Vào lúc đó, bởi vì đã chuẩn bị sẵn suốt cả trăm năm trước, mọi người trên Hoàng sơn bày ra Hoàng Sơn Vân Vụ đại trận, tập hợp lực lượng của mọi người, cuối cùng thu lấy một món tiên khí và những pháp bảo thấp hơn một chút, tính ra cũng đã thỏa mãn mà về. Mà tiên khí này, chính là khi Tùng Phong đạo trưởng luyện hóa Thiên Yêu lấy ra sử dụng Luyện Yêu Lô, ngay sau đó, do sáu đại môn phái chỉ định, thì sẽ mười năm luận kiếm chi ước đem ra lấy danh tiếng, từ đó Luyện Yêu Lô trở thành một trong mười đại tiên khí của tu chân giới.

Lần này sau khi phát sinh dị tượng, phái Hoàng Sơn cũng muốn có được, tiên khí nơi này phi thường nhiều, nhưng muốn thu lấy thì vạn ngàn gian nan, căn bản không phải một mình phái Hoàng Sơn có khả năng làm được, đã như vậy, còn không bằng cấp cho các môn phái điểm nhân tình. Vì vậy chưởng môn Hoàng Sơn đã phái đệ tử đi thông cáo cả tu chân giới, nói đến chuyện sau trăm năm nếu có cơ duyên xuất hiện, sẽ mời cao thủ các phái đến tụ hội, thu lấy pháp bảo, mà lần tụ hội này được đặt tên là Tụ Linh đại hội.

Kỳ thật các đại môn phái cũng biết rõ ràng, bọn họ đi thu pháp bảo, hiển nhiên đúng là ngàn năm trước vị tuyệt đại cao thủ kia lưu lại, hết thảy đều là cao nhân chính thức, đều tự mình sẽ có pháp bảo trữ vật, mấy pháp bảo này phải do nguyên khí chính mình mở ra, nhưng mấy vị cao thủ lúc ấy đều đã chết hết, cho nên sau khi họ chết, trữ vật pháp bảo đều mất đi hiệu lực, tất cả pháp bảo nhất thời bị phóng thích ra, may mắn cả Thiên Đô Ẩn Phong bị lực lượng cuối cùng của bọn họ bày ra cấm chế kỳ quái, cho nên mấy pháp bảo này mới có thể trong vùng đất đó bay loạn, nhưng không có biện pháp chạy ra ngoài, chỉ có đợi mỗi trăm năm bởi vì đạo lý huyền ảo khi thiên địa vận hành, cấm chế nơi này bị giảm đến yếu nhất, cho nên trong khu vực tràn ngập tiên linh khí và các loại pháp bảo mới bay ra khỏi khu vực, mà cao thủ các đại môn phái mới có cơ hội thu lấy pháp bảo.

Hiểu Lâm một hơi kể ra chuyện này xong mới thở ra một hơi thật dài, cảm thán nói: " Không biết người tu chân trước kia mạnh mẽ như thế nào, chỉ có điều pháp bảo bọn hắn luyện ra, đã làm cho chúng ta phải tập hợp lực lượng toàn phái, bày ra Hoàng Sơn Vân Vụ đại trận mà cũng khó thu lấy, nghe sư phụ nói, một ngàn năm nay, thực lực của cả tu chân giới đã giảm xuống gấp trăm lần a!"

" Nga, chuyện này ta đã nghe nói qua." Tiểu Khai đắc ý dương dương ra vẻ huyền bí nói: " Lão nhân đã nói qua, đã một ngàn năm không có người phi thăng, vấn đề này chỉ có Thiên Tuyển Môn chúng ta có thể giải quyết."

" Phi..." Hiểu Lâm cười phì ra: " Thiên Tuyển Môn các ngươi có thể giải quyết? Ha ha, đại khái lại là nói tới Vô Tự Thiên Thư gì đó phải không?"

" Di, bí mật của môn phái chúng ta, ngươi làm sao biết?"

" Ta đương nhiên biết." Hiểu Lâm cố nén cười nói: " Chẳng lẽ ngươi không biết Vô Tự Thiên Thư tại tu chân giới rất nổi danh hay sao?"

" Hắc hắc, ta còn thật không biết." Tiểu Khai nhất thời mặt mày hớn hở: " Kỳ thật nhập vào Thiên Tuyển Môn, cái...kia...cái...kia cũng không lợi hại tới như vậy..."

" Ngươi hiểu lầm rồi." Gương mặt Hiểu Lâm đỏ lên, ra vẻ mặt muốn cười mà không dám cười: " Kỳ thật..kỳ thật Vô Tự Thiên Thư, tại tu chân giới có cái xước hào, tên là...tên là..." Tiểu nha đầu ấp úng nửa ngày, Tiểu Khai ngóng cổ lên nghe, mới nghe nàng nói: " Tu chân lớn nhất âm mưu quỷ kế." Những lời này nói xong, tiểu nha đầu đã không còn chút thục nữ mà cười ha hả.

" A!" Tiểu Khai ngây dại.

" Một ngàn năm nay, mỗi một đời môn chủ Thiên Tuyển Môn đều nói cho truyền nhân của mình là Vô Tự Thiên Thư là bảo bối quý giá nhất của tu chân giới, là mấu chốt phi thăng của tu chân giới, là bằng chứng duy hộ hòa bình cho tu chân giới, nhưng có phải thật không? Quyển sách này căn bản không có tác dụng gì, một đời rồi lại một đời các môn chủ Thiên Tuyển Môn liều mạng nghiên cứu Vô Tự Thiên Thư, nhưng thủy chung vẫn không nghiên cứu ra được cái gì, trong khi đó công pháp của bọn họ lại vô cùng tệ hại, cho nên một ngàn năm nay, chuyện Thiên Tuyển Môn theo câu nói Thiên Tuyển Môn là môn phái tiếp cận thần nhất cũng đã rơi xuống vực thẳm." Tiểu nha đầu coi như còn lòng tốt, kiên nhẫn giải thích: " Cho nên, quyển Vô Tự Thiên Thư này, mặc dù được xưng là đệ nhất pháp bảo của tu chân giới, nhưng cho dù ngươi đưa cho người khác, nhưng họ cũng chưa chắc thèm nhận. Cũng chỉ có các ngươi tự mình xem là bảo bối."

" Nhưng...nhưng rõ ràng là ta..." Cuối cùng Tiểu Khai còn không ngốc, mấu chốt thời khắc không có bật ra chuyện của Tiểu Quan, chỉ là ngượng ngùng sờ gáy, hắc hắc nở nụ cười, hỏi: " Đã như vầy, vì cái gì mà sư phó ngươi mời ta tham gia Tụ Linh đại hội này?"

" Sự thật sư phó mời ngươi tới tham gia Tụ Linh đại hội cũng không có quan hệ gì với chức vị môn chủ của ngươi, với Vô Tự Thiên Thư lại càng không, chủ yếu chính là bởi vì Phong Ma Khẩu Quyết của ngươi." Hiểu Lâm vô thức nói hết ra sự thật: " Phong Ma Khẩu Quyết a, đây là phương pháp đã tiệt truyền suốt ngàn năm đó a!"

Nói xong những lời này, Hiểu Lâm mới nhớ tới, trước mắt người đã bị nàng gần như miệt thị lại là truyền nhân duy nhất của Phong Ma Khẩu Quyết đương thời, cho nên một chút khinh miệt trong lòng đã lặng lẽ biến mất: " Ân, nói không chừng hắn lại là con heo ăn thịt được lão hổ a."

Tiểu nha đầu nghĩ như vậy, không hề nhiều lời, mang theo Tiểu Khai đi xuyên qua đại sảnh.

Phái Hoàng Sơn đông đảo đệ tử, nhưng quần áo đều chỉ là đạo bào màu xanh, Tiểu Khai cũng chỉ có thể thay đổi một bộ đạo bào. Đợi hai người trở lại Thiên Đô Ẩn phong thì đã là giữa trưa, mặt trời lên cao trên đỉnh đầu, gió núi phần phật, nơi này cũng không có nóng bức, tất cả đệ tử Hoàng Sơn đều đứng nơi đó, gió thổi dưới chân họ, đạo bào của họ cũng cùng một màu, đưa mắt nhìn chỉ thấy một mảnh màu xám, rồi một mảnh màu đen, nhưng thật ra cũng không có vẻ hỗn độn, mà ở địa phương xa một chút, gần sát mặt đông bên ngọn núi, sáu chưởng môn đang đứng nơi đó, gió thổi vạt áo phiêu phất, thực sự có vài phần tiên phong đạo cốt.

Ở phía tây còn có một mảng lớn đất trống, còn lại là những người mặc trang phục không giống nhau, còn có hình thù kỳ lạ cổ quái, nhưng gương mặt họ ngưng trọng, vô số ánh mắt không hề nhìn về phía Tiểu Khai đang đi tới mà lại tập trung vào nơi mây mù bốc lên ở bên vách núi đen sâu bên trong. Nguồn: http://truyenfull.vn

" Nha, ngươi xem, đúng là nơi này rồi." Hiểu Lâm giải thích: " Nghe nói tiên linh khí và tiên gia pháp bảo đều là theo chỗ này phóng thích ra."

" Nga." Tiểu Khai gật đầu, đi xuống nhìn lại, vừa nhìn thấy bỗng nhiên trong lòng có chút nhảy dựng, quyển Vô Tự Thiên Thư ở trong ngực đột nhiên lặng lẽ cử động một chút.

Tiểu Khai đút tay vào ngực giữ chặt thiên thư, rồi đưa mắt nhìn, ánh mắt vừa nhìn qua thì quyển thiên thư lại nhúc nhích. Hắn cũng không quản nhiều như vậy nữa, tay nắm thật chặt thiên thư, cẩn thận nhìn mây mù đang bốc cao, chợt thấy ánh mắt rất nhẹ nhàng xuyên qua hơn mười trượng mây mù, trực tiếp thấy được phía dưới.

Thị lực của Tiểu Khai vốn không tốt lắm, nhưng vách núi trăm trượng kia lại bị hắn liếc mắt thì thấy rõ tinh tường, chỉ thấy nơi đó là một đầm nước thật to, nước đầm màu xanh, thoạt nhìn tựa như một tấm ngọc thạch, không có chút rung động, lại có mây mù nồng hậu màu trắng từ dưới đầm nước đi lên, thong thả bay lên, chậm rãi lên cao tới trăm trượng thì mây mù trên vách núi đen bị đạo mây mù màu trắng này trùng lên, nhất thời băng tuyết dung hợp, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Mây mù màu trắng kia rất nhanh theo sương khói tản ra .

" Đến đây, đến đây, tiên linh khí!" Đám người phía tây đã có người kích động kêu lên. Tiên linh khí này vô cùng nồng đậm, đó chính là bổn mạng nguyên khí của những cao thủ năm đó biến thành, tinh khiết, nguyên chất chẳng thua gì thiên địa nguyên khí, đối với người tu chân mà nói, quả thật là cơ duyên có thể gặp mà không thể cầu, tu luyện một ngày trong đó còn bằng mấy năm tu hành, mấu chốt nhất chính là nhiều công pháp có cửa ải khó, bằng vào tiên linh khí này, đều có thể nhanh chóng đột phá, cho nên Tụ Linh đại hội trăm năm một lần này, thật sự là điều mà người tu chân mong ước nhất, khó trách Hoàng Sơn thực lực mặc dù không phải đứng đầu, nhưng trong hàng đệ tử đều có nhân tài rất nhiều.

" Uy, Hiểu Lâm, các ngươi có đi qua phía dưới vách núi đen kia chưa?" Tiểu Khai nhìn thấy đầm nước màu xanh kia, cảm thấy thật cổ quái, liền gọi hỏi một câu, đợi hồi lâu không thấy trả lời, quay đầu lại thấy, tiểu nha đầu đã sớm khoanh chân ngồi xuống, ngũ quan hướng lên trời, vẻ mặt nghiêm túc hấp thu tiên linh khí đang tản ra.

" Uy, uy, Hiểu Lâm?" Tiểu Khai kêu hồi lâu phát hiện tiểu nha đầu căn bản không để ý tới hắn, trong lòng có chút buồn bực, rồi lại nhìn thấy tất cả mọi người đang khoanh chân ngồi hấp thu linh khí, cả chưởng môn sáu đại môn phái cũng đang có bộ dáng như gặp đại địch, không thể tìm thấy ai để nói chuyện.

Tiểu Khai bắt đầu buồn bực, hắn không có công pháp gì cả, mặc dù cơ duyện này trăm năm mới được một lần, nhưng hắn căn bản không có phúc hưởng thụ, hắn đang trong lúc nhàm chán, chợt cảm thấy thiên thư trong lòng ngực chợt động, lúc này khí lực lại rất lớn, thiếu chút nữa trong tay hắn thoát ra, nhất thời lại càng hoảng sợ, hai tay đút vào trong ngực nắm chặt thiên thư.

Giờ khắc này, hắn bỗng nhiên vô cùng nhớ nhung Tiểu Quan, nếu Tiểu Quan ở chỗ này, khẳng định có thể nói cho hắn nên làm như thế nào, đáng tiếc Tiểu Quan đã bế quan, mà mình lại có tinh thần nhân đạo chủ nghĩa, định để cho Tiểu Quan tu luyện vài ngày, không có kịp thời gọi tỉnh hắn, thật sự là có hại rồi.

Xa xa truyền đến thanh âm của Tùng Phong đạo trưởng: " Các vị đạo hữu chú ý, pháp bảo sắp hiện thế, tất cả Hoàng Sơn đệ tử, mau lập Hoàng Sơn Vân Vụ đại trận!"

Vừa dứt lời, Tiểu Khai chợt nhìn thấy dưới đầm nước bỗng nhiên phun ra vô số hào quang đủ mọi màu sắc, y như đang phun bạc từ dưới vách núi đen trực xông lên, trong phút chốc tràn ngập cả bầu trời!

Giờ phút này, cả đỉnh núi quả thật như hoa cả mắt, còn đẹp hơn loại pháo bông rực rỡ nhất trên thế giới gấp trăm ngàn lần, tất cả người tu chân đều đã đem những pháp bảo đắc ý nhất của mình ra ngoài, ý đồ bắt lấy bảo bối bay đầy trời. Nhất thời, màu hồng, vàng, lam, xanh, tím, đen, lục, xám, vô số hào quang sáng lạn như mặt trời, Tiểu Khai đứng ở dưới bảo bối bay đầy trời, ngẩng đầu kêu lên một tiếng: " Kháo!"

Đệ tử Hoàng Sơn đại khái chừng mấy trăm người, đã liên kết thành một đại trận, Tùng Phong đạo trưởng đứng ở vị trí trung tâm đại trận, trong miệng lẩm bẩm, mang theo môn hạ đệ tử chậm rãi vận chuyển Hoàng Sơn Vân Vụ đại trận, được xưng là trận pháp chi bảo trấn phái cao nhất.

Một tiếng " Kháo" của Tiểu Khai không phải bị tình cảnh này chấn động, mà là vì thiên thư trong lòng ngực, bởi vì Vô Tự Thiên Thư lúc này bỗng nhiên có vẻ xao động vô cùng, ở trong lòng ngực hắn tả xung hữu đột, liều mạng giãy dụa, hai tay hắn nắm giữ hồi lâu rốt cuộc không nắm được nữa, chợt nghe " sưu" một tiếng, Vô Tự Thiên Thư đã chạy ra khỏi đạo bào, bay cao lên không trung. Đồng thời truyền đến tiếng " xích lạp" một tiếng, đạo bào của Tiểu Khai đã bị xé ra một cái lỗ thật to, lộ ra bộ ngực trắng trẻo của hắn.

Nhưng không ai chú ý đến hắn, bởi vì Vô Tự Thiên Thư đã bay lên bầu trời.

Giờ khắc này, những người đang phấn khích trước vô số pháp bảo, nhưng bởi vì Vô Tự Thiên Thư xuất hiện, bỗng nhiên dừng lại.

Được xưng là " âm mưu quỷ kế lừa gạt lớn nhất" của tu chân giới Vô Tự Thiên Thư, sau khi yên lặng suốt ngàn năm, đây là lần đầu tiên tại trước mặt cả tu chân giới, triển lãm lực lượng cường đại của chính mình!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play