Tiểu Khai lại quay về máy tính bận rộn bấm gì đó. Không thể không thừa nhận hắn thao tác máy tính rất là lão luyện, ngón tay không ngừng khua động, thanh âm liên tục giống như đang có những hạt đậu đang nổ, vang thành một mảnh, người đi đường bên ngoài nhìn vào cảm thấy thao tác này quả thật hiệu suất vô cùng cao cường, nhìn máy móc của hắn, cách tính toán, tựa hồ là vô cùng cao cấp a!

Sự thật, Tiểu Khai vốn không hiểu được, thật ra thời đại học hắn có học qua ba tháng nhưng sau đó đã sớm trả lại hết cho thầy cô, sở dĩ bây giờ hắn có thể làm nhưng gió cuốn như thế là do ngày thường hay chơi trò chơi, bây giờ tay hắn làm nhanh như chớp như thế quả nhiên là có sự rung động đầy hiệu quả trong tầm mắt mọi người.

Nếu nói những biểu diễn khi nãy của Tiểu Khai chỉ là nháo kịch, vậy nãy giờ biểu diễn đánh chữ suốt nửa tiếng mới chính thức hấp dẫn được đám người đang vây xem, cả vị lão nhân tình nguyện đang còn giận dữ khi nãy, đều từ từ đi tới gần, muốn nhìn xem màn hình máy tính thật ra hiện lên cái gì.

Rốt cuộc Tiểu Khai cũng ngừng lại: " Các vị hãy xem, kết quả có rồi đây!"

Tất cả mọi người ồn ào lên, Thập Thất vô cùng khẩn trương nhìn lên đài, miệng thì thào niệm liên tục: " Tiểu Khai có phải là quý nhân…Tiểu Khai có phải là quý nhân…."

" Rốt cuộc ai mới chính thức là quý nhân đây? Trong bốn người này tuyển ra quả thật vô cùng khó khăn a." Thập Thất lặng lẽ cảm thán.

Cả màn hình bỗng nhiên tối đen, sau đó một màu bích lục chậm rãi hiện ra, cả quá trình tràn ngập cảm giác thần bí, người chủ trì đã sớm chồm tới nhìn xem, giơ microphone lớn tiếng đọc ra chữ viết trên màn hình: " Năm phút sau, ngài sẽ gãy một cái chân."

" Năm phút sau, ngài sẽ gãy một cái chân?"

Cả hiện trường, theo câu nói này hoàn toàn yên lặng hẳn, tất cả mọi người cổ quái nhìn nhau rồi lại nhìn lên đài, hoàn cảnh có vẻ vô cùng trang nghiêm mỹ cảm.

" Hắc…" Rốt cuộc có người bật cười đầu tiên, bởi vì nhịn không được mà phun ra một ngụm đồ uống, sau đó cả trên lẫn dưới đài, bộc phát ra tiếng cười vô cùng đắc ý.

" Ha ha ha ha! Quả thật vô cùng buồn cười a! Năm phút sau, ngài sẽ bị gãy một cái chân, nga, trời của ta ạ, ta bây giờ còn đang khỏe lắm a!" Vị tình nguyện khi nãy còn đang tức giận đến vểnh râu mép mà bây giờ đã cười lên ha ha, cười đến râu mép cũng run lên, thoạt nhìn vô cùng tức cười.

" Ta đã nói, thần thần bí bí như vậy, thì ra là một tên lừa gạt!"

" Vui thật, vui thật, hôm nay lại gặp sự tình vui vẻ như thế, ai, đáng tiếc ta không đưa bạn gái tới xem nga."

" Đúng vậy, đúng vậy, tiểu tử này gọi là gì nào? Nga, đúng rồi, Tiểu Khai, tiểu tử này tuyệt đối là một tên hoạt bảo a."

" Hắc, bằng hữu, ta thưởng thức ngươi, ngươi tuyệt đối có tiềm lực đi đóng phim!"

Tiểu Khai hắc hắc cười đứng ở trên đài, một chút cũng không bối rối, còn có quay mắt nhìn trộm ba con yêu quái kia, sắc mặt của ba yêu quái đều có vẻ vui mừng, đại khái là do nhìn thấy Tiểu Khai làm trò cười nhất thời cảm thấy Tiểu Khai đối với bọn họ không chút uy hiếp.

" Tiểu Khai tiên sinh, ngài có cái gì giải thích không?" Người chủ trì đưa microphone tới.

" Các vị, năm phút còn chưa tới mà." Tiểu Khai cười nói: " Đợi thêm lát nữa được không?"

Hắn nói chưa hết lời, Tiểu Quan đã bắt đầu phát công.

" Lão nhân, vì Tiểu Trúc, xin đừng trách ta, thành thực xin lỗi ngươi a, dù sao ta cũng không phải nhà từ thiện." Tiểu Khai một bên cầu nguyện, một bên mệnh lệnh: " Chuẩn bị…xuy!"

Chữ " xuy" vừa ra khỏi miệng, thì mặt đất bỗng nhiên nổi lên một trận gió lớn, vừa lúc thổi thẳng về phía lão nhân tình nguyện kia, lão nhân vì cười quá sức nên không còn hơi sức mà thở, đang ngưỡng cổ thở dốc, chân thối lui ra sau, lui mãi, lui mãi, lui tới bên mép đài cao, người chủ trì mắt thấy không hay, đang muốn dùng tay níu lại, nhưng có cơn gió thổi đến, chỉ thấy lão nhân ngã mạnh ra sau, rớt ngay xuống đài!

Một tiếng hét thảm.

Người đứng quanh đài nhanh chóng vây tới, chỉ thấy lão nhân nằm trên mặt đất đang nắm lấy chân mà thở dốc đau đớn, trong đám người có một trung niên nhân đi tới nói: " Ta là thầy thuốc, để cho ta xem."

Năm phút sau, trung niên nhân ngẩng đầu lên: " Đưa đến bệnh viện đi, chân gãy rồi, gãy ngay khớp xương."

Cả hiện trường đang náo nhiệt ồn ào bỗng nhiên biến mất, mọi người ta xem ngươi, ngươi nhìn ta, vẻ mặt đều nói không ra sự cổ quái, vẫn trầm mặc chừng vài phút, mới tất cả dồn ánh mắt lên Tiểu Khai trên đài đang mỉm cười.

Trong nháy mắt, cả sân rộng liền bộc phát ra tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Người chủ trì phản ứng đầu tiên, đi đến bên người Tiểu Khai nói: " Ngươi thành công rồi, chúc mừng ngươi, có muốn nói thêm gì không?" Hắn vừa nói vừa đưa microphone tới.

" Ta muốn nói một câu." Tiểu Khai nuốt ngụm nước bọt, dùng sức nắm chặt microphone, ánh mắt gắt gao nhìn Thập Thất chằm chằm, nhấn mạnh từng chữ: " Ta chính là quý nhân!"

" Quả nhiên là ngươi." Thập Thất cũng không do dự: " Ta cũng không nhiều lời nữa, đợi lát nữa đi theo ta gặp lão gia đi."

" Điều đó là đương nhiên." Vẻ mặt Tiểu Khai thâm tình khẩn khoản: " Vì Tiểu Trúc thân ái, ta nhất định phải đi."

Ba yêu quái nhìn nhau, gương mặt tối đen.

Trương Cửu Linh đạo trưởng là người đi lên đầu tiên, nhìn Thập Thất nói: " Vị thí chủ này, ta xem mặt người đầy vẻ sầu lo, ấn đường tối đen, có phải trong nhà có chuyện tai họa gì không?"

" Đúng vậy." Thập Thất nói: " Đạo trưởng quả nhiên là cao nhân."

Trương Cửu Linh cao thâm cười cười: " Nếu bần đạo tính toán không sai, tên của thí chủ nhất định là con số."

" Oa, thật sự là thần a!" Thập Thất nói: " Ta gọi là Đinh Thập Thất, chính là con số, đạo trưởng, ngài tới nói chuyện đi."

" Được, nhưng mà…" Lão đạo cố ý trầm ngâm nói: " Bần đạo còn có một vị bằng hữu, đó chính là Ngộ Minh hòa thượng."

" Nga, đúng lúc, đúng lúc." Thập Thất thở ra một hơi dài: " Ta đang lo không có cách nào khác để nhận ra, xem ra đúng là ba vị quý nhân rồi, kêu luôn Ngộ Minh đại sư luôn a. Kỳ thật lão gia của ta muốn mời các vị đi xem trong nhà, có việc thỉnh giáo, còn xin mời ba vị cảm phiền một lần."

Trương Cửu Linh lại nói: " Vị kia tiểu thần đồng…"

" A a, không cần nữa, hắn không tính." Thập Thất hưng phấn kéo hòa thượng và đạo sĩ, sau đó tiếp đón Tiểu Khai: " Đi thôi, đi thôi."

Tiểu Khai nhún nhún vai, không nói hai lời, đi theo sau lưng Thập Thất, Trương Cửu Linh và Ngộ Minh nhìn nhau, rồi chỉ tiểu thần đồng: " Nhưng mà hắn…" Vừa quay đầu thì Thập Thất đã chạy đến ven đường lái xe tới.

" Ai, chúng ta đi trước thôi." Trương lão đạo lắc đầu, nói khẽ với Ngộ Minh đầy tức giận: " Thật không hiểu nổi, Trì Định Nghiêu tại sao lại phái tên ngu ngốc này tới đây chứ."

Tiểu Khai đi theo phía sau Thập Thất, được vài bước đột nhiên nói: " Thập Thất, ta có xe riêng, ta đi theo ngươi đằng sau là được."

Chiếc xe màu đỏ của Tiểu Khai đậu nơi đó thật là bắt mắt, vẫn đang đợi hắn, Tiểu Khai hỏi Tiểu Quan: " Xe này ở đâu ra, còn mỹ nữ kia thì sao lại vậy?"

" Nga, không có gì." Tiểu Quan làm ra vẻ thản nhiên: " Xe kia là ta cướp tới, thuận tiện giả mạo yêu quái một chút, kết quả là mỹ nữ kia biến thành như vậy."

" Còn máy tính này? Là ngươi chạy về đem tới?" Tiểu Khai nói: " Ngươi thật là rất nhanh đó."

" Ây, ngươi thật là không có kiến thức." Tiểu Quan nói: " Ngũ Quỷ Bàn Vận Thuật, là cổ pháp thô thiển nhất của Ngũ Hành Khám Tham, nếu ngay cả thứ này mà ta không biết, còn không bằng tìm một khối đậu hũ đập đầu chết cho rồi."

Thập Thất ngồi xe đằng trước, ló đầu ra nói với Tiểu Khai: " Theo sát a, đừng để lạc đó."

" Yên tâm" Tiểu Khai chắc chắn: " Vì hạnh phúc của Tiểu Trúc, ta sẽ tuyệt đối không nửa đường mà bỏ đi."

Tiểu Quan ngồi vào xe, không nhìn vị mỹ nữ bị Tiểu Quan áp bức mà tới, nhưng nhìn mặt nàng đang đầm đìa nước mắt, cái miệng nhỏ nhắn chu ra có thể treo được một cái bình, đang hung hăng trừng mắt nhìn Tiểu Khai, bất quá trừng thì trừng nhưng không dám làm gì, xem ra là bị Tiểu Quan làm cho sợ hãi.

" Ngươi…tên là gì?" Tiểu Khai có chút xấu hổ, tìm lời để nói.

Mỹ nữ căn bản không để ý tới hắn.

" Ngươi có biết lái xe hay không?" Tiểu Khai lại hỏi.

Mỹ nữ đáng thương gật đầu.

" Ngươi tên là gì?" Tiểu Khai tiếp tục tìm lời để nói.

Chỉ tiếc là người ta không cho hắn chút mặt mũi, chẳng ừ hử câu nào. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

" Được rồi, ngươi lái theo xe phía trước đi." Tiểu Khai nói.

Mỹ nữ gật đầu, thật nghe lời nhấn chân ga.

" Tiểu Quan, ngươi làm sao dọa cô ta vậy?" Tiểu Khai nói: " Sao ta cảm thấy thần kinh cô ta có vấn đề, nếu không tại sao không nói gì?"

" Không có gì, ta chỉ lừa cô ta một chút." Tiểu Quan giải thích: " Ta nói với cô ta, ngươi là một con rết tinh, thích nhất là chui vào miệng người ta uống não tủy, cho nên cô ta chỉ cần mở miệng nói, não tủy sẽ bị ngươi hút hết."

Tiểu Khai lại hỏi: " Vậy ngươi biết cô ta là ai không? Có một chiếc xe thể thao xinh đẹp như vậy, ta xem không giàu cũng quý a. Ta sợ chọc phải đại nhân vật."

" Ta đâu có lo được nhiều như vậy." Tiểu Quan ủy khuất nói: " Ta cũng là có bệnh tìm đại thầy mà thôi, có thể tìm được một chiếc xe là không tệ rồi, sớm biết ngươi có nhiều vấn đề như vậy ta sẽ không giúp ngươi đâu."

Tiểu Khai trợn trắng mắt, bèn trầm mặc không nói.

Khi Trì Định Nghiêu nhìn thấy Tiểu Khai từ trong chiếc xe thể thao phong cách siêu cấp chui ra, hắn cả kinh há miệng, đang định mở miệng giáo huấn thì chỉ thấy một bóng trắng bên người vọt ra ngoài, trực tiếp chạy đến bên người Tiểu Khai, thân thiết giữ chặt tay hắn: " Tiểu Khai, em biết anh sẽ đến mà!"

Đạo bóng trắng này chính là Trì Tiểu Trúc.

Mũi của Trì Định Nghiêu như muốn bốc khói, lớn tiếng nói: " Tiểu Trúc, con làm gì?"

Tiểu Trúc cũng không còn là cô con gái thật nghe lời như hôm qua nữa, nàng xoay người nói: " Ba, hôm qua con đã nói rất rõ ràng rồi, Tiểu Khai tuyệt đối không phải là người nịnh phản trắc gì cả."

" Con..con ngay cả lời của Chu đại sư cũng không tin?" Trì Đình Nghiêu nổi giận: " Chẳng lẽ Chu đại sư gạt người hay sao chứ?"

" Hừ, ngày hôm qua con đã cảm thấy hắn có vấn đề." Tiểu Trúc nói: " Còn có cái gì mà quý nhân hôm nay, rất có thể bọn họ đúng là một bọn mà thôi."

Chu đại sư vừa theo cửa đi ra, nghe nói như thế lập tức biến sắc: " Thí chủ, ta chỉ muốn cứu người, ngươi khinh miệt như thế, xem ra ta nên rời đi là hơn."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play