“Em yêu anh, Cố Nam Thành.” Cô đột nhiên nói thế, khiến người đàn ông bên cạnh bất ngờ không kịp phòng bị, nhìn thấy vẻ dịu dàng trong mắt cô làm cho anh ta hơi bối rối, nhưng Cố Nam Thành chính là Cố Nam Thành, cảm giác như thế chỉ có nửa giây, ngay sau đó là một nụ hôn sâu triền miên không kẽ hở, sau khi mang thai phải cấm dục, cơ thể mẫn cảm làm sao chịu đựng sự tấn công như thế, Tống Thanh Vãn chỉ có thể nắm lấy cánh tay anh ta, mặc người đàn ông khi dễ.
“Anh cũng yêu em.”
Tống Thanh Vãn mỉm cười. Thẩm Châm ở phòng bếp nhăn mặt nhìn về phía bọn họ, ý là xấu hổ quá đi, ngay sau đó cô bị người đàn ông bên cạnh ôm lấy, anh xoay người chặn tầm mắt nhìn bên ngoài của cô, chỉ để lại bóng dáng cao lớn và một đôi tay trên eo anh.
Bữa cơm này bị gián đoạn gần ba tiếng đồng hồ, lúc ăn cơm thì đã mười rưỡi, hai người phụ nữ không ngoại lệ mặt ửng hồng, môi càng đỏ tươi, mà thần sắc của hai người đàn ông thì bình thường, chẳng qua lúc cụng ly ý cười nơi khoé miệng tươi hơn bình thường một chút.
Ăn xong Thẩm Châm và Tống Thanh Vãn đi tới đi lui trong nhà tiêu hoá, Cố Nam Thành dựa khung cửa nhìn động tác rửa chén thành thạo của Cố Tích Hoa.
Sau khi hai người phụ nữ vào phòng ngủ, Cố Nam Thành nói: “Anh cũng có ngày hôm nay.”
Cố Tích Hoa: “Chú cũng thế.”
Cố Nam Thành sẽ không nói với Tống Thanh Vãn, trước khi gặp cô anh ta có chứng sợ lái xe, bởi vì gặp cô anh ta cam tâm tình nguyện thi bằng lái, chỉ vì một người phụ nữ mà lái xe.
Cố Tích Hoa sẽ không nói với Thẩm Châm, anh có dị ứng nhẹ với ớt, sau lần đầu tiên gặp nhau anh đã đến bệnh viện trước khi về nhà.
Cố Nam Thành cũng sẽ không nói với Tống Thanh Vãn, vì cô anh ta đã bỏ quyền thừa kế của nhà họ Cố, chỉ vì lúc trước cô nói không muốn bị dằn vặt bởi ân oán của gia đình giàu có quyền thế, sau đó mất đi sự thoải mái của cuộc sống bình dị yên ả.
Cố Tích Hoa cũng sẽ không nói với Thẩm Châm, vì về nước anh đã vứt bỏ tất cả cổ phần công ty của tập đoàn Cố thị tại nước ngoài, đồng thời suýt nữa là bị xoá tên khỏi Cố thị.
Có bỏ mới được, tiêu chuẩn của bỏ và được chẳng qua là xem bên nào quan trọng với bạn hơn.
Bọn họ là đàn ông, rất nhiều chuyện không cần nói với người phụ nữ của mình. Chỉ vì bọn họ là đàn ông.
Ngoài cửa sổ vang lên tiếng pháo, hai người phụ nữ từ từ đi ra xem, pháo hoa xinh đẹp đầy trời, tấm màn dày nặng được kéo ra, ngoài cửa sổ sát đất là cảnh đêm thành phố đèn đuốc rực rỡ đông nghịt, pháo hoa nở từng đoá trên không, đẹp đến rung động lòng người, màu sắc sáng ngời làm nổi bật khuôn mặt hưng phấn của hai cô, tăng thêm không ít rực rỡ, sóng mắt lóng lánh, sáng ngời trong suốt. Ánh mắt của hai người đàn ông ở phía sau nhìn họ vô cùng dịu dàng.
Thẩm Châm ngoảnh đầu lại, tươi cười với Cố Tích Hoa, đột nhiên cô bất ngờ nhào qua đó, trên mặt là vẻ hưng phấn và đắc ý, anh bình tĩnh ôm cô vào trong lòng.
“Làm sao anh biết em muốn nhào qua đây?”
“Bất cứ lúc nào anh cũng chuẩn bị ôm lấy em.”
“Tại sao?”
“Bởi vì anh là người đàn ông duy nhất em sẽ nhào tới.”
“Tại sao?”
“Không tại sao cả. Chẳng lẽ em muốn nhào tới những người khác?”
“Không muốn.”
“Ngoan.”
“Chúc mừng năm mới, Thẩm tiên sinh.”
“Chúc mừng năm mới, Cố phu nhân.”
Tống Thanh Vãn dựa trong lòng Cố Nam Thành nhìn bọn họ cười: “Chúc mừng năm mới, đây là năm thứ ba.” Anh ta nói.
“Chúc mừng năm mới. Em hy vọng hơn cả ba năm.” Cô trả lời.
“Đương nhiên.”
Ngày hôm sau là mùng một tết, người hai nhà cùng lái xe trở về nhà họ Cố. Đây là năm mới đầu tiên sau khi Thẩm Châm gả vào nhà họ Cố, tiền lì xì của các trưởng bối nhà họ Cố đều rất dày, mà Tống Thanh Vãn mang thai, Cố Nam Thành nói phải cho phần hai người, vì thế tiền lì xì năm nay của Tống Thanh Vãn càng dày hơn. Hai người nhận quà đến mỏi tay, nhân lúc rảnh rỗi, Thẩm Châm đến gần Tống Thanh Vãn kề tai nói nhỏ: “…Chả trách hôm nay muốn chạy hai chiếc xe, đồ nhiều thế một chiếc làm sao chất hết.” Tống Thanh Vãn cong môi cười, cũng đến gần nói: “…..Cậu có loại cảm giác thế này không…”
“Hở?”
“Quỷ vào thôn.”
Thẩm Châm liếc xéo: “Chúng ta không giành, tự bọn họ nhét cho thôi.”
Tống Thanh Vẫn liếc cô: “Còn ‘nhét’ nữa, cậu nói như là gắng gượng ấy…”
Thẩm Châm nhăn mặt một cái rồi vui tươi hớn hở nhận quà tiếp.
Đương nhiên Cố Tích Hoa tặng ra không ít hơn Thẩm Châm nhận được.
Mùng hai bọn họ quay về nhà Thẩm Châm, bà Thẩm nấu một bàn đồ ăn phong phú, một nửa là Thẩm Châm thích ăn, nửa còn lại là con rể thích ăn, ông Thẩm ai oán vì mình bị lờ đi.
Lần này hai người trở về, thân phận đã thay đổi, hiện tại là vợ chồng hợp pháp, ngủ cùng phòng là việc dĩ nhiên. Thẩm Châm phát hiện mình ngày càng hiểu Cố Tích Hoa, rõ ràng anh chưa làm gì nhưng khi hai người đi qua phòng Thẩm Châm lấy đồ, cô chợt nghĩ ra nhìn qua Cố Tích Hoa, anh cười với cô.
Buổi tối khi hai người thỏ thẻ trên giường Cố Tích Hoa cắn lỗ tai ửng đỏ của cô nói: “Trước đó đi lấy đồ vì sao em nhìn anh?”
“…Em…uhm…em cảm thấy lúc ấy anh nghĩ tới việc này……a……”
“‘Việc này’ là gì?” Anh tấn công mạnh mẽ.
“…Thì là….thì là như lúc này…”
“Giờ làm gì, nói ra, bảo bối, hửm…”
Thẩm Châm cắn môi không nói, cuối cùng đương nhiên bị giày vò hết lần này tới lần khác.
Ngày hôm sau trên giường vô cùng hỗn loạn, quả thực không thể nhìn. Thẩm Châm chịu đựng toàn thân đau nhức mà lặng lẽ thay ra giường… À, còn dọn dẹp bàn học một chút.
Sau khi mua xong đồ ăn trở về thì bà Thẩm trông thấy tấm ra giường trên ban công tung bay trong gió, Thẩm Châm giả vờ bình tĩnh uống sữa đậu nành.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT