có ba tôi rồi, anh bớt ở đây tự mình đa tình đi.“
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT