Liễu Tử Thừa nhích người lại mỉm cười nói: “Thanh Lam, theo ta thấy Tôn Đức Phúc này thật rất dễ dàng đối phó, nhưng bên người hắn có Phủ quân Trương Văn Thanh quả thật không dễ dàng. Cho nên,Thanh Lam, Trương Văn Thanh này để ta nghĩ cách đối phó, Tôn Đức Phúc bên kia phải để ngươi cùng hắn bàn chút chuyện mua bán.”

Phượng Vô Tuyết tư chất cực kỳ thông minh, cân nhắc một chút đã liền hiểu được. Hắn trầm ngâm một lược, nói: “Sư huynh, kế không tồi, chính là Trương Văn Thanh rất là tinh ý lại xảo quyệt, tin tức bên triều đình khẳng định đã tới tai y, nếu bây giờ chúng ta đột ngột manh động, chỉ sợ……hắn sẽ sinh nghi.”

“Không sợ,” Liễu Tử Thừa mỉm cười ôn tồn nói: “Ta đã có biện pháp.”

Phượng Vô Tuyết xem xét một lát, thấy ánh mắt y kiên định, suy nghĩ một chút khe khẽ thở dài: “Tiểu Vương gia này quả là hảo phúc khí, có sư huynh một mực lo lắng giúp đỡ, ngày sau nếu hắn thoả ý nguyện, chắc sẽ cấp sư huynh gia quan phong hầu.”

Liễu Tử Thừa lắc đầu, “Vương gia kim chi ngọc diệp, người đừng nói bậy sau lưng, huống chi……..ta làm như vậy cũng chưa bao giờ nghĩ tới quan to lộc hậu.”

Y bỗng nhiên nghĩ đến thái độ trách cứ của Triệu Thư An ngày hôm qua, trong lòng hơi hơi đau đớn, trên mặt cũng theo đó ảm đạm đi.

“Vậy ngươi muốn cái gì?” Phượng Vô Tuyết ngạc nhiên nói.

“Ta…….” Bất quá chỉ muốn bồi bên cạnh hắn, nhìn hắn cười ủng giang sơn.

Liễu Tử Thừa cười tự giễu, lắc đầu nhìn sắc trời bên ngoài, “Thanh Lam, không còn sớm, Vương gia đang chờ chúng ta phục mệnh, đi thôi.”

“Từ từ,” Phượng Vô Tuyết nhìn đáy mắt Liễu Tử Thừa chợt loé lên đau khổ, trong lòng chợt động nắm chặt tay áo y, “Sư huynh………” Lời đến miệng lại đột nhiên không biết nói sao, hắn cứ như vậy kéo tay áo Liễu Tử Thừa đang kinh ngạc.

“Ách?”

“Sư huynh, ta sẽ cùng ngươi một chỗ, sẽ không lại làm ngươi không vui.”

Liễu Tử Thừa mỉm cười, vỗ vỗ rồi đột nhiên ôm chặt bả vai Phượng Vô Tuyết, “Lớn như vậy rồi mà còn y chang hài tử, nghĩ thế nào là nói đó, nhanh lên đi thôi, nhớ kỹ trước mặt Vương gia không được tuỳ tiện như vậy, lời nói và việc làm phải có chừng mực, biết không?”

Này nguyên bản là lời giáo huấn, chính là Liễu Tử Thừa ngữ khí ôn hoà thanh âm mềm nhẹ, Phượng Vô Tuyết nghe vào cảm thấy thoải mái nói không nên lời, hai người vì vậy mà lập tức thân mật hơn rất nhiều.

Phượng Vô Tuyết bỗng nhiên đối vị sư huynh đã lâu không gặp này sinh ra nồng đậm một loại tình cảm mộc mạc, thình lình như tiếng gõ cửa trong đêm lạnh lẽo yên tĩnh, ôn nhu kiên định từng chút một đánh vào trong lòng, Phượng Vô Tuyết biết chính mình lại rất muốn lưu giữ cảm giác này.

“Sư huynh yên tâm, Thanh Lam cùng ngươi sẽ hảo hảo phò tá bên cạnh Vương gia,” Hắn mắt phượng hẹp dài giờ phút này một mảnh ôn nhu, sóng mắt sâu thẳm nhìn Liễu Tử Thừa, “Chính là, sư huynh nếu có chút không vui phải mau mau nói cho Thanh Lam biết mới được, một mình nghẹn trong lòng không khó chịu sao?”

Liễu Tử Thừa nào biết trong chốc lát tâm Phượng Vô Tuyết đã nhu tràng trăm chuyển, tình ý sơ định, y ảm đạm cười không có tâm tư tiếp tục trì hoãn, “Thanh Lam nói rất đúng, đi thôi.”

Triệu Thư An bên kia rất nhanh liền thông qua, hắn không nói thêm gì đạm nhiên gật đầu, “Việc này phiền nhị vị.” Phượng Vô Tuyết cùng Liễu Tử Thừa khiêm tốn một chút liền vòng tay vái chào đi ra ngoài.

Trúc nhi đứng bên cạnh Triệu Thư An, thân dài quá cổ nhìn theo bóng dáng hai người.

Triệu Thư An hừ một tiếng, nhàn nhạt mở miệng hỏi, “Nhìn cái gì?”

“Hồi bẩm gia,” Trúc nhi hồi phục tinh thần, sợ tới mức mặt trắng bệt run run đáp: “Nô tài xem hai vị tiên sinh đều tài trí hơn người, đặc biệt Phượng tiên sinh trẻ tuổi đã vang danh thiên hạ, hơn nữa bộ dáng lại không giống phàm nhân, ta sợ hắn……..”

Triệu Thư An thản nhiên cười, thần sắc đắc ý, ngữ khí thập phần chắc chắn, “Không cần lo lắng, chỉ cần có Tử Thừa. Phượng Vô Tuyết tất nhiên sẽ hết sức phò tá bổn vương. Bọn họ sư huynh đệ nhiều năm, tình cảm sâu đậm vượt quá tưởng tượng.”

Lấy thân phận Triệu Thư An mà có thể khẳng định như vậy đương nhiên mọi sự đã có tiên liệu trước, bởi vậy Trúc nhi càng thêm vững tâm, cười nói: “Vậy thì thật là tốt, chờ chủ tử đem chuyện tình nơi đây giải quyết xong, quay về kinh Lão gia nhất định sẽ có trọng thưởng. Nếu lại được gặp gỡ bậc kỳ tài như Phượng tiên sinh hẳn sẽ càng thêm vui mừng, chủ nhân có thể yên tâm trước mặt các vị gia khác mà tự tin a.”

Triệu Thư An cũng không phản bác hắn, chỉ nhẹ cười, tuỳ tay cầm lấy cuốn sách một bên tinh tế đọc.

Phượng Vô Tuyết y theo kế hoạch đã cùng Liễu Tử Thừa tính toán kỹ lưỡng đi bàn bạc chuyện mua bán với Tôn Đức Phúc, quả nhiên không ngoài Liễu Tử Thừa sở liệu, Tôn Đức Phúc nhìn như một tên phú hào, kỳ thật nhát gan lại hám lợi. Phượng Vô Tuyết không tốn nhiều công phu đã có thể dễ dàng ở hiệu buôn của Tôn Đức Phúc tuỳ ý ra vào.

Chính là về phía Liễu Tử Thừa có chút khó khăn, Trương Văn Thanh âm trầm nội liễm, không phải mơ hồ có thể qua mặt. Liễu Tử Thừa cẩn thận thăm dò cùng hắn ở phòng khách nói chuyện.

“Nghe nói các người từ phía Nam tới?” Trương Văn Thanh chậm rãi theo thứ tự cầm lấy chén trà gạt gạt bọt lá trà, nhìn như tuỳ ý thuận miệng hỏi thăm.

“Đúng vậy, chúng ta theo phía Nam đến, tìm coi có thứ gì để mua bán.” Liễu Tử Thừa không nhanh không chậm đáp.

Trương Văn Thanh nâng lên ánh mắt, nhìn y một chút, lại hỏi: “Vị thiếu niên công tử theo các người tới xưng hô thế nào a, ra dáng là con nhà giàu có, khí độ cử chỉ đều rất tuyệt.”

“Đúng vậy, đó là chủ nhân của Tử Thừa, lão gia tuổi tác đã lớn nên cho con trai theo ta ra ngoài học hỏi kinh nghiệm.”

“Phượng tiên sinh danh chấn thiên hạ, như thế nào cùng ngươi kết thành bằng hữu vậy?”

Liễu Tử Thừa trong lòng căng thẳng, âm thầm suy nghĩ, người này quả thật khó ứng phó, trên mặt vẫn như cũ phong vân khinh đạm mỉm cười nói: “Tử Thừa cùng Thanh Lam không lâu trước có tình đồng môn, chính là lão chủ nhân yêu thích văn thơ đã từng đối Tử Thừa có ân cứu mạng, Tử Thừa vô nghĩ liền đáp ứng hắn lưu lại dạy bảo tiểu công tử.”

Trương Văn Thanh da mặt hơi hơi động, tựa tiếu phi tiếu phun một câu: “Vậy sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play