CHƯƠNG 6

 

Thiện Minh ở ngôi làng nhỏ tĩnh dưỡng ba ngày. Tố chất thân thể hắn rất mạnh, Jobert lại lại mang đến dược phẩm rất tốt, cho dù thầy thuốc mời đến y thuật không cao minh thì cũng thành công giúp thương thế của hắn dần ổn định.

Đến ngày thứ ba người được phái tới đón bọn họ đến.

Thẩm Trường Trạch đứng ở trong phòng Thiện Minh, khi thấy một chiếc xe Hummer từ đầu làng đến gần, Jobert đứng từ xa hướng bọn họ hô vài câu, chiếc kia xe dừng lại trong sân, từ trên xe một người vạm vỡ và một người phụ nữ có làn da nâu nhảy xuống.

Người da trắng kia và và Jobert không cách biệt nhiều lắm, tuổi khoảng hơn ba mươi, thân hình khôi ngô, nhưng người phụ nữ này lại cực kì khác biệt, Thẩm Trường Trạch chưa bao giờ nhìn thấy cô gái nào có dáng vẻ phong tình yêu dã như thế.

Nàng mặc một chiếc áo sát nách bó sát màu đen và quần shorts ngắn đến đùi, bộ ngực nàng cao ngất, vòng eo mảnh khảnh, cặp đùi thon dài rắn chắc, đong đưa theo từng bước chân của nàng, làm vẻ xinh đẹp và hoang dã không thể dùng ngôn ngữ hình dung của nàng phát ra đến cực hạn.

Người dân ở đây nhìn nàng nhìn đến choáng váng.

Jobert thân thiết nói, “Pearl, mấy người đã đến rồi.”

Nàng lắc lắc mái tóc dài đen nhánh, gợn sóng trong đôi mắt đẹp thâm thúy lưu động, hỏi Jobert, “Người đâu?”

Jobert chỉ chỉ căn nhà cỏ trước mắt bọn họ, “Bên trong.”

Pearl lấy ở trong xe một cái hòm sắt cực lớn ra, nhìn qua ước chừng nặng đến mấy chục cân, nàng dễ dàng khiêng lên vai đi vào trong phòng.

Đứa nhỏ nghển cổ nhìn nàng.

Perl cau mày nhìn đứa nhỏ, tưởng là trẻ con trong làng nên không để ý. Nếu không cẩn thận chú ý, nàng không phân biệt được người Trung Quốc và người Myanmar có gì khác nhau.

Thiện Minh từ trên giường ngồi dậy, “Pearl.”

Trong nháy mắt khi Pearl thấy hắn, trên mặt hiện lên nhu hòa mà phụ nữ nên có. Nàng đi đến bên giường, xoa lên mặt Thiện Minh, nhẹ nhàng hôn bờ môi của hắn, “Em rất lo cho anh.”

Thiện Minh cười, “Anh không chết được.”

Pearl vỗ vỗ mặt hắn, đứng dậy mở hòm sắt ra, tất cả bên trong đều là dụng cụ chữa bệnh và dược phẩm, nàng nói: “Trước hết em sẽ xử lý đơn giản cho anh, sau đó chúng ta lập tức rời khỏi nơi này, lão đại đang đợi anh trở về.”

Pearl là thầy thuốc của quân đoàn lính đánh thuê bọn hắn, bởi vì vẻ đẹp tuyệt hảo và thực lực rất mạnh mẽ, ở trong đoàn có địa vị cực cao.

Perl đem miệng vết thương bị thầy thuốc xử lý sứt sẹo của Thiện Minh xử lý một lần nữa, băng bó cẩn thận từng chút, sau đó cho hắn truyền dịch.

Sau khi ăn cơm trưa, Jobert cùng một người da trắng khác theo tới là Cosky tính toán đưa Thiện Minh lên trên xe, khởi hành quay về căn cứ lâm thời của bọn họ.

Nhưng Thiện Minh không muốn giống như một phế nhân bị nâng đến nâng đi, hắn còn có một chân hoàn hảo không tổn hao gì, hơn nữa ở đây được ăn được uống được nghỉ ngơi tốt, hắn hoàn toàn có thể tự mình đi.

Jobert cho người trong làng một khoản tiền, cũng bảo bọn họ chuẩn bị thức ăn nước uống mang lên trên xe.

Thẩm Trường Trạch tuy rằng nghe không hiểu bọn họ nói chuyện, nhưng nó nhận ra bọn họ muốn đi, vì thế gắt gao đi theo bên người Thiện Minh.

Thiện Minh đi hai bước, đột nhiên nhớ tới ra bên chân mình còn có một đứa nhỏ, hắn dừng lại, cúi đầu nhìn nó.

Pearl cũng hiếu kì nhìn đưa nhỏ kia.

Jobert ở phía sau nàng nói, “Đó là Thiện nhặt được , giống hắn, là người Trung Quốc.”

Pearl chớp mắt, nhỏ giọng nói, “Người Trung Quốc đều lớn lên xinh đẹp như vậy sao?”

Jobert nhún vai, “Tôi cũng chưa thấy nhiều, nhưng mà……” Hắn lấy lòng cười, “Tôi tin rằng mọi cô nàng Amazon đều mê người giống như cô.”

Pearl cười tủm tỉm sờ sờ đám râu ngắn ngủn của hắn, cho hắn một cái hôn lên gò má.

Đứa nhỏ ngẩng đầu nhìn Thiện Minh, “Chú ơi, chú muốn đi đâu?”

“Ta đi đâu cũng không liên quan đến mày, mày không cần đi theo ta nữa.”

Đứa nhỏ mở to hai mắt nhìn, “Chú muốn bỏ cháu ở đây?”

“Nơi này có ăn có uống lại có người, ta sẽ không đưa mày về nhà, chính mày phải tự nghĩ cách đi.”

Đứa nhỏ ôm chặt đùi hắn, nó biết Thiện Minh nói thật, sự sợ hãi vì sắp bị vứt bỏ chiếm đầy tâm hồn non nớt của nó, “Chú, chú đừng bỏ cháu, cháu không muốn ở đây!”

Nơi này một câu người ta nói nó cũng không hiểu, nó không muốn ở đây, nó không muốn bị vứt bỏ!

Thiện Minh cảnh cáo nó, gần như dùng gậy chống gõ lên đùi,“Buông ra.”

“Không muốn! Không muốn ! Chú đừng bỏ cháu, dẫn cháu đi với, cháu không muốn ở đây, cháu nghe không hiểu bọn họ nói cái gì, cháu sợ lắm, chú ơi, van cầu chú dẫn cháu đi.” Nước mắt đứa nhỏ lã chã rơi xuống, lập tức làm khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên ướt át, nhìn qua đặc biệt đáng thương.

Pearl hỏi Jobert, “Có phải đứa nhỏ kia luyến tiếc Thiện?”

“Chắc vậy, tôi cũng nghe không hiểu, nhìn qua thật đáng thương.”

Thiện Minh lạnh nhạt nói: “Ta có lý do gì để mang mày đi, mày là trói buộc, với ta không có giá trị.”

“Chú ơi — dẫn cháu đi, van cầu chú đừng bỏ cháu.” Đứa nhỏ sợ tới mức cả người đều phát run. Thiện Minh cho dù lãnh khốc và hung ác nhưng cũng là duy nhất có thể cùng nó trao đổi, hơn nữa khi nó gặp nguy hiểm hắn đã cứu nó, đứa nhỏ tuy rằng sợ hắn nhưng trong lòng đối với hắn tràn ngập ỷ lại. Nếu Thiện Minh cứ như vậy bỏ lại nó, nó biết mình cả đời cũng không có cơ hội gặp lại ba mẹ mình. Cho nên nó ôm cứng lấy đùi Thiện Minh, cho dù hắn uy hiếp độc ác như thế nào cũng không chịu buông tay.

Jobert nói: “Thiện, nó muốn đi cùng chú mày sao? Nó thật đáng thương mà.”

“Chúng ta cũng không phải tổ chức từ thiện gì, vì sao phải mang nó theo?”

Cho dù đứa nhỏ nghe không hiểu bọn họ nói gì nhưng từ giọng nói của Thiện Minh cũng có thể đoán được một hai, nó ôm đùi Thiện Minh như thể ôm một cọng cỏ cứu mạng, Thiện Minh có gỡ thế nào cũng không được.

Nó lớn tiếng khóc, nó chỉ có năm tuổi, sợ hãi vì bị vứt bỏ làm cả người nó run bần bật.

Ba người khác của quân đoàn đều đứng ở bên cạnh xem náo nhiệt, muốn xem xem Thiện Minh sẽ kết thúc chuyện này thế nào.

Thiện Minh nhìn đứa nhỏ ôm đùi hắn khóc, cảnh tượng trước mắt có làm hắn có chút hoảng hốt trong nháy mắt. Hình ảnh đứa nhỏ này, phảng phất đè lên hình ảnh chính mình năm đó.

Mười mấy năm trước, hắn cũng cứ dạo chơi sát ranh giới sinh tử như vậy, sau đó được cha mang vào thế giới tanh máu này. Cho dù bây giờ hắn vẫn cứ đi sát ranh giới ấy như cũ nhưng hắn đã đủ mạnh mẽ, mạnh đến mức có thể nắm giữ sự sống chết của bản thân.

Nhưng mà vận mệnh của đứa nhỏ này lại bị người khác nắm trong tay, có lẽ nó vĩnh viễn không có cơ hội trở nên mạnh mẽ để có thể lựa chọn sống hay chết.

Như vậy, có nên cho nó cơ hội này không? Trong lòng Thiện Minh hiện lên một tia chần chờ.

Hắn nhìn đứa nhỏ hỏi: “Mày muốn đi theo ta?”

Đứa nhỏ khóc đến khó thở, nghe được hắn hỏi như vậy thì vội vàng gật đầu.

Thiện Minh lộ ra một nụ cười tàn khốc, “Nếu mày nhất định muốn đi theo ta, ta có thể mang mày đi. Nhưng ta sẽ không đưa mày về nhà, từ nay về sau mày phải sống theo cách ta cho mày, có lẽ so với điều đó thì mày ở lại cái làng này còn có thể có hạnh phúc.” Thiện Minh dừng một chút, “Mày còn muốn theo ta đi sao?”

Đứa nhỏ chỉ do dự một chút, liền lập tức gật đầu. Nó không biết đợi nó là một số phận như thế nào, nhưng nó biết nếu nó ở lại ngôi làng hoang vu này, cả đời này nó cũng không ra được .

Thiện Minh hừ cười một tiếng, “Lên xe đi.”

Hắn lên xe trước, hài tử vất vả trèo lên theo, thuần thục chui vào trong lòng hắn, cuộn mình thành một khối. Nó vừa chùi nước mắt, vừa vụng trộm đánh giá ba người của quân đoàn, khuôn mặt nhỏ nhắn khóc đến đỏ bừng nhìn qua trông càng đáng thương.

Ba người đưa mắt nhìn nhau.

Trong tình huống không có mệnh lệnh, bọn họ không có quyền can thiệp khác hành động của thành viên, Thiện Minh có nên mang một đứa nhỏ về không là phải có lão đại đến quyết định, bọn họ sẽ không lắm miệng .

Không ai có thể đoán trước được, hứng thú nhất thời của Thiện Minh đối với bọn họ và cả quân đoàn lính đánh thuê mỗi người mà nói, sẽ sinh ra ảnh hưởng lớn lao đến thế nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play