" Ở trước kia, trong một thôn trang có bốn tiểu hài tử, thường xuyên cùng chơi chung với nhau, có một ngày, có một tên ăn mày tha phương đi đến đây, nhìn thấy bốn tiểu hài tử, vì vậy người này hỏi tiểu hài thứ nhất: " Bình thường ngươi thích nhất là làm gì?"
Tiểu hài cười hì hì nói: " Ta thích nhất là ném tảng đá xuống sông."
Tên ăn mày rất kỳ quái, nghĩ thầm: " Ngươi ném tảng đá xuống sông làm gì a?"
Vì vậy hắn lại hỏi tiểu hài thứ hai, kết quả tiểu hài cũng nói: " Ta cũng thích ném tảng đá xuống sông."
Tên ăn mày hỏi hài tử thứ ba, cũng trả lời giống vậy, vì vậy hắn nghĩ thầm, trong thôn này thật quá lạc hậu, không có gì chơi, tiểu hài tử cũng chỉ có thể chơi tảng đá, vì vậy hắn cười tủm tỉm hỏi tiểu hài thứ tư: " Bình thường chắc ngươi cũng thích ném tảng đá xuống sông chứ?"
Tiểu hài này u oán nhìn hắn, thấp giọng nói: " Ta...ta...chính là tảng đá..."
Tiểu Khai một hơi nói xong, còn có âm thanh lên xuống bổng trầm, tay hươ nhanh, tự cảm thấy cảm giác rất tốt, trừng mắt nhìn bốn lão nhân, bốn lão nhân cũng không hề nháy mắt một chút, gương mặt vẫn lạnh như băng, hừ cũng không hừ một tiếng.
Tiểu Khai cắn răng, con mắt xoay chuyển một vòng, nghĩ thầm: " Chẳng lẽ bốn lão già này thích điều gì đó đặc sắc, ta phải kể thêm mới được!"
Vì vậy Tiểu Khai lại bắt đầu: " Trước đây có một nòng nọc, có một cuộc sống thật khoái hoạt ở trong nước, kết quả là, có một ngày có một nữ hài tử đến sông bơi lội, con nòng nọc nghĩ ra là chui vào hạ thể của cô gái..." Nói đến đây, Tiểu Khai trộm nhìn vẻ mặt bốn lão nhân, phát hiện khóe miệng của bốn lão già này có chút nhúc nhích, trong lòng không khỏi vui vẻ, tiếp tục nói: " Vài ngày sau đó, con nòng nọc đã chết, bên cạnh thi thể của nó có lưu lại một phong di thư, bên trong viết: " Từ khi đi vào nơi này, mỗi ngày đều bị loạn côn đánh đập..." Tiểu Khai chờ cho bốn lão nhân bật cười, kết quả bốn lão nhân đều ngẩng phắt đầu, giận tím mặt cùng quát lên: " Nhân thế càng ngày càng tệ, lòng người không biết hoài cổ, nghiệt chướng, ngươi đang nói đến thứ gì vậy! Quả thực vô cùng vô sỉ!"
Một tiếng quát lớn này, quả nhiên sức lực mười phần, giống như Sư Tử Hống thần công của Kim Mao Sư Vương, chấn động đến làm toàn thân Tiểu Khai run lên, ngay sau đó cảm thấy trên đỉnh đầu như muốn ong ong, tro bụi từ trên đổ rào rào xuống tới.
Tiểu Khai có tật giật mình, vội vàng tiến đến bên cửa, nghiêng tai nghe ngóng bên ngoài, hoàn hảo, hoàn hảo, mặc dù bên trong kinh thiên động địa, nhưng bên ngoài vẫn như cũ lặng lẽ vô cùng. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
" Ngươi đang nhìn cái gì? Có tật giật mình hay sao?" Một lão nhân the thé tức giận nói: " Ngươi sợ hãi à?"
" Ta có cái gì phải sợ?" Tiểu Khai ngụy biện nói: " Ngươi đừng nói bậy."
" Hắc, ta có nói bậy hay sao?" Lão nhân nhìn hắn, tựa như nhìn thấy vật gì đáng khinh bỉ: " Nếu không sợ, có muốn ta kêu thêm tiếng nữa không?"
" Không cần nữa, không cần nữa." Tay Tiểu Khai xua nhanh: " Ngài đã lớn tuổi, cẩn thận một chút đi."
Bộ dáng của lão nhân như đã nhìn thấu Tiểu Khai, thần thái thật là có chút khó chịu, nhìn Tiểu Khai nửa buổi thì bỗng nhiên thở dài.
" Sao ngươi than thở?" Tiểu Khai hỏi.
" Ta chỉ là cảm thấy..." Lão nhân lộ ra nụ cười hèn mọn, đợi cho Tiểu Khai nghiêng tai lắng nghe, mới gằn từng chữ: " Ngươi thật sự là tên rác rưởi!"
" Ta kháo!" Tiểu Khai vỗ mạnh bàn, bật đứng lên.
Lão nhân này chẳng những cổ quái ngang ngược, hơn nữa khí phái to lớn quả thật trước đó chưa từng có, Tiểu Khai vốn cũng còn trẻ tuổi, tính tình cũng không còn nhỏ, mới bắt đầu hắn nghĩ bốn lão nhân là người ở trong sách, hơn nữa do thiên thư phá hủy Hoàng Sơn linh mạch mới mở ra được, khẳng định có tính giá trị lợi dụng thật lớn, cho nên mới ủy khúc cầu toàn, nhưng người tuổi trẻ đúng là người tuổi trẻ, bị mấy lão nhân chửi mắng liên tục, rốt cuộc nổi giận: " Các ngươi đúng là rượu mời không uống đòi uống rượu phạt, lão hổ không phát uy thì ngươi cho là con mèo bệnh, hôm nay đại gia cho ngươi xem thế nào là mở rộng tầm mắt!"
" Hừ!" Bốn lão nhân lại trợn mắt, rồi tiếp tục khoanh tay tỏ vẻ lạnh lùng, vốn không thèm để ý tới Tiểu Khai.
Tiểu Khai rốt cuộc ra tay.
Cả Vô Tự Thiên Thư đều là nhờ máu tươi của Tiểu Khai mở ra, theo bản chất mà nói, đã xem như nhận chủ, mặc dù thiên thư quá mức thần bí, Tiểu Khai còn chưa biết nhiều lắm, nhưng tâm linh hắn vẫn có thể khống chế thiên thư, hắn mặc dù không thể hiểu rõ không gian của bốn lão nhân đang ở, nhưng tâm linh hắn cũng có thể có tác dụng với không gian này, hắn hoàn toàn có thể cảm giác được cả chiếc hộp trong sách là dựa vào dưỡng khí mà tồn tại, mà điểm ấy sinh khí, đúng là từ máu tươi của hắn mà đến, hắn có thể hoàn toàn khống chế, cho nên hắn chỉ dùng ý niệm khống chế điểm sinh khí này bắt đầu đi ra ngoài.
Điểm sinh khí này không hề nghi vấn chính là điểm sinh tồn của bốn lão nhân, cũng tương đương như không khí, nước đối với cá, Tiểu Khai vừa kéo, bốn lão nhân nhất thời liền bắt đầu thiếu không khí, sắc mặt bắt đầu trắng bệch, nhưng bốn lão nhân vẫn còn ngạnh khí, ngậm miệng không nói một câu, cả tư thế cũng chưa từng động một chút.
" Hay, hay, ta cho ngươi cứng, nhìn ngươi cứng bao lâu." Tiểu Khai đã nổi giận, không chút chần chờ rút một lượng lớn sinh khí đi ra, sinh khí bị rút ra nhanh, hiện lên trang giấy trong thiên thư, biến thành máu tươi mơ hồ.
Bốn lão nhân bắt đầu không gượng được nữa, râu mép cũng run rẩy lên, Tiểu Khai chú ý, trên mặt bốn lão nhân đều hiện lên vẻ thống khổ dị thường, tám bàn tay khô héo đã bắt đầu run rẩy.
" Có phục hay không?" Tiểu Khai hắc hắc cười lạnh nói: " Nói cho ngươi, mặc kệ ngươi có thân phận gì, bây giờ trong địa bàn của ta, ngươi phải nghe theo ta. Ngươi nói là hổ lạc đồng bằng cũng tốt, rồng bị nhốt trong hồ cạn cũng được, ngươi không nghe theo ta, ta có thể chơi chết ngươi."
Bốn lão nhân cùng ngẩng đầu, trợn mắt nhìn hắn, mặc dù miệng há hốc như con cá đang mắc cạn ngáp ngáp, nhưng không ai lộ ra thần thái khuất phục.
" Giỏi, các ngươi độc." Tiểu Khai khẽ cắn môi, trong lòng hung hăng lại kéo ra một cỗ sinh khí, vừa kéo như vậy, trong hộp y như là bị rỗng không, không chút dưỡng khí.
Bốn lão nhân giơ tay lên ôm lấy yết hầu của mình, tám con mắt đã bắt đầu trợn lên như mắt cá chết, bốn gương mặt giống nhau như đúc đã trở nên xám trắng.
" Có phục hay không?" Tiểu Khai hỏi.
Bốn lão nhân như sắp chết, toàn thân run rẩy, còn đâu khí lực trả lời hắn nữa.
Tiểu Khai hừ hừ cười lạnh, lại bỏ vào một chút dưỡng khí, hỏi: " Có phục hay không?"
Chút sinh khí ấy làm cho bốn lão nhân nhất thời tham lam hít vào một hơi, sau đó cùng quay đầu nhìn xem Tiểu Khai, Tiểu Khai tràn ngập kỳ vọng nhìn lại, chợt nghe bốn lão nhân gian nan nói: " Chết..cũng không phục!"
" Mẹ nó, ta thật sự nổi giận!" Tiểu Khai không nói hoang, hắn đã thật sự nổi giận, tâm niệm vừa động, lúc này đây thật sự rút sạch dưỡng khí bên trong hoàn toàn!
" Bịch, bịch.." Bốn lão nhân đã hoàn toàn kiệt lực, cùng té xuống, rốt cuộc đã bất động.
" Ta ngất, không phải chỉ vậy mà chết rồi sao?" Tiểu Khai dù sao cũng là thanh niên tốt của thời đại văn minh, vừa nhìn thấy bốn lão nhân như vậy, thì lòng trắc ẩn chợt dâng lên, đành bỏ hết nguồn dưỡng khí kia đi vào, thấp giọng nói: " Uy, uy, không có việc gì chứ? Còn không thèm quan tâm sao?"
Qua chừng gần một phút, bốn lão già mới tỉnh lại, suy yếu ngẩng bốn gương mặt xám trắng lên, vô lực trừng mắt nhìn Tiểu Khai.
" Thế nào, nếm khổ?" Tiểu Khai giải thích: " Các ngươi có thể có hiểu lầm với ta, kỳ thật ta là người tốt..."
" Ngươi là...rác rưởi!" Lời của Tiểu Khai lại bị cắt ngang, bốn lão nhân dùng ngữ khí kiên quyết và thần thái vô cùng kiên định trừng mắt nhìn Tiểu Khai, nghiến răng nói xong thì sau đó nửa chết nửa sống cúi đầu, bắt đầu thở dốc từng hơi.
Tiểu Khai rốt cuộc cảm thấy bất đắc dĩ.
" Các ngươi...chẳng lẽ không sợ chết?" Tiểu Khai không giải thích được: " Các ngươi không biết sống chết của các ngươi đang bị nắm trong tay ta sao?"
" Hừ, chết có gì đáng sợ?" Một lão nhân ngang nhiên nói: " Đại nghĩa phía trước, vạn tử không chối từ!"
" Đúng." Một lão nhân nói: " Tà ma ngoại đạo, mỗi người đều có thể tru sát!"
" Đúng vậy." Lão nhân thứ ba nói: " Mặc dù không biết ngươi dùng pháp bảo gì vây khốn chúng ta, nhưng tinh thần của chúng ta sẽ không bị chinh phục đâu."
" Quả nhiên là huynh đệ." Lão nhân thứ tư khảng khái vỗ vai ba lão nhân kia, kích động nói: " Mặc dù chúng ta đều mất đi trí nhớ, nhưng đã sớm hòa nhập trong máu sự chính nghĩa và công lý, vĩnh viễn bất diệt!"
Tiểu Khai lại trợn mắt há hốc mồm.
" Bỏ đi, bỏ đi các ngươi không phục, ta phục rồi, không nói nữa." Tiểu Khai thở dài, cũng không thèm để ý đến họ, đưa tay ra định đóng thiên thư lại, trực tiếp bỏ đi ngủ, nhưng bốn lão nhân lúc này lại kêu lên: " Chờ một chút!"
" Sao vậy?" Tiểu Khai hờ hững hỏi.
" Ngươi muốn giam cầm chúng ta bao lâu?" Một lão nhân nói: " Ta xem khí sắc của ngươi không tốt, nguyên khí thấp kém, có lẽ ngươi cũng chỉ là một ma tốt nho nhỏ, chẳng biết chủ nhân của ngươi là vị ma thần nào?"
Gương mặt Tiểu Khai chợt xanh đi: " Ta..ta không phải ma..nga, không đúng, kỳ thật ta là thuộc hạ của Vạn Yêu Vương."
" Vạn Yêu Vương!" Bốn lão nhân lại rống to một tiếng: " Nguyên lai là hắn!"
" Di, các ngươi không phải bị mất trí nhớ hay sao? Sao còn nhận biết hắn?" Tiểu Khai kỳ quái nói.
" Di, đúng nga, không phải ta bị mất trí nhớ hay sao, vì sao lại nhận ra Vạn Yêu Vương?" Bốn lão nhân gãi đầu, suy nghĩ hồi lâu, vẻ mặt mê mang: " Ta tựa hồ có điểm ấn tượng, chúng ta năm đó có đánh nhau với hắn..."
Tiểu Khai lặng lẽ tặc lưỡi, hắn hiểu ra Tiểu Quan năm đó như thế nào, bốn lão nhân này năm xưa từng đánh với Tiểu Quan, xem ra cũng không phải là người bình thường.
Bất quá quyển Vô Tự Thiên Thư này thật là thú vị, đem hai phương giao chiến cùng nhốt vào, cũng không biết nên xem nó là chính hay tà, điểm chết người chính là, thiên thư này còn có tác dụng chế tạo ra việc mất trí nhớ. Đã làm cho tất cả họ đều hoàn toàn không còn nhớ được gì nữa.
" Không nói nữa, ta phải nghỉ ngơi." Tiểu Khai vừa muốn đóng lại thiên thư, nhưng bốn lão nhân lại kêu lên: " Đợi lát nữa."