" Ngươi...ngươi tới ba." Huyền Chu Nhi nuốt ngụm nước bọt: " Ta đã phát thệ, ngươi yên tâm, ta...ta sẽ không phản kháng."
" Ta biết." Ngọc Hồ đã nuốt ngụm nước bọt: " Cái...kia...chào nàng, ta gọi là Ngọc Hồ."
" Ta biết." Đầu của Huyền Chu Nhi càng cúi càng thấp: " Ta gọi là Huyền Chu Nhi, thỉnh chiếu cố nhiều hơn."
Đảo mắt, kịch tình cường bạo bỗng nhiên biến thành kịch tình của thần tượng Nhật Bản.
" Nghiêm đại sư muốn ta với ngươi động phòng, ngươi...định làm như thế nào?"
" Ta...cũng là bị chủ nhân mệnh lệnh động phòng cùng nàng, nàng...có biết làm như thế nào hay không?"
Huyền Chu Nhi mở to hai mắt nhìn, ngẩng đầu lên: " Ngươi không biết làm thế nào hay sao?"
Ngọc Hồ đương nhiên gật gật đầu: " Đương nhiên."
Trong lòng Huyền Chu Nhi chợt thoải mái hơn rất nhiều: " Kia...chúng ta đây có muốn động phòng hay không?"
" Cần, đương nhiên cần." Ngọc Hồ bước tới một bước, thô lỗ ôm vòng eo nhỏ nhắn của nàng: " Nàng không nói ta còn quên, hôm nay không động phòng, nàng sẽ gặp Thiên Ma Độc Thệ cắn trả mà chết, chúng ta nhất định phải động phòng, bây giờ liền động phòng."
Khí lực của hắn thật lớn, làm sao Huyền Chu Nhi có khả năng ngăn cản, chỉ cái ôm này, Huyền Chu Nhi nhất thời tu phẫn muốn chết, kêu thảm thiết một tiếng: " Đau quá a!"
Ngọc Hồ lại càng hoảng sợ, tay buông lỏng, Huyền Chu Nhi thân hình huyền không ngã xuống giường, suất " hừ" một tiếng trầm muộn, hai bên mông phảng phất như đau nhói, đau đến toàn thân, Ngọc Hồ nghe được tiếng rên này của nàng, nhất thời lại càng hoảng sợ, luống cuống tay chân bò lên trên giường: " Nàng làm sao vậy?"
" Ta...suýt chút bị ngươi siết bị thương." Nước mắt Huyền Chu Nhi nhanh muốn rơi xuống: " Còn có...còn có mông...đau."
Ngọc Hồ kinh hãi thất sắc, cầm lấy quần áo Huyền Chu Nhi xé mở, nhất thời da thịt thân thể trong suốt như ngọc của con gái người ta tẫn hiện trước mắt, ánh mắt Ngọc Hồ lại không có chút lưu luyến, ngược lại trực câu câu nhìn lên phần eo của nàng, nơi này đích xác xanh tím một mảnh, đúng là do vài giây trước bị Ngọc Hồ siết bị thương.
" Thật xin lỗi, thật xin lỗi, ta không phải cố ý." Ngọc Hồ đưa tay đè lại bên hông nàng, nhẹ nhàng xoa xoa, bỗng nhiên phảng phất như nghĩ tới cái gì nói: " Di, không phải mông của nàng cũng bị thương hay sao chứ? Cho ta nhìn xem một chút."
Huyền Chu Nhi mặt đỏ giống như địa ngục tám trọng lửa ma, liều mạng lắc đầu nói: " Không cho xem, không cho xem."
Ngọc Hồ chau mày, chụp lấy thân hình nhỏ nhắn yêu kiều của nàng, trực tiếp đặt nàng nằm sấp xuống, hai bờ mông trắng muốt vừa lúc phơi ra trước mặt hắn.
Bờ mông nhưng thật ra sạch sẽ trắng mịn, không chút ứ huyết bầm, chỉ có đẹp như đồ sứ sáng trắng, thế nhưng so với gương mặt bạch ngọc của Ngọc Hồ còn muốn trắng hơn vài phần, Ngọc Hồ bỗng nhiên cảm thấy mỗi bộ vị trên người bỗng nhúc nhích, trên người có chút nóng lên, nhịn không được nói: " Trắng quá a..."
Giờ phút này hai chân của Huyền Chu Nhi quỳ xuống, bờ mông vun cao, đúng là một tư thế cực kỳ tu nhân, chỗ bí ẩn nhất của nữ nhân gia tẫn hiện trước mắt Ngọc Hồ, trong lòng nàng vừa mê mang vừa tu phẫn, nhưng khí lực của Ngọc Hồ lớn đến thế nào, nàng có muốn giãy dụa, cũng khó giãy dụa được phân hào.
Ngọc Hồ cũng ý chí thản đãng, vươn chỉ tỉ mỉ ma sát trên mông nàng hồi lâu, mới nói: " Còn đau không?"
Huyền Chu Nhi run giọng nói: " Không còn đau nữa, ngươi buông thả ta đi."
Ngọc Hồ " nga" một tiếng, chạy nhanh buông tay, Huyền Chu Nhi xoay người lách qua, ngồi trên giường, đưa tay căng thẳng ôm ở trước ngực, nói: " Chúng ta...chúng ta...chúng ta hảo hảo tâm sự."
Ngọc Hồ phảng phất như phát hiện ra tân đại lục, ngạc nhiên nói: " Thân thể ngươi nhưng thật ra không giống với ta, ngươi không cần ngăn trở, buông tay ra, để cho ta hảo hảo nghiên cứu một chút, trước ngực nàng sao lại sưng lên một mảnh lớn như vậy? Chủ nhân không hề thiếu linh đan diệu dược, ngày mai ta đi lấy về cho nàng!"
Huyền Chi Nhi quả thật dở khóc dở cười, ngẫm lại Ngọc Hồ ban ngày giết người như ma kia, còn có Nghiêm đại sư trêu cợt Ngọc Diện Hồ Ly ngay trước mặt mọi người, nhịn không được nghĩ: " Chẳng lẽ hắn cố ý làm bộ ngu ngốc, muốn trêu chọc ta sao?"
Rồi lại tưởng tượng: " Dù sao ta đã phát hạ Thiên Ma Độc Thệ, hôm nay không tránh khỏi ma trảo của hắn, đã như vầy, chi bằng ta thử một chút."
Như vậy tưởng tượng, nàng ngạnh da đầu mở tay ra, cười nói: " Trước ngực ta đích xác bị thương rất nặng, bất quá ngươi có thể giúp ta."
Ngọc Hồ vừa nhìn thấy, nhất thời chấn động: " Không ngờ lại sưng to đến thế này, xem ra đúng là trọng thương, không được, ta phải lập tức đi tìm chủ nhân hỗ trợ!" Hắn xoát nhảy dựng lên, đã nghĩ muốn xuống giường.
Huyền Chu Nhi lắp bắp kinh hãi, ôm lấy hắn: " Không cần!"
Ngọc Hồ quay đầu nói: " Làm sao vậy?"
Huyền Chu Nhi mặt đỏ đến mang tai, cắn chặt môi, hồi lâu cuối cùng cố lấy dũng khí, ấp úng nói: " Kỳ thật...ngươi chỉ cần dùng...dùng miệng hấp...tiện có thể hấp được máu ứ ra ngoài...vết thương của ta sẽ tốt thôi."
Ngọc Hồ kinh ngạc nói: " Có cách trị thương như vậy sao?"
Huyền Chu Nhi khẩn trương giương mắt nhìn hắn, muốn nhìn hắn xem có giả vờ không, nhưng gương mặt Ngọc Hồ nhìn thế nào cũng không có được khuôn mặt, rồi lại nhìn lần nữa, nàng nhịn không được thở dài nói: " Nếu ngươi có gương mặt là tốt rồi."
Ngọc Hồ cười nói: " Chuyện này có đáng gì." Toàn thân hắn cũng không có động tác gì, nhưng trên mặt chậm rãi đột khởi lên vô số tuyến điều, chỉ trong giây lát, thế nhưng hiện xuất ra ngũ quan rõ ràng, khuôn mặt này thoạt nhìn mi thanh mục tú, mũi cao, dĩ nhiên là một thiếu niên anh tuấn.
Huyền Chu Nhi cả kinh nói: " Đây là gương mặt của ngươi sao?"
Ngọc Hồ cười nói: " Ta là khí vật thành yêu, làm sao có mặt, đây là khi ta có được linh thức thì nhìn thấy vị chủ nhân này, bây giờ có lẽ đã chết mấy vạn năm rồi, bất quá khuôn mặt này của hắn, ta nhớ rất rõ ràng, thế nào, thích không?"
Huyền Chu Nhi liên tục gật đầu: " Thích, từ nay về sau ngươi hãy dùng khuôn mặt này được không?"
Ngọc Hồ nhìn vẻ mặt mừng rỡ của Huyền Chu Nhi, bỗng nhiên cảm thấy trong lòng vừa động, không ngờ có cỗ tình ý khởi lên, nhịn không được ngơ ngác nhìn gương mặt của nàng, trong lòng nghĩ thấy, nhìn nàng cười vui, đó là chuyện hạnh phúc nhất của mình.
" Chẳng lẽ đây là cảm tình theo như lời của chủ nhân?" Ngọc Hồ âm thầm nghĩ.
Huyền Chu Nhi nhíu mày: " Ngươi không muốn hay sao?"
Ngọc Hồ nhanh chóng gật đầu: " Ta đương nhiên nguyện ý." Hắn vỗ đầu: " Ai yêu, thiếu chút nữa đã quên, ta phải giúp nàng hấp máu ứ!"
Hắn vươn dài cổ, liền vãng tới ngực Huyền Chu Nhi, Huyền Chu Nhi chỉ cảm thấy tim đập nhanh như trống cổ, hai tay liều mạng nắm chặt khăn trải giường, nghĩ thầm: " Ta bất động, ta vạn vạn không thể động, dù sao hôm nay chạy không thoát ma trảo của ngươi, ta phải gắt gao chịu đựng, ít nhất không cho ngươi trêu chọc đùa bỡn. Nếu làm cho ngươi cao hứng, trực tiếp giao hợp cùng ta, vậy xem như hoàn thành lời thề rồi."
Theo nàng nghĩ, Ngọc Hồ nếu thông hiểu nam nữ chi đạo, vậy từ lúc bắt đầu cứ tiếp tục diễn kịch đi xuống, đã tránh thêm nhiều chi tiết, nhưng khi miệng của Ngọc Hồ mới chạm vào ngực nàng, thì Huyền Chu Nhi đã nhịn không được hét thảm một tiếng: " Nhẹ một chút!"
Đúng vậy, Ngọc Hồ đồng học của chúng ta thuần khiết đến thế nào, vì cấp cho Huyền Chu Nhi hít thuốc phiện, hắn thực dùng khí lực, đáng thương cho vị trí bộ ngực mềm mại cỡ nào của cô gái, làm sao chịu nổi hắn hút như vậy a, nếu huyền chu nhi không kêu lên, vậy không còn là Huyền Chu Nhi, mà là thiết nương tử rồi.
Ngọc Hồ ngạc nhiên ngậm miệng, nói: " Làm sao vậy?"
Huyền Chu Nhi nói: " Ngươi...ngươi nhẹ một chút."
" Kia không được." Ngọc Hồ nhanh chóng lắc đầu: " Nùng huyết này của nàng cực kỳ khó chơi, ta vừa mới dùng sức cũng không hấp xuất ra chút nào, ta xem ta còn phải cố gắng mới được."
Huyền Chu Nhi quả thật vừa tức vừa vội, suy nghĩ hồi lâu, nhịn không được nói: " Ngươi có biết chuyện nam nữ hay không?"
Ngọc Hồ nói: " Ta đương nhiên không biết."
Huyền Chu Nhi cả giận nói: " Vậy sao ngươi còn động phòng với ta?"
Ngọc Hồ nói: " Chủ nhân nói...nàng biết mà."
Huyền Chu Nhi hít dài một hơi, trong lòng không biết mắng Nghiêm Tiểu Khai mấy trăm lần, lại nói: " Vậy...ta dạy cho ngươi."
Ngọc Hồ gật gật đầu, có chút xấu hổ cười cười: " Được, nương tử."
Hắn ý chí thản đãng, hai chữ " nương tử" này gọi ra thật rõ ràng, không chút ngại ngùng.
Huyền Chi Nhi thở dài, nghĩ mình là một cô gái băng thanh ngọc khiết, vốn còn có xấu hổ, không ngờ bị bách phải dạy cho một nam nhân chuyện giao hợp, thật sự là vớ vẩn cực kỳ, nàng vỗ vỗ lên giường: " Đến, ngươi ngồi xuống trước, đem quần áo cởi ra."
Ngọc Hồ " ai" một tiếng, thoát y, đã có một quyển sách rơi xuống bên mép giường. Nguồn truyện: Truyện FULL
Huyền Chu Nhi nhặt lên vừa thấy, thấp giọng thì thầm: " Thiên hạ đệ nhất song tu đại pháp...đây là thứ gì vậy?"
Ngọc Hồ nhất thời hai mắt tỏa ánh sáng, chụp lấy quyển sách: " Ta thiếu chút nữa đã quên, đây là lúc mới vào phòng chủ nhân lặng lẽ đưa cho ta, ta nói với nàng, đây là cực phẩm công pháp nha, chủ nhân nói, học hiểu rồi, cam đoan có thể làm được chuyện nam nữ, đến đến đến, chúng ta cùng nghiên cứu."
Huyền Chu Nhi rất là tò mò, nhanh chóng thò đầu qua, Ngọc Hồ mở ra trang đầu tiên, đâm đầu là một câu: " Song tu chi đạo, trọng tại tán tỉnh, tán tỉnh chi đạo, trọng tại kích thích cảm quan, nhược nói về cảm quan đệ nhất vị, là tay chân tiếp xúc, khogno phải mắt nhìn, không phải thổi lỗ tai, không ngửi lỗ mũi, mà là ở miệng. Miệng lưỡi tiếp xúc, ngứa ngáy không cản được, nữ không thể địch lại, tất nhiên hứng dục rồi sau đó khoái lạc."
Huyền Chu Nhi anh ninh một tiếng, chỉ cảm thấy lỗ tai như phát sốt, trên cổ một mảnh màu đỏ, nhanh chóng rút đầu về, phi phi phi thở ra ba hơi, nói: " Đây là công pháp gì, rất..rất..rất hạ lưu."
" Này không phải hạ lưu." Ngọc Hồ nghiêm trang nói: " Chủ nhân nói qua, đây là thiên địa chi lý, tự nhiên chi đạo."
" Cái gì cũng là chủ nhân nói." Huyền Chu Nhi e thẹn nói: " Chẳng lẽ chủ nhân ngươi muốn ngươi làm chuyện gì ngươi cũng làm hay sao?"
Ngọc Hồ gật đầu nói: " Đây là đương nhiên."
Trong lòng Huyền Chu Nhi chợt sinh cảnh giác, nhanh miệng hỏi: " Kia....kia..nếu chủ nhân ngươi muốn giao hợp cùng ta, chẳng lẽ...chẳng lẽ ngươi cũng nguyện ý chắp tay tương nhượng?"
Ngọc Hồ ngẩn người, gãi đầu hồi lâu, nhíu mày nói: " Nếu là chủ nhân muốn cùng nàng giao hợp, ta tự nhiên đáp ứng, nhưng...nhưng hôm nay đã có điểm kỳ quái...trong lòng ta thế nhưng...di, vì cái gì trong lòng ta có điểm không muốn?"
Huyền Chu Nhi ngạc nhiên nói: " Vì sao trước kia nguyện ý, bây giờ thì không nguyện ý nữa?"
Ngọc Hồ nột nột cười: " Có lẽ là bởi vì ta vừa mới có được giới tính a. Chủ nhân nói, cái này gọi là tình yêu."
Huyền Chu Nhi căng căng giương mắt nhìn hắn, muốn xem hắn thật hay giả, ánh mắt Ngọc Hồ thanh lượng xuyên suốt, tuyệt không chút tỳ vết nào, lúc nhìn nàng, càng thản thản đãng đãng, không có chút lóe ra. Huyền Chu Nhi nhìn hồi lâu, rốt cuộc ung dung thở dài: " Ngươi nếu trêu chọc ta, vậy ngươi thật là phí nhiều công phu, coi như là kinh thiên động địa, ta mặc dù bị ngươi lừa gạt, cũng không tính là oan uổng. Cũng được, ta tin tưởng ngươi."
Ngọc Hồ nghe được cảm thấy kỳ lạ, cười nói: " Chúng ta cùng luyện công chứ?"
Huyền Chu Nhi giờ phút này buông ra ý chí, nhất thời sáng sủa lên, cũng nở nụ cười hiếm có: " Được rồi, chúng ta cùng luyện."
Ngọc Hồ liền cầm sách lên, ngồi vào bên người nàng: " Cùng xem."
Huyền Chu Nhi hì hì cười, cố nén xấu hổ trong lòng, đọc từng chữ.
Chậm rãi, tình huống bắt đầu biến hóa thật vi diệu.
" Ngọc Hồ...nga, tướng công, trên người ngươi nóng lên rồi."
" Ngô, rất kỳ quái, ta là bạch ngọc thành yêu, vốn trên người là mát lạnh đó."
" Tướng công, ngươi...ngươi giống như có địa phương...ân, có biến hóa nga."
" Đúng vậy, rất kỳ quái, trước kia thân thể ta cấu tạo không phải như thế."
" Tướng công, muốn ta...muốn ta giúp ngươi...cái...kia không chứ?"
" Nương tử, nàng nói chỗ nào?"
" Đúng là..cái kia..."
" Cái nào?"
" Cái kia...ma, ngươi thật sự là hư hỏng, ngươi xem xem trang thứ nhất của bí tịch, cái..kia..ân, hiểu chưa?"
" Ách...nương tử nàng muốn nói là tay chân tiếp xúc, mắt nhắm, thổi lỗ tai, mũi kề sát, hai là miệng lưỡi quấn quýt nhau?"
" Hì hì, đương nhiên theo như trong sách, nam không thể kháng, nữ không thể địch, là vương đạo nha."
" Ta...ta cũng không biết thế nào mới tốt, nương tử, có muốn thử một lần không?"
" Ngươi thật xấu."
" Nương tử, ta không phải người xấu, ta chỉ là dựa theo trong sách công đạo mà làm thôi."
" Được rồi, được rồi, bây giờ chúng ta bắt đầu đi."
" Cũng tốt, ta đây phải ra tay nga, thôi tình thủ pháp tầng thứ nhất thật là bưu hãn nha."
"..."
" Hắc hắc."
" A..."
Ba mươi phút sau.
" Nương tử, nàng tỉnh tỉnh, tỉnh tỉnh a."
" Tướng công, ta không được, ta...ta phải chết rồi."
" Nhưng, chủ nhân nói qua, ít nhất phải luyện đến tầng ba mới được."
" Ngốc tử a, người ta thật sự không được ma, ngươi không thấy trong sách nói, ít nhất phải bốn nữ hài tử mới được hay sao chứ? Ta...ta một người sao được a."
" Không có biện pháp, nương tử, hôm nay cũng chỉ có một mình nàng, nàng...nàng vất vả một chút đi."
" Tướng công, ngươi tha ta đi."
" Tướng công, từ từ...ngươi từ từ, để ta uống nước, còn có, chúng ta lấy ít thức ăn a."
" Đã trễ thế này, không cần phiền toái a, nương tử, luyện công quan trọng hơn, nàng chịu một chút, sáng mai ta phải đi lấy thức ăn cho nàng mà."
" Ta...mệnh của ta thật khổ a..."
" Nương tử, nàng kiên trì trụ, ta...ta ra tay đó."
" Trời ạ!"
" Di? Nương tử, sao nàng biến thành con nhện rồi?"
" Tướng công, ngươi thật là quá mạnh, quá thịnh, ta...ta chịu không được rồi."
" Vậy cũng không cách nào, dù sao luyện công quan trọng hơn, chúng ta tiếp tục."
" Ngọc Hồ, ngươi...ngươi đáng chém ngàn đao đó!"
" Hắc hắc, ta đến đây."
" Ô...ô...ô.."
Một đêm này, thanh âm cao cao thấp thấp vang vọng ở hậu viện của biệt viện của Chuẩn đại nhân, chín tiểu hồ ly nghe được thần tình biến hồng, trong ánh mắt thủy uông uông đều là xuân ý, Tiểu Khai ở trên giường càng lật qua lật lại ngủ không được, không hề bị ảnh hưởng chính là tiểu hùng miêu, người này tuổi còn nhỏ, đối với việc nam nữ cũng không hứng thú, lại chạy đến ngay cửa phòng Ngọc Hồ học theo tiếng kêu của con ếch xanh, oa oa oa nháo cả một đêm, đã mệt mà Ngọc Hồ và Huyền Chu Nhi toàn bộ tinh thần chăm chú luyện công luyện đến vô cùng hưng phấn, không hề để ý tới hắn.
Còn Chuẩn đại nhân, hắn nửa đêm đứng lên, không ngủ, cả đêm triệu hết sủng phi ca cơ của mình đến toàn bộ, tuyển hai tên ma nữ mỹ mạo, định hảo hảo bồi huấn vài ngày, qua hai ngày đưa cho Nghiêm đại sư kéo thêm quan hệ.
Ngày hôm sau, tất cả mọi người phát hiện được một việc lạ, Huyền Chu Nhi cô nương bị bắt buộc lập gia đình vẻ mặt ngọt ngào ôm tay Ngọc Hồ đi ra cửa, giữa đôi mắt mang theo vẻ hạnh phúc, dù sao cũng không thể che giấu được.
" Ma châu của Tử Đồng đâu rồi?" Tiểu Khai kéo Ngọc Hồ lúc không người hỏi.
" Nương tử đem hắn cùng bạch ngọc mười phương đặt chung nhau, sau đó ta cầu Ảnh phong ấn rồi." Ngọc Hồ nói: " Nương tử nói, để cho hắn chậm rãi tu luyện."
Tiểu Khai lại hỏi: " Vậy cần bao lâu?"
Ngọc Hồ thật khó có được lộ ra một nụ cười xấu xa như trong ác kịch: " Nàng nói một ngàn năm, nhưng với kinh nghiệm của ta xem ra, ít nhất cũng hơn mười ngàn năm a."
Chủ tớ hai người quen biết mà cười, nụ cười vừa đáng khinh vừa tà ác, hoàn hảo không bị ai nhìn thấy.
Cuộc sống đi chơi nhàn nhã, luôn thật là ngắn ngủi.
Trải qua ba ngày sau, Tiểu Khai một nhóm hơn mười người, Chuẩn đại nhân phái người qua thông tri, hội đấu giá đã chuẩn bị xong. Ba ngày này Tiểu Khai rảnh rỗi lại luyện tạo ra hai kiện ma khí khác, cùng với Trường Đao Vô Ngân công khai đấu giá.
Bổn ý đi vào Ác Ma Thành, đúng là hấp dẫn lực chú ý của Bá Cách gia tộc, cho nên trường hợp long trọng như vậy, bọn người Tiểu Khai quả quyết phải tham gia.
Đem mọi người triệu tập lại, dưới sự an bài của Chuẩn đại nhân, Tiểu Khai một nhóm rất nhanh ngồi vào một nơi có thể nhìn thấy bao quát tốt nhất, sau đó ngồi lặng yên chờ những người muốn đấu giá tiến vào. Chờ đợi kỳ thật là một chuyện vô cùng nhàm chán, bất quá cũng may mắn có nhiều người, hi nháo trò chuyện, nhưng thật ra cũng không thấy thời gian khó qua.
Dần dần, người trong phòng đấu giá càng lúc càng đông.
Chuẩn đại nhân đối với hội đấu giá này, quả thật là phi thường tận tâm hết sức, không riêng chỉ vài ngày này, về việc quảng cáo oanh tạc khắp ma giới tin tức về hội đấu giá, còn đồng thời ra mặt mời một ít, những bằng hữu cũng có phân lượng của hắn đến tham dự. Như thế làm cho thanh thế sau đó tăng lên, cả hội đấu giá còn chưa chính thức bắt đầu, đã sớm làm cho kinh động các thế lực của ma giới chú ý.
Dù sao, xuất hiện một Ma Luyện Sư ngàn năm không thấy, mọi người đã nhiều năm tháng không thấy dĩ nhiên cũng muốn kéo chút quan hệ, để phương tiện ngày sau có nhu cầu thì dễ dàng mở miệng.
Lão Xích là một đê đẳng ma tộc, thuộc loại tồn tại vô số ở ma giới. Mà một ma tộc không có chỗ dựa lẫn thực lực, bình thường cuộc sống cũng không như ý, thậm chí tuyệt đại đa số có thể dùng từ thê thảm mà hình dung.
Bản thể là chó sói, trước kia đúng thật khó qua được cuộc sống thê thảm. Thậm chí ở ba ngày trước, hắn còn đang phải lo lắng có bữa cơm chiều hay không. Nhưng sau ba ngày, hắn đã hoàn toàn thay đổi thành người khác.
Hết thảy chuyện này, đều là nhờ vào một Ma Luyện Sư tên là Nghiêm Tiểu Khai,
Tại Lạc Ưng Giản, ở thời điểm người khác còn đang do dự không quyết, hắn là người thứ nhất đứng ra, đưa ra một thanh phi kiếm ngẫu nhiên nhặt được.
Đã đúng là chuôi phi kiếm này, làm cho hắn có chuyển biến từ địa ngục lên tới thiên đường!
Mặc dù chuôi phi kiếm này không thích hợp chính mình sử dụng, bán đi cũng có tiếc nuối. Nhưng suốt hai vạn phương ma giới hắc ngọc, cũng trong nháy mắt để cho lão Xích từ hai bàn tay trắng, biến thành một ma tộc có chút tài sản như bây giờ. Bây giờ, hắn thậm chí có thể mang theo hai kẻ hầu, đến tham gia hội đấu giá của Tiểu Khai.
Mặc dù hai vạn phương ma giới hắc ngọc, đổi với cực phẩm ma giới hắc ngọc hay cực phẩm tiên giới bạch ngọc, chỉ có đáng thương hai trăm phương, nhưng đối với lão Xích, đã là một bút tài phú thật lớn.
Lão Xích từ nhỏ đều cho rằng, có thể mang theo thuộc hạ là chuyện thực uy phong, bây giờ rốt cuộc dùng chút ít ma ngọc đã được như ý nguyện, hắn tự nghĩ cho tới bây giờ còn chưa được thỏa mãn và sung sướng như vậy. Dùng câu kia có điều văn nhã nói như thế nào...úc, là xuân phong đắc ý móng ngựa cũng phải lật!
Để cho người cảm động chính là thời điểm hắn đi vào đại sảnh, bỗng nhiên nhìn thấy một tên vốn như núi cao ngưỡng chỉ đang vô cùng sùng kính giương mắt nhìn mình la hét: " Trời ạ, một đại nhân vật đến đây nha!"
Lão Xích có điểm mê muội, hắn dùng sức lắc lắc đầu, lại nhìn ánh mắt tên kia, đúng vậy, tên kia thật sự là giương mắt nhìn chính mình!
Trong tích tắc này, lão Xích có điểm muốn khóc, hắn dùng sức khái một tiếng, bước tới một bước, đã nghĩ muốn thử xem bước chân chữ bát là có tư vị gì, nhưng bỗng nhiên có người bên cạnh đẩy, cỗ thôi lực này tương đương lớn, lão Xích cả thân hình lập tức huyền không bay đi ra ngoài.
Hoàn hảo...hoàn hảo người của nơi này phi thường nhiều, cho nên lão Xích chỉ bị bay đi nửa thước, đã bị một người khác, một ma tộc có thân thể như thiết tháp bưu hãn ngăn trở.
" Đúng...thực xin lỗi." Lão Xích ngẩng đầu lên, đối với vị thiết tháp huynh đệ này lộ ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, sau đó rục súc cổ, nhìn ra sau, muốn nhìn xem một chút là ai đã đẩy hắn.
Vừa nhìn vào mắt, cũng là một tráng hán thiết tháp, hơn nữa so với chính mình, còn cao hơn cả một thước.
" Vừa rồi là hắn đẩy ta, rõ ràng là đại nhân vật." Lão Xích ủy khuất nghĩ nghĩ, nhịn không được nhìn tên khi nãy nhìn mình với ánh mắt sùng bái, lúc này mới phát hiện ánh mắt tên kia thủy chung không có nhúc nhích qua, vẫn chăm chú nhìn địa phương kia, vẻ mặt sùng bái.
" Nguyên lai...hắn sùng bái đại nhân vật...không phải ta." Lão Xích bi phẫn thầm nghĩ: " Đây chỉ là một hiểu lầm xinh đẹp mà thôi."
Đúng vậy, địa phương khi nãy mình đứng, mà bây giờ, đứng ở nơi đó là một đám người khác, đám người này ai cũng kiện tráng cao lớn, toàn thân cao thấp tản mát ra làm cho lão Xích có điểm hít thở không thông với hơi thở cường đại, mà giữa đám người này cũng chỉ là một người áo đen thân cao không tới hai thước, hắc bào nhân chậm rãi tiêu sái bước đi, tráng hán như thiết tháp cẩn cẩn thận thận hộ vệ bên cạnh, đem đám người rẽ sang hai bên, xem ý tứ kia, thế nhưng ngay cả chạm cũng không cho người khác chạm vào hắc bào nhân dù chỉ một chút.
Người mặc hắc bào, cứ như vậy trong vòng vây của một đám cao đẳng ma tộc, như được chúng tinh củng nguyệt, chậm rãi tiến vào đại sảnh đấu giá.