" Ban Chỉ này của ta, có thể là thật sự nga." Tiểu Khai cười hì hì nói: " Để ta thử xem sao."

Vô Danh lão nhân khẽ nhíu mày, trên mặt che kín hồ nghi, thấp giọng nói: " Sư phó…"

Lục Mi tiên sinh đã nhịn không được nói: " Thiên Tuyển môn chủ, Ban Chỉ này ngươi từ đâu có?"

" Đương nhiên là sư phó ta cho ta." Tiểu Khai cười hì hì nói: " Đừng quên, ta chính là sư phó của Triệu Vô Danh hắn a."

Vô Danh lão nhân cũng không ngốc, vừa mới nhất thời kích động, trực tiếp nhận sư phó, khi chuyển niệm nghĩ đến chỉ cảm thấy nơi nơi đều là sơ hở, nhịn không được cúi đầu trầm tư nói: " Cũng được, mặc kệ cái Ban Chỉ này là thật hay giả, để cho hắn thử xem, nếu hắn không phải sư phó của ta, thì hắn tuyệt không có khả năng biết cái gì là sáu đạo thực ngôn."

Lục Mi tiên sinh trầm tư: " Thiên Tuyển môn chủ luôn cổ lý cổ quái, có thể phá được Hoàng Sơn linh mạch, còn có thể hòa tan Hãm Không Đảo, ngăn cản thiên hỏa huyền băng, người mang thần thông như thế, đích xác không giống đương đại tu chân, lại nói tiếp, hắn thật sự có thể là tiền bối của Thục Sơn phái chúng ta, nhưng…nhưng từ xưa tới nay môn phái tu chân giới quan niệm nghiêm hà như thế, vì cái gì đệ tử Thục Sơn phái, còn có thể làm Thiên Tuyển môn chủ đây? Chẳng lẽ hắn đúng là ở ngàn năm trước xuất ra khỏi Thục Sơn phái, cải đầu vào Thiên Tuyển môn? Mặt khác, đã hắn vào Thiên Tuyển môn, vì cái gì bây giờ lại đi làm Linh Sơn phái tông chủ?"

Hai người này nghĩ tới nghĩ lui, tâm loạn như ma, hồn nhiên không có chú ý tới Tiểu Khai đã chạy tới bên vách núi, đưa Mặc Ngọc Ban Chỉ trong tay lên.

Mặc Ngọc Ban Chỉ này, là lúc ấy Thiên Yêu Tiểu Tiểu trong Diệt Thế Chi Môn nhờ hắn giao hồi tín vật về cho Thục Sơn, sau đó tại thiên địa chí luyện chi lữ trực tiếp phá đi bụng của Lưu Manh Thỏ, có thể thấy được đích thật là một món đồ kinh thiên động địa, Tiểu Khai có ít nhất chính thành nắm chắc Ban Chỉ này là thật, cho nên thời điểm bỏ vào, trong lòng quả thật đã có chút khẩn trương, nhịn không được nghĩ: " Chờ một lát phong ấn phá vỡ, tảng đá kia xuất thế, đến tột cùng là phúc hay là họa?"

" Ta rốt cuộc có nên phá trừ phong ấn hay không?" Tiểu Khai đứng trước mặt vách núi, nhịn không được cảm thấy trù trừ.

" Tiểu Khai đạo hữu, còn do dự cái gì, bỏ vào đi." Bế Quan chân nhân có vẻ tương đối kích động: " Đi, ta dạy ngươi sáu đạo thực ngôn, nhanh!"

" Vậy…được rồi." Tiểu Khai khẽ cắn môi, đem Mặc Ngọc Ban Chỉ bỏ vào, bắt đầu cúi đầu mặc niệm.

Lục Mi tiên sinh và Vô Danh lão nhân rành mạch nhìn thấy, một đạo yên khí năm màu phiêu tán ra.

" Trời ạ, hắn không ngờ thật sự là hiểu được sáu đạo thực ngôn! Nhưng đây chính là độc truyền bí mật của Thục Sơn chưởng môn a, chẳng lẽ…chẳng lẽ hắn thật là tiền chưởng môn Thục Sơn phái ở một ngàn năm trước?" Lục Mi tiên sinh hít sâu một hơi, không hề chậm trễ " phác thông" quỳ xuống, lớn tiếng kêu lên: " Thục Sơn phái đệ tử, hiện nhâm chưởng môn Lục Mi, tham kiến tiền chưởng môn, cung nghênh tiền chưởng môn đại giá quang lâm!"

" Đừng vô nghĩa, cẩn thận một chút." Tiểu Khai xoát một tiếng đem ngàn năm huyền thiết chi tinh cầm tại tay trái, tại đan điền của hắn, đã chậm rãi chảy ra một chất lỏng như niêm trù, chỉ từng chút chui vào trong cái lỗ hổng.

Ở đây đều là người có kiến thức, một cỗ tiên thiên khí tinh thuần đến mức tận cùng vừa vào mắt, càng nổi rõ lên thân phận tiền chưởng môn của Tiểu Khai, Lục Mi tiên sinh làm sao dám có mảy may chậm trễ, cung kính nói: " Dạ, chưởng môn."

" Ta cảm giác…cảm giác được một cỗ hấp lực thật lớn!" Khinh Hồng dùng sức nuốt ngụm nước bọt, chỉ cảm thấy trái tim nhảy lên, rõ ràng đã chạy tới ôm đồm cánh tay Tiểu Khai: " Tiểu Khai ca ca, chúng ta chạy mau."

" Đúng vậy, chúng ta chạy mau, nơi này quá nguy hiểm." Tiêu Vận cũng hít thở dồn dập: " Sư đệ, ngàn năm huyền thiết chi tinh của ngươi rất nhanh, chạy nhanh đưa mọi người cùng đi thôi."

Thế nhưng Tiểu Khai vẫn đứng ở nơi đây, vẫn không nhúc nhích.

" Sư đệ, ngươi làm gì?" Tiêu Vận nóng nảy, xoát cái xẹt qua, nhéo cánh tay hắn, dùng sức lôi kéo.

" Xích lạp" một tiếng, ống tay áo Tiểu Khai đã bị xé xuống, cả người bị kéo nghiêng qua, nhưng cặp chân, vẫn cố định nơi đó, điều này phảng phất như một gốc rễ bất động.

" Đừng lôi kéo, sư tỷ." Tiểu Khai chậm rãi quay đầu lại, cười khổ: " Ta thật ra còn muốn chạy nhanh, nhưng…nhưng ta giống như không động được nữa." Text được lấy tại http://truyenfull.vn

" Không thể nào!" Năm nữ nhất thời kêu to lên.

" Các ngươi nhìn xem, nó đang hấp tiên thiên khí của ta." Tiểu Khai vẻ mặt đau khổ chỉ phía trước." Nhạ, đúng là nó."

Đúng vậy, ở cái lỗ hổng và đan điền của Tiểu Khai, phảng phất nổi lên một đạo tiên thiên khí như một chiếc cầu bắt ngang, tiên thiên khí đã đọng thành dịch thấu trong cơ thể Tiểu Khai, cứ như vậy từng tia lũ lũ bị hút đi ra, thong thả nhưng kiên quyết rót vào trong lỗ hổng.

Chỉ vài giây công phu, mặt mũi Tiểu Khai đã trắng bệch.

Tiểu Hân dùng sức trùng tới, phấn khởi một kiếm, chém tới cổ tiên thiên khí kia, chỉ nghe " đương" một tiếng, trường kiếm cong vòng, sau đó tấc tấc vỡ vụn ngay không trung, tiểu hồ ly bị chấn đến ngã văng ra ngoài hai ba thước, ngã dài trên mặt đất.

" Làm sao bây giờ, chủ nhân?" Nước mắt Hiểu Nguyệt như sắp rơi xuống, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn so với Tiểu Khai còn muốn trắng bệch hơn vài phần.

Tiểu Khai còn không kịp nói chuyện, liền nghĩ thấy trước mắt sáng ngời, hoa lạp một tiếng, phảng phất như một tấm vải màu đen bị giật ra, trước mắt đột nhiên một mảnh tươi sáng, cái lỗ màu đen bay nhanh vỡ vụn ra, Mặc Ngọc Ban Chỉ " đương lang" ngã xuống trên mặt đất, trên vách núi trước mặt, cư nhiên trống rỗng xuất hiện một miệng động khẩu đường kính thật lớn, trong động bắn ra hào quang màu trắng vô cùng chói mắt, trong tích tắc, làm cho mọi người phải nhắm mắt lại.

Tiểu Khai chỉ cảm thấy cỗ hấp lực kia chợt biến mất, thân hình nhất thời mất đi thăng bằng, ngã ra sau, nhưng cơ hồ đồng thời, ngàn năm huyền thiết chi tinh từ tay trái của hắn, càng truyền đến một cỗ hấp dẫn lực càng thêm mãnh liệt, phảng phất như muốn kéo nó lên.

" Ta kháo!" Tiểu Khai hét lớn một tiếng, hai chân gắt gao dán chặt trên mặt đất, vận khởi thiên hạ đệ nhất tu chân đại pháp, toàn thân công lực nhất thời phát động, liều mạng giữ chặt ngàn năm huyền thiết chi tinh trong tay mình.

Giờ khắc này, phảng phất thiên địa đại biến, dị tượng khôn cùng, trong khoảnh khắc, bầu trời mây đen rậm rạp, tiếng sấm oanh long long từ phía chân trời xa xôi vang tới, tiếng nổ trầm muộn vang rền.

Nơi này bốn phía vốn chỉ là đáy vách núi, nhưng cuồng phong thật lớn vô cùng, cứ như thổi mặt đất bằng phẳng lên, đem mọi người thổi ngã trái ngã phải, đã phảng phất như thân rơi vào biển rộng uông dương, bãi cát sa mạc!

Vô Danh lão nhân lao ra một bước, nhưng lại bị xích sắt hung hăng kéo trở về, da miệng như giật giật, thần tình bất khả tư nghị, khó tin run giọng nói: " Trời ạ, Ỷ Thiên Phong Ấn…phá…"

Lực lượng phong ấn này, chính là do Vô Danh lão nhân miêu tả cỡ nào cường đại, quả thật mang theo uy thế khó thể tưởng tượng, công lực của Tiểu Khai giờ phút này, sớm đã trên cả tiên nhân bình thường, nhưng lần này bị tiền tấu trước khi phong ấn bị phá vỡ, đã bị kinh ép tới không thở nổi, tay trái hắn kịch liệt run rẩy, cây ngàn năm huyền thiết chi tinh phảng phất như run rẩy trong gió kịch liệt, muốn rời tay mà đi, Tiểu Khai hít thở mạnh, dùng sức hô: " Ngàn năm huyền thiết chi tinh, ta mệnh lệnh ngươi, nhỏ đi, nhanh lên nhỏ đi!"

Vốn luôn nghe lời, lần này ngàn năm huyền thiết chi tinh giống như nhập ma, không nghe hiểu được mệnh lệnh của Tiểu Khai, chẳng những không nghe, nó còn càng lúc càng lớn, biến dài, sau đó dùng sức loạng choạng, phảng phất như muốn tránh thoát khỏi tay Tiểu Khai, theo cuồng phong phi tẩu.

Ngưng Hương cắn răng, hai tay hợp lại, nhất thời đem ngàn năm huyền thiết chi tinh ôm vào trong ngực, thấp giọng nói: " Tiểu Khai ca ca, ta đến giúp ngươi."

" Chúng ta cũng tới." Mặt khác bốn nữ cũng không chút do dự xông lên, đã bồn chồn bắt được ngàn năm huyền thiết chi tinh.

Từ xa nhìn lại, phảng phất như một nam năm nữ đang cùng một đối thủ không nhìn thấy tranh đấu ôm nhau cứng ngắc, tràng cảnh này quỷ dị nói không nên lời.

Ở trong sự giằng co này, bạch quang trong động khẩu bỗng nhiên bành trướng, phảng phất mãnh liệt hơn thập bội, hào quang bức người chói mắt cơ hồ có thể làm cho người thường đương trường biến thành người mù, trong tiếng bạch quang gào thét, một phương viên bạch quang hình thành như tấm chắn chừng ba thước cách mặt đất ba thước không trung chậm rãi nhẹ nhàng đi ra.

" Xong rồi, xong rồi…" Vô Danh lão nhân ngã mông ngồi trên mặt đất, thần tình như tro tàn: " Lần này tu chân giới hoàn toàn xong rồi."

Thứ này bay rất chậm, đã thật vững vàng, mặc dù bên ngoài gió mưa điên cuồng, nhưng nó phảng phất không chút ảnh hưởng, cứ như vậy chậm rãi xuất ra, chia ra từng tấc một xuất hiện trước mặt mọi người.

Tiểu Khai há to miệng, trợn trừng mắt, lặng lẽ hít thở, rốt cuộc nói không nên lời.

Ở trước mắt hắn, là một khối tảng đá.

Một khối tảng đá vô cùng bóng loáng, vô cùng tròn trịa, vô cùng khiết bạch.

Khối đá chậm rãi di động, chậm rãi xoay tròn, phảng phất như hết thảy bên ngoài cũng không thể phá hư được quỹ tích của nó, điện quang hỏa thạch chớp lóe chiếu sáng, đầu của Tiểu Khai phảng phất như bị lôi điện đánh trung, thế nhưng bị dọa đến lui ra sau ba bước, chỉ cảm thấy đầy trời khắp đất đều là uy áp đến vô cùng lạ thường, uy áp này sinh bình, ép tới hắn đương trường ngã ngồi trên mặt đất, liên thủ ngàn năm chi tinh cũng bị buông tay, đều không có chú ý tới.

Tiểu Khai buông tay, lực lượng năm nữ rốt cuộc không giữ lại ngàn năm huyền thiết chi tinh, cây gậy linh thông này bỗng phát ra một tiếng rít kỳ dị, phảng phất như phát ra sự hưng phấn thoải mái vô hạn, ba lý ba lạp lắc lư, đung đưa, nhất thời ném năm nữ ra ngoài, sau đó lại là một tiếng gào thét hoan khoái, đương trường phóng lên cao, sau đó nhẹ nhàng dừng trên đầu tảng đá, chậm rãi súc thành một cây côn nhỏ ước chừng nửa thước, an tĩnh im lặng không chút động tĩnh.

Lục Mi tiên sinh xoa xoa ánh mắt, chỉ cảm thấy kiến thức cuộc đời này tuy nhiều, nhưng chưa từng nhìn thấy trường hợp quỷ dị như trước mắt.

Thoạt nhìn, Tiểu Khai không giống như chủ nhân của cây gậy này, mà tảng đá mới giống như là chủ nhân của nó.

Tảng đá phảng phất như thật sự thông linh, thế nhưng dừng lại ở trước mặt Tiểu Khai, sau đó phương hướng cao thấp có chút chuyển động, phảng phất như đang đối diện với một người đang gật đầu, rồi sau đó, mọi người thấy hoa mắt, tảng đá đã phóng lên cao, trong phút chốc đã xuyên lên vạn thước trời cao, bỗng nhiên một tiếng huýt gió cổ quái theo bầu trời truyền đến, nhất thời mọi người cảm giác được linh khí mãnh liệt ba động, bốn phương tám hướng mười trời bát hoang thiên địa linh khí đang bị một cỗ lực lượng vô cùng bá đạo mạnh mẽ bị hút đi ra, không một ngoại lệ rót vào trong cơ thể tảng đá.

Chỉ khoảng một hai giây công phu, sắc mặt mọi người đã tề tề trắng bệch, bởi vì tất cả mọi người cảm giác được, thiên địa linh khí trong cơ thể căn bản không thể khống chế, ít nhất đã bị hấp đi ra một phần mười.

Trước Thục Sơn đại điện, mười mấy tên đệ tử miệng phun máu tươi, ngửa mặt lên trời, đã bị hấp lực ngoại giới biến thành tẩu hỏa nhập ma.

" Chẳng lẽ…chẳng lẽ tu chân giới hôm nay phải bị hủy?" Lục Mi tiên sinh ngay cả dũng khí đứng thẳng lên cũng không có, run giọng nói: " Tiền bối, chúng ta…chúng ta có phải phạm vào sai lầm khủng khiếp rồi không?"

Ở giờ phút này, chỉ nghe tảng đá trên bầu trời một tiếng gào thét, nhất thời lại hướng lên trên bay nhanh, trong phút chốc đã biến mất ở cuối chân trời xa tắp.

Linh khí khôn cùng mất đi hấp lực, nhất thời theo vạn thước trời cao đều rơi xuống, vô số người tu chân thở ra một hơi thật dài, toàn thân hư thoát ngồi trên mặt đất.

Vô luận như thế nào, hôm nay chi nguy, cuối cùng là tạm thời giải trừ.

" Tiểu Khai đạo hữu, kỳ thật ngươi không cần quá mức lo lắng." Bác Học chân nhân lúc này không ngờ lại toát đầu ra: " Chuyện về tảng đá này, có lẽ ta biết một chút…"

" Ngươi biết!" Tiểu Khai mắt chợt sáng ngời: " Tảng đá này rốt cuộc là thứ gì?"

" Ngươi đừng hiểu lầm, chuyện tảng đá này, ta không có nghe nói qua, nhưng tảng đá này thoạt nhìn như là chủ nhân của huyền thiết chi tinh ngàn năm, điểm này làm cho ta có suy nghĩ, bởi vì ta biết, ngàn năm huyền thiết chi tinh, trước kia đích thật là có chủ nhân." Bác Học chân nhân cười nói: " Ngươi đã bảo ta là người bác học phong phú, cũng nên biết, năm đó ta thiệp liệp rất nhiều, bổn môn tâm pháp tu luyện mặc dù không đủ, nhưng đối với tinh tượng chiêm đoán, các loại tạp học, tiền trần hậu sự của tu chân giới, dật văn bát quái, đều hiểu rõ như lòng bàn tay, ta muốn nói chuyện này, có lẽ cả tu chân giới, chỉ còn một mình ta biết được được một chút."

Tiểu Khai nuốt một hơi: " Ngươi nói."

" Từ xưa tương truyền, thiên địa chia làm tam giới, đó là tu chân giới, tiên giới cùng ma giới, đây là thường thức của tu chân giới ngày nay, ngươi có nghe nói qua không? " Bác Học chân nhân nói: " Nhưng hôm nay ngươi đã nghe nói về Tiểu Quang Minh Cảnh của Thục Sơn, nơi này được xưng là Thiên Ngoại Thiên, chính là không có mặt trong tam giới ngũ hành một giải đất kỳ dị, đúng hay không?"

" Đừng nhiều lời." Bế Quan chân nhân không kiên nhẫn nói: " Lão mũi trâu, năm đó thích khoa trương kỳ đàm, đã qua một ngàn năm, không ngờ một chút tiến bộ cũng không có, nói chuyện mấu chốt đi."

" Di?" Tiểu Khai nhạy cảm ý thức được một chút gì: " Các ngươi đều nhớ rõ năm đó rồi?"

Trấn Nguyên chân nhân cũng cười hì hì xông ra: " A a, Tiểu Khai đạo hữu, không dối gạt ngươi, chúng ta đều khôi phục trí nhớ rồi."

" Trời ạ, thật sự a, vậy thật chúc mừng các ngươi!" Tiểu Khai mừng rỡ nói: " Vậy các ngươi rốt cuộc là ai?"

Bế Quan chân nhân cười hắc hắc: " Thân phận của ta, ngươi nên đoán được rồi, ta là sư phó Triệu Vô Danh, đương nhiên là Thục Sơn chưởng môn năm đó."

Bác Học chân nhân gật đầu nói: " Mà ta, chính là Thanh Thành chưởng môn."

Mạt Chược chân nhân có chút cười nói: " Ta là Hoàng Sơn chưởng môn."

Trấn Nguyên chân nhân nói: " Ta là Nga Mi chưởng môn."

Tiểu Khai há to miệng: " Nói cách khác, điển cố vừa rồi đệ tử Bế Quan chân nhân nói với ta, chuyện liên thủ quyết chiến Vạn Yêu Vương, đúng là các ngươi?"

Trấn Nguyên chân nhân hắc hắc cười nói: " Đúng vậy, chính là chúng ta."

" Nhưng…nhưng các ngươi biết Tiểu Quan là ai chăng?" Tiểu Khai có điểm khẩn trương nuốt ngụm nước bọt.

" Chúng ta biết a, hắn là Vạn Yêu Vương." Mạt Chược chân nhân nói: " Tiểu Khai đạo hữu, ngươi cứ yên tâm, vô luận có bao nhiêu cừu hận, đã qua rồi một ngàn năm, cũng nên bình tức, nói sau, bây giờ Vạn Yêu Vương không còn là ác ma giết người như ngóe trước kia, bây giờ Tiểu Quan, ta xem so với ngươi còn thiện lương hơn chút ít."

" Đúng vậy." Bác Học chân nhân nói: " Đừng tưởng rằng người tu chân đều là những lão già cổ hủ, chúng ta vẫn biết phân biệt thị phi đúng sai đó."

Tiểu Khai lúc này mới thở ra một hơi: " Tốt lắm, Bác Học chân nhân, ngươi nói chuyện kia đi."

Bác Học chân nhân gật gật đầu: " Lại nói Tiểu Quang Minh Cảnh này, nó được xưng là không có trong tam giới ngũ hành, không tuân thủ quy tắc của tam giới, vậy các ngươi nghĩ thấy, trong thiên địa, thật sự chỉ có tam giới hay sao?"

" Nga, điều này đích thật là một vấn đề." Tiểu Khai có điều suy tư gật đầu: " Theo lý thuyết, Tiểu Quang Minh Cảnh cũng là một giới, thì phải là giới thứ tư mà chúng ta không biết rồi."

" Đúng rồi." Bác Học chân nhân vỗ tay nói: " Năm đó ta đọc hết Thục Sơn điển tịch, thông qua vô số dật văn bát quái và hành tẩu bút ký tổng hợp phân tích, mới suy đoán ra ngàn năm huyền thiết chi tinh có một chuyện cũ mà người ta không biết! Ta phát hiện, ngàn năm huyền thiết chi tinh này được người ta cho rằng chưa từng có chủ nhân, kỳ thật căn bản không phải là do thiên địa tự nhiên hình thành!" Ánh mắt hắn sáng ngời nhìn ba vị chân nhân kia: " Đồ vật này căn bản là do luyện chế đi ra!"

" Ta kháo, thứ này cũng quá đáng a!" Tiểu Khai mở đầu kêu lên: " Ngươi đừng lầm, nếu ngàn năm huyền thiết chi tinh không phải do tự nhiên hình thành thì sao có thứ được xưng là thủy chi tinh hoa Băng Phách Chi Tinh? Còn có mộc hỏa thổ đối ứng lại là thứ bảo bối gì, những thứ này chẳng lẽ cũng do luyện chế đi ra sao?"

" Vậy thì không phải, Tiểu Khai đạo hữu, ngươi không hiểu được ý tứ của ta." Bách Học chân nhân nói: " Ta nghĩ thấy, ngàn năm huyền thiết chi tinh vốn là do thiên địa tự nhiên hình thành, nhưng sau đó nó lại bị luyện chế, cho nên nó sẽ không gọi là tự nhiên hình thành nữa."

" Lão mũi trâu, lần này ngươi khoa trương có kẽ hở rồi." Bế Quan chân nhân ha ha cười nói: " Có tài liệu gì không thể luyện chế chứ? Nếu ta có được một viên ngàn năm huyền thiết chi tinh, ta cũng có thể luyện chế nó thành pháp bảo a."

" Nhưng ý ta nói không phải một viên." Bác Học chân nhân vẻ mặt nghiêm túc: " Các ngươi nghe cho rõ, ta nói chính là toàn bộ ngàn năm huyền thiết chi tinh, đó chính là, thiên địa tam giới trong lúc đó, là toàn bộ ngàn năm huyền thiết chi tinh!"

Hắn cười lạnh nhìn Bế Quan chân nhân: " Ngươi nghĩ thấy, ngươi có năng lực thu tập được toàn bộ ngàn năm huyền thiết chi tinh trong thiên địa thời đó hay sao?"

" Không có khả năng." Bế Quan chân nhân quả quyết lắc đầu nói: " Chuyện này, mặc dù là tiên đế của tiên giới hay ma tôn của ma giới liên thủ cũng làm không được!"

" Đúng, bọn họ đúng là làm không được." Bác Học chân nhân chắc như đinh đóng cột nói: " Cho nên, người chính thức làm được chuyện này, đến từ thế giới thứ tư!"

" Nhưng ngươi dựa vào cái gì nói ngàn năm huyền thiết chi tinh là bị luyện chế qua?" Trấn Nguyên chân nhân nhíu mày nói: " Chẳng lẽ là bởi vì vừa rồi nó bị tảng đá kia thu đi?"

" Các ngươi a, thật sự là đầu gỗ não xác." Bác Học chân nhân giận dữ nói: " Năm đó Thục Sơn luận kiếm thịnh hội các ngươi đã tham gia không ít lần, chẳng lẽ các ngươi không nhớ rõ uy lực của ngàn năm huyền thiết chi tinh năm đó lớn bao nhiêu?"

" Đương nhiên." Mạt Chược chân nhân lắc đầu nói: " Ngàn năm huyền thiết chi tinh có thể nói là nguyên sinh pháp bảo cực mạnh nhất của thiên địa, cơ hồ không nên tu luyện, có thể thông sát hết thảy pháp bảo của tu chân giới a! Đều là thiên địa bổn nguyên lực lượng Băng Phách Chi Tinh, Vô căn thiên hỏa và Tức Nhưỡng, vốn nên cùng nó ngang bằng mới đúng, nhưng trên thực tế, căn bản không chịu được một kích toàn lực của nó a!"

" Cái này được rồi!" Bác Học chân nhân nói: " Các ngươi ngẫm lại, đều là thiên địa bổn nguyên lực lượng năm đại pháp bảo, vì cái gì mà lại hơn kém nhiều như vậy? Thì phải là bởi vì tất cả huyền thiết chi tinh đều bị người luyện chế qua a!"

Lời này nói ra, Tiểu Khai cuối cùng phản ứng: " Ngươi là nói, tảng đá kia đúng là đến từ đệ tứ giới, đã đúng là chủ nhân của ngàn năm huyền thiết chi tinh năm đó, hơn nữa đúng là do nó luyện chế ra ngàn năm huyền thiết chi tinh?"

" Tình huống cụ thể ta đương nhiên không biết." Bác Học chân nhân cười nói: " Mấy cái này toàn bộ đều là đoán. Ta nghĩ thấy, đã có đệ tứ giới tồn tại, mà lại không cho tam giới biết, vậy đệ tứ giới khẳng định là có quy tắc riêng, đã khẳng định không nhiễu loạn trật tự của tam giới, cho nên đối với tảng đá này, chúng ta kỳ thật không cần sợ hãi, thậm chí một ngàn năm trước, chúng ta căn bản không cần phong ấn nó, nếu sớm để cho nó hấp thu cũng đủ thiên địa linh khí, có lẽ nó đã sớm hoàn thành sứ mạng, trở về đệ tứ giới mất rồi!"

Một phen hội luận, quả thật là kinh thế hãi tục, nhưng mấy vị chưởng môn lão gia trong Vô Tự Thiên Thư trí tuệ cực cao, thiệp liệp cực lớn, hắn đã dám đem lời này nói ra, vậy lời này thật bất khả tư nghị, khó tin, có lẽ cũng là thật sự.

Tiểu Khai suy nghĩ sau hồi lâu, mới nói: " Tiền bối, ta bây giờ nên làm gì?"

" Không làm gì." Bác Học chân nhân cười ha ha: " Nên làm gì cứ làm đó, coi như tảng đá này căn bản không có xuất hiện qua là được, bốn người chúng ta trọng tố hình thể, còn cần ngươi hỗ trợ nữa."

Dưới chân Vô Danh Phong, Lục Mi tiên sinh, Vô Danh lão nhân và năm nữ đang nhìn nhau, đều ngơ ngác nhìn Tiểu Khai đứng trước mắt, chỉ thấy hắn trong chốc lát cười, trong chốc lát nghiêm túc, trong chốc lát thần tình sắc mặt vui mừng, trong chốc lát vẻ mặt sầu dung, đều nghĩ thấy kỳ lạ, qua khoảng mười phút, mới nhìn thấy Tiểu Khai vỗ mạnh tay một cái, quát to một tiếng: " Ta hiểu được rồi!"

" Tiểu Khai ca ca, ngươi không sao chớ." Khinh Hồng nhẹ chân nhẹ tay tiêu sái đi tới, đưa tay áp lên trán Tiểu Khai: " Không giống như phát sốt nga."

" Phát sốt cái gì." Tiểu Khai đẩy tay nàng: " Hãy bớt nói nhảm đi, nhanh lên theo ta vào chỗ phong ấn xem."

" Nga, đúng đúng, nên như thế." Lục Mi tiên sinh nhanh chóng sửa quần áo, xoay người nói: " Mời tiền bối."

Tiểu Khai nhặt lên Mặc Ngọc Ban Chỉ chính thức trên đất: " Nhạ, này trả lại cho ngươi."

Trong lòng Lục Mi đều là nghi hoặc, nhưng lại không tiện hỏi, cung kính tiếp nhận Ban Chỉ, nói: " Đa tạ tiền bối."

" Không cần cảm ơn ta, ta cũng không phải tiền bối gì, ngươi cứ gọi ta là Thiên Tuyển môn chủ đi." Tiểu Khai cười nói: " Mặc Ngọc Ban Chỉ này, bị Mạnh Phi Phàm của Thục Sơn phái các ngươi đưa cho Thiên Yêu Tiểu Tiểu, sau đó Thiên Yêu Tiểu Tiểu lại nhờ ta trả lại cho các ngươi, tính ra là vật quy nguyên chủ rồi."

Lục Mi vẻ mặt mê mang, trong đầu tới lui chỉ là Mạnh Phi Phàm, Thiên Yêu Tiểu Tiểu, nghĩ tới nghĩ lui, cũng không biết ra sao, Khinh Hồng ở bên mỉm cười, nhịn không được có chút cảm khái, vô luận như thế nào, Thiên Yêu lưu lại ấn ký cuối cùng của thế giới này, đến tận đây có thể xem như là một kết cuộc hoàn mỹ.

Tiểu Khai xung trận lên trước, đi vào Ỷ Thiên Phong Ấn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play