Mấy tên lưu manh đột nhiên sửng sốt rồi ngậm miệng lại.

Cái lưng của Kính ca đột nhiên thẳng tắp, ưỡn ngực tiêu sái đến trước mặt bốn người, hắc hắc cười nói: " Hai vị mỹ nữ, làm sao xưng hô?"

Tiểu Trúc nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, căn bản không có hứng thú mở miệng. Tiêu Vận nhíu nhíu chân mày, mở miệng: " Xin lỗi, chúng tôi không biết ông."

" Hắc hắc, bây giờ thì đã biết rồi." Kính ca vỗ vỗ ngực: " Ta tự giới thiệu, ta là một trong tứ đại mãnh tướng của bang chủ của đệ nhất bang phái Phủ Đầu bang, được người ta tôn xưng là Kính ca, nắm trong tay mười phòng nhảy và câu lạc bộ về đêm, nếu mỹ nữ có hứng thú, ca ca mang hai nàng đi choi a."

" Thật xin lỗi, không có hứng thú." Tiêu Vận lạnh lùng nói: " Ở nơi này không có người ngươi muốn tìm, ngươi hãy đi ra ngoài đi."

" Thật sự không có hứng thú sao?" Kính ca đầy vẻ thành ý: " Bản nhân ( ta) còn trẻ nhiều tiền, nhất biểu nhân tài, yêu thương nữ nhân, đa tình chuyên nhất, hơn nữa khả năng đàn ông rất mạnh, là hình tượng nam nhân lý tưởng trong mắt các cô gái hiện đại nga."

" Đi ra ngoài." Tiêu Vận cau mày, nặng giọng nói.

Nàng không một chút sợ đám lưu manh này, vô luận như thế nào nàng cũng là đại sư tỷ của Thiên Tuyển Môn, đối phó với yêu ma quỷ quái khẳng định không đủ sức, nhưng đối phó với hạng lưu manh này thì dễ như trở bàn tay, còn Tiểu Trúc thì vẫn ngồi yên lặng, như những chuyện này không liên quan gì đến nàng.

Tiểu Khai trộm nhìn Trữ Nguyện, thấy hắn im lặng ngồi yên không cử động, một bộ dáng thờ ơ không phản ứng, trong lòng mừng rỡ nghĩ: " Hắc hắc, ngươi khoe khoang cho lắm, bây giờ gặp nguy hiểm thì lại không làm được gì, nhìn sáng láng lại không có tác dụng gì, hãy xem đại gia Tiểu Khai của ngươi nè."

Hắn nghĩ tới đó, đột nhiên trong lòng khởi lên một cỗ hiệp nghĩa khí ra tay bất bình đã dâng trào, bèn bật người ra oai: " Trong khắp càn khôn, ban ngày ban mặt mà các ngươi dám chọc ghẹo con gái nhà lành, trong mắt các ngươi còn có vương pháp hay không?"

" Ai yêu, cư nhiên có người muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân a!" Kính ca vừa mới bị Tiêu Vận chọc giận, nay lại bị tiểu tử này chọc tới, trong lòng giận dữ, nhưng lại nở nụ cười: " Được, hãy để cho Kính ca dạy cho ngươi biết đạo lý của người có nắm tay mạnh mẽ là như thế nào!"

" Nắm tay có mạnh cũng không qua được đạo lý!" Tiểu Khai lời đầy chính nghĩa, khảng khái mà nói: " Chỉ có trong lòng ngực có chính nghĩa thì đi đâu cũng thắng, không có gì phải sợ hãi, chỉ có khí thế anh hùng thì không sợ bất cứ gian tà nào."

Hắn vừa nói vừa trộm nhìn Tiểu Trúc và Tiêu Vận, chỉ thấy ánh mắt Tiểu Trúc lóe sáng, còn ánh mắt Tiêu Vận thì càng thêm long lanh, chỉ cảm thấy trong lòng như được ăn mật ong, lại nhìn thấy gương mặt Trữ Nguyện thật cổ quái, đang há to miệng như ngạc nhiên, rõ ràng là đang bị kinh ngạc vì khí thế anh hùng của mình, hắn cảm thấy đắc ý, miệng lại càng phát ra hăng say: " Cho nên, cho tới bây giờ ta chưa từng đánh nhau, nhưng mà…"

" Phanh !" Một nắm tay bay thẳng vào mắt Tiểu Khai, nắm tay càng lúc càng lớn rồi đập thẳng vào con mắt hắn, nhất thời hắn nhìn thấy toàn là ngôi sao nhỏ, lảo đảo té xuống, bên tai còn vang lên thanh âm của Kính ca: " Nguyên lai là một thằng ngốc, kháo, làm ta cứ tưởng là gặp cao nhân."

" Ta…ta không phải thằng ngốc." Tiểu Khai rất muốn phản bác, nhưng đầu lại vô cùng choáng váng, lỗ tai lùng bùng, một chữ cũng không nói nên lời, chỉ nghe một trận bước chân hỗn loạn rồi một trận những nắm tay đấm vào da thịt, trong lòng nhịn không được từng cơn gấp gáp, nghĩ thầm: " Không biết Tiểu Trúc và Tiêu Vận thế nào rồi, nhưng hai cô gái như các nàng cũng thật là kiên cường, bị đánh đến như vậy mà không nghe kêu đau một lời nào."

Vừa nghĩ đến đó chợt nghe thanh âm bình tĩnh của Trữ Nguyện: " Hừ, dám ở trước mặt ta khi dễ phụ nữ, đây là kết cục của các ngươi."

Tiếp theo lại chợt nghe tiếng thở dốc của Kính ca: " Ngươi…ngươi là ai?"

" Ta gọi là Trữ Nguyện." Trữ Nguyện thoải mái phủi tay: " Ta không phải người trong hắc đạo, bất quá nếu các ngươi muốn tìm ta phiền toái, thì hãy đi hỏi bang chủ của các ngươi trước."

" Trữ…Trữ Nguyện." Thanh âm của Kính ca bắt đầu run rẩy: " Trách không được chỉ một mình ngươi lại có khả năng đánh bảy người chúng ta, nguyên lai ngươi chính là đại thiếu gia của Trung Hành địa sản, danh xưng thiên tài toàn năng tiểu thần đồng, là người được xem là nhân tài kiệt xuất nhất, Trữ Nguyện đại thiếu gia?"

" A, a quá khen, quá khen." Mặc dù tiếng cười của Trữ Nguyện có vẻ rụt rè nhưng Tiểu Khai vẫn nghe ra sự đắc ý trong đó.

" Khai ca, ngươi bị người ta chơi." Tiểu Quan xông ra nói: " Ta dám khẳng định đám lưu manh này là do Trữ Nguyện tìm tới, mục đích là muốn biểu diễn một phen trước mặt mỹ nữ."

" Vậy hắn vì cái gì mà chơi ta, ta không có đắc tội hắn." Tiểu Khai nổi giận.

" Bởi vì hắn là bạn tốt của Tư Mã Thính Tuyết, ngươi đã đắc tội Tư Mã Thính Tuyết mà." Tiểu Quan nói: " Hơn nữa chẳng lẽ ngươi xem không ra hắn có hứng thú với cô gái tu chân này? Mà cô ta lại có hứng thú với ngươi?"

Tiểu Khai thở dài đứng lên: " Hồng nhan họa thủy a."

Trữ Nguyện còn đang nói: " Đã biết ta là ai, còn không mau giải thích cho bằng hữu của ta!" Hắn vẫn nói chuyện cùng Kính ca, cũng không đến xem Tiểu Khai té trên mặt đất ra sao. Cũng may Tiểu Trúc và Tiểu Vận có lương tâm, hai người chạy tới mỗi bên nắm lấy hai cánh tay hắn kéo hắn đứng lên.

Kỳ thật Tiểu Khai cũng không có việc gì, chỉ là con mắt bị đánh sưng bầm đen, đầu có choáng váng mà thôi. Bị hai đại mỹ nữ dìu đỡ, chợt thấy hai tay chạm trúng hai thứ gì đó mềm mại, bên trái khéo léo mà cao vút, bên phải đầy đặn mà mềm mại, quả nhiên là hoàn toàn bất đồng nhưng cảm giác lại rất tuyệt vời, còn chưa kịp nghĩ gì thì đã dùng tay sờ thử một cái.

" A.." Hai tiếng kêu to duyên dáng truyền đến, Tiểu Khai nhất thời cả kinh liền có phản ứng ngay lập tức, một cỗ nhiệt huyết xộc thẳng lên đầu, nhất thời có chút ít mê man, Trữ Nguyện quay đầu ân cần hỏi: " Sao vậy, Tiểu Vận?"

" Không…không có gì." Tiêu Vận mặt đỏ như lửa, răng cắn mạnh, thật muốn đem Ngũ Hành Chi Hỏa thiêu rụi móng vuốt của Tiểu Khai, trong lòng không ngừng nói: " Quả nhiên là một sắc lang ! Quả nhiên là một sắc lang ! Ở lúc này mà còn muốn chiếm tiện nghi, nam nhân này căn bản là không xứng với ta."

Trữ Nguyện cũng là lần đầu tiên nhìn thấy thần thái xinh đẹp đỏ ửng trên gương mặt Tiêu Vận, không khỏi ngây người, vừa mới dời mắt cũng phát hiện gương mặt đỏ bừng của Tiểu Trúc, nhất thời có chút suy tưởng: " Đoạn phim anh hùng cứu mỹ nhân này quả nhiên là hữu dụng a, chỉ mới có vài phút đã thu phục được trái tim của hai đại mỹ nhân, ai, bất quá đành xin lỗi Tiểu Trúc muội muội, ta đối với Tiểu Vận muội muội là toàn tâm toàn ý, chỉ đành phụ tình em thôi."

Hắn nghĩ như vậy nên trong mắt nhất thời tràn đầy nhu tình, giọng nói với Kính ca cũng trở nên ôn nhu: " Các ngươi đi ra ngoài đi, nơi này không còn chuyện của các ngươi nữa."

Kính ca mang theo một đám tiểu đệ cười nói xin lỗi với hai nàng, sau đó rời khỏi.

Lúc này Tiểu Khai mới hoàn hồn, đang định mượn lực của hai nàng để đứng dậy thì hai nàng đã đồng thời buông tay, Tiểu Khai rơi đánh bịch xuống đất, mông hắn bệch xuống sàn, đau đến nước mắt cũng đã ứa ra.

" Thật sự là một người làm chuyện tốt a!" Nhìn thấy Tiểu Khai bị ngược đãi, Trữ Nguyện sảng khoái cười, nghĩ: " Xem ra vừa rồi hai vị đại mỹ nữ còn đối xử tốt với hắn, bây giờ đã ghét hắn, bất quá ta cũng vì muốn tốt cho các nàng thôi, các nàng là cực phẩm mỹ nữ, lẽ nào để cho con cóc này ăn tươi chứ?"

" Bỏ đi, hợp đồng bữa nào bàn lại, ta sẽ đưa hắn về trước." Tiểu Trúc nhìn thấy hình dáng của Tiểu Khai chợt cảm thấy có chút yêu thương, đi tới kéo hắn đứng lên, bỗng nhiên nghĩ tới vừa rồi hắn cũng sờ Tiêu Vận, nhịn không được có chút ít ghen, bèn nhéo mạnh một cái vào cánh tay hắn, Tiểu Khai bị nhéo đến nỗi ráng hít sâu một hơi, không dám kêu lên một tiếng.

" Hay lắm, hay lắm." Trữ Nguyện cầu còn không được: " Các người đi trước đi, ta cùng Tiểu Vận muốn nói chuyện một lát."

" Không được, Trữ Nguyện." Tiêu Vận đứng lên: " Ta cùng Tiểu Trúc đưa hắn về." Nguồn: http://truyenfull.vn

" Được a, được a." Tiểu Khai vội vàng nói bỗng nhiên nhìn thấy thần sắc của Tiểu Trúc không đúng, vội vàng nói: " Không cần đâu, Tiểu Trúc đưa ta về là được rồi. Ân, các ngươi cứ từ từ nói, chúng ta không quấy rầy nữa."

" Ách…nói chuyện thêm một lát nữa đi." Trữ Nguyện ấp úng nói: " Kỳ thật, tôi còn muốn thương lượng với cô một chút về vấn đề hợp tác toàn diện của địa sản Trung Hành và tập đoàn Thiên Dật."

Tiêu Vận thở dài: " Được rồi."

Tiêu Vận cũng không ngốc, nàng so với đại đa số người còn thông minh hơn nhiều, trò diễn của Trữ Nguyện nàng đã sớm nhìn ra cho nên đối với sự anh hùng khí khái hắn biểu hiện nàng cũng không có cảm giác gì, ngược lại biểu hiện của Tiểu Khai làm cho nàng nghĩ tới nghĩ lui không nghĩ ra, nam nhân này một chút lực lượng cũng không có mà cũng dám động thân đi ra, chẳng lẽ hắn không biết nếu gặp đúng xã hội đen, hắn sẽ bị giáo huấn cho thật thảm hay sao chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play