Đối với thời tiết thất thường vào mùa hè tại thành phố C, Thẩm Châm tỏ vẻ không nói gì.
Đừng mang theo bầu không khí phá hỏng chứ. Vào buổi tối tĩnh mịch lại ồn ào náo động, đèn neon lấp loé, hai người cùng nhau về nhà… Có thể để đẹp hơn một chút không, ông trời lại đột nhiên mưa to tầm tã là ý gì đây?
Bây giờ Thẩm Châm rất oán hận. Đương nhiên, cô không ngờ trong trời mưa to thế này liền đón được một chiếc taxi, may mà Cố Tích Hoa nhanh tay lẹ mắt, có lẽ nào là vì chân dài không?
Hiện tại Thẩm Châm chỉ nghĩ một việc —— từ khi mưa to thình lình rơi xuống, theo khách quan cô mất đi thời gian suy nghĩ làm sao có được số điện thoại di động của Thẩm tiên sinh.
Nhà cô vốn cách Thục Lưu Hương không xa, nếu ngồi xe thì chừng mười phút là đến nơi.
Nói cách khác, bây giờ cô chỉ có bảy phút để dụ dỗ Thẩm tiên sinh (…Cô không phải đã sớm dụ dỗ người ta rồi sao…╮(╯▽╰)╭…)
Trong xe nhất thời yên tĩnh, giọt mưa tạt cành cạch vào cửa xe, sức lực mạnh mẽ đến nỗi khiến người ta kinh hoảng. Thẩm Châm tiến vào trạng thái suy tưởng, dùng tim dùng phổi để nghĩ cách, mà Cố Tích Hoa ngồi bên cạnh thì điềm tĩnh tự nhiên, thỉnh thoảng nói mấy câu với tài xế.
Ngồi chưa được bao lâu thì chiếc xe dừng trước cổng tiểu khu nhà Thẩm Châm.
“Em chờ một chút.” Khi Thẩm Châm còn đang rối rắm chuyện di động vả lại còn dần cảm thấy hết thời, Cố Tích Hoa thốt ra những lời này rồi mở cửa xe lao ra ngoài, ê…mưa còn chưa dứt.
Thẩm Châm ngồi trong xe, xuyên qua cửa kính xe lờ mờ, cô thấy anh chạy đến cửa hàng tiện lợi gần nhất mua đồ, sau đó căng ô ra…sau đó…che ô quay lại…thanh toán tiền…đi đến ngoài cửa xe phía bên cô…mở cửa ra…hạ ô thấp xuống…
Một chiếc ô màu đen rất to, có thể che hai người, bàn tay anh nắm chặt chuôi ô, khớp xương rõ rệt, đốt ngón tay rất dài, sạch sẽ, một chút gân xanh nho nhỏ nổi lên vì dùng sức, trên tay có nước, không biết nóng hay lạnh.
Thẩm Châm xuống xe, cảm giác mát lạnh bên ngoài khiến tinh thần cô kích thích. Mưa rơi lốp bốp trên mặt đất, bọt nước văng tung toé đến gần đầu gối. Cố Tích Hoa mặc quần tây đen, không nhìn ra ẩm ướt, cả chiếc áo sơ mi màu tím của anh đều ướt, nó liền trở thành màu tím sẫm, dính sát cơ thể anh. Hai người cách nhau rất gần, Thẩm Châm thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở phập phồng trên đầu.
Hai người yên lặng không nói gì mà đi trên đường, tới dưới lầu nhà Thẩm Châm.
“Cố Tích Hoa.” Thẩm Châm mở miệng gọi anh.
Suy nghĩ một chút, cô nhận ra đây là lần đầu tiên cô gọi tên anh, a…cảm giác không tệ.
Cơ thể Cố Tích Hoa không động đậy, anh cầm ô nhìn cô.
“Em cảm thấy lần thứ ba gặp mặt em đã muốn định cả đời với anh.” Thẩm Châm nói nghiêm túc.
“Ừm.” Câu trả lời của anh không biết là vô thức hay là không để ý, đã nhẹ nhàng còn đơn giản.
“Anh hãy cho em số điện thoại di động.” Thẩm Châm trịnh trọng nói.
“Di động của em không phải ngừng hoạt động rồi ư?” Sắc mặt Cố Tích Hoa như thường.
“…Đó là lời thoại tình thú, anh cũng tin…”
“Tôi tin.”
“…Anh có cho hay không?”
“Cho.”
“Thật sao?”
“…Đó là lời thoại tình thú, em cũng tin…”
“………….” Thẩm Châm bị nghẹn họng.
Cố Tích Hoa mỉm cười. Tiếng cười trầm thấp vang bên tai, khiến người ta cảm thấy gợi cảm khó hiểu.
Thẩm Châm đỏ mặt.
Thật kinh ngạc, bà đây là ngự tỷ mà, cũng biết đỏ mặt ư? Thẩm Châm có chút thần chí mơ hồ.
“Em cho là vì sao tôi lại đưa em về nhà?” Cố Tích Hoa hỏi.
“À…bởi vì em là con gái?” Thẩm Châm thử thăm dò trả lời, “…Ưm, nếu không…gặp mặt ba mẹ?”
“…” Cố Tích Hoa bỗng nhiên cảm thấy con đường phía trước không có ánh sáng.
“Lấy di động ra đi.”
Thẩm Châm đưa di động cho anh.
Ngón tay thon dài bấm trên di động, gọi qua ——
Tích tích.
Hai tiếng rất nhẹ, sau đó ngắt kết nối.
Di động trở về trong tay Thẩm Châm.
Cố Tích Hoa thở dài một hơi, “Thẩm Châm, em còn thiếu một lời tự giới thiệu.”
“Thẩm Châm, nữ…ặc…cái này anh hẳn là thấy rồi?”
Cố Tích Hoa im lặng.
“…24 tuổi, không có tình sử, làm việc tại doanh nghiệp nhà nước… Tiền lương một vạn ba, không nhà không xe… Ba mẹ khoẻ mạnh, không anh chị em…”
Cố Tích Hoa chú ý tới tầm mắt mơ hồ bất định và cách nói chuyện gián đoạn của Thẩm Châm, anh nhướng mày.
“Thẩm Châm.” Anh gọi cô, cô dừng lại, sắc mặt ửng đỏ.
“Em bị cảm sao?”
“…Không…” Ánh mắt Thẩm Châm lại bắt đầu bay đi.
Cố Tích Hoa nhìn cô.
Thẩm Châm nhắm mắt lại, sau khi mở ra cô nghiêm túc nói: “…Thẩm tiên sinh, anh lộ điểm rồi…” Cô vươn tay chỉ chỉ, “…Hai điểm…”
Cố Tích Hoa: “……….” Đuôi lông mày anh nhíu lại vài cái khó có thể nhận ra, sau đó anh dứt khoát xoay người, chiếc ô màu đen biến mất trong cơn mưa.
Thẩm Châm im lặng. Chẳng phải là vừa lúc đèn ngay trên đầu ư, không phải vừa lúc mắc mưa sao. Này, ban đầu cô cũng không chú ý mà.
Khi Thẩm Châm đang nói “cái này anh hẳn là thấy rồi” thì cô theo bản năng…a…nhìn ngó anh…
Ai biết sẽ lộ ra chứ, ai biết được…hai điểm màu đỏ…hai điểm màu đỏ của Thẩm tiên sinh…
Thế là vẻ mặt Thẩm Châm dào dạt ý xuân…bay trở về nhà trọ…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT