‘Lục Địch Kỳ’ nhếch miệng cười, nói: “Anh, em là Trạch Tục đây.“
Mặt Chu Trạch Diên cứng đờ, đầu óc choáng váng, bây giờ có phải hắn đang nằm mơ không?
‘Lục Địch Kỳ’ cười nói: “Lần trước đùa với anh một chút thôi, anh không để bụng chứ?“
Chu Trạch Diên ngơ ngác lắc đầu, trong đầu một mảnh trống rỗng, hoàn toàn không biết gã đang nói cái gì.
‘Lục Địch Kỳ’ tinh nghịch nháy nháy mắt, nói tiếp: “Chẳng qua, anh đóng giả em lâu như vậy, chúng ta coi như hòa đi.“
Chu Trạch Diên đứng như trời trồng, hắn có một cảm giác rất hoang đường, rằng những gì xảy ra trước mắt chỉ là giả thôi.
‘Lục Địch Kỳ’ ôm cánh tay Chu Nhâm, tiếp tục độc thoại: “Ba ba trách em lâu rồi không về nước tới thăm mọi người, nhưng mà en nghe nó bên người ba ba còn có một ’em’ khác, em cứ tưởng là thằng xấu xa nào tới giả mạo, cho nên mới đặc biệt quan sát một thời gian, nếu như sớm biết là anh, em đã về từ lâu rồi.“ Nói xong, gã quay sang vô cùng tự nhiên mà làm nũng với Chu Nhâm: “Ba ba, con cực kì nhớ người.“
Chu Trạch Diên đứng im không nhúc nhích mà nhìn hai người họ, thời gian phảng phất như quay ngược lại.
Trước năm hắn lên mười bảy, từ thủơ ấu thơ đến khi thiếu niên, hình ảnh tương tự như vậy mỗi một năm, mỗi một tháng, mỗi một ngày lại diễn ra, hắn không nhớ nổi đã bao nhiêu lần, hắn – như giây phút này – đứng trong góc nhỏ, nhìn Chu Trạch Tục có thể thân mật dính vào người ba.
Hắn quay đầu đi, hoảng loạn nói bừa: “Suýt quên, tôi còn có chuyện phải đi ra ngoài.“ Dứt lời liền đi thẳng ra cửa.
Chu Nhâm bỗng lên tiếng: “Trời cũng sắp tối rồi, con có chuyện gì không đi không được?“
Chu Trạch Diên bước chậm lại, nhưng không dừng hẳn, gần như là tông cửa đi ra ngoài.
Hắn gần như bỏ chạy.
Chạng vạng đêm 30, người người trở về nhà đoàn tụ sum vầy với người thân, chuẩn bị tiễn tuổi cũ nghênh xuân mới. Bên ngoài trống trải, giữa đất trời như chỉ có một mình Chu Trạch Diên.
Hắn không mục đích máy móc men theo con đường nhỏ trong khu biệt thự, màn đêm buông xuống, trái tim sợ hãi dần dần chết lặng, bi thương cực lớn trước nay chưa từng có bao phủ quanh người hắn.
“Trạch Diên!“ có người đang gọi hắn, “Chu Trạch Diên!“
Hắn lập tức quay đầu lại, trong con ngươi phản chiếu một bóng người, xa xa chạy lại đây.
Bạch Khôn dừng ở trước mặt Chu Trạch Diên, lo lắng hỏi: “Trạch Diên! Ông, ông không sao chứ?“
Chu Trạch Diên không mặc áo khoác, chỉ mặc một chiếc áo lông màu xám trắng cổ chữ V, chân xỏ một đôi dép nhung. Đến lúc này hắn mới cảm thấy lạnh, hít hít mũi, cười đến thảm thương: “Khôn nhi, tôi thất tình.“
Bạch Khôn trái lại tỉnh táo hẳn ra, hỏi: “Em trai ông về?“
Chu Trạch Diên “ừ“ một tiếng, tầm mắt buông xuống rơi trên hình ảnh hoạt họa trên dép.
Bạch Khôn cau mày, mạnh mẽ ôm hắn, phát giác hắn muốn giãy ra, Bạch Khôn cười khổ, nói: “Tôi không có ý khác.“
Im lặng một hồi, Bạch Khôn lên tiếng: “Tạm qua chỗ tôi đi, sắp hết năm rồi.“
Chu Trạch Diên nghiêng đầu ngóng về hướng căn nhà, cây cối che kín, chỉ có thể xuyên qua tán lá thấp thoáng ánh đèn xa.
Bạch Khôn mua một căn hai phòng ngủ ở khu nhà mới khai trương gần quán bar, Chu Trạch Diên biết chuyện này, nhưng mà còn chưa tới bao giờ.
Bạch Khôn mở cửa dẫn hắn vào, bên trong không ngờ rất ngăn nắp, trên ghế sa lon trắng tinh đặt mấy cái gối ôm tròn vo, bàn trà sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi, bày một bộ trà cụ mang phong phạm Trung Quốc.
Bạch Khôn nói: “Ngồi trước đi, tôi đi nấu bánh chẻo cho ông, thịt heo hành tây với sam sun*, ăn cái nào?“
Chu Trạch Diên câu nệ nhìn anh, không lên tiếng, Bạch Khôn đành tự quyết: “Làm cả hai đi, ăn cái nào thì ăn.“
Chu Trạch Diên gật đầu, ngồi xuống một đầu ghế, cầm gối ôm, ngả ra lưng ghế.
Bạch Khôn giơ tay ra, muốn sờ sờ đầu hắn, đến nửa đường lại thu về, nói: “Dưới kệ ti vi có máy chơi game, muốn chơi thì chơi một lát đi.“
Anh xoay người đi vào phòng bếp. Chu Trạch Diên mếu máo, cúi đầu chôn mặt vào gối ôm, cực kì muốn khóc.
Chu Trạch Diên bỏ gối ôm xuống, đứng dậy đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, nhìn dáng vẻ chật vật của mình trong gương, nhẹ giọng tự giễu: “Nhìn mày coi, như con chó rơi xuống nước [= thảm].“
Hắn đi ra, Bạch Khôn đứng bên cửa, cau mày nói: “Ông không phải đâu.“
Chu Trạch Diên nhếch miệng cười: “Tôi cũng đâu có nhà.“
Bạch Khôn muốn nói nữa, Chu Trạch Diên liền chặn lại: “Không cần phiến tình, trong lòng tôi đều biết.“
Bạch Khôn nghiêng đầu nở nụ cười.
Ăn bánh chẻo xong, Chu Trạch Diên đi tắm nước nóng, Bạch Khôn lấy quần lót và đồ ngủ mới cho hắn.
Hắn lau tóc đi ra phòng tắm, lấy làm lạ, nói: “Áo ngủ của ông vừa người tôi ghê.“
Bạch Khôn tựa vào ghế salon xem Xuân Vãn, không nhìn hắn, đáp: “Vốn chuẩn bị cho ông.“
Chu Trạch Diên mờ mịt “ừ?“ một tiếng.
“Tôi vốn cho rằng, ông cũng sẽ ở đây.“ Bạch Khôn quay qua, chân thành nói, “Cho nên từ lúc bắt đầu, đồ đạc trong phòng đều chuẩn bị vì em.“
Chu Trạch Diên ngẩn người, muộn màng nhận ra, trang trí hay đồ đạc trong phòng, gối ôm trên salon, thậm chí ngay cả hoa văn và màu sắc trên chén trà, đều dựa theo sở thích của hắn.
Mím chặt đôi môi, hắn của hiện tại so với hắn của bất luận thời điểm nào trong quá khứ đều hiểu rõ tâm trạng yêu mà không được đáp lại.
Bạch Khôn tắt âm tivi, đứng dậy đi tới trước mặt hắn, đùa nghịch lọn tóc của Chu Trạch Diên, vừa định tiến lại gần, Chu Trạch Diên liền nói: “Ông đừng có hôn tôi.“
Bạch Khôn: “…”
Chu Trạch Diên đẩy tay anh ra, nói: “Kể cả bây giờ hai ta có lên giường, qua đi tôi cũng sẽ không có nghĩa lý gì.“
Bạch Khôn buông tay xuống, bất đắc dĩ cười khổ. Chu Trạch Diên là một tên nhị hóa, nhưng hắn là tên nhị hóa rất có nguyên tắc.
Chu Trạch Diên nhìn tay anh, hỏi: “Ông không có ý định bá vương ngạnh thượng cung [aka rape] đấy chứ?“
Bạch Khôn bật cười: “Ông đang đề nghị tôi đó hả?“
Chu Trạch Diên lui nửa bước, nói: “Tôi sẽ phản kháng đó.“
Bạch Khôn híp mắt cười tà: “Cục cưng ơi, cưng đánh không lại anh đâu.“
Chu Trạch Diên nghiêm túc phản đòn: “Ông lại không nỡ đánh tôi.“
Chu Trạch Diên não bổ, ngửa mặt nằm trên ghế, thương tâm nói: “Ba tôi kĩ thuật tốt lắm, giống như ông nói ấy, chẳng những không đau còn thoải mái muốn chết.“
Chu Trạch Diên ngồi dậy, nói: “Khôn nhi, năm mới vui vẻ.“
“…“ Bạch Khôn đáp lại: “Năm mới vui vẻ.“
Chu Trạch Diên ôm gối nghiêng người nhìn ra bên ngoài, vẻ mặt như sắp khóc tới nơi.
Bạch Khôn nghiến răng ken két, lát sau mới nói: “Em trai ông không yêu ba ông đâu, nó cố ý chọc tức ông đó.“
Chu Trạch Diên nhìn sang, nói: “Tôi cũng cho là nó vẫn còn thích ông, nhưng mà hôm nay nó ôm ba tôi mãi chẳng chịu buông tay. Ba tôi đẹp trai như vậy, làm sao mà nó có thể không thích cơ chứ.“
Bạch Khôn quay đi nhìn ra ngoài cửa sổ, buồn bực nói: “Em trai ông từ nhỏ không phải vậy sao? Chỉ cần ông chọc nó, nó liền cố ý dính lấy ba ông chọc ông tức điên.“
Chu Trạch Diên kinh hãi, trợn mắt hỏi: “Thật á???“
Bạch Khôn tức giận nói: “Dĩ nhiên là thật, người người đều biết, chỉ có thằng ngốc nhà ngươi bị nó chọc tức mà xoay vòng vòng thôi.“ Anh bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, tức giận nói: “Chu Trạch Diên! CMN không phải từ nhỏ ông đã thích ba ông chứ!?“
Hắn vẫn còn nhớ kỹ chuyện khác, hỏi tiếp: “Chu Trạch Tục thật sự vẫn luôn diễn trò, vì muốn chọc tức tôi? Nó và ba tôi không phải lưỡng tình tương duyệt?“
Bạch Khôn cả giận mắng: “Ông cho rằng ai ai cũng là luyến phụ cuồng ma giống ông sao!?“
Chu Trạch Diên mở to mắt, sắc mặt rạng ngời, lại có chút hả hê khi người gặp họa: “Nói như vậy, ba tôi cũng thất tình!“
Bạch Khôn tiện tay cầm gối ôm hung hăng nện xuống đầu hắn, Chu Trạch Diên tru lên “au ui“ nằm bẹp trên ghế, Bạch Khôn mắng ầm lên: “Ông đây thất tình từ đời nào rồi! CMN ông có thể quan tâm đến cảm giác của tôi một chút không hả!“
Chu Trạch Diên che đầu, ủy khuất kêu rên: “Lốp dự phòng của ông giành đàn ông với tôi, tôi cũng đâu giận ông, thế mà ông còn có mặt mũi giận lại tôi.“
Bạch Khôn: “…”
Ai nói anh không nỡ đánh Chu Trạch Diên, là do anh quá hiền thôi!
Sáng sớm, hai người ăn mặc chỉnh tề ra cửa, Bạch Khôn đưa hắn về Chu gia trước.
“Ông xác định lát nữa thấy mặt ba, ông sẽ không khóc?“ Bạch Khôn liếc mắt, khinh bỉ hỏi.
Bạch Khôn trợn mắt xem thường, nói: “Chúc ông gặp nhiều may mắn.“
Hai người đi vào phòng khách Chu gia, tất cả mọi người đều đang có mặt.
Bộ quần án mới tinh biến Chu Đô Đốc giống như bao lì xì, mặt mũi nghiêm túc nằm trong lòng bảo mẫu. Chu Trạch Tục trong thân xác Lục Địch Kỳ nằm bên người Chu Nhâm, hi hi ha ha nói cười vui vẻ.
Mấy người thấy Bạch Khôn và Chu Trạch Diên đi vào, rối rít nhìn sang.
Bạch Khôn cười không mấy tự nhiên, nói: “Chú Chu, năm mới an lành.“
Chu Nhâm gật đầu đáp lại: “Năm mới bình an.“ Cầm bao lì xì đưa cho Bạch Khôn, Bạch Khôn cười gượng nhận lấy.
Chu Nhâm híp mắt nhìn Chu Trạch Diên đứng phía sau anh, gọi: “Trạch Diên.“
Chu Trạch Diên co rúm lại, không muốn ngẩng đầu, hàm hồ nói: “Ba ba, năm mới tốt lành.“
Hồi sau Chu Nhâm mới lên tiếng: “Nghĩ con không về, nên chưa chuẩn bị lì xì.“
Chu Trạch Diên cúi đầu, trong lòng cực kì chua xót, cơ hồ muốn bỏ nhà ra đi thêm lần nữa.
Bạch Khôn còn phải trở về Bạch gia chúc tết, vội vã cáo từ, trước khi đi hung hăng trừng Chu Trạch Tục.
Chu Trạch Tục hé mắt, bỗng nhiên nói: “Ba ba, con tiễn Bạch Khôn một đoạn.“
Bạch Khôn làm như nhìn thấy bọ cạp, run lên, Chu Trạch Tục nhẹ chân thong thả đi qua, cười nói: “Đi thôi, em tiễn anh.“
Hai người một trước một sau đi ra ngoài.
Bảo mẫu cảm thấy có biến, ôm bé cưng chạy mất.
Trong phòng khách chỉ còn lại hai cha con Chu gia, bên ngoài văng vẳng vài tiếng pháo vang.