" Mẹ nó, bình thường thì lại không thấy hiệu quả tốt như vậy." Tiểu Khai lầm bầm một câu, không nói thêm lời nào trùng lên tầng thứ tư.
Nhưng bỗng nhiên nhảy ra hai đại thụ, xoát một cái cuốn lấy hai chân của hắn, một cỗ lực lượng không thể kháng cự truyền đến, Tiểu Khai " phác thông" ngã sấp trên mặt đất.
" Kiệt, kiệt, kiệt, kiệt!" Những thân cây đầy đất bắt đầu cười lên gian giảo.
" Ngươi cười, *** cho ngươi cười!" Tiểu Khai sờ tay vào ngực, móc ra Vạn Uẩn Bình, hét lớn một tiếng: " Thu!"
Tiếng cười đột nhiên đình chỉ, cuồng phong gào thét, vô số cây cối bạt địa mà dậy, dọc theo quỹ tích bắt đầu vãng theo cái chai của Tiểu Khai chui vào, mà ở địa phương xa xa, còn có càng nhiều cây cối đang không ngừng từ dưới đất chui ra, sau đó trong phút chốc trưởng thành thành đại thụ che trời.
" Thu! Thu! Thu cho ta! Toàn bộ!" Tiểu Khai nảy sinh ác độc liên tục gọi, đợi chừng năm phút, bỗng nhiên nghe được " Đinh" một tiếng vang lên, Vạn Uẩn Bình " ba" tự động đóng lại miệng bình.
" Đã đầy…"
" Kiệt, kiệt, kiệt, kiệt!" Bốn phương tám hướng tiếng cười chậm rãi lớn lên, vô số cây cối rậm rạp sinh ra, từ xa đến gần, lại bắt đầu tới gần Tiểu Khai. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Tiểu Khai thở dài, từ trong ngực móc ra một Vạn Uẩn Bình, ném lên không trung, quát: " Tiếp tục thu cho ta!"
" Kiệt, kiệt, kiệt, kiệt!" Đám cây cối cười lên điên cuồng, ý tứ phảng phất muốn nói: " Đừng thử, vô dụng thôi."
" Ta biết vô dụng." Tiểu Khai nói thầm: " Các ngươi viễn cổ sinh vật chẳng lẽ trí óc lại thấp như vậy hay sao? Chẳng lẽ nhìn không ra ta chỉ là đang kéo dài thời gian thôi sao?"
Hắn nói vừa xong, thân thể lại bật dậy, một đầu đánh vào nơi giao tiếp với tầng thứ tư, truyền đến âm thanh " phanh phanh" thanh thúy.
Cửu Trọng Bảo Tháp xếp đặt thật biến thái, một tầng so với một tầng càng lợi hại hơn, không ngờ một tầng so với một tầng còn cứng hơn, Tiểu Khai vốn còn đang lo lắng, muốn vọt tới tầng thứ chín bỏ đi, thế nhưng bây giờ xem ra, chỗ nối tiếp tầng thứ tư, đã sắp đến cực hạn, có thể phá tan hay không vẫn là vấn đề.
" Kiệt, kiệt, kiệt, kiệt!" Mắt thấy cái chai lại sắp đầy, đám cây cối lại phát ra tiếng cười điên cuồng.
" Cười, cười cái đầu ngươi, làm cho ta nóng nảy xuất ra Nhược Thủy, mọi người cùng xong đời một lúc cho xem." Tiểu Khai nghiến răng sờ sờ vết thương trên đầu: " Thử lại một lần, không được thì chúng ta sẽ cùng chết chung đi."
Lúc này đây, đầu đụng vào nóc đến kinh người, đầu đau đớn, tại lúc Tiểu Khai " ai yêu" với tiếng kêu gào thê thảm, vết giao tiếp giữa hai tầng " khách sát" một tiếng, bị chàng xuất ra một lỗ hổng lớn, thân thể Tiểu Khai trực tiếp phóng lên.
Rốt cuộc cũng tới tầng thứ tư!
Vừa mới lên, hắn đã nhịn không được quát to một tiếng: " Kháo!"
Kinh nghiệm thiên tân vạn khổ, rốt cuộc nhìn thấy thân nhân…giờ phút này, Tiểu Khai kích động có điểm muốn khóc.
Đúng vậy, trước mắt quá quen thuộc, cũng quá thân thiết, đó rõ ràng là ngàn năm huyền thiết chi tinh!
Nếu nói có chuyện gì so với nhìn thấy một vị thân nhân còn làm cho hắn kích động, thì phải là nhìn thấy rất nhiều thân nhân.
Đúng vậy, một tầng này, đầy trời đều là gậy, đầy trời đều là ngàn năm huyền thiết chi tinh!
Từng cây gậy đầy trời xẹt qua trước mắt, huyễn xuất vô số ảnh gậy, nhìn thấy đến con mắt Tiểu Khai cũng muốn trừng rớt ra. Nếu không phải nhìn lầm, trong không gian này ít nhất cũng có mấy trăm cây gậy, Tiểu Khai khẽ cắn môi, vươn tay phải đi trảo, trong miệng còn có điểm không xác định nói: " Uy, lão bằng hữu, ngươi không đánh ta chứ?"
Những cây gậy trên không trung liền xoát xoát ngẩn người, dừng tại không trung.
" Nào, đi tới." Tiểu Khai khẩn trương ngoắc tay: " Đến bên ta, lão bằng hữu."
Những cây gậy chần chờ một lát, liền xoát xoát lắc lư tại không trung, đung đưa, thoạt nhìn cũng giống như nhân loại đang lắc đầu, không thể phủ nhận, mấy thứ bổn nguyên lực lượng này, còn thật là có linh trí.
" Đi tới đi, vì sao không tới?" Tiểu Khai nói: " Chẳng lẽ các ngươi cũng muốn giết ta?"
Vô số cây gậy chần chờ một lát, sau đó lại lắc lư, đung đưa.
" Vậy các ngươi rốt cuộc muốn làm gì?" Tiểu Khai đã mê mang.
Những cây gậy chậm rãi ung dung nổi lơ lửng, lắc lư đung đưa, cũng rốt cuộc không hề tỏ vẻ gì.
Kỳ thật, Tiểu Khai vốn không ý thức được, có bao nhiêu chuyện tình kinh thiên động địa, đã ở trong tích tắc này xảy ra.
Vô số năm trước, hầu tử thu thập tất cả huyền thiết chi tinh của tam giới, rèn luyện Định Hải Thần Châm, vốn tất cả huyền thiết chi tinh của tam giới đều ở trong tay, nhưng cả hầu tử có đại thần thông như thế cũng không nghĩ tới, chính mình lại bỏ sót huyền thiết chi tinh.
Bởi vì mấy huyền thiết chi tinh đó, lúc ấy đã bị khóa vào trong Cửu Trọng Bảo Tháp.
Không gian trong Cửu Trọng Bảo Tháp, cũng không thuộc một giới nào trong thiên địa lúc đó, mà là một Lâm Giới không gian, đơn giản mà nói, đây là do tiên đế bằng vào lực lượng chính mình mở ra một dị không gian.
Đối với hầu tử mà nói, không gian này phi thường nhỏ yếu. Nhưng dựa theo quy tắc cơ bản của thiên địa trong lúc đó, một giới này, không nằm trong phạm vi lực lượng của hầu tử, cho nên dù cho thần thông của hầu tử hơn xa tiên đế, cũng không có cách nào nhận thấy tiên đế đã ẩn giấu lại huyền thiết chi tinh.
Đoạn chuyện sâu xa này, ở trong vô số thời đại trước kia, đã vốn vĩnh viễn không bị tiết lộ, bởi vì tiên đế vô luận như thế nào cũng không dám đi tìm hầu tử phiền toái, mà hầu tử cũng sẽ không cùng tiên đế đánh nhau, nhưng không ngờ lại xảo diệu, hầu tử lại chấm dứt luân hồi ngay trước mặt Tiểu Khai, mà thời điểm hắn rời đi, đã may mắn thế nào đem ba sợi lông khỉ trên người mình đưa cho Tiểu Khai.
Ba sợi lông khỉ có thể gọi hầu tử về hỗ trợ, tự nhiên sẽ mang theo thần thức cường đại của hầu tử, hôm nay thần thức này bị Tiểu Khai mang theo trên người đi vào Cửu Trọng Bảo Tháp, tới bảo tháp tầng thứ tư, nhìn thấy được huyền thiết chi tinh còn sót lại, ngươi nói, sẽ phát sinh cái gì?
Tiên đế năm đó luyện chế Cửu Trọng Bảo Tháp, tuyệt đối không có ý tứ mạo phạm hầu tử, mà hầu tử luyện chế Định Hải Thần Châm, cũng tuyệt đối không có ý tứ đấu tranh với tiên đế, nhưng qua vô số thời đại, hai người bỗng nhiên phát hiện, nguyên lai không ngờ từng có xung đột ích lợi lẫn nhau, ngươi nói, sẽ phát sinh cái gì?
Đầu năm nay, thiên địa năm giới duy nhất danh ngôn chí lý vĩnh viễn không thể phá vỡ kỳ thật chỉ có một câu, nắm tay ai cứng thì kẻ đó làm lão đại. Cho nên bây giờ, hầu tử đã quyết định, hắn muốn nổi giận, để chứng minh mình mới là người nắm trong tay hết thảy vận mệnh.
Tiểu Khai nhìn thấy, những cây gậy mê mang không tới ba phút, liền toàn thân chấn động, cả đám như lang như hổ phóng đi, đảo mắt đã phá tan tầng thứ ba, hướng về phía đám cây cối đang kiệt kiệt cười nhạo điên cuồng đánh tới như điên.
Trong ngũ hành, kim vừa lúc khắc mộc, đáng thương cho đám nguyên mộc chi tinh không có biện pháp tiến hành phản kháng đã bị đánh cho cành bay lá đổ, cành gãy đoạn, một gốc cây tiếp một gốc cây té xuống, biến mất trên mặt đất.
Loại thuộc tính khắc chế này thập phần bá đạo, phàm là cây cối bị huyền thiết chi tinh đánh trúng, rốt cuộc không thể tiếp tục sinh trưởng, cho nên không đến một lát, cả tầng thứ ba đã bị những cây gậy đánh cho sạch sẽ, phóng mắt nhìn lại chỉ là một mảnh tuyết trắng đại địa bình thản, hoàn cảnh tự nhiên xem như hoàn toàn sa mạc hóa.
Thế nhưng những cây gậy cũng không chịu bỏ qua, bọn hắn đột nhiên đột phá tầng thứ hai, rồi phá tan tầng thứ nhất, rồi đột nhiên hướng về phía Tức Nhưỡng và Thiên Hỏa đang tranh chấp đánh cho tối tăm mặt mày.
Không hề nghi vấn, hầu tử đã hoàn toàn khống chế mấy huyền thiết này, bây giờ hắn đã chính thức bộc phát cho hả giận.
Thiên Hỏa và Tức Nhưỡng cũng là vật thể có linh tính, bọn chúng đồng thời làm ra quyết định: vứt bỏ thành kiến, cộng đồng kháng địch.
Căn cứ ngũ hành quy tắc, hỏa khắc kim, cho nên vô số Vô Căn Thiên Hỏa kiêu ngạo phóng lên cao, quyết định cho đám bổng tử xem chút màu sắc, nhưng sau đó…bọn chúng bị đánh thành một đám tiểu hỏa miêu, yểm yểm hạ xuống, rơi xuống ngực đám Tức Nhưỡng kia.
Tiểu Khai phảng phất nghe được Vô Căn Thiên Hỏa tuyệt vọng ai hào: " Vì cái gì? Vì cái gì lại như vậy? Không đạo lý a!"
Đích xác không đạo lý, thần thức của hầu tử toàn diện gia trì ngàn năm huyền thiết chi tinh, giờ khắc này, quả thực là gặp thần sát thần, gặp phật sát phật, mấy trăm cây bổng tử ở giữa không trung lộn ngược ra sau, sau đó vô số đầu bổng nhắm ngay Tức Nhưỡng đang sinh trưởng với một thể tích khổng lồ.
" Ta…ta thu…ta thu bây giờ." Tức Nhưỡng toàn thân đẩu động, bắt đầu bay nhanh co rút lại, co rút lại, lại co rút lại, không đến vài phút, đã chỉ còn là một đám bùn đất màu vàng cỡ chừng bàn tay, nhuyễn tháp tháp nằm trên mặt sàn.
Tiểu Khai con mắt vừa chuyển, nhanh chóng xuất ra Vạn Uẩn Bình, đặt nghiêng trên mặt đất, xuất ra một thân cây, sau đó chiêu ngoắc, đem Tức Nhưỡng không chút khách khí thu vào Vạn Uẩn Bình.
Tức Nhưỡng toàn thân kịch liệt run rẩy, dùng sức chống cự hấp lực của Vạn Uẩn Bình, nhưng dưới ánh mắt như hổ của đám bổng tử đang trừng trừng, căn bản không dám phát huy đặc tính sinh trưởng của mình, cứ như vậy vô hạn ủy khuất bị Tiểu Khai hấp đi vào.
" Hà hà, lão bằng hữu, đa tạ các ngươi." Tiểu Khai còn không biết là do hầu tử bão nổi( trút giận), chỉ là tưởng gặp được người quen, sự tình liền xử lý thế này: " Giúp người giúp đến tận cùng, giúp ta đi ra ngoài đi, được không?"
Đám bổng tử bay đầy trời ngẩng đầu lên, phát ra tiếng oanh minh kinh thiên, sau đó…cả đám căn bản không để ý tới Tiểu Khai, một đường hướng lên trên sát tới!
Đáng thương Cửu Trọng Bảo Tháp, chính là khi tiên đế sơ đăng đế vị thì đã bắt đầu luyện chế siêu cấp pháp bảo, mặc dù là ở tiên giới, cũng đã là bảo bối cũng thuộc siêu cấp vô địch, hôm nay không ngờ lại bị hầu tử phá hư, hoàn toàn là coi như lỗ vốn, Tiểu Khai một chút cũng không chần chờ, một đường tiến theo sau đám bổng tử, một đường trùng lên trên, coi như là miễn phí du lịch hoàn toàn, dù sao, vô luận là trận thế khoa trương thế nào, quan khẩu đáng sợ thế nào, trong tay đám bổng tử, đều hoàn toàn thành hổ giấy.
Tầng thứ năm, Băng Phách Chi Tinh tạo thành Băng Phách Chi Hồ, còn chưa kịp đánh ra, thì đã bị vô số bổng tử trực tiếp đánh thành kẻ ngốc.
Tầng thứ sáu, là một ảo trận nổi danh nơi tiên giới, nghe nói cho dù là đại la kim tiên cũng phải tìm mấy vạn năm thời gian mới phát mình đi ra. Thứ này đối phó với nhân loại là diệt tuyệt, nhưng đám bổng tử điển hình là không muốn kéo dài thời gian, cho nên hầu tử, càng sớm không bị ước thúc bởi quy tắc của tam giới, cho nên ảo trận này đã thuần túy biến thành đàn gảy tai trâu, còn chưa kịp làm gì, đã bị đánh cho tan tành. Tiểu Khai theo ở phía sau dĩ nhiên chiếm tiện nghi, vốn hắn là thứ gì cũng không đánh được, nhưng chờ hắn đi tới, thì chỉ nhìn thấy trận thế bị hủy, đầy đất là kiếm gãy tàn ngọc và trúc mộc đất đá nát nhừ.
Không thể không nói, tiên đế đối với pháp bảo này xếp đặt tương đương khảo cứu, tầng thứ bảy đúng là một Lâm Giới không gian khác, phải biết rằng, Cửu Trọng Bảo Tháp vốn là Lâm Giới không gian, rất nhiều địa phương đã thoát ly quy tắc tam giới, mà trong giới này càng khoa trương, cơ hồ là chính mình định ra một bộ phản quy tắc, nếu thật sự có người lâm vào, có lẽ vô luận làm cái gì cũng sẽ phát hiện không đúng, đến cuối cùng sẽ bị ngạnh sanh sanh mà mệt chết.
Chỉ tiếc, hầu tử vừa mới biết được bản thân từ nhiều năm trước đã từng nếm qua sự mệt nhọc trong Lâm Giới không gian, bây giờ nhìn thấy Lâm Giới không gian, thì đã nói, lửa giận càng thêm giận, không nói hai lời, liền quyết định trảm thảo trừ căn( diệt cỏ tận gốc), không ngờ vượt qua tam giới tự mình ra tay, trực tiếp ngay trước mặt Tiểu Khai hấp thu tất cả huyền thiết trong bảo tháp.
Sau đó, hầu tử móc ra Định Hải Thần Châm vừa mới thăng cấp, cũng không phân tích trận thế, cũng không lo lắng thuộc tính, đối về lối vào của không gian trực tiếp đánh cho một vạn bổng, đã làm cho lâm giới không gian này hỏng mất, loại chiến thuật thuần túy không nói đạo lý này, làm cho Tiểu Khai trợn trắng mắt.
Đã vậy có thể thấy được, hầu tử này tuyệt đối là một phần tử bạo lực, cả phá trận đều là dùng phương pháp không có chút hàm lượng kỹ thuật nào.
Tiếp theo sau tầng thứ tám vốn là tiên đế tự mình trấn thủ, nhưng tiên đế không dám xuất tràng, hầu tử trực tiếp đánh một bổng làm cho tầng thứ chín mở một lỗ thủng, vọt đi tới.
" Di, đây là làm sao?" Tiểu Khai theo sát vọt đi tới, mới phát hiện bên trên tầng chín trống trơn đãng đãng, không ngờ cái gì cũng không có.
" Hừ hừ, lão già này còn có điểm thông minh." Hầu tử cười nói: " Biết không đỡ được ta, không ngờ đã triệt tiêu tầng thứ chín, không muốn cho ta xem thực lực che dấu của hắn."
" Thật tốt quá, vậy không cần sấm quan nữa." Tiểu Khai cười ha ha: " Vậy ngươi vừa lúc tống ta đi ra ngoài."
" Trong đầu ngươi có bệnh a!" Hầu tử cả giận nói: " Tầng thứ chín triệt rồi, đó không phải sáng tỏ làm ta chơi không đủ? Lão già này dám đối với ta như vậy, đó rõ ràng là không để cho ta mặt mũi, chẳng lẽ ngươi không biết là ta nên giáo huấn hắn một chút?"
" Ách…" Tiểu Khai sờ sờ đầu, bỗng nhiên phát hiện phương thức tự hỏi của hầu tử không giống như người thường, chẳng lẽ đây là tư duy của sinh vật thuộc đệ tứ giới hay sao?
" Ta quyết định rồi." Hầu tử ha ha cười nói: " Ta phải hủy diệt Cửu Trọng Bảo Tháp, cho lão già này hộc máu chơi."
Hắn thật ra như sấm gió thi hành, vừa nói xong, đã oa nha một tiếng hống, một bổng tử đã hướng lên bầu trời đánh tới, chợt nghe được bên lỗ tai hoa lạp một tiếng, phảng phất như trời bị đánh sụp, vô số nước biển vô thiên cái địa tạp xuống, phảng phất như là một bồn nước nổ mạnh, vô số hỏa tinh đập vào mặt mà đến, nhất thời trong mắt đều là sắc thái hồng hồng bạch bạch, trong lỗ tai lại vang lên một trận oanh minh thanh âm, làm cho cả đầu choáng váng, mơ mơ màng màng, liền cảm thấy một bàn tay đầy lông mềm đang chụp cổ tay mình, bên tai truyền đến tiếng hầu tử cười ha ha: " Đi ra ngoài thôi!"
Thiên Ma Tử và Thiên Trùng Tử đang chơi vui vẻ, bỗng nhiên nghe được Thiên Ngưu Tử một tiếng " ai yêu" hai người quay đầu lại, phát hiện sư huynh đã ném Cửu Trọng Bảo Tháp trong tay đi ra ngoài, tựa như là bị phỏng lửa.
Cửu Trọng Bảo Tháp vững vàng rơi xuống trên mặt đất, sau đó bắt đầu chậm rãi lớn lên, cao được hơn mười thước, sau đó kịch liệt lay động.
" Sao lại thế này?" Hai người kinh ngạc nói.
" Khó hiểu, giống như có gì không đúng." Thiên Ngưu Tử xoa tay phải đã bị thiêu phỏng đen, kinh nghi không chừng nói: " Thiên Tuyển môn chủ đáng chết, không phải hắn xuất hiện đó chứ."
" Sẽ không, sẽ không đâu." Thiên Ma Tử và Thiên Trùng Tử liều mạng gật đầu: " Bảo bối của tiên đế hắn không có khả năng đào thoát đâu."
" Đúng đúng, không có việc gì đâu." Thiên Ngưu Tử vừa giương mắt nhìn bảo tháp, vừa liều mạng an ủi chính mình.
Nhưng Cửu Trọng Bảo Tháp lay động ngày càng kịch liệt, như thế nào cũng không có hình dáng như là không có việc gì, ngay cả đám Côn Lôn đệ tử bị đùa giỡn đều không dám đứng lên, cũng đã rướn cổ chạy tới một bên xem.
" Nếu không…hay là chúng ta chạy trước a?" Thiên Trùng Tử do do dự dự nói.
" Ta nghĩ…hình như là nên chạy." Thiên Ma Tử đã rụt cổ.
Vừa nói tới đó, chợt nghe được " oanh long" một tiếng nổ, Cửu Trọng Bảo Tháp phía trước phát ra vạn đạo hào quang, đâm vào ánh mắt mọi người không mở ra được, đợi cho hào quang biến mất, tại địa phương Cửu Trọng Bảo Tháp nằm khi nãy, đang có một người đứng thẳng tắp, chính là Nghiêm Tiểu Khai.
' Má ơi, hắn…hắn đã hủy Cửu Trọng Bảo Tháp!" Ba vị tiên nhân xoát xoát ai hào một tiếng, sáu cái chân nhuyễn nhuyễn, đặt mông ngã ngồi trên mặt đất.
Tiểu Khai ý chí hưng phấn bay lên, hai tay hai trảo, chụp Thiên Ma Tử và Thiên Trùng Tử trong tay, trực tiếp đưa tới không trung.
Kỳ thật Tiểu Khai còn chưa học biết làm sao sử dụng linh khí trong cơ thể mình, ba tiên nhân nếu muốn chạy trốn, tùy thời có thể chạy trốn, nhưng vì Cửu Trọng Bảo Tháp vốn không thể phá hủy trong lòng họ lại bị Tiểu Khai phá hủy, loại đả kích này là trí mạng, cho nên thời điểm Tiểu Khai ra tay, ba tên ngay cả một chút ý niệm cũng không có nổi lên, trực tiếp bị bắt ngay tại chỗ.
Tiểu Khai cảnh giới cao, cũng đã ngang với ngũ phẩm tiên nhân, chỉ khiếm khuyết là kỹ xảo mà thôi, bây giờ đã bắt được người, mà Thiên Ma Tử và Thiên Trùng Tử hoàn toàn không có lực hoàn thủ, Tiểu Khai thuận lợi phát động thiên hạ đệ nhất tu chân đại pháp.
Côn Lôn đệ tử khắp núi mở to hai mắt nhìn, nhìn thấy cỗ quang hoa màu vàng từ trong thân thể hai vị tiên nhân lộ ra, chậm rãi rót vào trong cơ thể Tiểu Khai.
Hai vị tiên nhân liều mạng giãy dụa, nhưng dù giãy dụa cũng có vẻ phí công, cho nên chỉ qua nửa phút, vẻ mặt hai vị này đều mệt mỏi rũ rượi lên, phảng phất trong phút chốc già nua đi mười tuổi.
" Ma…ma công…." Phi Hạc thượng nhân mép môi cũng liều mạng run run, thật vất vả hô lên hai chữ.
Đúng vậy, loại thủ pháp tàn khốc đoạt lấy linh khí người khác, đúng là đặc thù cơ bản nhất của ma giới công pháp!
Tiểu Khai mỉm cười, lắc đầu nói: " Sai rồi, đây là thiên hạ đệ nhất tu chân đại pháp."
Phi Hạc thượng nhân liếc mắt nhìn Tiểu Khai, trong lòng mặc dù hồ nghi, nhưng cũng không hề hỏi nhiều, dù sao với tình huống trước mắt, ba tiên nhân này so với Tiểu Khai tà ác hơn nhiều lăm, so hai bên, đạo lý này Phi Hạc vẫn hiểu rõ.
" Uy…ngươi…đừng có quá mức a." Thiên Ngưu Tử nuốt ngụm nước bọt, ấp a ấp úng nói: " Chúng ta…chúng ta là do tiên đế phái tới nga."
" Ta biết, giáo huấn một chút mà thôi." Tiểu Khai thoải mái bỏ ra hai tiên nhân đang nửa chết nửa sống trong tay ra, lôi kéo Phi Hạc thượng nhân đi ngay đương trường.
" Sư huynh, chúng ta cơ hồ bị phế bỏ một nửa tu vi." Sắc mặt Thiên Trùng Tử âm trầm như nước: " Có lẽ tu vi của thất phẩm thiên tiên cũng không có nữa."
Thiên Ngưu Tử trầm tư hồi lâu, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai sư đệ: " Không quan hệ, chúng ta đều là đường đường chính chính phi thăng tiên giới, lần này nếm khổ, trở về tu luyện nhiều một chút, thì sẽ bổ trở lại, cũng không cần lo lắng bị khu trục hạ giới."
Thiên Ma Tử cắn răng nói: " Ta đúng là không cam lòng, lúc này đây bị như vậy, có lẽ phải bế quan hơn một ngàn năm mới có thể bổ trở về."
" Có biện pháp gì đây?" Thiên Ngưu Tử cười khổ: " Ai ngờ Thiên Tuyển môn chủ lợi hại như vậy, có hại là việc nhỏ, Cửu Trọng Bảo Tháp bị hủy mới là đại phiền toái chính thức, suy nghĩ một chút làm sao giao phó với tiên đế đây, ta cũng muốn đau đầu."
" Chúng ta muốn báo thù." Thiên Ma Tử trầm giọng nói: " Vô luận như thế nào, không thể cho Nghiêm Tiểu Khai đi như vậy."
" Nhưng ngươi làm sao bây giờ?" Thiên Ngưu Tử nói: " Ba chúng ta có hợp lại cũng không phải là đối thủ của hắn."
" Bây giờ có một cơ hội." Thiên Trùng Tử chậm rãi nắm chặt nắm tay: " Hắn đưa Phi Hạc đi Thục Sơn, hình như là muốn đi cứu người, cứu người phải hành công, hành công sẽ không thể bị ngoại giới quấy nhiễu, đây chính là cơ hội đánh lén thật tốt của chúng ta."
" Đúng vậy!" Thiên Ma Tử cố hết sức đứng lên: " Chúng ta bây giờ phải đi Thục Sơn!"
" Nhưng…Dao Trì…" Thiên Ngưu Tử chần chờ nói: " Hắc long vạn nhất xuất thế, làm sao bây giờ?"
" Không cần quản phải làm sao." Thiên Ma Tử hung hăng vỗ tay một cái: " Cửu Trọng Bảo Tháp bị hủy, ai có thể chống đỡ được hắc long xuất thế? Ta xem lần này tu chân giới nhất định xong đời, chúng ta ở lại chỗ này, đúng là chờ chết mà thôi!"
Thiên Ngưu Tử vẫn đang do dự: " Nếu bây giờ chúng ta đi tiên giới bẩm cáo tiên đế, nói không chừng…."
Thiên Trùng Tử chụp lấy bả vai Thiên Ngưu Tử, cả giận nói: " Muốn đi ngươi đi, dù sao ngươi cũng không bị tổn thất, ta cùng Thiên Ma Tử đi tìm Nghiêm Tiểu Khai báo thù!"
Hai người không chần chờ, liền một trước một sau bay ra Côn Lôn sơn.
Thiên Ngưu Tử ngây người hồi lâu, rốt cuộc hận hận dậm chân, cũng đi theo sau.
Thục Sơn Thần Kiếm Phong, đã bày ra thiên la địa võng, náo nhiệt vô cùng.
Chỉ cần ai có chút thân phận đều sớm nghe được tin tức, cơ hồ cùng thời gian đuổi tới Thục Sơn, tiến đến xem thịnh hội kinh thiên động địa này, bọn họ cùng xoát xoát bay lên trời không, rậm rạp vây quanh cả Thục Sơn.
Trong vòng vây, ở bên ngoài cùng là hơn trăm đệ tử Hoàng Sơn đang bày Hoàng Sơn Vân Vụ đại trận. Trong đại trận, Diêu Viễn bày ra Mạt Chược đại trận, lúc ấy trên Hãm Không Đảo đã bị Tiểu Khai đánh nát mấy bài mạt chược, mấy ngày này Diêu Viễn tân tân khổ khổ đem mấy bột phấn mạt chược luyện hóa thành hình, mặc dù uy lực có yếu bớt, nhưng toàn bộ trận thế của Mạc Chược đại trận một khi bày ra toàn bộ, thì uy lực vẫn như cũ có thể dẫn đến Thiên Triệu, cho nên, bên trên bầu trời Thục Sơn, đã sớm mây đen cuồn cuộn, lôi điện ẩn ẩn, nếu người không biết nội tình nhìn thấy, còn tưởng rằng có ai độ thiên kiếp nữa.
Lại bên trong, Lưu Vân Thủy Tạ phần đông nữ đệ tử dưới sự suất lĩnh của chưởng môn nhân Lam Điền Ngọc đã bày ra trấn sơn trận pháp Nguyệt Bạch Phong Thanh Trận, trận pháp này thoát thai từ Nguyệt Bạch cấm địa, vốn là một loại khóa yêu chi trận, năm đó Nguyệt Bạch cấm địa có thể đem Cửu Vĩ Thiên Hồ ba ngàn năm tuổi khóa lại một ngàn năm, như vậy cũng đã thấy được uy lực thế nào, huống chi giờ này trận pháp trận nhãn lại không phải Lam Điền Ngọc, mà là Khinh Hồng, Ngưng Hương bảo châu cũng là món tiên khí có thể dẫn Thiên Triệu, do nàng trấn tại trận nhãn thì trận pháp này có thể nói là tường đồng vách sắt, không gì phá được.
Lại vào trong, chính là địa phương mấu chốt. Nga Mi Tuyết Phong, Côn Lôn Phi Hạc, Thục Sơn Lục Mi, Thanh Thành Thanh U, bốn vị chưởng môn ở bốn góc, bày ra thượng cổ trận pháp: Luân Hồi Chi Trận.
Trận pháp này đến từ thượng cổ thời kỳ có khả năng che trời, đảo chuyển luân hồi uy lực thật lớn, trận pháp này một khi bày ra, nhất thời gió trời gào thét, bốn phương tám hướng quỷ khóc thần gào, thành ngàn vạn đạo sắc quang hoa theo trận pháp trung gian phóng lên cao, cả mây đen bao phủ dưới Thục Sơn, cũng bị chiếu thành muôn màu sắc.
Từ bây giờ bắt đầu, bên trong đại trận hết thảy, đã không còn là ông trời khống chế, vô luận ở chỗ này phát sinh bất cứ chuyện gì nghịch thiên, đều có thể trốn tránh sự trừng phạt của ông trời, đây chính là địa phương nghịch thiên của Luân Hồi Chi Trận.
Trường hợp hưng sư động chúng như vậy, có lẽ trong lịch sử tu chân giới cũng chưa từng gặp, mà hết thảy hết thảy việc này, đều chỉ vì muốn cứu một người: Trì Tiểu Trúc.