Ô tô đỗ lại trước cổng lớn của khu chung cư, Trần Thước thấy trong khu chung cư tối đen như mực, đến đèn đường cũng không bật, anh liền lập tức lái xe đi thẳng vào .
Dư Điền Điền nói: “Kỳ thật anh đỗ xe ở cổng lớn cũng được rồi.”
Trần Thước không nói gì.
Anh không có thói quen giải thích việc tốt mình đã làm, cho nên cũng không nói rõ với cô là vì anh lo cô là con gái, lại đi một mình trong đêm hôm khuya vắng thế này thì không an toàn.
Anh lái xe đưa Dư Điền Điền đến dưới tòa nhà chung cư, nhìn cô mở cửa xe đi ra ngoài, thấy cô xoay người nói với anh: “Vẫn muốn cám ơn anh vì đã đưa tôi về nhà, bác sĩ Trần. Tuy rằng anh không nói cám ơn tôi vì đã mời anh ăn cơm, hơn nữa mới ăn được một nửa đã kéo tôi đi mất, suýt chút nữa đã ăn được bánh ngọt cao quý nhưng vừa đến miệng đành phải lãng phí.”
Trần Thước khóe miệng hơi co giật, vẻ mặt rốt cuộc cũng không cứng nhắc như vậy nữa.
Anh tự cao tự đại trước sau như một, nới với Dư Điền Điền: “Bao nhiêu người mời tôi đi ăn cơm tôi cũng không đi, hôm nay nể mặt mũi ăn một bữa với cô, đại ân này không lời nào cảm tạ hết được, cô cứ vui thầm trong lòng là được.”
Dư Điền Điền co rút khóe miệng, vừa muốn cười, lại vừa muốn mắng người.
Nhìn anh khôi phục lại tinh thần, còn biết đấu võ mồm với mình, cô cũng không thèm thông cảm với anh nữa, lườm anh một cái rồi xoay người đi lên. Trước khi đi còn không quên quay đầu nhắc nhở anh: “Bác sĩ Trần, anh đã nói lần sau sẽ mời tôi tới Hoa viên giữa trời ăn một bữa no bụng, bù lại món bánh ngọt cho tôi, hi vọng anh tuyệt đối không được có trí nhớ giống cún!”
Trần Thước liếc cô một cái, “Nếu như tôi quên, đó cũng gọi là con người hay quên, mấy lời như trí nhớ của cún hình như thích hợp với cô hơn thì phải.”
Dư Điền Điền đi thang máy lên nhà, từ tầng mười ba nhìn xuống, cô thấy xe của Trần Thước vẫn chưa rời đi, không biết anh ở trong xe đang làm gì.
Cô tắm rửa một trận, ước chừng hai mươi phút trôi qua, vừa đến bên cửa sổ sấy tóc thì cô vẫn nhìn thấy chiếc xe ô tô màu đen đang đỗ lại dưới nhà, không chịu nhúc nhích.
Dư Điền Điền ngẩn người.
Đồng hồ treo tường đã chỉ 10:40 phút, Trần Thước nói chìa khóa dự bị nhà anh đang ở nhà anh bạn, mà bạn anh đi công tác, mười giờ đêm mới trở về.
Nếu là như vậy, bây giờ anh có thể về nhà rồi mà…
Cô tựa vào thành cửa sổ nhìn ra bên ngoài một lúc,liền bị gió lạnh bên ngoài thổi làm cho người lạnh run, vì thế cô đóng cửa sổ, nghĩ ngợi một chút,cô đi về hướng cửa lớn .
Lục Tuệ Mẫn đang chơi game, tò mò nghiêng đầu qua hỏi cô: “Buổi tối khuya lắm rồi, cậu còn định đi đâu?”
Cô cũng không lên tiếng trả lời, khoác chiếc áo khoác mỏng thường mặc ở nhà, loẹt quoẹt đôi dép liền chạy xuống lầu.
Khi Trần Thước đang tựa vào ghế dựa nhắm mắt nghỉ ngơi, anh liền nghe thấy có người đang gõ cửa xe cộc cộc, anh mở mắt quay đầu lại thì sửng sốt, “Dư Điền Điền?”
Vừa quay đi quay lại mà tóc cô đã ướt nhẹp thế kia, cô cúi người xuống nhìn anh qua cửa kính đen xì, “Bác sĩ Trần, sao anh còn chưa về nhà?”
Trần Thước mở miệng, nhưng cũng không nói chuyện.
“Không phải anh nói bạn anh mười giờ sẽ về nhà sao? Sao giờ còn chưa đên nhà anh ta lấy chìa khóa?”
Cô khép khép chiếc áo khoác trên người, lạnh đến mức di di chân, “Mùa đông bên ngoài trời rất lạnh, anh cứ ngồi trong xe cũng không ấm áp thêm được đâu, mau mau về nhà đi!”
Trần Thước nói không ra lời.
Chìa khóa anh để quên trong nhà, nhưng anh cũng không có người bạn nào cả, chìa khóa dự bị chẳng qua là cất trong ngăn kéo văn phòng ở bệnh viện.
Anh cũng không biết mình ngồi ở đây lâu như vậy làm gì, chỉ là…
Chỉ là anh không biết mình phải đi đâu.
Đang có chút hoang mang dao động trong lòng, anh bỗng nhiên mở miệng hỏi Dư Điền Điền: “Bữa cơm tối nay không để cô ăn no, bây giờ có có đói bụng không?”
Dư Điền Điền kinh ngạc nhìn anh.
“Tôi đói bụng rồi, mau đi thôi, tôi dẫn cô đi ăn tôm hùm, uống bia đêm.” Anh mở cửa xe, đột nhiên cười với cô, cũng không hề độc miệng cũng không hề hung dữ, đôi mắt cười cong cong nhìn cô.
Dư Điền Điền lập tức kinh ngạc đứng tại chỗ, một câu cũng không nói được ra lời.
Bác sĩ Trần như vậy…
Thần xui quỷ khiến, vậy mà cô lại lên xe.
Chỉ lo suy nghĩ lung tung, Dư Điền Điền cũng quên nghĩ tới một vấn đề —— Trần Thước không mang tiền.
Cho nên bữa này có vẻ vẫn là cô phải mời anh, đáng sợ nhất là đến khi cô vui vẻ ăn đĩa tôm hùm mới nhớ ra sự thật đáng sợ này.
Thậm chí Trần Thước còn ngồi bên cạnh vừa lau miệng, dáng vẻ tao nhã cong cong khóe môi nói với cô, “Hôm nay tôi nhìn cô tương đối thuận mắt, cố gắng nhìn mặt cô cả ngày nay rồi, lại để cô chiếm tiện nghi được ăn cùng tôi bữa nữa, có phải cô nên thật sự cảm ơn tôi đúng không?”
Dư Điền Điền chỉ tiếc không bóp cổ anh để anh nôn toàn bộ những thứ vừa ăn vào miệng ra.
Trời rất lạnh bác sĩ Trần không biết là tâm huyết dâng trào đến mức nào, anh lại kêu thêm mấy chai bia, Dư Điền Điền chỉ nhìn cũng cảm thấy lạnh đến mức run cả người, nhưng anh lại uống một ngụm rồi một ngụm.
Dư Điền Điền nhìn anh nửa ngày, lại hỏi câu: “Anh có tâm sự?”
Trần Thước không nói chuyện.
Sau khi tống nửa đống bia vào bụng, anh mới ngồi trong quán ăn ven đường, nheo mắt nhìn chiếc bóng đèn sáng rực ngập mùi dầu mỡ trên đầu cô, thấp giọng nói: “Người hôm nay cô gặp, Trần Lộ Dao, cô ta không phải em gái tôi.”
Dư Điền Điền nhìn anh không đáp lời.
“Em gái tôi tên là Trần Hi, Hi trong nắng sớm sương mờ, con bé nhỏ hơn tôi năm tuổi, là người rất xinh đẹp.” Anh nói rất tự nhiên, tầm mắt vẫn dừng lại trên chiếc bóng đèn kia, thỉnh thoảng uống một hớp bia, “Em ấy rất bám người, từ nhỏ đến lớn đều bám lấy tôi, tôi đi đâu nó sẽ theo đó, nếu không cho nó theo nó sẽ ăn vạ khóc lớn lắm.”
Nói tới đây, anh cong khóe miệng cười dịu dàng, hai bên má cũng lộ ra hai chiếc má lúm đồng tiên nhỏ, nhìn qua lại thấy có vài phần thật dễ thương.
Anh nói: “Năm ấy nó bảy tuổi, lần đầu tiên tôi một mình xa nhà đi tham gia trại hè, lúc tôi đi nó khóc rất đau lòng, sau đó tôi nghe mẹ nói qua điện thoại, bà nói nó khóc nguyên một đêm, lúc ngủ cũng thút tha thút thít gọi anh hai, khóc đến sưng cả hai mắt.”
Anh hỏi Dư Điền Điền: “Cô đã đọc tiểu thuyết ‘Thằng bù nhìn canh gác đồng lúa mạch” chưa?”
Dư Điền Điền lắc đầu, do dự nói: “Tôi chỉ mới đọc truyện ‘Người bảo vệ giả của tổng giám đốc lạnh lùng …”
Chưa nói hết lời, lại nhìn thấy ánh mắt cá chết của Trần Thước, cô tự giác liền ngậm miệng.
Trần Thước nói cảnh tượng trong câu chuyện cũng giống như chuyện của anh và em gái, khi anh trai xảy ra tranh cãi với cha mẹ, cậu ta cố ý muốn bỏ nhà đi, người em gái liền đập vỡ con heo tiết kiệm từ nhỏ cô thích nhất, đem số tiền mừng tuổi giao lại cho anh hai.
Anh nhìn mảnh gốm vỡ tung tóe trên sàn, khiếp sợ hỏi Trần Hi: “Không phải em thích nhất con lợn này sao?”
Năm ấy, cô ngẩng cái đầu nhỏ nghiêm túc nhìn anh, “Em sợ anh phải chịu đói.”
Từng câu từng chữ rất nghiêm túc, rõ ràng cô chỉ là đứa nhỏ chưa hiểu chuyện, nhưng trong lòng tràn ngập tình cảm dành cho người anh trai yêu quý.
Trần Thước chẳng qua cũng chỉ là đứa trẻ mới mười hai tuổi, cậu định thu dọn xong ba lô chuẩn bị nửa đêm thì xuất phát, lại đi ngang qua phòng khách thì nghe thấy tiếng cọt kẹt mở cửa phòng của Trần Hi, con bé tinh nghịch này lại cứ thế mở cửa, tay phải cầm cặp sách Barbie, tay trái ôm gấu nhỏ, vụng về chạy về phía anh.
Cô bé ngẩng đầu nhìn anh trai, “Em muốn đi cùng anh!”
Tất nhiên là Trần Thước không đồng ý.
Anh vừa vội vừa giận ra lệnh cho Trần Hi trở về phòng ngủ, ngày hôm sau ngoan ngoãn tới trường.
Trần Hi gấp đến độ khóc lên, vừa ôm chặt chân anh hai, vừa nức nở nói: “Cùng lắm thì em cũng không mang gì đi nữa, em không mang gấu nhỏ, cũng không mang váy công chúa nữa, không mang gì đi nữa, anh hai anh mang em đi theo được không?”
Cô khóc rất đau lòng, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, âm thanh lại không dám khóc lớn, cô sợ đánh thức ba mẹ, anh hai sẽ bị mắng.
Cuối cùng cô bé ôm anh hai, dùng đôi mắt tràn ngập nước mắt nhìn anh: “Em không muốn xa anh hai…”
Bỗng nhiên Trần Thước mềm lòng, rốt cuộc cậu không thể nói lời từ chối, nhận lệnh đem ba lô về phòng, cũng không bỏ đi nữa.
Khi kể câu chuyện này thì Trần Thước bỗng trở nên không độc miệng chút nào, tính tình cũng không nóng nảy như trước.
Khóe môi anh tràn ngập ý cười dịu dàng, hóa ra khi anh cười lên khuôn mặt lại dễ nhìn như vậy, dường như trên gương mặt cũng tỏa ra ánh sáng màu vàng ấm áp, cũng coi như không cô phụ khuôn mặt đẹp trai kia.
Giọng nói của anh trở nên rất nhẹ rất chậm, dường như là sợ nếu không cẩn thận sẽ làm kinh động đến vị thần thời gian, khiến ông tức giận mà phá hủy những kỉ niệm đẹp trong ký ức của anh.
Anh cúi đầu uống thêm một ngụm bia nữa, cười nói: “Trần Hi là đứa em gái tốt nhất trên thế giới này, con bé là người thân duy nhất của tôi.”
Giờ khắc này, Dư Điền Điền bỗng cảm thấy thật hâm mộ những người có anh chị em, cô thở dài, tiếc nuối nói: “Từ nhỏ đến lớn tôi luôn mong có một người anh trai, anh xem, ngay cả kẻ xấu tính luôn khiến người ta ghét như anh, cũng sẽ đứng lên bảo vệ em gái mình, đối với người khác thì tệ hại như vậy, nhưng đối với cô ấy thì rất tốt.”
Cô cho rằng Trần Thước sẽ lập tức trở mặt đấu võ mồm cùng cô, nhưng ai biết sau khi cô vừa nói ra lời này, Trần Thước đột nhiên không lên tiếng nữa.
Cô nghiêng đầu qua nhìn anh, chỉ thấy anh quay đầu sang một bên, cô không thấy rõ vẻ mặt của anh, nhưng lại có thể thấy rõ những ngón tay khi nắm chai bia kia thì nắm chặt hơn khiến nó trở nên trắng bệch.
“Làm sao vậy?” Cô sợ hãi, “Tôi chỉ thuận miệng nói bừa một chút thôi, anh, anh tức giận sao?”
Nếu anh tức giận như vậy, không chừng sẽ đánh cô một trận.
Dư Điền Điền trong lòng có chút sợ hãi.
Nhưng Trần Thước chỉ im lặng trong chốc lát, vừa xoay đầu qua anh lại coi như không có chuyện gì xảy ra, anh hỏi cô: “Ăn xong rồi sao? Ăn xong thì tính tiền đi, không ít tiền đâu.”
Dư Điền Điền: “…”
Anh ta cố ý sao?
Cố tình muốn cô cảm thấy có lỗi, là vì biết rõ cô sẽ suy nghĩ canh cánh trong lòng chuyện trả tiền.
Cô vẫn không nhịn được, trên đường quay về nhà cô liền hỏi ngược lại: “Bác sĩ Trần, anh không cảm thấy anh luôn tiêu tiền của phụ nữ sao, trong vòng một ngày anh để phụ nữ mời mình đến hai lần, về bản chất thì có khác gì tên Thiệu cầm thú?”
Trần Thước tùy tiện nhếch khóe miệng, nói cho có lệ: “Đương nhiên có chỗ khác, cô gái bên cạnh cậu ta đẹp như hoa như ngọc, còn người con gái bên cạnh tôi —— “
Anh quay đầu lại đánh giá toàn thân Dư Điền Điền từ trên xuống dưới, rồi nghiêm túc nói: “Người đang ngồi bên cạnh tôi rõ ràng là một cô gái tính cách thô lỗ như đàn ông.”
Dư Điền Điền hít sâu một hơi, giả vờ như mình không nghe thấy gì cả, dù sao nghe thấy cũng phải cãi nhau, mà cô thì không cãi được với anh, quả thực là uổng phí sức lực.
Trần Thước đỗ xe lần nữa dưới lầu, còn cô bước nhanh vào cửa lớn, khi sắp bước vào thang máy lại nhịn không được quay đầu nhìn qua một cái.
Đêm nay thật kỳ lạ, bác sĩ Trần cũng không xấu tính cho lắm, giờ đây anh đang ngồi trong ô tô không chịu nhúc nhích, không biết đang suy nghĩ chuyện gì. Một phút trước anh còn đang ba hoa với cô, nhưng giờ đây anh hoàn toàn không có chút ý cười nào, chỉ một mình lẳng lặng ngồi ở chỗ đó, hơi ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ xe.
Tư thế của anh giống như một người rất cô đơn, đang cố gắng muốn tìm ánh sao nào đó làm bạn, vì thế theo bản năng cô cũng nhìn lên bầu trời thì chợt nhận ra bầu trời đêm nay không có vì sao nào.
Đây là lần đầu tiên, Dư Điền Điền phát hiện Trần Thước cũng có thể được coi là một người cô đơn.
Cô nghĩ, may mắn anh còn có Trần Hi.
Anh miêu tả Trần Hi là một người tốt như vậy,cô ấy giống như một cô gái bước ra từ chuyện cổ tích ,nhất định tình cảm của bọn họ rất tốt, anh mới có thể vừa nhắc đến cô liền cười dịu dàng như vậy.
Sau một lát Dư Điền Điền mới nhận ra, tại sao cô có thể thông cảm cho anh được?
Phì phì phì, một cô em gái tốt tính như vậy lại có một người anh trai xấu tính, thật là xui xẻo tám đời cho cô ấy!
Sau khi về nhà, Dư Điền Điền thấy Lục Tuệ Mẫn còn chưa ngủ, liền lại gần hỏi một câu: “Cậu đã gặp em gái bác sĩ Trần bao giờ chưa?”
Lục Tuệ Mẫn nói: “Hả? Bác sĩ Trần? Bác sĩ Trần có em gái sao?”
Nhìn dáng vẻ mờ mịt của cô nàng, Dư Điền Điền chỉ có thể trợn mắt một cái, “Còn dám nói là đồng nghiệp cùng khoa, ngày nào cũng làm việc với nhau, kết quả ngay cả chuyện người ta có em gái cũng không biết.”
Lục Tuệ Mẫn không phục nói: “Cho dù anh ấy có em gái, thì từ trước đến giờ cũng chưa từng tới bệnh viện, vậy làm sao tớ biết được?”
Dư Điền Điền vừa thay quần áo, vừa không yên lòng nghĩ, theo như lời Trần Thước nói, tình cảm hai anh họ có vẻ rất tốt, Trần Hi không phải rất bám anh sao? Nhưng cô ấy lại chưa bao giờ tới bệnh viện đi tìm anh?
Dù sao việc này cũng không liên quan tới cô, cô ngáp một cái, cất bước về phòng ngủ.
Trước khi nhắm mắt, cô có chút mơ hồ nhớ lại câu chuyện Trần Thước đã kể, thì chợt nghĩ , nếu như cô cũng có một người anh trai thì thật là tốt.
Trần Hi quả là một cô gái rất may mắn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT