Tiểu Khai nhìn thấy một nữ tử vốn có chút anh phong khí chất, không ngờ lại bị dọa thành như vậy, trong có chút ít giải hận, nghĩ thầm: " Ngươi không phải trước sau như một thật quá kiêu ngạo hay sao? Hừ, hừ, ngươi không phải nói nửa giờ sau ta không thể làm gì được ngươi hay sao? Bây giờ không được, ha ha, đáng tiếc, đáng tiếc, ngươi hối hận đã quá muộn!"
Hắn vừa nghĩ, vừa chậm rãi vươn tay, đối diện hai vú cao tủng của Ngưng Hương chậm rãi đưa tới.
Ngưng Hương khẩn trương giương mắt nhìn hai tay hắn, dùng sức nuốt một ngụm nước miếng, trong lòng ngàn vạn lần muốn tránh, thế nhưng thân thể lại không nghe khống chế, trái tim cô gái tựa hồ muốn nhảy ra khỏi ngực, trong đầu lật qua lật lại chỉ có một ý niệm: " Hắn sờ ta…hắn thật sự muốn sờ ta…nhưng…nhưng cho tới bây giờ ta còn không bị người sờ qua a…"
Một khắc, nàng cảm thấy trước ngực chợt căng thẳng, phảng phất có hai cỗ nhiệt lưu theo mỗi tấc da thịt truyền tới, nàng khó thể tin cúi đầu nhìn thấy hai bàn tay đang nhu niết hăng say, toàn thân hốt nhiên run run, lại run run, sau đó…nàng nhuyễn người nằm dài xuống, đầu gối lên cánh tay Tiểu Khai, mái tóc đen ánh mượt mà xõa dài xuống chiếc gáy tuyết trắng và chiếc tai xinh đẹp tuyệt trần khuếch chảy xuống tới, phô ra khắp giường, phủ lên gương mặt đỏ hồng không thể hồng hơn được nữa.
" Ngươi làm sao vậy, nhị sư tỷ?" Tiểu Khai tiến đến bên tai nàng nhẹ nhàng thổi một hơi, biết rõ nhưng còn cố hỏi.
" Ta…ngươi khi dễ ta…" Ngưng Hương đã khóc đi ra, nàng dùng sức khép chặt hai chân, nhưng cảm giác ẩm ướt nhuận hoạt cũng rõ ràng như vậy, dưới sự khiêu khích của tên đại bại hoại này, chính mình rõ ràng kiệt lực phản kháng, vì cái gì…vì cái gì thân thể gặp phải chuyện như vậy mà không tức giận lên?
Tiểu Khai chỉ dùng tay dùng sức nhu niết trên người Ngưng Hương, tay kia nhiễu đến phần eo Ngưng Hương, đem nàng kéo tới, cúi đầu xuống cổ nàng hôn một cái, cười nói: " Thơm quá a!"
Đến lúc này, Ngưng Hương đã biết lần này đã gặp đại hạn, chính mình đúng là một con cá nằm trên thớt, mặc cho đùa giỡn, cặp…công pháp bí tịch song tu đại pháp đã ghi rành mạch, chính mình cũng bị xú nam nhân trước mắt phải làm cho hôn mê mới có thể tỉnh lại, đã đưa đầu súc đầu cũng là một đao, vậy rõ ràng nhận mệnh cho rồi – không chỉ là hôn mê thôi hay sao chứ?
Ngưng Hương rất có điểm may mắn nghĩ: may mắn ta từ nhỏ thì có điểm bần huyết, muốn hôn mê của dễ dàng thôi mà.
Nhưng vô luận thế nào nàng cũng nghĩ không ra, nàng nghĩ nhanh chóng vượt qua kiểm tra, nhưng Tiểu Khai lại không nghĩ như vậy.
Đầu tiên chúng ta thừa nhận, lúc này trước khi tu luyện, Tiểu Khai tuyệt đối là một tiểu xử nam thuần khiết.
Nhưng sinh vật như nhân loại, từ lúc mới xuất hiện trong thiên địa, trời sinh vốn có bản năng, hoặc là nói " ma tính", cho nên từ xưa thì có " nhân tính bổn ác" thuyết pháp, Tiểu Khai cho dù có thuần khiết thiện lương đến thế nào, dù sao cũng chỉ là một nam nhân bình thường. Nếu nói vừa rồi " khi dễ" tiểu Hân coi như là " phụng chỉ hành hung", vậy đợi cho đến khi Tiểu Hân hôn mê, thời điểm đến lượt Ngưng Hương, thú tính trong cơ thể hắn cũng có chút ngo ngoe dục động rồi.
Trong khi giãy chết, trước mắt Ngưng Hương cô nương này hắn luôn có điểm không hợp không thích, đến lúc này vì đã có điều " tích oán", điểm ấy " tích oán" nếu lúc bình thường thì vẫn nhẫn nhịn cười một cái thì bỏ qua, nhưng trước mắt chiếm cứ thượng phong tuyệt đối này, thì bỗng nhiên bị phóng lớn vô hạn.
Cho nên, nam diễn viên của chúng ta dáng vẻ có chút hả hê thầm nghĩ: " Ha ha, xem ta làm sao sửa trị ngươi!"
" Ta sẽ khiến cho ngươi muốn sống không được muốn chết không xong!"
" Ta muốn cho ngươi biết, đắc tội ta là không có kết cuộc gì tốt cả!"
" Cho nên, ngươi nên nhận mệnh đi!"
Đã muốn lên sân khấu, vậy thủ pháp thôi tình của Tiểu Khai sẽ không xuất ra quá nhanh, Ngưng Hương gắt gao nhắm mắt lại, chờ Tiểu Khai dùng thủ pháp quỷ dị kia biến nàng thay đổi toàn thân, sau đó nhanh chóng thuận lý thành chương hôn mê đi, nhưng Tiểu Khai hết lần tới lần khác lại bất động không làm, ngược lại ôm thân hình thon dài hoàn mỹ của Ngưng Hương, cứ sờ tới sờ lui, niết qua niết lại, kiểu đùa giỡn trình độ này, đặt ở thế tục giới coi như là bình thường, nhưng do Thiên Lộc, một kẻ ngút trời kỳ tài nghĩ ra một loại thủ pháp chuyên nghiệp hoàn toàn không có cách nào so sánh, dục hỏa trong cơ thể Ngưng Hương mặc dù vẫn ngo ngoe dục động, nhưng thủy chung không có cách nào khác bị hoàn toàn cực đỉnh, nàng giống như là một người đang bị người khác kéo tới bờ là lại bị kéo giật lại, trên không gặp trời, dưới không chấm đất, thật sự là buồn bực muốn hộc máu.
Muốn nhẫn nại, Tiểu Khai có một chút rồi một chút kích thích làm cho nàng nhịn không được muốn kêu ra tiếng, muốn buông ra tiếng rên rỉ không chút liêm sỉ một phen, nhưng thủ pháp của Tiểu Khai lại thủy chung không đến nơi, làm cho nàng vẫn không cách nào đạt tới đỉnh điểm linh trí tiêu diệt, mùi thơm trên cơ thể Ngưng Hương càng lúc càng đậm, phía dưới cũng bắt đầu chảy chất lỏng, nội khố toàn bộ ướt đẫm, nhưng muốn cao triều, muốn vong hình, muốn hôn mê, có lẽ còn cách tới mười vạn tám ngàn dặm.
Tới lúc này, Ngưng Hương mới phát hiện, nguyên lai vừa rồi Tiểu Hân một chút cũng không thống khổ, nha đầu Tiểu Hân kia không ngờ có thể sảng sảng khoái khoái rên rỉ, sảng sảng khoái khoái phát tiết, sau đó sảng sảng khoái khoái mê đi, đây là hạnh phúc cỡ nào a!
Nàng càng nghĩ như vậy, lại càng thấy giận Tiểu Khai, càng nghĩ thấy giận Tiểu Khai, lại càng hận không được ngay tại đương trường cắn hắn một miếng thịt, nhưng nghĩ như vậy, nhưng thân thể lại không nghe khống chế, chỉ lo chấp hành theo trình tự, một bên nóng một bên chảy nước, một bên phát ra nồng đậm mùi thơm của cơ thể, Hồ Hương Thảo trên song cửa càng thiêu đốt thì càng phát ra tràn đầy, cổ thôi tình khí kia quả thật làm cho người ta muốn nổi giận.
Cuối cùng Tiểu Khai chơi mệt mỏi, lại tại bên lỗ tai nàng thổi một hơi: " Nhị sư tỷ, cảm giác như thế nào a?"
Ngưng Hương cắn chặt răng, rõ ràng đã khẳng định đến ngàn vạn lần, nhưng vẫn buông lời: " Ta…ta một chút cảm giác đều không có."
" Nga, thật vậy chăng?" Vẻ mặt Tiểu Khai kinh ngạc, thuận tay điểm một cái ngay ngực nàng, ngón tay ẩn ẩn lộ ra một lũ hào quang đỏ như máu.
Một lóng tay này, đã dùng tới thủ pháp thôi tình chính tông của thiên hạ đệ nhất song tu đại pháp.
" A!" Ngưng Hương thở dài một tiếng, chỉ cảm thấy cả đời suốt hai mươi năm qua là lần đầu tiên có cảm giác sảng khoái đầm đìa như thế, loại cảm giác này làm cho nàng như muốn rơi lệ. Trong thân thể cỗ tình dục chi hỏa chưa đạt tới mức kia, cũng là lần đầu tiên ở dưới tay Tiểu Khai bị phát tiết, thổ lộ đi ra. Một tiếng này cho dù nàng muốn nhịn cũng nhịn không được nữa, hoàn toàn hoàn toàn đem trạng huống sinh lý bây giờ của nàng hoàn toàn bại lộ ra trước mặt Tiểu Khai.
Nhưng Tiểu Khai lại kinh ngạc nói: " Di, kỳ quái nga, ngươi không phải không có cảm giác gì hay sao chứ? Vì sao lại kêu lên?"
Ngưng Hương dùng sức hít vào một hơi, cường biện nói: " Ta…ta không kêu, ta chỉ vừa mới ho khan…"
Tiểu Khai giật mình hiểu ra, gật gật đầu: " Nguyên lai như thế, là ta hiểu lầm rồi." Vừa nói thì ngón tay lại điểm vào eo nàng, Ngưng Hương không kịp phòng bị, nhất thời lại " a" một tiếng kêu lên.
" Xem ra ngươi ho khan rất lợi hại ma." Tiểu Khai nghiêm trang nói, nhưng tay không ngừng, năm ngón tay tung bay, ở trên người Ngưng Hương điểm năm lần.
Ngưng Hương phối hợp thập phần ăn khớp, mỗi lần Tiểu Khai điểm ra, nàng lại kêu một tiếng, có lẽ trên đời tốt nhất hai người biểu diễn cũng không có phối hợp hoàn mỹ như vậy, giống như phảng phất là một người đang xướng ca trong ba giây lại tiến hóa thành một nữ cao âm xướng ca, thanh âm càng lúc càng cao, đến tiếng cuối cùng, quả thật là nhập chín tầng trời, như đá xuyên mây, mà âm sắc chi nhu thanh lệ, càng đủ cho người ta thư thích, thú vị thật lâu.
Năm tiếng qua đi, Tiểu Khai lại không nói chuyện, nhưng Ngưng Hương lại chính mình quá mắc cỡ bật khóc lên: " Ô ô ô..ngươi…ngươi quá khi dễ người…"
Tiểu Khai lắc đầu nói: " Ta nào dám khi dễ ngươi, trước kia ta bị ngươi đánh rồi mắng, chẳng lẽ ngươi đã quên?"
Ngưng Hương cũng không dám nói gì nữa, nhưng cũng không muốn khuất phục, ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt hung ác nhìn Tiểu Khai, nhưng giờ phút này thân thể nàng hoàn toàn vô lực, phảng phất như là hoa hải đường đang ngủ, việc trừng mắt này đừng nói là hung ác, chi bằng nói là giận lẫy, không ngờ làm Tiểu Khai có chút rung động, nhất thời phản ứng: " Thôi, thôi, ta là một đại nam nhân, đâu cần so đo với một nữ tử làm gì?"
Tiểu Khai chủ ý nhất định, nhất thời không hề tác quái, dưới tay hắn không ngừng, toàn lực điểm vào tất cả các bộ vị trên người Ngưng Hương, điểm liên tục, trong phòng hào quang lòe lòe, đầu giường kiều ngâm thanh thanh, nhất thời hơi nước đã chảy xuống tới.
Phản ứng của Ngưng Hương và Tiểu Hân không giống nhau, bắt đầu chỉ là rên rỉ thoải mái, nhưng sau lại khóc lên, không thể không nói lần này xuất ngoài ý liệu của Tiểu Khai, hắn không ngừng vận chuyển tâm pháp đạt tới mức thanh minh thanh cảnh, không ngờ cũng bị Ngưng Hương khóc tới toàn thân nóng lên, cơ hồ nhịn không được muốn giơ thương lên ngựa, hung hăng đem nàng ngược đãi một phen, cũng có thể phát tiết được thú dục đang ngo ngoe dục động. Hoàn hảo hắn coi như là định lực không sai, trong lòng thủy chung chỉ nghĩ duy nhất chuyện luyện công đầu tiên, cứu người đầu tiên, có Trì Tiểu Trúc làm rào cản, làm cây đèn sáng trong lòng, hắn rốt cuộc vẫn nhịn xuống.
Lại nói tiếp, Ngưng Hương ăn đau khổ đích xác còn nhiều hơn Tiểu Hân, Tiểu Khai lúc mới đối phó Tiểu Hân thì công pháp gì cũng chưa biết, kích thích huyệt đạo Tiểu Hân thì thuần túy nhờ vào đầu ngón tay điểm trúng, tốc độ chậm, tinh độ thấp, hiệu quả tự nhiên giảm xuống rất nhiều, mà giờ phút này trong cơ thể hắn đã sơ bước thành lập nguyên khí tuần hoàn, đã có thể lăng không ra tay, chẳng những uy lực tăng nhiều, hơn nữa tốc độ và tinh độ ít nhất đề cao hơn thập bội, cuối cùng đã chính thức biểu hiện ra sự tinh diệu của thôi tình thủ pháp, kể từ đó, Ngưng Hương ăn không tiêu cũng là chuyện bình thường.
Vừa rồi Tiểu Hân bị Tiểu Khai ngoạn đến chết đi sống lại, vậy giờ phút này Ngưng Hương bị hắn làm cho bật khóc cũng là đương nhiên. Nguồn: http://truyenfull.vn
Đợi đến thời khắc mấu chốt, Tiểu Khai nhẹ nhàng động thân lên, một chiêu " Trường Hồng Quán Nhật" đâm xuyên qua cấm địa xử nữ tối thần bí nhất của Ngưng Hương.
" Hoa kính chưa từng có khách có duyên đi qua, nhưng cửa vàng đã được chàng khai mở." Chẳng biết vì sao, trong tích tắc này, trong lòng Ngưng Hương lại nổi lên hai câu thơ như thế.
Nàng nhớ rất rõ ràng, sư phó đã từng nói qua, một nữ nhân tối quý giá đó là trinh tiết, người chính thức đoạt đi trinh tiết quý giá của mình, đó là người mình sẽ cả đời nương nhờ, đó là thiên băng địa liệt, biển khô đá mòn, thì vạn vạn không thể lìa xa.
Đúng vậy, ngươi có thể lựa chọn độc thủ không phòng( ở một mình), nhưng người không thể lựa chọn tránh né người khác, đây là một tín điều nhân sinh của môn phái song tu dạy cho nữ đệ tử.
Đạo của người tức là đạo của trời, nếu cả nhân đạo cũng giữ không được, thì thiên đạo vĩnh viễn sẽ không có ngày.
" Nhưng…ta từ nay về sau…thật sự phải cùng bại hoại này nương tựa suốt đời hay sao chứ?" Trong mắt Ngưng Hương vụ khí tràn ngập, trong nước mắt mông lung, nàng xem thân thể của Tiểu Khai lui nhanh, một lần lui này, phảng phất như đem hết khí lực toàn thân nàng tuôn hết ra ngoài.
Tiểu Khai trên người huyết quang lòe lòe, đó là hắn đã chất chứa nguyên âm xử nữ của hai cô gái đã giữ gìn hơn hai mươi năm, giờ phút này, đã bị nam nhân trước mắt này cầm đi.
Ngón tay Tiểu Khai bắn ra hồng quang, chuẩn xác đánh trúng ngực Ngưng Hương, thần trí Ngưng Hương còn chưa kịp thoát ly cảm thán, đã bị rót vào nguyên khí kỳ lạ trong cơ thể, và dục vọng phô thiên cái địa như nước thủy triều nuốt lấy…
Nàng rốt cuộc ngất đi.
Tiểu Khai hít dài một hơi, chỉ cảm thấy nguyên khí trong cơ thể phảng phất như sông lớn xuyên núi cuồn cuộn chạy chồm, những kinh mạch nhỏ xíu như sợi tóc cư nhiên toàn bộ bành trướng lên, hắn ngưng thần quan sát, thậm chí có thể nhìn thấy trong kinh mạch nguyên khí gào thét chảy xuôi, phảng phất như gặp phải ngọn nguồn, phảng phất như biển gầm cơn lốc, kỳ quái nhất chính là kinh mạch này rõ ràng vừa rồi đã chiếm cả thân thể, giờ phút này lại bành trướng mấy lần, không ngờ vừa vặn chiếm cứ cả thân thể, cũng không có cảm giác mảy may bế tắc sưng trướng nào.
Hắn thậm chí nghĩ thấy, mấy kinh mạch này kỳ thật cũng không phải dày đặc trong thân thể, mà là đang ở trong thân thể song song mặt khác, một dị độ không gian, đó là một thứ căn bản khôn cùng không biên giới, vô thủy vô chung mở mang không gian, mặc dù kinh mạch còn bành trướng thành vạn bội lần, cũng đủ để dung nạp.
Càng kỳ quái chính là, hắn cẩn thận quan sát, thế nhưng phát hiện mấy nguyên khí này cũng có màu sắc riêng, có đặc tính riêng, thế nhưng không có kinh mạch nguyên lý nào lại giống nhau.
Trên sự thật, thiên hạ đệ nhất song tu đại pháp đúng là thất sắc công pháp của Thiên Lộc, theo chiêu số, hoặc là có thể nói, hắn chính là thất sắc công pháp trải qua tiến hóa hoàn mỹ đến chung cực trạng thái, thất sắc công pháp chỉ có bảy thứ trạng thái, thiên hạ đệ nhất song tu đại pháp đã có vô số có thể, vô số tính chất nguyên khí một khi cùng tổ hợp, đạt tới hiệu quả cũng có vô số có thể, theo công pháp phức tạp và linh hoạt mà nói, đây đã là cực hạn của thiên hạ công pháp rồi.
Tiểu Khai khoanh chân ngồi trên giường, vận dụng tâm pháp Thiên Lộc dạy cho bắt đầu tiến hành đệ nhất biến chính thức ý nghĩa là " Chu thiên đại tuần hoàn"
Nếu giờ phút này có người bên ngoài, nhất định có thể gặp tình cảnh phi thường rung động, Tiểu Khai toàn thân cao thấp phảng phất bỗng nhiên mở ra vô số lổ nhỏ, theo những lổ nhỏ này phiếm xuất đủ loại màu sắc hào quang, chúng nó mặc dù không giống nhau, cũng rất tự nhiên hỗn dung thành một thể, hình thành một chiếc lồng lưu ly bóng loáng, đem Tiểu Khai bao phủ đi vào. Mà trên mặt Tiểu Khai, lại phiếm ra vẻ sáng bóng giống như là bạch ngọc.
Nếu bây giờ có khoa học gia cầm kính hiển vi tiến hành xem xét, hắn có thể dị thường kinh ngạc phát hiện, toàn thân Tiểu Khai cơ hồ mỗi một tế bào đều đang tiến hành phân liệt và phát triển vô hạn, cả quá trình, phảng phất như con rắn đang thay da, phảng phất như con bướm hóa dũng, phảng phất như phượng hoàng dục hỏa sống lại, trong vô thanh vô tức, trọng tố cả hình thể.
Thời gian, trong Lâm Giới không có biên giới này, cứ trôi qua từng chút một, chu thiên đại tuần hoàn, liên lụy tới kinh mạch thật sự là nhiều lắm, vận dụng nguyên khí thật sự rất phức tạp, cũng không biết rốt cuộc qua bao lâu, Tiểu Khai cuối cùng đã chứng kiến nguyên khí trong cơ thể lại luân hồi đầy đủ một lần, chậm rãi mở to mắt.
Trong cảm giác của hắn, phảng phất chỉ là sau một lúc mà thôi, nhưng khi hắn trợn mắt, chợt nghe được Khinh Hồng thở dài một hơi, vui vẻ nói: " Tiểu Khai ca ca, ngươi rốt cuộc tỉnh rồi!"
Tiểu Khai ngạc nhiên nói: " Chẳng lẽ ta ngồi thật lâu lắm hay sao?"
" Đương nhiên!" Tiểu Hân đưa đầu ngón tay nói: " Chủ nhân, ngài đã ngồi ba ngày rồi!"
Hiểu Nguyệt cười nói: " Chúng ta ở ngoài cửa đợi một ngày, sau đó đẩy cửa tiến vào, lại phát hiện chủ nhân đang luyện công, mà Tiểu Hân và Ngưng Hương đều té xỉu trên mặt đất, lúc này mới cứu tỉnh các nàng, sau đó chờ đợi chủ nhân tỉnh lại."
Tiểu Khai lúc này mới nhớ tới Ngưng Hương, nhịn không được giương mắt nhìn nàng, Ngưng Hương thấy Tiểu Khai nhìn qua, lần này phá lệ là không có trừng mắt, ngược lại mặt ngọc ửng đỏ, vội vàng cúi đầu.
" Ách…" Tiểu Khai lại cảm thấy không quen: " Ngươi đây là…"
" Ngươi này đại bại hoại!" Ngưng Hương ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn, sau đó lại cúi đầu, thanh âm bỗng nhiên trở nên mềm nhuyễn: " Bất quá…cảm ơn ngươi."
" Cảm ơn ta?" Tiểu Khai rất là ngạc nhiên: " Cảm ơn ta cái gì?"
Khinh Hồng cười nói: " Tiểu Khai ca ca, sư tỷ ta trước kia đối không tốt, nàng nghĩ ngươi sẽ nhân cơ hội khi dễ nàng, cho nên vẫn luôn lo lắng, kết quả Tiểu Khai ca ca quả thật là người tốt, thời điểm luyện công cũng không có khi dễ sư tỷ, cho nên sư tỷ thật sự cảm kích ngươi."
Tiểu Khai nhịn không được lại nhìn Ngưng Hương, nghĩ thầm: " Ta rõ ràng có khi dễ nàng, làm cho nàng phải khóc…ta cũng thể gọi là người tốt chứ?"
Ngưng Hương nhìn ánh mắt hắn đi tới, càng ngượng ngùng, khoảnh khắc ngay cả vầng cổ cũng hồng lên, vị nhị sư tỷ anh tư sảng khoái này, một khi chính thức đã lên giường, cư nhiên so với nữ tử bình thường còn muốn ngượng ngùng vài phần, đây cũng là điều Tiểu Khai chết sống cũng không nghĩ tới.
Khinh Hồng còn tưởng rằng bọn họ sau khi mây mưa qua đi, hai tình khiển quyển, càng khó nhìn thấy thời điểm sư tỷ như vậy, càng không có cơ hội tức giận, trêu chọc nói: " Tốt lắm tốt lắm, các ngươi sẽ không làm cho người ta rùng mình như vậy chứ, đợi sau khi tu luyện hoàn thành sẽ chậm rãi ôn tồn ma."
Tiểu Khai cũng có chút ngại ngùng, hắc hắc cười khan hai tiếng, cũng không dám lại nhìn Ngưng Hương, có tật giật mình nói: " Kia…chúng ta tiếp tục tu luyện đi."
Cục diện nhất long tứ phượng( một rồng bốn phượng) nhìn thế nào lại vô cùng sắc tình, năm người đã bước vào gian phòng, sớm chuẩn bị hết thảy tâm lý, càng thêm có Tiểu Hân và Ngưng Hương " chịu khổ" phía trước, cho nên Hiểu Nguyệt và Khinh Hồng có vẻ rất là tiêu sái, thoải mái gật đầu nói: " Đến đây đi, chúng ta đã sớm chuẩn bị tốt lắm nga!"
Sự thật chứng minh, hai vị mỹ nữ quả nhiên đã sớm chuẩn bị tốt lắm, đợi khi Tiểu Hân và Ngưng Hương vừa ra, hai người liền đóng cửa, cười hì hì nói: " Chủ nhân ( Tiểu Khai ca ca) ngươi cần phải cố chịu đựng nga!"
Tiểu Khai dùng sức hít vào một hơi, lớn tiếng nói: " Các ngươi cứ phóng ngựa đi tới!"
Hai nàng nhìn nhau cười, khẽ gật đầu, bốn bàn tay trắng nhỏ bé vung lên, nhất thời trong phòng dị hương phiêu phiêu, la quần bay múa, lụa mỏng đầy trời, hai thân thể tuyết trắng như ẩn như hiện hiện ra trước mặt Tiểu Khai, Tiểu Khai vừa mới tiếp xúc, liền nhịn không được trong lòng " đông" một tiếng nhảy loạn, nhanh chóng cúi đầu xuống.
Tầng thứ hai cảnh giới tu luyện, vừa lúc phản lại tầng thứ nhất mà đi, bây giờ không phải Tiểu Khai khiêu khích hai nàng, mà đến phiên hai nàng khiêu khích Tiểu Khai, đương nhiên, bởi vì người tu luyện là Tiểu Khai, cho nên công pháp yêu cầu cũng không phải là hai nàng làm cho Tiểu Khai bị ngất đi, mà là Tiểu Khai nhất định phải ngăn cản loại khiêu khích này.
" Ngăn cản được trụ" Yêu cầu cũng rất đơn giản: " Ngươi có thể có phản ứng, nhưng ngươi không thể bắn."
Bắn, sẽ phá đồng thân, một tầng này coi như luyện không được.
Cho nên nói môn công pháp này đích thật là tà ác, ở mỗi một chi tiết, tỉ mỉ cơ hồ đều là khiêu chiến bản tính của nhân loại, khiêu chiến " Âm dương hợp nhất" thiên địa chí lý, đã trời muốn ta hợp một, ta đây phải kiên quyết không hợp một, chỉ có nghịch thiên mà đi, mới có thể siêu việt thiên đạo.
Tâm pháp tu luyện của Thiên Lộc vốn có lực chống cự cường đại với năng lực hấp dẫn, nhưng mấu chốt là ở chỗ, một cửa này Tiểu Khai căn bản là không cho phép vận chuyển tâm pháp, hắn phải bằng vào thân thể mình, một nam nhân bình thường dùng ý chí tiến hành chống cự.
Đương nhiên, Tiểu Khai cũng có bài tẩy của mình, đó là " Bích Thủy Thiềm Thừ"
Thiên Lộc năm đó chinh phục thiên hạ mỹ nữ, ánh mắt tự nhiên cực cao, " kinh nghiệm lâm giường" đã thập phần phong phú, môn thiên hạ đệ nhất song tu đại pháp vốn là hắn vì chính mình mà xếp đặt, đối với hắn mà nói, tầng thứ hai khó khăn cũng không tính là lớn, bởi vì đám mỹ nữ trên giường các loại các dạng tư thái đẹp nhất hắn đều đã thấy, lực chống cự tự nhiên đã cường, nhưng Thiên Lộc năm đó không nghĩ tới mình có ngày tu luyện lại thất bại, mà lại đem công pháp này truyền lại cho người khác, không ngờ lại là một tiểu xử nam.
Cứ như vậy, Tiểu Khai chịu tội đã rất lớn.
Tiểu Khai người này, vôn cũng có chút tiểu thông minh, hắn bắt đầu nghĩ tới Khinh Hồng chỉ là một tiểu nha đầu, Ngưng Hương mới là một nữ nhân đầy đặn, nếu là Ngưng Hương phụ trách tầng thứ hai, chính mình tám phần sẽ chịu không được, cho nên hắn kiên quyết để Ngưng Hương ở tầng thứ nhất, mà nhường cho Khinh Hồng chưa thành thục này quả táo xanh phụ trách tầng thứ hai, theo hắn xem, Khinh Hồng tiểu nha đầu này cho dù phong tao động lòng thế nào, nhưng dù sao tiền vốn không đủ, bộ ngực không đủ lớn, bờ mông không đủ tròn, sóng mắt cũng không đủ mị, lực sát thương phỏng chừng có hạn, chính mình có thể ngăn được.
Dù sao, ngươi không nếm qua thịt heo thì cũng có xem qua heo đi đường a, nhiều năm qua nghiên cứu qua những tạp chí Nhật Bổn cũng không ít, sùng bái nữ tinh thì cũng đếm hơn mười ngón tay, nói lực chống cự phải có một chút chứ?