Hàn Thế Bảo từ Ciz đi thẳng đến tập đoàn The Win, hiện tại ngôi nhà kia chính là nơi anh không muốn đặt chân vào.
- Tuấn Anh, cậu mang cho tôi một bộ trang phục mới đến The Win. - Hàn Thế Bảo vừa lái xe vừa gọi điện cho Tuấn Anh.
- Hàn tổng, đêm qua anh không về nhà… đã có chuyện rồi. - Tuấn Anh nói với giọng điệu vội vàng lo lắng, cả đêm không gọi được cho Hàn Thế Bảo.
Hàn Thế Bảo nheo đôi mắt lại, anh vừa rời khỏi một đêm lại có chuyện gì mà khiến cả người bình tĩnh như Tuấn Anh run giọng như vậy.
- Có chuyện gì? - Hàn Thế Bảo hỏi.
- Anh mau về Hàn gia… chuyện này nói qua điện thoại không tiện. - Tuấn Anh nói xong liền cúp máy.
Hàn Thế Bảo đành vòng xe lại chạy ngược hướng mà quay về biệt thự Hàn gia.
Chiếc xe hơi màu đen của anh tiến vào bên trong Hàn gia, vừa bước chân xuống thì Tuấn Anh đã nhanh chóng bước ra, nét anh cậu ta thật sự căng thẳng.
- Hàn tổng, Hàn Liên Chi… cô ta đòi tự tử. - Tuấn Anh thấy Hàn Thế Bảo trở vể liền nhanh chân bước tới mà nói.
- Cái gì? - Ánh mắt Hàn Thế Bảo kinh ngạc. - Tự tử ư.
- Đêm qua không thấy anh quay về phòng ngủ, cô ta nghĩ rằng anh tìm đến chổ An Nhiên… Nhưng khi mở cửa phòng An Nhiên vẫn không thấy anh thì ngồi suốt trước cửa mà chờ đợi… chờ đến sáng vẫn không thấy anh về… dù tôi đã ra sức khuyên nhưng cô ấy nhất quyết không vào trong nhà.
- Vì thế mà đòi tự tử sao?
- Đến sáng khi người giao báo mang báo đến, cô ấy nhìn thấy hình ảnh anh cùng em gái của Kelly ôm nhau tình tứ trong Ciz. - Tuấn Anh cầm tờ báo đưa trước mặt Hàn Thế Bảo, trên trang đầu in hình anh và Kelly đang trong Ciz.. với tiêu đề “ Tổng giám đốc tập đoàn The Win bỏ vợ mới cưới tình tứ cùng nhân tình trong đêm tân hôn.”
Anh nhìn qua bài báo kia, sau đó nhanh chóng bước vào bên trong nhà chính… Hàn Liên Chi đang ngồi khóc sướt mướt bên cạnh Hàn phu nhân, nhìn thấy Hàn Thế Bảo bước vào liền khóc to hơn.
- Đây rồi, Hàn tổng đã về rồi đây… có nên cho con bé một lời giải thích. - Hàn phu nhân liếc mắt về phía Hàn Thế Bảo.
- Cô chấp nhận lấy ông ấy thì gặp phải chuyện này thì từ từ mà quen với nó thôi. - Win cưới nhếch nhìn Liên Chi mà nói, Win thật ra không quan tâm lắm chỉ là xuống nhà uống nước nhìn cảnh chướng mắt nhà lên tiếng.
- Con không được hỗn với dì ấy. - Thế Bảo không hài lòng với giọng nói vô phép của Win.
- Tôi cũng không quan tâm. - Win nói xong lấy chai nước trong tủ rồi bỏ lên lầu.
- Liên Chi, em bình tĩnh một chút. - Hàn Thế Bảo đi về phía Hàn Liên Chi ngồi bên cạnh mà nhẹ nhàng nói. - Mọi chuyện không như em nghĩ đâu.
- Đêm tân hôn, anh lại không ở bên cạnh em mà đi tìm cô gái xa lạ kia… có phải anh không hề muốn kết hôn cùng em, anh không yêu em. - Hàn Liên Chi vừa khóc vừa nói, Hàn Thế Bảo anh ta lại quá xem thường cô ư.
- Vậy tấm hình này, cô gái này là ai. - Hàn Liên Chi nhìn bức hình lớn trong tờ báo liền ấm ức mà khóc lớn.
- Liên Chi, anh chỉ nói một điều là anh không làm gì có lỗi với em… anh rất mệt… anh còn có việc ở The Win. - Hàn Thế Bảo lạnh lùng đáp, anh chính là đang rất mệt mỏi với những chuyện đang xảy ra.
- Anh mà bước ra khỏi nơi này, em chết cho anh xem. - Hàn Liên Chi hét lên.
Hàn Thế Bảo chỉ nghĩ Liên Chi dùng cách này hù doạ anh nên không quay lại mà bỏ đi.
- Hàn tổng, Hàn Liên Chi… cô ấy… cô ấy dùng dao tự đâm vào người mình. - Tuấn Anh hoảng hốt mà nói lớn.
Hàn Thế Bảo một phen chấn động, quay đầu lại thì nhìn thấy máu trên người Hàn Liên Chi tuông ra… không dám tin rằng người cứng cỏi như cô lại có thể có những suy nghĩ ngốc ngếch như vậy. Anh nhanh chóng chạy đến bé cô đến bệnh viện, máu tuông ra ướt cả người Hàn Thế Bảo.
Hàn phu nhân ngồi yên không nói điều gì, khi mọi người đã đi hết thì khẽ cười…
- Điều tra cô gái cùng Hàn Thế Bảo trong bài báo mới nhất là ai? - Hàn phu nhân gọi điện thoại cho người của bà.
- Vâng, thưa phu nhân.
Nắm được yếu điểm của Hàn Thế Bảo, Hàn phu nhân đắc ý không tin mình không điều khiển được anh.
Hàn Thế Bảo đưa Hàn Liên Chi đến bệnh viện, ngồi bên ngoài phòng cấp cứu trong khi trên người còn dính đầy máu của cô… Hàn Thế Bảo ôm đầu mà suy nghĩ, có phải mọi việc anh làm đều khiến người khác đau lòng… ngay cả người vợ vừa mới cưới phải tìm đến cái chết.
Các phóng viên đánh hơi thật nhanh, nhanh chóng tìm đến bệnh viện để lấy tin về việc vợ mới cưới của Hàn tổng tự sát sau khi biết chồng mình phản bội ngay đêm tân hôn, nhưng Tuấn Anh cho người của anh canh giữ nghiêm ngặt không cho bất cứ ai bén mảng đến gần. Thấy phóng viên chụp hình liền đập máy, ngoài trừ bác sĩ không ai được tiếp cận Liên Chi.
- Hàn tổng đừng quá lo lắng, nhưng… đêm qua anh và em gái Kelly… - Tuấn Anh thật sự muốn biết sự thật, Hàn tổng đã kết hôn lại muốn cô ấy nữa sao?
- Tôi và cô ta chỉ vô tình gặp tại Ciz mà thôi, ngoài ra không có chuyện gì xảy ra. - Hàn Thế Bảo đáp, quả thật ngoài việc hai người gặp uống rượu tại Ciz, cả hai cũng chưa hề đụng vào nhau.
Tuấn Anh nghe xong có chút phấn khởi, xem ra Hàn tổng không có hứng thú với Bảo My.
Cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, Hàn Thế Bảo liền đứng lên đi về phía vị bác sĩ.
- Bác sĩ, vợ tôi thế nào rồi.
- Rất may là vết đâm không quá sâu… tính mạng tạm thời không nguy hiểm nhưng cần phải theo dõi kiểm tra thường xuyên.
- Cảm ơn bác sĩ. - Hàn Thế Bảo thả lỏng người đôi chút.
Anh đi vào bên trong phòng bệnh của Hàn Liên Chi, nhìn cô ấy đang nằm bất tỉnh trên giường liền cảm thấy chua xót, liệu rằng anh có đáng để cô ấy phải đau lòng như vậy… liệu anh đã sai lầm khi khăng khăng cưới cô trong khi cái loại tình cảm dành cho Kelly chưa xác định… để rồi lại nhớ đến Kelly mỗi lúc mỗi nơi. Cô gái xấu xí đó, anh lại yêu lại nhớ… khi mất cô rồi anh mới nhận ra sự quan trọng của cô trong trái tim anh, là anh đã đánh mất cô… và tiếp tục sai lầm với người phụ nữ này.
- Liên Chi, anh xin lỗi. - Hàn Thế Bảo nắm lấy tay Hàn Liên Chi mà nói.
*************
Kelly xem tờ báo trên bàn, là hình ảnh cô và Hàn Thế Bảo trong Ciz… tuy nhiên hình ảnh cô đã được làm mờ đi. Tiếp đó là tin tức nghi vấn phu nhân của Hàn tổng vì quá sốc và tự tự và đang nhập viện. Bọn họ chỉ chụp bên ngoài bệnh viện, nhưng hai bên cổng ra vào những người đàn ông mặc áo vest, gương mặt đằng đắng sát khí đứng hai bên.
- Hàn Liên Chi, con người đó không phải là một người có thể tìm đến cái chết vì chuyện này. Xem ra cô ta cái già hơn cô nghĩ, lại sợ Hàn Thế Bảo tìm mình mà dùng cách này giữ chân anh ta sao. - Kelly nhếch mép cười. - Cô xem, cô phải chết bao nhiêu lần để ngăn bước chân của kẻ phong lưu đó.
*************
Hạ Tuyết được Win trực tiếp về nhà đón lên lại thành phố, vì Win phải về trước để dự đám cưới của Hàn Thế Bảo nên đành để cô một mình ở lại cùng gia đình.
Chiếc xe của Win vừa chạy vào bên trong biệt thự, thì từ phía sau một chiếc xe dừng lại ngay phía sau. Trên xe, một người đàn ông ăn vận sành điệu, mùi nước hoa trên người có đôi chút nồng bước xuống. Hạ Tuyết quay đầu lại nhìn người đàn ông kia, cô như chết lặng đi… chính là Tú Anh đã quay trở về.
- Chú Tú Anh, chú về khi nào? - Win đi tới phía Tú Anh.
- Không ngờ hai tháng không gặp, câu vẫn phân biệt được giữa tôi và anh Tuấn Anh. - Tú Anh đáp.
- Chú Tuấn Anh không bao giờ bỏ bộ đồ vest màu đen ra khỏi người, còn chú thì không bao giờ khoát nó trên người. - Win trêu chọc. - Vì vậy chú mới là quản gia, còn chú ấy đến The Win.
- Thằng nhỏ này, lại trêu chọc ta. - Tú Anh giơ nắm đấm lên.
Win cười lớn sau đó bỏ chạy vào trong nhà chính.
Hạ Tuyết đứng đó như chết lặng, khẽ quan sát Tú Anh… chỉ hai tháng không gặp gương mặt anh đã hóp đi, người gầy đi rất nhiều… có lẽ vì có quá nhiều công việc.
- Chào em. - Tú Anh bước tời gần Hạ Tuyết. - Em khoẻ không?
- Cảm ơn, tôi khoẻ. - Hạ Tuyết đáp lời, sau đó bước đi không nhìn Tú Anh.
- Tôi đã rất nhớ em. - Tú Anh nói.
- Xin lỗi, tôi hiện tại là bạn gái của Win. - Hạ Tuyết đáp, sau đó bước chân nhanh hơn như không muốn nghe lời ngọt ngào nào từ Tú Anh nữa.
Tú Anh khẽ cười buồn, nhìn bóng dáng cô bước đi… xa dần… xa dần…
- Hàn phu nhân, hôm nay lại rãnh rỗi mà tìm tôi uống trà sao? - Hoàng
Thiên Phúc ngồi đối diện Hàn phu nhân, cả hai đang thưởng thức loại trà
ngon hảo hạng.
- Ông lại gọi tôi bằng cái danh xưng nghe xa lạ
đó, chúng ta trước kia không phải là bạn bè sao? - Hàn phu nhân nhấp một ngụm trà nói.
- Tôi làm sao dám nhận là bạn của một phu nhân
cao quý, chuyện thời xa xưa chẳng phải nên quên đi. - Hoàng Thiên Phúc
nói trên gương mặt không lộ một cảm xúc nào để người đối diện nắm bắt.
- Tôi mời ông đến đây vì chuyện cũ… vậy là Thiên Phúc ông lại nói rằng
muốn quên đi. Có những chuyện không thể nào quên một cách dễ dàng như
vậy.
- Chuyện cũ… - Hoàng Thiên Phúc lấp lững.
- Tôi không rào trước đón sau nữa, xin phép nói thẳng. - Hàn phu nhân trông Hoàng
Thiên Phúc không đáp mà nhìn bà ngụ ý đang đợi bà nói liền khẽ đặt ly
trà trên tay xuống bàn nghe một tiếng “ cạch” sau đó lại đắt đầu lấy
giọng. - Tôi biết rằng con gái của Phạm cục trường ngày xưa vẫn còn
sống, và chính ông đang giấu con bé, đúng chứ.
Hoàng Thiên Phúc
có chút giật mình, nhưng trên gương mặt đầy sương gió của ông không lộ
chút phản ứng nào, bàn tay cầm tách trả đưa lên miệng hớp một ngụm đắng
chát… con hồ ly tinh này xem ra quá gian xảo hơn ông nghĩ.
- Tôi
đã chờ đợi khá lâu rồi, chẳng lẽ ông không muốn chia sẻ cho tôi về bí
mật kia sao? - Hàn phu nhân nhìn thẳng vào Hoàng Thiên Phúc. - Hay trong lòng Hoàng Thiên Phúc ông đang có dự liệu nào khác… có phải muốn mượn
dao giết người.
Lần này thì Hoàng Thiên Phúc nhíu mày, bà ta không phải là đang kật tẩy mọi kế hoạch của ông sao.
- Hàn phu nhân, bà nói gì lạ vậy… con gái của Phạm cục trưởng ngày xưa
chẳng phải đã chết trong đóng tro tàn năm nào. Bà cũng biết tôi cũng góp phần liên quan đến cái chết của vợ chồng họ, giữ lại con bé đó chẳng
phải cứu nhơn nhơn báo oán sao?
- Hoàng gia à, từ ngày xưa ông đã không qua mặt tôi được rồi… Con trai của ông là Thiên Ân, thằng bé đó
xem ra cũng sáng láng phong độ, chỉ tiếc là…
- Bà… bà muốn làm gì thằng bé.
- Không phải là muốn… mà chính là đã làm.
- Bà muốn gì. - Hoàng Thiên Phúc đặt mạnh tách trà xuống bàn, khiến chiếc tách vỡ nát.
- Bình tĩnh, bình tĩnh. - Hàn phu nhân khẽ cười. - Đây là bộ tách trà đời Đường, ông lại đập vở như vậy… thật lãng phí.
- Bà muốn làm gì Thiên Ân, thằng bé đang ờ đâu?
- Mang đứa con của Phạm cục trưởng đến khu nhà kho của tập đoàn The Win
vùng ven sông, chúng ta là một đổi một. - Hàn phu nhân nói xong liền
đứng lên. - Xin phép, tôi còn có việc.
Hoàng Thiên Phúc hất đổ cả bàn nước, bà ta đang chính thức tuyên chiến với ông, nếu Thiên Ân - đứa con trai duy nhất của ông có mệnh hệ nào, có chết cũng lôi bà xuống
địa ngục, Hàn phu nhân.
****************
Tại bệnh viện lớn nhất thành phố, Hàn Liên Chi tỉnh lại với vết thương còn đau trên mép
bụng, bên cạnh Hàn Thế Bảo vẫn còn ngồi bên cạnh mà lo lắng cho cô.
- Thế Bảo. - Hàn Liên Chi lên tiếng, bàn tay khẽ lay động trong tay anh.
- Em tỉnh rồi sao. - Thế Bảo nhìn Hàn Liên Chi khẽ nói.
- Em vẫn còn sống sao. - Hàn Liên Chi đôi mắt đầy nước mắt nói. - Thế Bảo, em thật sự xin lỗi, xin lỗi vì khiến anh lo lắng.
- Cô gái ngốc này, người xin lỗi không phải là em… là anh phải xin lỗi
em. - Hàn Thế Bảo lau những giọt nước mắt trên bờ mì Hàn Liên Chi. - Hứa với anh, sau này đừng làm điều dại dột nữa.
- Thế Bảo, đừng bỏ
rơi em… em rất sợ cảm giác bị anh bỏ rơi… chúng ta đã kết hôn, em hiện
là vợ của anh. - Hàn Liên Chi dùng tay đeo nhẫn nắm lấy tay Hàn Thế Bảo, muốn nhắc anh nhớ rằng hiện tại anh không còn là người độc thân như
trước.
Hàn Thế Bảo nhìn Hàn Liên Chi, năm đó Hàn phu nhân mang về một cô gái lem luốc nhỏ nhắn, nhưng nhìn cô rất có khí chất thông minh
sáng lạng, lại vô cùng đáng yêu. Từ cái nhìn đầu tiên, Hàn Thế Bảo đã để mắt tới cô gái này, sau một thời gian sống cùng tại Hàn gia… cả hai
nhận ra tình cảm dành cho nhau nhưng sau sự cố tại Hàn gia, cô theo Hàn
phu nhân sang Mỹ sinh sống và lớn lên. Cho đến hôm nay, khi tái ngộ và
tiến tới kết hôn, đôi mắt Hàn Thế Bảo vẫn nhìn cô đầy trìu mến, chỉ là
người xưa nói rất đúng… thời gian sẽ làm thay đổi mọi thứ… kể cả tình
yêu sâu đậm đến đâu.
- Đừng nói ra những điều ngốc ngếch nữa, anh làm sao có thể bỏ rơi em. - Hàn Thế Bảo mỉm cười nói ra với giọng điệu
vô cùng nhẹ nhàng.
Cửa phòng bệnh mở ra, An Nhiên trên tay mang
cháo vào cho Liên Chi… cô ta cũng đang muốn lấy lòng Hàn Thế Bảo, đối
tốt với người phụ nữ của anh, anh ta sẽ nhìn ra sự chân thành từ cô.
- Cô đến đây làm gì, muốn cười nhạo tôi ư. - Hàn Liên Chi nhìn thấy An Nhiên liền tức giận.
- Tôi… tôi đã tự nấu chút cháo cho cô… tôi thật sự rất lo lắng. - An Nhiên tỏ ra vẻ sợ sệt nói.
- Em vào đi, An Nhiên. - Hàn Thế Bảo nhìn An Nhiên đứng tại cửa không dám bước vào liền nói. - Cô ấy có thành ý, em không nên gắt gỏng như vậy.
Hàn Liên Chi tất nhiên nhìn ra mục đích của An Nhiên, nhưng nơi này đang có Hàn Thế Bảo không tiện mở lởi mắng chửi… đành im lặng.
- Liên Chi, chị ăn đi cho nóng. - An Nhiên mang cháo ra chén sau đó mang lại gần Liên Chi.
- Cảm ơn. - Liên Chi tuy không vui nhưng vẫn nói.
- Để tôi. - Hàn Thế Bảo bước tới, cầm lấy chén cháo trên tay An Nhiên… từng muỗng thổi nguội mà đút cho Liên Chi.
An Nhiên tất nhiên là rất là tức giận… nhưng kiềm nén trong lòng mà tỏ ra vui cười ngoài mặt.
Hàn Thế Bảo vì việc ở The Win nên đành để Liên Chi ở lại bệnh viện và An
Nhiên đã xung phong ở lại bên cạnh chăm sóc và nói chuyện với Liên Chi.
Hàn Thế Bảo từ khi quen biết An Nhiên, cô gái này tuy có tham vọng nhưng có thể nhìn cô là một con người tốt… không mưu mô xấu xa… lại là Liên
Chi đang bị thương như vậy, cô ấy liền nấu cháo mang tới… Hàn Thế Bảo có chút an tâm.
Tại tập đoàn The Win, Tú Anh đang dõng dạc ngồi
trong phòng tổng giám đốc với nét mặt nhìn Hàn Thế Bảo đầy ngụ ý và luôn lẻn cười.
- Nếu cậu còn tỏ thái độ không đàng hoàng như vậy, tôi sẽ đá cậu ra khỏi nơi này
- Tôi chỉ vắng mặt hai tháng, xem ra đã bỏ qua nhiều chuyện vui. - Tú Anh cười lớn.
- Tôi luôn tự hỏi, vì sao cậu không chết quăch đi cho xong. - Hàn Thế Bảo không nhìn Tú Anh mà tiếp tục nhìn vào máy tính trên bàn. - Cậu đến tìm tôi có việc gì sao?
- Là vì tôi rất nhớ Hàn tổng, hai tháng nay đều nhớ anh. - Tú Anh trêu chọc, cười lớn.
- Mau cút ngay cho tôi. - Hàn Thế Bảo dùng một tấm thiệp trên bàn ném về phía Tú Anh.
- Ây da. - Tú Anh chụp lấy nó nhìn qua. - Muốn tôi đến Triệu gia sao?
- Cái tên Tuấn Anh nhất quyết không muốn đến bửa tiệc sinh nhật của con
gái Triệu Hà, tôi lại có quá nhiều việc… có lẽ chỉ một mình cậu xem ra
rất rãnh rỗi mà ngồi nơi đây trêu chọc người khác.
- Tốt thôi, tôi lâu rồi cũng không đến những nơi đông người như vậy.
Tú Anh cầm trên tay tấm thiệp mời, cũng không có gì là quan trọng… có thể
rời khỏi biệt thự Hàn gia, không nhìn thấy Lâm Hạ Tuyết thì anh sẽ bình
tâm hơn.
Triệu Hải Yến cầm trên tay xấp thiệp mời đi về phía Win
và Hạ Tuyết đang ngồi. Lần đó nhờ Triệu Hải Yến giúp đỡ, vẫn chưa có dịp cảm ơn cô ấy… chỉ là cô gái họ Triệu này bên ngoài lạnh lẽo như không
muốn tiếp xúc với cả cô và Win.
- Đêm nay là sinh nhật tôi, mời
hai bạn đến dự. - Sau đó đưa hai tấm thiệp về phía Hạ tuyết. - Xin lỗi
vì đến hôm nay mới đưa thiệp, thật ra tôi không muốn mời hai người…
nhưng cha tôi và Hàn gia có mối quan hệ làm ăn, tôi không thể không nể
mặt.
- Là cô không muốn chúng tôi đến, cần gì phải miễn cưỡng . - Win nhìn tấm thiệp liền cười nhếch mép.
- Dù sao cũng đã mời, hai người có thể đến… tôi cũng không phải kẻ không
có học thức, mọi người đến đều là khách quý. - Triệu Hải Yến nói xong
dủng dưng bỏ đi.
Hạ Tuyết nhìn qua tấm thiệp, sau đó nhìn sang Win mà nói:” Win, tôi ra đây một chút.”
Nói xong Hạ Tuyết đứng lên mà bước theo Triệu Hải Yên.
- Hải Yến. - Hạ Tuyết gọi.
- Cậu gọi tôi sao? - Hải Yến quay lại đáp.
- Chuyện lần trước, chưa kịp gửi lời cảm ơn đến cậu. Hải Yến, cảm ơn cậu đã giúp tôi.
- Tôi cũng không làm gì được, nhưng cũng vì chuyện đó mà tôi đã gặp được
một người… tôi phải cảm ơn cậu vì chuyện đó. - HẢi yến nhớ tới Tuấn Anh
liền mỉm cười. - Hôm nay là sinh nhật tôi, vì tôi không thích Win nên
mới nói ra những lời khi nãy… thật sự tôi cũng muốn cậu đến tham dự.
- Cậu đừng ghét Win, cậu ấy hơi bốc đồng một chút nhưng Win là người tốt..
- Được rồi, ai lại nhìn thấy người yêu của mình xấu bao giờ… Xem như cậu
ta tốt, cậu cũng là một cô gái lương thiện… vậy nên hai người hãy đến
sinh nhật của tôi nhé… nhưng có lẽ cậu ta sẽ không thích.