Buổi sáng khi Dư Điền Điền tới bệnh viện, cô nghe nói Trương Giai Tuệ đã nộp đơn xin từ chức.
Các ý tá túm năm tụm ba ngoài hành lang mải mê bàn luận xôn xao nguyên nhân cô ta từ chức.
Tuy rằng bệnh viện còn chưa có thông báo chính thức, nhưng qua vụ Dư Điền Điền lên sân khấu phát biểu hôm qua trong đại hội toàn viện, đáp án đã nổi rõ ràng trên mặt nước.
Tiểu Bạch bĩu môi quở trách Dư Điền Điền: “Còn nói tui là bạn tốt, xảy ra chuyện lớn như vậy còn phải chịu bao nhiêu ấm ức nhưng cũng không chịu nói với tui mà giấu nhẹm trong lòng.”
Dư Điền Điền cười mà không nói gì.
“Y tá trưởng vốn to gan mà, đã biết theo quy định y tá không được sơn móng tay, cô ta còn dám làm, đúng là còn điếc ko sợ súng.” Có người bắt đầu chế nhạo, “Nếu như không phải vì chuyện của Tiểu Ngư, cô ta cũng bị đuổi không sớm thì muộn thôi.”
“Đúng vậy, quy định bệnh viện đi làm chỉ cần gọn gàng sạch sẽ, cô ta lại luôn ăn mặc trang điểm xinh đẹp, ngay cả chuẩn mực cơ bản nhất của y tá cũng không tuân theo.”
Dư Điền Điền không tham gia mấy cuộc trò chuyện kiểu đó, cô chỉ lẳng lặng nhìn cánh cửa đang đóng chặt kia, cho đến khi Trương Giai Tuệ bỗng nhiên đẩy cửa, ôm một thùng đồ đi ra.
Cô ta vẫn trang điểm đậm như vậy, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn thoáng qua tất cả mọi người, lúc nhìn qua Dư Điền Điền, cô ta còn hung hăng lườm Dư Điền Điền một cái.
Tiểu Bạch nói nhỏ: “Rõ ràng là do mình làm sai, còn ra vẻ như cả thế giới đang nợ mình vậy…”
Trương Giai Tuệ nghe thấy liền dừng bước, xoay người lại lạnh lùng nói: “Có bản lĩnh thì quang minh chính đại nói với tôi, lén lút nói huyên thuyên sau lưng người ta thì là cái loại người gì?”
Tiểu Bạch không dám nói nữa.
Dư Điền Điền cười cười đáp lại: “Đúng vậy, quang minh chính đại mà đối đầu không tốt sao? Sao phải lén lút giở trò sau lưng người khác làm gì? Tôi còn tưởng rằng y tá trưởng cô không biết đạo lý này chứ!”
Trương Giai Tuệ sắc mặt chuyển dần sang trắng bạch.
Có người cũng nhanh nhảu tiếp lời: “Ơ, không phải người ta từ chức rồi à? Tiểu Ngư sao cậu còn gọi người ta là y tá trưởng làm gì?”
“Đúng nhỉ, sau này cô ta cũng không phải y tá trưởng nữa, mà không phải chồng của người ta là tổng giám đốc của công ty nào đấy à, sau này phải gọi người ta là phu nhân giám đốc mới đúng!”
Một trận cười hi hi ha ha vang lên.
Trương Giai Tuệ trước giờ đắc tội không ít người, trước đây khi cô ta còn nắm quyền, mọi người dù tức cũng không dám nói, nay rốt cuộc cũng có cơ hội thoải mái uốn lưỡi rồi.
Trương Giai Tuệ cười lạnh một tiếng: “Được rồi, khi mấy người bỏ đá xuống giếng tốt nhất đừng cảm thấy thoải mái quá, cũng đừng cho rằng tôi là kẻ ác, Dư Điền Điền cũng chẳng phải loại người gì tốt! Ngoài miệng một đằng, trong lòng một nẻo, để lật đổ tôi, cô ta sử dụng hẳn mĩ nhân kế cơ mà, còn theo đuổi được bác sĩ Trần nổi tiếng khó tính của viện. Tôi khuyên các cô, cẩn thận thì giữ thuyền được vạn năm [1], đừng để hôm nay chê cười tôi, ngày mai mấy người cũng giống tôi thôi!”
[1] Nguyên văn 小心驶得万年船 (tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền): xuất phát từ câu nói “Cẩn thận năng bổ thiên thu thiền, tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền” (谨慎能捕千秋蝉, 小心驶得万年船) – cẩn trọng sẽ bắt được ve nghìn tuổi, biết chú ý thì sẽ giữ được thuyền đến vạn năm – của Trang Tử. Ý là trong mọi việc xử sự phải suy xét kĩ lưỡng trước sau mới mong đạt được thành quả lâu bền.
Cô ta vừa nói những lời kia, tiếng cười ha ha liền nhỏ dần.
Không ít ánh mắt kinh ngạc chuyển hướng nhìn về phía Dư Điền Điền.
Lúc này bỗng truyền tới một giọng nói thoải mái của một vị nào đó đang đứng trước cửa thang máy cuối hành lang: “Bác sĩ Trần? Bác sĩ Trần nào vậy? Không phải đang nói tới tôi đấy chứ?”
Ánh mắt của mọi người lập tức chuyển tới hướng vừa phát ra âm thanh kia .
Ngay cả Trương Giai Tuệ cũng quay đầu lại, nhìn người đàn ông dáng vẻ nhàn hạ đang đứng trước cửa thang máy kia.
Trần Thước có chút bất đắc dĩ thở dài, “Tôi cũng vì gặp chuyện bất bình nói một câu thôi, lúc nên ra tay thì ra tay, tại sao lại có scandal rồi?”
Anh đi tới, cao ngạo nhìn Trương Giai Tuệ, mỉm cười, “Y tá trưởng, đống đồ đó có nặng không?”
Trương Giai Tuệ sắc mặt khó coi nhìn anh, nghiến răng nói: “Tránh ra! Tôi không cần anh giả mù sa mưa tới giúp tôi!”
“Ai nói tôi muốn giúp cô?” Trần Thước chớp mắt mấy cái, cười thật dịu dàng, “Ý tôi muốn nói, đống đồ đó nặng như vậy, cô muốn đi thì đi mau đi, đứng mãi ở đây tay cô không mệt sao? Tôi thấy cô chăm sóc tay cũng cẩn thận như vậy, cho dù tay cô không mệt, mắt tôi nhìn cũng mỏi lắm rồi.”
Trương Giai Tuệ nổi giận đùng đùng muốn phản bác, nhưng đám người đứng trên hành lang liên tục cười nhạo cô, dù cô ta có tiếp tục nói nữa cũng là tự chuốc lấy nhục nhã.
Ôm thùng giấy đồ, cô ta tức giận bỏ vào thang máy.
Trần Thước xoay đầu nhìn trong đám người, Dư Điền Điền cũng đang đứng trong đó, khi cô nhìn anh khóe miệng cong lên, ánh mắt cũng sáng ngời rực rỡ.
Anh cũng không nhịn được mà nhếch miệng cười, vốn đang có việc muốn nói với cô, nhưng ở đây có quá nhiều người nên cũng không tiện nói.
Vì vậy khi vừa xoay người bước vào trong thang máy, anh lấy di động ra nhắn nhanh một tin cho cô.
“Đại ân này, cô tính xem phải mất bao nhiêu chiếc chân gà ướp chanh nướng mới báo được đây?”
Khi Dư Điền Điền nhận được tin nhắn, cô cười ha ha đáp lại một câu: “Bác sĩ Trần, chân gà ướp chanh nướng tôi báo không nổi, nếu không anh cứ coi tôi là chân gà nhỏ đi, tôi làm trâu làm ngựa báo đáp đại ân đại đức của anh có đủ không?”
Mấy phút sau, màn hình di động sáng lên.
Người đàn ông kiêu ngạo kia đáp trả cô: “Chân gà nhỏ? Cô nhìn lại xem cái eo to như thùng nước của mình đi, trông chẳng giống của người chút nào nhưng cũng tuyệt đối không phải là chân gà nhỏ đâu.”
Vài giây sau lại có thêm một tin nhắn nữa.
“Rõ ràng là đùi heo.”
Dư Điền Điền tức giận muốn đập vỡ điện thoại.
***
Chuyện công việc cũng giải quyết xong rồi nhưng giờ Dư Điền Điền lại có phiền muộn mới.
Sau khi Trương Giai Tuệ đi, cô cũng không có lý do gì xuống tầng hai tìm Trần Thước nữa, không biết có phải trong khoảng thời gian qua bị cái miệng độc địa của anh lải nhải bên tai mỗi ngày nên cô đã quen với nó rồi hay không, mà một ngày không bị độc một lần cả người liền cảm thấy không thoải mái.
Thỉnh thoảng cô cũng tình cờ gặp Trần Thước vài lần, lúc đi làm, trong cuộc họp toàn viện hay giờ cơm trưa ở cangteen.
Trong mọi lúc, dù là vô tình hay cố ý cô đều cố ý tìm kiếm bóng dáng anh trong đám người kia.
Ngay cả cô cũng bị chính mình làm cho giật mình.
Cô buồn bã ỉu xìu vùi mình vào ghế sofa, muốn dùng gối tự tử luôn.
Nhưng làm sao bây giờ, cô không có lý do gì gặp lại anh nữa…
Dù sao trạng thái buồn bực đó cũng không kéo dài được bao lâu, một buổi trưa nóng nực nào đó của ba tuần sau, khi cô đang nằm ngả lưng nghỉ trưa trong phòng trực y tá, thì bỗng nhiên nhận được điện thoại của mẹ.
“Alo, Tiểu Ngư, con có ở bệnh viện không?”
Giọng nói của mẹ cô rất sợ hãi, âm điệu với bình thường còn cao gấp mấy lần —— tuy rằng giọng của ca sĩ vốn rất cao, nhưng cao hơn bình thường nhiều lần như vậy, nghe thế nào cũng cảm thấy thật kỳ quái.
Dư Điền Điền cảm thấy không ổn liền nhanh chóng ngồi thẳng dậy, “Con đang ở bệnh viện, mẹ làm sao vậy?”
Ngay sau đó, mẹ cô liền khóc lớn, ôm điện thoại mà quát lên với cô: “Làm sao bây giờ, ba con chặt … chặt tay rồi…”
Trong nháy mắt não bộ Dư Điền Điền tiến vào trạng thái tắt máy.
Chặt tay?
Tay của ba bị chặt?
Cô cọ người một chút rồi đứng dậy, giọng nói cũng to hơn: “Cái gì mà tay ba bị chặt? Sao có thể chặt được? Hai người bây giờ đang ở đâu? Con lập tức tới ngay!”
Đầu dây bên kia mẹ cô vẫn khóc sụt sịt: “Chúng ta đang ngồi xe cứu thương đến bệnh viện, chính là bệnh viện của con, bây giờ đang ở khoa ngoại. Ba con bị gãy tay, con nói xem hai chúng ta chỉ có mình ông ấy biết nấu cơm, nếu như tay ông ấy không còn nữa, sau này không phải mẹ con sẽ bị đói chết sao?”
Dư Điền Điền gấp đến mức trong đầu như có tiếng vang mãnh liệt, toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
Cô vừa nghe điện thoại vừa chạy thật nhanh vào thang máy, “Mẹ, mẹ đừng nói lung tung nữa, mau nói lại cho con nghe đã xảy ra chuyện gì!”
Giọng nói của mẹ vừa vang lên trong nháy mắt, tiếp sau đó cô nghe thấy một giọng nói trầm ấm quen thuộc của người đàn ông nào đó ở đầu dây bên kia.
“Chào cô, xin hỏi cô là người nhà bệnh nhân Dư Minh Huy phải không?”
Dư Điền Điền ngạc nhiên, giọng nói này…
“Chuyện là như vậy, những lời mẹ cô vừa nói cô đừng lo lắng quá. Ba cô bây giờ đang chụp CT, vết thương cụ thể còn chưa xác định được, mời cô nhanh chóng tới bệnh viện một chút, tôi thật sự rất cần sự giúp đỡ của cô.”
Dư Điền Điền căng thẳng trong lòng, “Vết thương của ba tôi rất nghiêm trọng sao?”
Đầu dây bên kia im lặng trong hai giây rồi nói chắc như đinh đóng cột: “Không, là mẹ cô xúc động quá, ba cô có thể giao cho tôi không sao, nhưng còn mẹ cô… ngại quá tôi không xử lý được.”
“…”
Đầu dây bên kia vừa nói đến đó, cô đang định nói “Bác sĩ Trần sao anh không nhận ra tôi là Dư Điền Điền đây, tôi lập tức sẽ tới ngay”.
Nhưng vừa mở miệng địh nói, lời nói còn chưa đến miệng, người ở đầu dây bên kia đã cúp máy nhanh như chớp.
Cô chỉ có thể vội vàng ra khỏi thang máy, chạy tới văn phòng của Trần Thước ở khoa ngoại.
Trong lòng tràn đầy sốt ruột rốt cuộc cũng thả lỏng một chút khi cô nhìn thấy ba bình yên ngồi trước bàn làm việc đang kiểm tra. Mà mẫu thân đại nhân nhà cô thì vẻ mặt kinh hãi, như nai con ngơ ngác mà ngồi bên cạnh, nước mắt lấp lóe nơi khóe mắt, lo lắng nhìn chồng.
Dư Điền Điền: “…”
Có đôi khi cô thật sự nghi ngờ đã nhiều năm như vậy nhưng mẹ cô có phải chưa từng trưởng thành không.
Cô đứng trước cửa, sau khi thả lỏng tâm trạng, ánh mắt liền dừng lại trên người đối diện đang chăm chú nghiên cứu ảnh chụp CT.
Anh hơi nhíu mày, ánh mắt từng chút từng chút đang chiếu theo ảnh chụp CT phần xương.
Cuối cùng anh đặt ảnh chụp CT bày trên bàn, chỉ từng chỗ cho ba Dư nhìn.
“Chỗ này và cả chỗ này nữa, chỗ màu trắng này chính là chỗ xương bị gãy, chỗ này là gãy tuyến tính, còn chỗ này hơi nghiêm trọng hơn một chút, xương bị gãy vụn.”
Anh cầm ảnh chụp CT thứ hai rồi chỉ tiếp, “Vết thương bên tay trái nhẹ hơn chút, chỉ là trật khớp thôi, sau khi nắn xương về như cũ rồi bác nghỉ ngơi một thời gian nữa sẽ khỏe lại đừng lo quá.”
Khi anh nói xương bị gãy tuyến tính thì mẹ Dư hít vào một hơi lạnh.
Khi anh nói xương bị gãy vụn thì mẹ Dư lại bắt đầu rơi nước mắt tùm lum.
Anh đau đầu muốn quay sang báo cho vị người nhà bệnh nhân lo lắng quá mức kia rằng, gãy xương cũng không phải chuyện gì lớn, sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng vừa mới quay đầu sang, anh liền nhìn thấy ngoài cửa có người đang đứng.
Anh ngạc nhiên gọi tên cô, “Dư Điền Điền?”
Rồi đứng dậy bước nhanh ra cửa, anh đẩy cái đầu nhỏ tò mò kia ra ngoài rồi nói, “Tôi đang làm việc, bây giờ đừng quấy rầy tôi, làm lỡ việc của bệnh nhân sẽ gây ảnh hưởng không tốt đấy.”
Anh nhìn khuôn mặt nhăn nhó của cô, còn tưởng rằng cô mất hứng, liền vươn tay ấn nhẹ vào trán cô: “Làm nghề y như làm người, từng bước cần cẩn thận đâu rồi? Đừng giống trẻ con như vậy, mau về đi, muốn làm gì cứ làm gi, hết giờ làm tôi mời cô ăn chân gà nhé, ngoan.”
Rõ ràng anh nói cô đừng như trẻ con nữa, nhưng kiểu dỗ dành này không phải cho mấy đứa con nít hay sao?
Dư Điền Điền không nói được gì nữa.
Anh vươn tay xoa xoa mái tóc cô, rồi vừa xoay người lại liền nhìn thấy vị người nhà bệnh nhân đang ngồi trên ghế kia nước mắt lấp lánh run rẩy nhìn về phía anh ——
Theo phản xạ có điều kiện anh chợt lui người sang bên cạnh.
Kết quả là người ta bổ nhào vào tới ôm Dư Điền Điền, căn bản không phải muốn nhằm về phía anh.
Trần Thước trợn mắt há hốc mồm mà nhìn cảnh này, mà giờ đây Dư Điền Điền ôm mẹ cô, vừa vỗ vỗ lưng của bà, vừa trấn an bà: “Được rồi được rồi, mẹ đừng lo lắng nữa, bác sĩ cũng nói ba không sao mà, chỉ là gãy xương mà thôi! Gãy xương chỉ cần dưỡng thương vài ngày thôi, không có gì vấn đề, mẹ đừng lo lắng như vậy nữa!”
Bác sĩ Trần trưng ra vẻ mặt như thấy quỷ.
“Dì, dì ấy là mẹ cô?”
Dư Điền Điền nháy mắt mấy cái, chỉ chỉ người đàn ông trung niên đẹp trai sau lưng anh, “Người kia cũng là ba tôi.”
Trần Thước đen mặt.
Thế giới này cũng thật nhỏ!
Anh đang muốn nói “Dư Điền Điền cả nhà cô đều là quái nhân”, nhưng anh phải nhịn thôi, lời này thật bất lịch sự, có thể nói với Dư Điền Điền nhưng không thể nói trước mặt hai vị đại nhân này được.
Nhưng thật sự hai người này quả là quái nhân =_=
Anh hiếm khi thấy có bệnh nhân nào bị gãy xương cả hai tay, sau đó hoảng mang đến mức ngồi xe cứu thương tới bệnh viện, vẻ mặt ngơ ngác không hiểu vì sao, còn người nhà bệnh nhân chẳng những không an ủi bệnh nhân, ngược lại còn kích động gấp trăm lần bệnh nhân nữa…
Thời đại này làm bác sĩ thật không dễ dàng gì mà!
Vừa phải chữa bệnh, vừa phải chăm sóc tâm trạng bệnh nhân, còn phải phụ trách an ủi người nhà bệnh nhân!
Dư Điền Điền lo lắng đỡ mẹ ngồi xuống ghế, sau đó sốt ruột hỏi ba cô: “Sao vậy ba? Tự dưng làm gì mà gãy xương?”
Ba Dư vẻ mặt vô tội nhìn cô, thành thật nói: “Thuốc màu của ba vừa dùng hết nên sau bữa cơm trưa định ra ngoài mua lọ mới, kết quả là đang đi trong khu chung cư, trên trời bỗng nhiên có một vật màu đen như mực rơi xuống, theo bản năng ba cứ đưa tay ra đỡ, nên tay …”
Dư Điền Điền mặt đen lại.
Rốt cuộc là tính cách thế nào mới khiến ba Dư ngơ ngẩn như vậy?
Trên trời rơi xuống cái gì đen như mực mà cũng giơ tay ra đỡ?
Hôm đó trên trời có tiền rơi xuống sao?
Cô tức giận không thể nói được gì.
Sau đó ba cô mỉm miệng cười hiền hậu nói: “May mắn mà ba vươn tay ra đỡ đúng lúc, trên tầng kia có hai người đang cãi nhau, không biết làm sao mà ném cả chó xuống, mười tầng đấy! Nếu như nó rơi xuống mà không có ba tiếp được, không phải đã ngã chết rồi sao?”
Mẹ cô hai hàng nước mắt nhào vào lồng ngực ba, cảm động nói: “Lão Dư nhà tôi là người thấy việc nghĩa liền hăng hái làm! Tôi rất tự hào vì ông!”
Dư Điền Điền: “…”
Bác sĩ Trần: “…”
***
Tay ba Dư bị thương, chuyện Dư Điền Điền buồn bực vài tuần nay liền có tin mừng.
Cô có thể quang minh chính đại đi gặp Trần Thước rồi.
Tuy rằng nói cơ hội này khác hoàn toàn với trong tưởng tượng của cô, lại phải dùng chuyện ba cô bị thương đổi lấy cơ hội như thế cũng có chút không vui. Nhưng thôi dù sao cũng là chó ngáp phải ruồi, cứ coi như là trong hên có xui đi.
Mấy tuần sau đó, tay của ba cô phải kiểm tra định kỳ, nếu như chỗ gãy xương bên tay phải không có tiến triển tốt, ông sẽ phải thực hiện nắn lại xương như cũ.
Mỗi tuần một lần, Dư Điền Điền đều tự mình đưa ba cô tới khoa ngoại.
Cô không nói lời nào, lẳng lặng ngồi bên cạnh, nhìn dáng vẻ bác sĩ Trần làm việc rất nghiêm túc, nhìn anh kiên nhẫn dặn dò bệnh nhân phải chú ý những gì, hỏi bệnh nhân hằng ngày có nghỉ ngơi theo lời dặn của bác sĩ hay không.
Sau lưng anh là hai cánh cửa sổ mở toang, ánh nắng mùa đông ấm áp đang vương tại trên ngọn cây.
Anh đứng ngược hướng sáng nên nhìn qua trên người như tỏa ra một vầng sáng.
Giờ phút này, cô bỗng nhiên cảm thấy anh thật dịu dàng.
Anh hết sức chăm chú viết bệnh án, từng ngón tay thon dài nắm chiếc bút máy màu đen, cô từ từ tiến lại gần nhìn những con chữ bay lượn trên mặt giấy Thanh Tuyền.
Anh quả là một người rất ưu tú.
Bạn nhìn anh ấy xem, thái độ cẩn thận ngồi đó ngay ngắn, chỉ cần nói đến chuyện của bệnh nhân, anh ấy sẽ không cười nữa, nghiêm túc đến mức làm cho người ta cảm thấy kính trọng.
Có vài lần Dư Điền Điền đưa ba đến tiệm thuốc bệnh viện, lúc ấy rõ ràng đã là một hai giờ chiều, nhưng lúc cô đi ngang ngó qua phòng anh, vẫn có thể nhìn thấy trên bàn Trần Thước bày một hộp cơm mới chỉ động được vài miếng.
Dịch Tiểu Vũ nói: “Bác sĩ Trần mỗi tuần chỉ khám bệnh ba ngày, những ngày còn lại đều có ca phẫu thuật, cho nên thứ ba thứ tư hàng tuần, số người tới xem bệnh luôn rất nhiều, anh ấy thường không có thời gian ăn cơm.”
Dư Điền Điền lại không nhịn được mà lo lắng, anh cứ không ăn cơm đúng giờ như vậy, thân thể chịu nổi sao?
Thừa dịp Trần Thước giúp ba Dư xoa xương cốt, kiểm tra xem vết thương đã tốt hơn chưa thì Dư Điền Điền len lén thả một đống socola tối hôm qua cô cố ý mua ở siêu thị vào ngăn kéo của anh.
Trần Thước nghe thấy tiếng vang, cũng không thèm quay đầu lại mà nói với cô: “Dư Điền Điền, trong ngăn kéo của tôi không có chân gà đâu, cô đừng tìm làm gì.”
Anh còn tưởng Dư Điền Điền đói bụng đang tìm đồ ăn.
Dư Điền Điền đầu đầy vạch đen, chân gà, chân gà em gái nhà anh ấy!
Cô bĩu môi không vui trở lại ghế ngồi.
Hừ, Lã Đồng Tân lại bị chó cắn rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT