" Trời ơi !" Tiểu Khai bên tai chỉnh tể vang lên tiếng hút không khí: " Đây là nơi nào ?".
Trước mắt mọi người là đàn tham ăn thú phô thiên cái địa, những tham ăn thú này chi chít tràn khắp cả thảo nguyên, liếc mắt nhìn chỉ thấy lưng dã thú màu đen nhánh nhấp nhấp nhô nhô, trong lòng cảm thấy ớn lạnh kinh đảm, toàn bộ năm cô gái cũng đứng phía sau Tiểu Khai.
Tiểu Khai đang kinh ngạc bỗng thấy đàn tham ăn thú trước mắt nhanh chóng rẽ sang hai bên, nhường đường tạo thành một cái thông đạo, chạy đến tận cuối, Tiểu Tiểu cưỡi một tham ăn thú bay nhanh lại, xa xa truyền lại tiếng gọi ngọt ngào: "Ca ca, ngươi đã quay lại ".
" Thiên Lộc đâu ?" Tiểu Khai nhìn trái nhìn phải, hỏi.
Tiểu Tiểu bỗng nhiên cười khanh khách lên: " Ca ca hắn ở bên kia, ta đem các ngươi lại đó ". Nàng nhìn năm nữ tử phía sau Tiểu Khai kinh ngạc nói: "Ca ca, mấy người này đều là bằng hữu của ngươi sao chứ ? Các nàng cũng đẹp nga ".
Tiểu Khai vội vàng song phương giới thiệu, lúc giới thiệu về Tiểu Tiểu Khinh Hồng hiển nhiên có chút kinh ngạc, quay đầu liếc mắt nhìn Tiểu Khai, Tiểu Khai đối với nàng nhẹ nhàng cười, nhưng không giải thích .
Tiểu Tiểu đối với một bên đàn tham ăn thú vẫy tay, liền có năm con tham ăn thú ngoan ngoãn chạy tới, thân hình khổng lồ nằm xấp xuống trước mặt mọi người, Tiểu Tiểu cười nói: " Các ngươi lên đi, mỗi người một con, chúng ta đi tìm Thiên Lộc chơi ".
Tiểu Hân và Hiểu Nguyệt thân là hồ tộc, đối với loại quái thú không lồ như vậy chưa cần nói ngồi, mà xem cũng chưa gặp qua, nhất thời rất là kỳ lạ, nóng lòng muốn thử liền nói: " Chủ nhân, bọn chúng..... Có biết cắn người không ?".
Tiểu Khai ha ha cười to, kéo cánh tay Hiểu Nguyệt, bế nàng lên lưng tham ăn thú nói: " Ngồi vững nga ".
Hiểu Nguyệt hai tay nhỏ bé gắt gao ôm lấy cổ Tham ăn Thú, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên: " Ngồi vững rồi ".
Tiêu Vận nói: " Sư đệ, ngươi ngồi ở đây với ta ?."
Tiểu Tiểu cướp lời, theo lý thường đương nhiên nói: " Ca ca, sẽ ngồi cùng ta ".
Tiểu Khai rất xấu hổ, giải thích: " Ách.. nếu không ....hai người các ngươi ngồi cùng nhau đi ?".
"Ta không ! ta không " TiểuTiểu cố gắng kéo tay áo Tiểu Khai, lớn tiếng nói: " Ta muốn ngồi cùng ca ca, không ngồi cùng tỷ tỷ ".
Tiêu Vận hung hăng trừng mắt liếc nhìn Tiểu Khai nói: " Đi thôi ".
Tiểu Khai và Tiểu Tiểu đi phía trước, một hàng sáu con tham ăn thú nhất thời bay lên trời, mọi người thân ở không trung giống như cưỡi mây đạp gió, loại cảm giác này còn hơn tự mình ngự kiếm phi hành, lại là một phen tư vị bất đồng.
Bay được một lát, Tiểu Tiểu chỉ tay xuống: " Nhìn !"
Tiểu Khai liếc mắt nhìn lại, nhịn không được mắng một tiếng: " Ta kháo !".
Thiên Lộc cả người đứng thẳng so với cây thương còn muốn thẳng hơn, gắt gao dán phía sao một gốc cây đại thụ, mà bốn phương tám hướng quanh người hắn chi chít vô số tham ăn thú, đầu lưỡi lớn thân màu đỏ, liếm đi liếm lại trên người hắn, bộ dáng này của chúng đặc biệt rất thân thiết.
Chỉ tiếc đám sự thân thiết của tham ăn thú rõ ràng nhân loại không thể tiếp nhận, Thiên Lộc biều tình giống như gặp phải sợ hãi lớn nhất trên đời, ngậm chặt miệng, ánh mắt mở to, toàn thân hận không chui được vào bên trong thân cây, cho nên quần áo trên người hắn ...
Thiên Lộc ánh mắt thật ra cũng được, liếc mắt thấy Tiểu Khai đang bay đến, nhất thời kêu to lên như heo bị giết: " Ân công cứu mạng a a a a !".
Tiểu Khai nhíu mày nói: " Muội muội ta không phải muốn ngươi tiếp đãi hắn sao chứ, ngươi như thế nào lại chọc ghẹo hắn ".
"Ta không chọc ghẹo hắn a " Tiểu Tiểu có vẻ như ủy khuất: " Ca ca ta vốn là muốn bọn chúng đừng lại dọa hắn, nhưng là.. nhưng là chúng nó không nghe lời ".
" Di, chúng đều không nghe lời ngươi ?" Tiểu Khai rất kinh ngạc: " Chúng nó, không phải rất nghe lời ngươi sao ?".
" Đúng là, rất kỳ quái " Tiểu Tiểu nhíu mày nói: " Vốn chúng nó đều rất nghe lời, bây giờ đại bộ phận đều rất nghe lời, nhưng là trên người Thiên Lộc ca ca tản mát ra một loại hương vị rất kỳ quái, loại hương vị này đặc biệt hấp dẫn tham ăn thú, cho nên lúc sau liền có một bộ phận tham ăn thú không nghe lời ta, như thế nào đuổi chúng chúng cũng không nguyện ý rời đi ".
Tiểu Khai nhất thời há hốc cứng lưỡi, lắp bắp nói: " Sẽ không là... Loại Tham ăn thú này ? Nga, không đúng tham ăn thú không có giới tính, ta nhớ rõ chúng sinh sản nhờ tham ăn thụ ".
"Ca ca ngươi nói cái gì nha !" Tiểu Tiểu nói: " Tham ăn thú đương nhiên là phân giới tính, tham ăn thụ là loại gì, ta căn bản chưa nghe qua, còn có nga, ca ca ngươi nói đúng rồi, tham ăn thú vây quanh Thiên Lộc ca ca đều là giống cái, cho nên chuyện này rất là kỳ quái ".
Tiểu Khai dở khóc dở cười, huyên náo nửa ngày chính là do cái bán thành phẩm thiên hạ đệ nhất song tu đại pháp gây ra, hắn khẽ lắc đầu, nhịn không được lại nói: " Muội muội... khí tức trên người Thiên Lộc... đối với người không có chút cảm ứng ?".
" Không có a " Tiểu Tiểu mở to mắt đen nhánh: " Ca ca ngươi vì sao hỏi như vậy ?".
" Nga, không có gì " Tiểu Khai lại nói: " Chuyện này ngươi có thể hay không ... ách... làm mùi trên người hắn biến mất ? ".
Tiểu Khai vốn là cố gắng trong tuyệt vọng, phải biết rằng thể chất của Thiên Lộc hiện tại thật sự là rất không thích hợp, nếu như không có cách giải quyết. Phỏng chừng hắn cũng chỉ có thể ở Diệt Thế Chi Môn vĩnh viễn đừng mong trở về.
Nhưng là Tiểu Tiểu khăng khăng lập tức khẽ gật đầu: " Đương nhiên có thể ".
Tiểu Khai mở rộng miệng, có chút sững sờ.
" Ta vốn bắt bắt đầu muốn đem mùi vị trên người hắn tiêu biến, chẳng qua sau lại nghĩ, loại mùi này không chừng đối với hắn hữu dụng, ta chỉ có thể làm cho nó tiêu biến, lại không có cách làm cho nó khôi phục, cho nên ta muốn trước tiên là để vậy, đợi ca ca đến rồi ta hỏi lại rõ ràng " Tiểu Tiểu nói: " Nếu ca ca muốn liền không vấn đề, bây giờ ta có thể làm nó biến mất ".
Tiểu Khai thở dài, thật sự là tìm thấy cách dễ dàng như vậy, lại còn không phí công phu, hắn lập tức gật đầu thật mạnh: " Không quan hệ, bây giờ ngươi làm cho nó tiêu biến ".
Đợi cho mọi người cùng xuống dưới đất, Thiên Lộc ánh mắt nhất thời có chút chăm chú, một bên tránh né đầu lưỡi tham ăn thú, một bên còn không ngừng nói: " Ân công, cái này.... chẳng lẻ đều là cùng ngươi luyện thiên hạ đệ nhất song thu đại pháp ?".
Tiểu Khai khẽ gật đầu: " Đúng a ".
" Cực phầm a! Toàn bộ đều là cực phẩm a !" Thiên Lộc thở dài: " Ân công, ta không thể không thừa nhận, trình độ tán gái của ngươi cũng không dưới ta nha !".
Lời này nói ra, năm vị mỹ nữ có chút đỏ mặt, trong lòng đều có chút mừng thầm, Tiểu Hân nói: " Uy, ngươi chính là Thiên Lộc Sao ?".
" Đúng vậy đúng vậy, mỹ nữ ngươi cũng nghe qua tên của ta, oa, ta quan sát, ngươi lại là xử nữ hồ tộc, trời ơi, khó được song tu bổ phẩm như vậy a, " Thiên Lộc lắc đầu hoảng loạn nói: " Ta tên là Thiên Lộc, thiên trong thiên sanh anh tuấn, lộc trong phúc lộc song toàn, mỹ nữ chúng ta kết giao bằng hữu ".
Tiểu Hân thấy hắn vòng vo vậy lại khanh khách cười: " Ngươi cùng chủ nhân chúng ta là bằng hữu, đương nhiên cũng là bằng hữu của ta a ".
" Vậy được vậy được " Thiên Lộc nhất thời mặt mày hớn hở: " Một khi đã như vậy, chờ các ngươi luyện xong song tu đại pháp, nếu không phải cùng ta bàn luận lại ?".
Tiểu Hân nhất thời toàn mặt đỏ bừng, nói: " Phi phi phi phi, lưu manh, không để ý tới ngươi nữa ".
Tiểu Khai cũng cảm thấy vừa buồn cười vừa tức giận, người này quả nhiên điển hình là hoa hoa công tử, còn chưa thoát khỏi dây dưa với tham ăn thú, lại có thể bắt đầu tán người hầu của ân công mình. Tiểu Khai nói: " Ngươi rốt cuộc có muốn ra ngoài không ?".
" Muốn a muốn a " Thiên Lộc gật đầu liên tục: " Ta thề ta về sau cũng không trở lại nữa !". Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
" Thực sự không trở lại nữa ?" Tiểu Khai cười hì hì nói: " Nếu mấy tham ăn thú này không dây dưa với ngươi nữa a ? Muội muội của ta còn ở trong này nga ".
" Tuyệt đối không trở lại nữa " Thiên Lộc hừ nói: " Cho dù Tiểu Tiểu cô nương thiên tư quốc sắc thế nào, nàng bất quá cũng là một người mà thôi, nghĩ năm đó Thiên Lộc du hí hoa tùng, diễm phúc vô cùng, ta như thế nào lại có thể vì một cái cây buông tha cho cả rừng rậm a ?".
Tiểu Tiểu hậm hực liếc mắt nhìn hắn: " Cút đi cút đi, người ta mà lại phải chơi cùng ngươi a ".
Tiểu Khai cũng không nói nhiều, ý bảo Tiểu Tiểu tiêu trừ mùi vị trên người hắn, Tiểu Tiểu tùy tiện phất tay, mọi người chỉ cảm thấy trong không khí trống rỗng lóe ra vô số tinh quang, giống như một trận mưa ánh sáng từ đỉnh đầu Thiên Lộc bao phủ xuống toàn người, sau đó tiêu tán, Tiểu Tiểu vỗ tay: " Xong rồi " .
Sáng Thế Giả vừa ra tay, quả nhiên chuẩn xác không sai, nhóm tham ăn thú bên người Thiên Lộc bỗng nhiên phát hiện nhân loại trước mắt không còn cái loại mị lực mê hoặc tâm thú, nhất thời rất là thất vọng, mũi dồn dập phì phì rời đi, cuối cùng cũng rời đi, tham ăn thú đứng đầu còn phẫn hận dùng đầu húc Thiên Lộc xuống dưới, Thiên Lộc bị húc đập mông xuống mặt đất.
Tiểu Khai cởi áo khoác của mình ra, ném xuống dưới chân Thiên Lộc: " Mặc vào rồi theo ta đi ra ngoài ".
Thiên Lộc toàn thân cơ hồ trần trụi, lại cũng không xấu hổ, cười hì hì đứng lên, còn cố ý làm vài động tác đẹp, lúc này mới nhặt y phục của Tiểu Khai lên, từ từ mặc vào, nói: " Đi thôi ".
Vốn Tiểu Khai mang chúng nữ vào đây, chính là sợ Thiên Lộc lúc ra ngoài mùi vị tạo thành ảnh hưởng đối với chúng nữ, nhưng lần này một chuyến âm soa dương thác đã giải quyết vấn đề mùi. Cho nên chúng nữ đi ra ngoài sẽ không sao cả. Tiểu Khai lấy ý kiến của mọi người, năm vị mỹ nữ đối với thế giới kỳ lạ này thực sự rất hứng thú, đều có tâm tư ở lại để chơi .
Vừa lúc Tiểu Tiểu cũng chỉ có một mình, mắt thấy nhiều tỷ tỷ đến đây như vậy cực kỳ cao hứng, thành tâm thề rằng cam đoan dù như thế nào cũng sẽ dẫn các nàng đi du ngoạn, dù như thế nào cũng rất vui vẻ, một bộ hình dáng đáng thương cô đơn, làm năm nữ từ đồng tình không ít, cho nên cuối cùng mấy mỹ nữ đều ở lại, Tiểu Khai mang theo Thiên Lộc rời khỏi Diệt Thế Chi Môn.
Mà đối với mọi người ở Linh Sơn mà nói, cảm thấy có điểm cổ quái, bọn họ đợi đã nhiều giờ, đợi đến Khi Tiểu Khai xuất hiện, lại không thấy mấy mỹ nữ, mà xuất hiện một vị nam nhân đầu búi tóc cổ quái, cũng không biết là chưởng môn tìm thấy ở chỗ nào.
" Vị này là ...." Điền Tử Câm là người đầu tiên đến hỏi .
Tiểu Khai cười: " Để ta giới thiệu một chút đây là một vị tán tiên ..."
Đương trường " oanh " một tiếng vang lên. Toàn nam nữ già trẻ đều đứng lên, thất thanh nói: " Tán tiên !" .
" Đúng vậy, ta là một tán tiên " Thiên Lộc lần nữa ham muốn biểu diễn bành trướng, hắn đem bỏ tay Tiểu Khai ra, hai tay phất lên, đem áo khoác của Tiểu Khai ném ra ngoài, khắc ý vận khởi công pháp, toàn thân trên dưới nguyên khí bỗng nhiên tràn ra, đem cả quần áo thổi tung lên,: " Ta tên, tên là Thiên Lộc --- thiên trong thiên sinh anh tuấn, lộc trong phúc lộc thọ song toàn ".
Phải biết rằng, tán tiên suy cho cùng là tán tiên, không cần nói vị tán tiên này rốt cuộc có phong phạm cao thủ hay không, ít nhất tiên linh khí tràn ra, cũng không ai có khả năng xuất ra, mà hắn ngửa mặt, trừng mắt, tuy người rách rách nát nát, nhưng là loại áp bách thực chất mạnh mẽ này khó có thể hình dung, toàn bộ đệ tử Linh Sơn đều bình trụ hô hấp.
Đúng vậy, loại dấu hiệu này, loại khí tức này... so với năm vị chưởng môn nhân nửa ngày trước còn đáng sợ hơn rất nhiều, mà tên gia hỏa Thiên Lộc này, có thể là một tán tiên thật !.
Tiểu Khai cười nói: " Linh Sơn nhất mạch chúng ta chia làm bốn tông, trong đó Vũ Lăng, Thiên Thai và Ô Mông đều đi trên con đường tu chân, các ngươi công pháp tu luyện sẽ do Thiên Lộc đến dạy ".
Nói xong lời này, phía dưới bỗng nhiên lại " Oanh " vang lên, ba vị tông chủ nhìn nhau, mắt đều đã có chút ươn ướt.
Lần này, Linh Sơn giống như không muốn phát đạt cũng không được....
Ánh mắt Thiên Lộc đảo qua lần lượt trên người chúng đệ tử, nhìn nhiều nhất chính là Điền Tử Câm đệ tử của Thiên Thai Tông, một bên liên tục gật đầu,: " Ngô, cũng được, cũng được, chẳng những có người, còn có yêu quái, ta thích, ta cũng nhàn rỗi mấy vạn năm, thật vất vả thoát ra, ta nên được hoạt động hoạt động !".
Nghe hắn nói nhàn rỗi mấy vạn năm, chúng đệ tử lại cảm thấy kính nể.
Thiên Vương có chút vội: " Chưởng môn, còn Thập Bát Động Tông chúng ta đây a ?".
" Đừng vội, chúng ta từng bước làm" Tiểu Khai nói: " Các ngươi sẽ không tu chân, mà toàn thể tu ma đi ".
" Tu ma !" Thiên Vương cười khổ đứng dậy: " Chưởng môn, ngươi hay là nói giỡn vậy, trên thế giới này làm gì có địa phương thích hợp tu ma, bốn ngọn núi ở Linh Sơn hiện tại tràn ngập linh khí, đây là cơ duyên lớn, chúng ta tu chân là đường đi tốt nhất ".
Tiểu Khai nói: " Ngươi có biết tu chân có bao nhiêu nguy hiểm ?".
" Ta đương nhiên biết ". Thiên vương nói: " Nhưng thế đạo bây giờ, chúng ta chẳng lẽ còn có lựa chọn khác sao chứ ?".
Tiểu Khai ngạo nghễ cười: " Người khác có lựa chọn hay không ta không biết, nhưng là ngươi một khi là đệ tử Linh Sơn, lựa chọn khác khẳng định là có ".
Hắn nhìn chu vi xung quanh, nói: " Các ngươi còn có vấn đề gì không ?".
" Có, còn có rất nhiều vấn đề " Điền Tử Câm tách ra từng ngón tay đếm từng việc từng việc cho Tiểu Khai: " Chưởng môn, khai sơn lập phái cũng không phải là chuyện đơn giản như vậy, phải bố trí các loại cơ quan phòng ngự, để phòng ngừa môn phái khác đánh lén, hoặc là dò xét bí mật, tiếp theo phải kiến lập linh sơn Đại Điện, xây dựng rầm rộ loại biệt viện, trụ sở, thiên điện, hành lang, mật thất, phòng luyện công, nơi diện bích, động bế quan, vân vân vân vân, vì phòng ngừa thế tục phát hiện chúng ta tồn tại, cần tạo ra kết giới ẩn tàng, để Linh Sơn thoát ly ánh mắt phàm nhân ở bên ngoài, cuối cùng còn cần kiến lập tàng thư các, xây dựng hoàn chỉnh hệ thống tu luyện cùng hệ thống lưu trữ sách, đem công pháp bản môn phân loại, làm phương tiện tu luyện cho đệ tử bản phái, giảm thiểu công tác truyền công của tiền bối, nga, thiếu chút nữa quên, còn mời môn phái khác, mời bọn bọ tới tham gia nghi thức khai phái, muốn chuẩn bị nghi thức khai phái cũng không là chuyện đơn giản .... "
Tiểu Khai nghe được vô cùng đau đầu, liên tục xua tay chặn lại, hắn nói: " Việc này đều phải ta đi làm ?."
" Căn bản là không cần ". Điền Tử Câm nói: " Nhưng bởi vì chúng ta tu vi rất thấp, cho nên mỗi sự kiện đều phải giao cho chưởng môn làm chủ ".
Tiểu Khai bất đắc dĩ nói: " Được rồi, chúng ta giải quyết từng việc ".
" Việc thứ nhất, trận pháp và cơ quan chúng ta nắm giữ rất mỏng, hiện tại Linh Sơn tiên linh khí nồng đậm như vậy, chúng ta cần thiết kế thêm trận pháp cường đại mới được, không biết chưởng môn với trận pháp ...."
" Không quan hệ, cái này giao cho Thiên Lộc, hắn là Tán Tiên, khẳng định hắn biết ".
" Việc thứ hai, phải thiết lập kết giới ẩn tàng ".
" Cái này ta không biết, giao cho Thiên Lộc đi ".
" Việc thứ ba, phải xây dựng tàng thư các ".
" Nga, công pháp đều là Thiên Lộc dạy, cái này cũng giao cho hắn ".
" Yêu tộc bên kia tu ma a ?".
" Cái này giao cho Thiên Vương ".
" Việc thứ tư, phải phát thiếp đến các môn phái khác, thứ nhất là thông chi bọn họ nơi đây đã có chủ, thứ hai là mời bọn họ đến dự lễ ".
" Cái bước này miễn ".
" Nhưng là... đây là nghi thức trọng yếu ...."
Tiểu Khai trừng mắt: " Ngươi là chưởng môn hay ta là chưởng môn ? ."
Điền Tử Câm liếc mắt lại, lại nói: " Ách... còn việc chuẩn bị nghi thức khai phái ".
" Đương nhiên cũng miễn ".
Điền Tử Câm Suy nghĩ nửa ngày mới nói: " Chưởng môn, ta bỗng nhiên phát hiện, giống như người có chuyện gì ".
Tiểu Khai ha ha cười to :" Ta không có việc gì, ngươi công việc khá bề bộn, cho ngươi thời gian một này, ngươi tìm ở Linh Sơn một chỗ im lặng cho ta, an toàn, bí mật, ta muốn bắt đầu luyện công ".
Điền Tử Câm ngạc nhiên nói: " Luyện công ? Luyện công gì ?".
Thiên Lộc bỗng nhiên chạy ra: " Hắn muốn luyện chính là cái thế thần công số một từ xưa đến nay trước đây không có sau này cũng sẽ không có: Thiên hạ đệ nhất song tu đại pháp !"
Điền Tử Câm cũng bị một trường danh từ này trấn trụ lại có thể nửa ngày nói không nên lời.
Nhưng là Triệu Tử Nguyên ở xa xa bỗng nhiên " Ai yêu " quái lạ kêu một tiếng: " Thiên Lộc tiền bối, ta bỗng nhiên phát hiện ra ta đã gặp người ".
" Đánh rắm !" Thiên Lộc trực tiếp mắng: " Lão tử bị giam cầm ba vạn năm, ngươi từ nơi nào thấy ta ?".
Triệu Tử Nguyên kích động, cũng bất chấp tôn kính đối với nhân vật cấp tán tiên, chen ngang chạy lại, nhìn Thiên Lộc từ trên xuống lúc lâu: " Hắc, ngươi đừng nói, ta thật đúng là gặp qua ngươi, tuyệt đối không sai !".
Tiểu Khai nhíu mày nói: " Cái này không có khả năng, hắn đích xác vừa mới thoát ra, người có bộ dạng tương tự hắn cũng thật bình thường ".
Triệu Tử Nguyên cũng rất kiên quyết: " Chưởng môn, ta không phải không tin ngươi, nhưng là ta thực đã thấy hắn, ngươi xem, ngươi xem khóe miệng có cái nốt ruồi đen, còn có, ngươi nhìn lông mi hắn, vốn tất cả đều là đen, nhưng mà ở giữa có một cái màu trắng, mấy cái này đặc thù rất khó gặp này, đồng thời xuất hiện trên một người. Ta như thế nào có thể nhìn lầm ?".
Lời nói như vậy, làm Thiên Lộc cũng có chút hồ đồ: " Ngươi đã gặp ta ở đâu?".
" Không phải người thật, mà là một bức họa " Triệu Tử Nguyên thành thực thề nói: " Ta ở dưới hầm rượu của Vũ Lăng Tông đã nhìn thấy ngươi trên vò rượu !"
Lời này nói xong, Ô Tử Kỳ bỗng nhiên cũng chạy ra: " Đúng vậy, Thiên Lộc tiền bối, ta giống như cũng đã thấy ngươi !".
Mọi người chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng, nhưng là nhìn hình dáng hai người như thế nào cũng không nghĩ là nói đùa, liền nói: " Ngươi là ở đâu nhìn thấy ta ?".
Ô Tử Kỳ lại không nói, từ trong lòng ngực lấy ra một ngọc giản trữ vật, ngưng thần niệm chú, ở bên trong lật đi lật lại, mất một lúc lâu, rốt cục lấy ra một tờ giấy nhăn nhúm nói: " Chính là trong này ".
Tờ giấy này không chỉ màu đen, mà mùi mốc còn sục lên mũi, hơn nữa còn phát ra mùi đậu hủ thối, thật sự là khó ngửi, nhìn mép tờ giấy đã rách rách nát nát, hình giáng giống như bọc một cái hủ đồ ăn đã ba năm, Ô Tử Kỳ run rẩy đem tờ giấy trải ra, không thể không cẩn thận mở ra, một bên giải thích nói: " Tờ giấy này ở kho hàng sau núi Ô Mông Sơn tìm được trong đống giấy lộn, dùng để bọc mấy khối đậu hủ, cho đến giờ quên ăn, đều mốc meo, chê cười chê cười a a ."
Tờ giấy tuy rách nát, nhưng vết tích trên mặt thật ra tất rõ có thể thấy được, mọi người nhìn tờ giấy, lại nhìn Thiên Lộc, nhịn không được gật đầu nói: " Đúng vậy quả nhiên là hắn ".
Thiên Lộc thần sắc có chút kỳ quái, đem giật lấy tờ giấy, nhìn kỹ nửa ngày, bỗng nhiên đem bắt lấy tay Triệu Tử Nguyên: " Đi, mang ta đi đến hầm rượu của Vũ Lăng Sơn ".
Không thể không nói, trong hầm rượu của Vũ Lăng Sơn, thật không ít vò rượu, mọi người nhẹ chân nhẹ tay đi ở khe hở các vò rượu, thẳng đến bên trong, mới nhìn thấy trong này có vài vò rượu so với bên ngoài không giống nhau, mấy vò rượu này bề ngoài đều là màu đen nhánh, trên vò rượu bám đầy bụi, người ta đem vò rượu niêm phong nghiêm nghiêm thật thật, các vò rượu này dùng giấy để dán lại.
Đúng là giấy phong vò rượu, vẽ một người.
Mọi người ngưng thần nhìn lại, hình người trên tờ giấy bắt đầu ố vàng, nhưng là còn lờ mờ thấy được nốt ruồi màu đen trên khéo miệng và cái lông mi trắng, so với Thiên Lộc đúng là giống nhau như đúc.
Triệu Tử Nguyên nói: " Hầm rượu này cũng không phải Vũ Lăng Sơn tự mình mở ra mà là ta không cẩn thật đi vào, lúc vừa mới tiến vào, bên ngoài còn có vài đạo phong ấn, mấy đạo phong ấn kia nhìn rất cổ quái, dù sao là ta chưa thấy qua, nhưng là ta nhẹ nhàng đánh lại có thể phá được, phỏng chừng vì thời gian rất lâu, nên phong ấn cũng bắt đầu không còn hiệu quả, ta lúc đầu còn tưởng rằng trong hầm rượu cất giấu bảo bối, từng đi tìm vài lần, nhưng là trong này trừ rượu cái gì cũng không có ".
Thiên Lộc thần sắc đã có chút cổ quái, hắn lắc thân thể tứ phía xem xét, xem nửa ngày bỗng nhiên " Di" một tiếng, thuận tay cầm lấy bình một vò rượu, nhìn lại ảnh mình trên vò rượu, bàn tay chụp xuống mở niêm phong, ngay tức khắc một cổ hương rượu nồng đậm bay ra.
Ô Tử Kỳ hít sâu một ngụm, nhịn không được kêu lên: " Rượu này thơm quá ".
Thiên Lộc căn bản không có nhàn rỗi lo lắng vấn đề rượu, trực tiếp cho tay vào trong vò rượu đen nhánh, Ô Tử Kỳ ở bên cạnh kêu to: " Ta kháo, không được lãng phí rượu ngon a ! ".
Thiên Lộc căn bản không để ý đến hắn, ở trong vò rượu mò mẩm một lúc, xoát thu hồi bàn tay, trong lòng bàn tay đã có một vật.
Đó là một cây trâm ngọc toàn thân màu vàng, lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay Thiên Lộc, trong hầm rượu u ám nhất thời xuất hiện một làn hào quang màu vàng mông lung hòa nhã, Tiểu Khai cho dù hoàn toàn không hiểu ngọc khí, cũng liếc mắt nhìn ra: Cái này tuyệt đối là ngọc cực phẩm.
Lại sau đó, hắn mới phát hiện gia hỏa Thiên Lộc đường hoàng như vậy, giờ phút này lại có thể.... run rẩy ?.