Ngày đó Trần Thước đi công tác, sau khi ăn cơm tối xong Dư Điền Điền liền cầm chìa khóa tới “Đăng nhập vào nhà”.

Cô gói mình thành một cái bánh chưng, vượt gió lạnh đến cho chó ăn.

Chỉ tiếc Hotdog vẻ mặt cảnh giác đứng trong phòng khách nhìn cô chằm chằm, hai kẻ nhìn nhau mắt to trừng mắt nhỏ, nó nhất định không chịu ăn chén cơm trộn gan heo cô mang tới.

Dư Điền Điền kiên nhẫn dỗ nó, “Hotdog, ngoan, mau mau tới ăn cơm, không sẽ nguội mất.”

Hotdog không nhúc nhích.

“Xem này xem này, cơn trộn gan heo thơm ngon tới rồi đây!”

HotDog vẫn không nhúc nhích.

“Đại ca, đại ca, đại ca của tao, mày ăn một chút thôi được không? Đây này, tao ở đây cơ mà.” Dư Điền Điền hươ hươ tay, cô sợ nó không nhìn thấy.

Hotdog hai mắt long lanh nhìn theo tay cô di chuyển, sau đó lại lặng lẽ lùi người lại.

Chủ nhân không ở nhà.

Tâm trạng của nó rất tệ.

Dư Điền Điền mệt mỏi, không muốn ngồi dỗ nó nữa, cô đặt bát cơm xuống đất, thở phì phò xoay người bỏ đi.

Chưa đi được mấy bước, lại nghe thấy phía sau truyền đến một chút động tĩnh, cô quay đầu lại, Hotdog đang bắt đầu ăn cơm.

Đây là tật xấu gì vậy, gọi nó đàng hoàng ra ăn nó không chịu, người ta vừa đi, nó liền lập tức chạy ra ăn cơm.

Dư Điền Điền liền quay lại, nhưng lần này cô đi rất nhẹ, Hotdog vừa thấy thế liền lui người lại phía sau, chui tọt vào dưới bàn trà, chỉ để lộ hai con mắt to đen trừng cô.

Cô trợn mắt, đành phải đứng xa xa, nhìn con chó đang ra vẻ xấu hổ kia từ từ bò ra ăn cơm.

Lúc còn nhỏ, Dư Điền Điền từng nghe người ta nói, những người ở chung nhà với nhau, sau một thời gian dài sẽ trở nên ngày càng giống nhau.

Hóa ra người và chó cũng đều như vậy.

Nhìn phản ứng không mấy tự nhiên này của Hotdog, cô không nhịn được mà thở dài, không biết tính này là Trần Thước lây bệnh cho nó hay là nó lây bệnh cho Trần Thước.

Sau bữa cơm phải ra ngoài đi dạo, cô mặc xong áo khoác, mũ khăn quàng cũng đội xong đầy đủ, liền kéo Hotdog ra ngoài.

Chuyện chuẩn bị ra ngoài chưa có gì đáng nói, điều đáng nói là không phải cô dắt chó đi dạo, mà là Hotdog kéo cô chạy như điên ngoài đường.

Chó lông vàng này là giống chó thân hình cao lớn, Dư Điền Điền dáng người nhỏ nhắn, vì thế cả khu chung cư chỉ thấy một người một chó chạy loạn điên cuồng.

Dư Điền Điền liên tục gào: “Dừng lại, mày mau dừng lại cho tao!”

Hotdog thở hồng hộc chạy cả đoạn đường giống như ngựa hoang mất dây cương… không, phải nói là chó hoang mất dây xích mới đúng.

Sau khi đi dạo xong, quay lại nhà Trần Thước, Hotdog tinh thần phấn chấn, ngẩng đầu ưỡn ngực qua cửa, còn Dư Điền Điền… chỉ có thể tựa tường lê lết theo sau mà vào.

Hầu hạ chó đại gia tắm rửa lại là một nhiệm vụ càng khó khăn hơn.

Nước tắm đã chuẩn bị xong, Dư Điền Điền phải tự tay kiểm tra độ ấm trong bồn, chắc chắn nhiệt độ đã vừa rồi mới kéo Hotdog đi vào.

Hotdog lại sống chết không chịu vào.

Dư Điền Điền kéo nó, túm tai nó, cuối cùng gần như là cưỡi trên người nó ép nó đi vào, kết quả là HotDog cũng thỏa hiệp.

Sau đó Dư Điền Điền từ từ nhận ra, hóa ra vị đại gia này hình như có chút sợ nước.

Nhìn nó kìa, đứng trong chiếc chậu lớn như vậy mà không hề nhúc nhích, cả người cứng ngắc.

Cô vừa cười, vừa bôi sữa tắm cho nó, bọt tắm trong chậu ngày càng nhiều, cô không nhịn được mà bắt đầu hát.

Hotdog ngẩng đầu nhìn cô, trong ánh mắt có tìm kiếm có tò mò.

Cô vừa gãi ngứa cho nó lại vừa giúp nó xoa lông.

Từ từ, Hotdog hình như cũng bình tĩnh lại.

Dư Điền Điền nhếch miệng cười, phát hiện chú chó lông vàng này trời sinh đã mang khuôn mặt cười, lúc nó dịu dàng nhìn cô, trong ánh mắt tràn đầy tình cảm như không muốn xa rời.

Cô thả lỏng người, dắt Hotdog từ trong chậu đi ra, nói: “Được rồi, đừng làm loạn đứng im nhé, tao—— “

Ba chữ “Lau sạch người” còn chưa nói ra miệng, ngay lập tức Hotdog theo phản xạ lắc mình —— nó lắc qua lắc lại người vài cái, bọt nước văng tung tóe khắp nơi.

Mà người đang đứng trước mặt nó là Dư Điền Điền… cô đây thì ướt sạch cái áo lông.

Hotdog vô tội hai mắt mở to nhìn cô, còn cọ cọ đầu vào đùi cô, Dư Điền Điền vươn một tay nhéo tai của nó, mặt không đổi sắc nói: “Mày cố ý phải không?”

Trời lạnh như vậy, áo lông lại ướt đẫm.

Cô thở dài, chấp nhận số phận đứng dậy, đi tới phòng ngủ Trần Thước tìm quần áo sạch tạm thời thay đã.

Cùng lúc đó, Trần Thước tới Thượng Hải và đã tắm rửa xong xuôi nằm nghỉ trong khách sạn, vừa lúc anh nhàn rỗi không có chuyện gì làm, liền bắt đầu suy nghĩ lúc này Dư Điền Điền đang làm gì.

Anh cầm di động đi tới đi lui, đi qua đi lại. Vừa muốn gọi điện thoại cho cô lại không biết phải nói gì đây.

Chuyện này không dễ giải quyết chút nào.

Gọi điện cho cô phải nói gì đây? Nếu anh nói anh vừa tới Thượng Hải liền muốn sống muốn chết gọi điện thoại cho Dư Điền Điền, cô ấy sẽ nghĩ thế nào đây?

Hay là báo bình an với cô?

Buồn cười, cô là gì của anh, sao anh phải báo bình an với cô?

Không được, cuộc điện thoại này không gọi được.

Nhưng nếu không gọi, anh sẽ cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.

Trần Thước ngã người vào sofa thở dài một hơi, sau đó anh chợt nhớ tới Hotdog, nhất thời bật ngửa người ngồi dậy.

Ha ha ha, trời cũng cố ý giúp ta!

Anh hắng giọng một cái, cuối cùng bấm số điện thoại của Dư Điền Điền.

Đầu kia Dư Điền Điền đang lạnh, vừa hắt xì, vừa nhận điện thoại, “Alo?”

Trần Thước mở miệng ra là hỏi: “Dư Điền Điền, em không để Hotdog nhà tôi đói chết đấy chứ?”

Dư Điền Điền im lặng trong chốc lát, nheo mắt lại nói: “Không có, tôi chưa giết chết Hotdog nhà anh đâu, ngược lại là Hotdog nhà anh sắp hại chết tôi rồi.”

Cô bắt đầu nói một hơi không vấp váp lên án con chó lông vàng này tùy hứng cỡ nào, từ việc nó không chịu ăn cơm đến chuyện nó kéo cô chạy quanh khu chung cư như điên, cuối cùng là sau khi tắm rửa xong lại làm cô ướt như chuột lột.

Trần Thước ở đầu dây bên kia bò lăn ra mà cười.

Vừa mới tới một thành phố xa lạ, lúc anh lê người đến khách sạn kỳ thật đã rất mệt mỏi rồi, sau khi tắm rửa xong nếu như không phải muốn gọi điện thoại cho cô, anh đã sớm ngả đầu liền ngủ.

Nhưng giờ phút này, anh đột nhiên cảm thấy thật vui khi đã gọi điện cho cô.

Giọng nói của Dư Điền Điền rất êm tai, giống như một ly trà sữa, không đậm không nhạt, độ ngọt vừa phải, mùa đông được nghe những lời này, giống như có một dòng chất lỏng ấm áp chảy vào trong thân thể vậy.

Anh điều chỉnh tư thế ngồi, tựa lưng vào sofa.

Sau đó nhỏ giọng cười một cái hỏi: “Vậy em đang làm gì thế?”

Dư Điền Điền tức giận nói: “Đang kiếm áo trong tủ quần áo của anh chứ sao, ít nhất cũng phải có một cái áo khoác lông chứ, bằng không tí nữa về nhà không phải lạnh chết tôi rồi.”

Trần Thước bắt đầu chỉ huy: “Tủ quần áo bên trái, ngăn thứ hai tính từ trên xuống… À không, nếu áo lông của em ướt, chắc mấy cái áo trong nhất định cũng ướt, em thay thì thay luôn áo trong đi… áo sơ mi của tôi ở ngăn kéo thứ nhất, em mở ra —— “

Anh chưa nói hết câu, đầu dây bên kia Dư Điền Điền bắt đầu cười ha ha thở không ra hơi.

Anh lo lắng, “Em cười cái gì?”

Dư Điền Điền từ trong ngăn kéo đầu tiên lấy ra một chiếc quần lót màu đỏ đậm, vừa cười vừa thở nói, “Ha, ha ha ha, Trần, bác sĩ Trần, nhìn anh vậy mà cũng mặc quần lót màu đỏ cơ đấy…”

Mặt Trần Thước đỏ bừng, cất cao giọng quát: “Đó là đồ lão già ấy mua cho tôi! Tôi… còn chưa mặc bao giờ!”

Dư Điền Điền vẫn đang cười, “Chưa mặc sao? Anh định lừa ai vậy? Nhãn mác cũng không còn nữa, vừa nhìn đã biết là hàng dùng rồi ….. Ha ha ha ha…”

“Dư, Điền, Điền!” Anh nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ, “Năm nay mốt mặc quần lót màu đỏ đấy, ngay cả chuyện này em cũng không biết sao? Thân là một thanh niên Trung Quốc, chút mê tín em cũng không có sao? Kể cả em không có đi nữa, ít nhất cũng phải thỏa mãn mê tín trong lòng các trưởng bối mới đúng? Cái đó gọi là hiếu thuận em hiểu chưa?”

Dư Điền Điền cười ha ha không ngừng.

Trần Thước cuối cùng trầm giọng nói một câu: “Cất cái quần lót đó cho tôi ngay, tay em vừa chạm vào HotDog, không chừng còn nhiễm khuẩn gì đó!”

Dư Điền Điền nói: “Tôi sờ quần lót của anh chứ đâu phải anh, cho dù có virus, cũng không nhiễm bệnh cho anh đâu!”

Trần Thước dừng một chút, hỏi ngược lại: “Nghe giọng em có vẻ…, thế nào, không được sờ tôi nên cảm thấy tiếc sao?”

Phụt!

Dư Điền Điền thật muốn nhổ nước bọt vào mặt anh.

Cô không thèm để ý tên hâm bên kia định nói gì nữa, cầm điện thoại ném thẳng lên giường, bắt đầu thay quần áo.

Đây là áo khoác len của Trần Thước, loại lông xù thực thoải mái, mặc vào cô còn có thể ngửi thấy mùi hương nhạt của chất liệu vải loại này.

Di động bị ném lên đầu giường, lúc cô đi qua nhặt, trong lúc vô tình nhìn thấy khung ảnh ở đầu giường, người hơi cứng lại.

Không vội vàng lấy di động, cô từ từ ngồi ở mép giường, cầm khung ảnh kia lên.

Trong bức ảnh có hai đứa nhỏ, đứa lớn là Trần Thước hơn mười tuổi, vẻ mặt ngây ngô tươi thật cười, mà người đứng bên cạnh…

Cô gái kia chính là Trần Hi.

Dư Điền Điền chưa từng thấy mặt cô, nhưng có thể nhận ra cô vì gương mặt hai anh em có những nét rất giống nhau.

Nhìn chăm chú tấm ảnh trong nhìn chốc lát, cô im lặng thở dài.

Cô gái nhỏ này rất xinh, trong đôi đồng tử vừa đen vừa to lộ ra vẻ nhanh nhạy, khi cười rộ lên hai bên má còn hiện rõ hai chiếc má núm đồng tiền rất duyên.

Trong tấm ảnh, Trần Hi ôm thật chặt cánh tay anh hai, cười giống như con tiểu hồ ly rất thỏa mãn.

Mà Trần Thước cũng mặc cho em gái ỷ lại vào mình, tới gần mình, trên mặt là nụ cười sung sướng hạnh phúc.



Khi đó, chắc hẳn anh không biết cuộc sống sẽ luôn có những chuyện không như ý, lại càng không biết những chuyện không như ý đó tàn nhẫn đến cỡ nào.

Lúc vươn tay cầm di động lên, cô nghe thấy Trần Thước đang ở đầu dây bên kia hốt hoảng: “Alo, Dư Điền Điền? Dư Điền Điền em đâu rồi? Sao không trả lời tôi?”

Cô khẽ giọng nói: “Vừa rồi đang thay quần áo.”

Trần Thước mất hứng nói nhỏ: “Thay quần áo cũng không nói một câu với tôi, điện thoại bỗng nhiên không có ai trả lời, không biết người khác sẽ lo lắng sao?”

Dư Điền Điền cong khóe miệng im lặng cười nhẹ, giọng nói mềm mại: “Được, tôi biết rồi.”

Cô bất chợt nghe lời như vậy, làm Trần Thước lập tức không mắng được gì nữa, vốn định mắng mỏ cô vài câu, lần này cũng nghẹn trong cổ họng không cách nào phun ra bên ngoài

Dừng lại một chút, anh hỏi: “Em định về nhà hả?”

“Ừm.”

“Vậy đóng cửa thật kỹ, quần áo mặc đầy đủ, khăn quàng cổ mũ khẩu trang cũng phải đội đầy đủ, đừng để bị cảm. Thời tiết này rất dễ bị cảm, nếu cảm còn có thể sốt rất cao.” Anh lại mắc bệnh bác sĩ rồi.

Dư Điền Điền chăm chú nghe, Trần Thước còn chưa muốn cúp điện thoại.

Anh hờn dỗi nói: “Tôi vừa đến một thành phố xa lạ, mắc ệnh nhớ nhà nghiêm trọng, em cũng không thể an ủi tôi một câu?”

Dư Điền Điền nghẹn lời, lại đành vừa đi về nhà, vừa hỏi anh cái bệnh nhớ nhà đó là nhớ đến mức nào.

Trần Thước xả nỗi lòng nói mấy lời chả liên quan tí nào: cái gì mà hôm nay lên máy bay ngồi bên cạnh là một đôi tình nhân hai người anh anh em em âu yếm liên tục, nhìn mà da gà như muốn rớt xuống đất; khách sạn gì mà cả cơm và rượu khó ăn muốn chết, đắt thì cũng thôi đi, ngay cả mùi vị cũng không bằng thức ăn của Hotdog nhà anh; khách sạn gì mà giường chẳng mềm chút nào, ngủ xong một giấc lưng đau eo nhức chân còn bị chuột rút….

Dư Điền Điền cơ bản không thể đáp lại lời anh, đành nghe anh thao thao bất tuyệt, thỉnh thoảng thì có ậm ờ à ừm hưởng ứng câu chuyện.

Cuối cùng cũng đến dươi chung cư nhà cô, lúc này cô mới nói: “Bác sĩ Trần, tôi về đến nhà rồi.”

Người ở đầu dây bên kia im bặt.

Cô vừa định nói: “Nếu anh nhớ nhà quá mà không ngủ được, chúng ta cứ tiếp tục nói chuyện đi.”

Nhưng lời còn chưa nói ra miệng, Trần Thước liền đặc biệt sảng khoái dứt khoát nói: “Ừm, em về nhà rồi à, vậy tôi cúp máy trước nhé.”

Cô ngạc nhiên, suy nghĩ một chút liền nhận ra ý của anh.

Cô là con gái, lại một mình về nhà trong đêm đông giá lạnh như vậy, đây là vì anh lo lắng cho cô.

Nhưng tính cách anh vẫn luôn không thích bày tỏ như thế, dù lo lắng cho cô cũng sẽ không nói, vì vậy mới tìm đề tài kể chuyện cho cô nghe, cứ thế kéo dài cả con đường…

Cô bước vào thang máy, xung quanh lại yên tĩnh.

Cong khóe môi, cô khẽ giọng nói: “Bác sĩ Trần, anh không cần lo lắng cho tôi, nhà tôi cũng cách nhà anh không xa, chỉ đi bộ hơn hai mươi phút thôi.”

Trần Thước nghẹn lời, một lát sau mới cất giọng nói đầy lý lẽ “Ai, ai thèm lo lắng cho em? Đã nói tôi rất nhớ nhà mà, sao em cứ đoàn mò lung tung vậy?”

Cô cười gật đầu, “Ừm, tôi đoán mò thôi.”

“Tất nhiên rồi? Ai thèm lo lắng cho em chứ? Tôi nói này Dư Điền Điền sao em lại tự kỷ như vậy chứ?”

Cô tiếp tục gật đầu, “Ừm, là tôi tự kỷ.”

“…”

Trần Thước ở đầu dây bên kia tức giận không nói thêm được gì, mặt cũng xấu hổ đỏ bừng.

Cái cô Dư Điền Điền này quả thực không thể nói chuyện với cô ta!

Ai thèm lo lắng cho cô chứ?

Không phải cô rất mạnh mẽ sao? Có gì đáng lo lắng chứ? Rõ ràng là anh lo lắng cho những người vô tội có thể bị khí khái đàn ông kia của cô hại chết!

Anh buồn bực một lát mới nghe thấy bên đầu kia truyền đến giọng nói nhẹ nhàng của cô.

“Bác sĩ Trần, hôm nay anh đi đường cũng rất mệt rồi, mau đi ngủ sớm một chút.”

Trong một giây ngắn ngủi, như có người đang tiêm thuốc vào người anh, ngón tay hơi động, cơn giận liền bị rút sạch.

Trong lòng chợt dao động, trái tim lắc qua lắc lại giống như những đứa trẻ được ru ngủ bằng bài đồng dao “Bà ngoại kiều” [1].

[1] Bài đồng dao “Bà ngoại kiều” giống như bài hát ru “Con cò” ở Việt Nam vậy.

Dư Điền Điền khẽ giọng nói: “Vậy tôi chúc anh ngủ ngon, mơ một giấc mơ thật đẹp, ngày mai còn phải đi họp nữa.”

Anh không phải loại người hay biểu lộ sự dịu dàng trước mặt người khác, trước giờ đều không phải.

Khi còn bé Hi Hi ôm anh làm nũng, anh cũng hay lộ ra vẻ mặt ghét bỏ, “Được rồi được rồi, thật là chịu thua em rồi.”

Dù trong lòng anh có cảm thấy vui vẻ cũng luôn giả bộ ra vẻ bất đắc dĩ, anh chính là kẻ xấu tính như thế đấy.

Nhưng cái tên EQ thấp lúc này đây im lặng trong mấy giây, lần đầu tiên dịu giọng đáp lời cô.

Anh thấp giọng lên tiếng: “Chúc ngủ ngon, Dư Điền Điền.”

Cầm điện thoại đặt xuống bên cạnh gối, anh an tâm đi vào giấc ngủ.

Nhớ nhà cái gì chứ? Phải là anh đang nhớ người nào đó mới đúng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play