CHƯƠNG 130

 

Đường Đinh Chi bảo Dương Quan đưa những người còn lại về căn cứ, y và Thiện Minh, Al thì ở lại trong thành Bắc Kinh, chờ Triệu Thanh Linh.

Hai ngày sau, rốt cuộc họ cũng có được biên bản đăng kí dùng tên giả của Triệu Thanh Linh từ hệ thống hàng không nội bộ, hơn nữa chọn đúng thời điểm tới sân bay đón chị.

Triệu Thanh Linh mang theo một túi du lịch quân dụng đơn giản đi ra từ sân bay, trên người chị có sự uy nghiêm và linh hoạt đặc thù của quân nhân, khí chất không hề tầm thường làm không ít người xung quanh đều phải nhìn chị.

Sau khi chị nhìn thấy ba người, nói: “Nơi này thay đổi thực làm người ta kinh ngạc.”

Al có chút không thể tin được, một người lúc trước từng được tiếp xúc với những người có trí tuệ và trình độ khoa học cao nhất của quốc gia lại có thể sống cuộc sống giống người nguyên thuỷ như vậy, “Chẳng lẽ hơn mười năm nay cô không hề xem ti vi hay gì đó à?”

Triệu Thanh Linh lắc đầu, “Vô nghĩa.”

Đường Đinh Chi đưa chị về Đông Nhị Hoàn, một khu nhà nhìn như rất bình thường, nhưng bên trong căn phòng họ ở đã được cải tiến, tất cả ba tầng cao thấp đều được thông nhau, nghiễm nhiên biến thành một căn cứ quân sự loại nhỏ.

“Cô có cần tắm rửa, ăn cơm, nghỉ ngơi một chút không?” Tuy rằng Triệu Thanh Linh cho người khác cảm giác vô cùng thiếu nữ tính nhưng Al vẫn cư xử rất lễ độ, tỏ sự quan tâm đối với phái nữ.

Kết quả Triệu Thanh Linh chỉ lãnh đạm liếc nhìn hắn, “Tôi đến đây không phải vì mấy chuyện đó, tôi muốn mau chóng hiểu rõ tình huống.”

Al ngượng ngùng nói, “Tiếng Trung của cô càng nói càng thạo.”

Đường Đinh Chi cũng không nói gì vô nghĩa, mở màn hình trung ương ra, lôi ra đủ loại tư liệu giải thích cho Triệu Thanh Linh. Bởi vì chị đã rời quân ngũ lâu lắm, nghiên cứu long huyết nhân đã phát triển biến chuyển từng ngày, Đường Đinh Chi mất thời gian rất lâu mới giảng giải xong cho chị trình độ tiến bộ của long huyết nhân hiện tại.

Triệu Thanh Linh nghe một cách rất nghiêm túc.

Đường Đinh Chi cường điệu bộc lộ cho Triệu Thanh Linh thấy đánh giá của họ đối với năng lực của Thẩm Diệu và Thẩm Trường Trạch, khi Triệu Thanh Linh nhìn thấy ảnh chụp hiện tại của Thẩm Trường Trạch, biểu cảm bình tĩnh rốt cuộc có một tia biến hóa. Chị gắt gao nắm chặt ống quần, trong mắt có vài phần kích động, nhưng vẫn cố gắng khắc chế chính mình.

Chị là một người mẹ, nhưng mỗi người đều có thể rõ ràng cảm giác được, chị cũng không biết biểu đạt tâm tình của một người mẹ như thế nào, bởi vì hình tượng ôn nhu từ ái của người mẹ cùng với khí chất cứng rắn cường hãn của chị thật sự rất không tương xứng, cho dù chị có một gương mặt xinh xắn cùng dáng người tao nhã.

Khi nhìn thấy ảnh chụp của Thẩm Diệu, trong mắt chị lại bịt kín một tầng cảm xúc không rõ, có hồi ức, có thương cảm tích tụ, cũng có phẫn nộ.

Sau khi giảng giải xong toàn bộ, thời gian cũng đã rất khuya. Thiện Minh và Al đều đã hiểu biết phần lớn nội dung trong đó nên đã sớm thấy chán, Al ra ra vào vào lắc lư lắc lư trong phòng mãi, cuối cùng thật sự không nhịn được, đặt mông ngồi bên cạnh Đường Đinh Chi, “Tôi đói bụng.”

Đường Đinh Chi thản nhiên quét mắt liếc hắn, “Trong tủ lạnh có đồ ăn.”

“Không, tôi muốn ăn cái món canh trứng gà bóng loáng trơn mềm lần trước cơ, ăn vừa thơm vừa mềm.”

Đường Đinh Chi hơi nhíu mi, “Trên tủ lạnh có một tờ giấy, tùy tiện lấy một số điện thoại trên đó là có thể gọi nhà hàng đưa tới, mấy món canh trứng gà như thế nhà hàng nào cũng biết làm hết.”

Al trừng mắt, “Tôi muốn ăn của anh làm, khi anh biến tôi thành long huyết nhân không suy xét đến lượng cơm tôi ăn sẽ lớn hơn sao?” Al nhe răng, chỉ thiếu xòe cái đuôi vĩ đại ra thôi.

Đường Đinh Chi vừa nghe đến cái này thì lại mềm lòng, “Được rồi…… Thiện Minh, anh tới giải thích tiếp cho thượng úy đi, để tôi xem một chút, còn có hai mươi bốn chương, cùng một trăm lẻ sáu nội dung tiểu tiết.”

Thiện Minh nhìn thoáng qua màn hình trung ương, trực tiếp nâng tay đóng lại, sau đó nói với Triệu Thanh Linh, “Mấy thứ này đều là biết cũng được mà không biết cũng không sao, tôi nghĩ người bình thường đều không có tinh thần quan sát tỉ mỉ cẩn thận như anh ta đâu. Những gì quan trọng mà cô cần biết anh ta đều đã nói cho cô rồi, bây giờ tôi muốn biết hai chuyện, thứ nhất, cô có ý kiến gì về phương pháp dẫn dụ Thẩm Diệu không, thứ  hai, thực lực của cô.”

Đường Đinh Chi lo lắng nhìn bọn họ, vẫn còn nhìn vào hai mươi bốn chương cùng một trăm lẻ sáu nội dung tiểu tiết rối rắm mà y chưa nói xong, Al kéo cánh tay y đi vào phòng bếp, hắn nói, “Anh cứ để cha mẹ nó trao đổi với nhau, còn có ích hơn mấy thứ vô dụng của anh.”

Triệu Thanh Linh than nhẹ, sau một lúc lâu thì mở miệng nói: “Tôi và Thẩm Diệu có một vài ước định giữa vợ chồng, tôi chắc chắn có thể cho hắn biết tôi đã trở về, nhưng về phần hắn có xuất hiện hay không thì tôi không biết.”

“Tôi tin rằng hắn sẽ xuất hiện.” Thiện Minh hồi tưởng vài lần tiếp xúc ngắn ngủi với Thẩm Diệu, hắn biết Thẩm Diệu vẫn còn có tình cảm với vợ mình, huống chi, Triệu Thanh Linh là một long huyết nhân lợi hại, cũng là long huyết nhân giống cái duy nhất có thể sinh ra một long huyết nhân thuần huyết. Nếu nói trắng ra một cách tàn nhẫn, Triệu Thanh Linh có một tử cung quý giá nhất thế giới, nếu Thẩm Diệu muốn làm quân đoàn long huyết quân trở nên lớn mạnh, hắn nhất định hi vọng vợ và con trai mình có thể hiệp trợ hắn, nói không chừng hắn còn hi vọng có thể chế tạo ra thêm một long huyết nhân thuần huyết nữa. Nghĩ đến đây, Thiện Minh có chút đồng tình với người phụ nữ trước mắt, hành tung của chị không thể để bất cứ bên liên quan nào biết, bởi vì chị cũng độc nhất vô nhị như Thẩm Trường Trạch. Tuy rằng việc chị trốn ở biên cương mười mấy năm làm người ta rất khó tưởng tượng, nhưng bọn họ đều có thể lý giải vì sao chị phải làm như vậy, một long huyết nhân giống cái có thể sinh ra long huyết nhân thuần huyết, giá trị của chị tuyệt đối không thua kém sự tồn tại của Thẩm Trường Trạch.

Triệu Thanh Linh từ chối cho ý kiến, “Về phần vấn đề thứ hai của cậu, cậu có thể tự mình thử xem, tôi tin tưởng tôi có thể bám trụ Thẩm Diệu.”

Thiện Minh nói: “Nếu thật sự gặp được chồng và con trai cô, liệu cô có thay đổi suy nghĩ không?”

“Sẽ không, từ hơn mười năm trước, lý tưởng của tôi và Thẩm Diệu đã khác biệt đến không thể điều hoà. Tôi là một quân nhân, cho dù bây giờ tôi không tín nhiệm chính phủ, nhưng tôi sẽ vĩnh viễn không phản bội quốc gia của mình.”

“Mục đích của chúng tôi ngoài cứu Thẩm Trường Trạch trở về còn là triệt để phá hủy kế hoạch của Thẩm Diệu. Cấp trên cũng sẽ không dễ dàng buông tha Thẩm Diệu, cô là vợ hắn, cô đã nghĩ tới mọi việc sẽ phát triển như thế nào chưa?”

Triệu Thanh Linh cúi đầu, trong khoảng thời gian dài chỉ lấy trầm mặc thay câu trả lời.

Thiện Minh cũng không hỏi nhiều nữa, hắn đứng lên, “Cô có thể thoải mái xem lại tư liệu trong máy tính, chỗ nào không hiểu thì lúc nào cũng có thể hỏi chúng tôi. Tôi cũng không để ý trong lòng cô nghĩ như thế nào, trên thực tế tôi cũng không quan tâm tới lợi ích của chính phủ Trung Quốc, chỉ cần mục đích chung của chúng ta là mang Thẩm Trường Trạch về là đủ rồi.”

Triệu Thanh Linh thấp giọng nói: “Về việc cậu đã nuôi dưỡng nó, tôi muốn cảm ơn cậu.”

Thiện Minh nhẹ giọng nói: “Đừng khách khí.”

Thiện Minh không ăn cơm mà trực tiếp trở về phòng. Hắn cũng không ngủ, trên thực tế đã rất lâu rồi hắn khó có thể đi vào giấc ngủ, bên người khuyết thiếu quá nhiều thứ, chiến hữu của hắn, hoàn cảnh chiến trường khẩn trương xơ xác quen thuộc, còn có con trai hắn luôn tín nhiệm nhất.

Tuy rằng hàng ngày hắn vẫn tận lực khắc chế buộc mình giữ bình tĩnh, nhưng hắn càng ngày càng không thể chịu được khi thời gian trôi qua. Hắn không rõ lúc trước chỉ cần mất hai ba tháng là có thể tìm được Thẩm Diệu, lần này vì sao đã qua gần sáu tháng vẫn không có bất cứ tin tức nào. Hắn chưa bao giờ giống như giờ phút này, bức thiết muốn biết Thẩm Diệu ở nơi nào như vậy, Thẩm Trường Trạch ở nơi nào !

Hắn thừa nhận, hắn áy náy, hắn chột dạ, hắn muốn mau chóng cướp Thẩm Trường Trạch mà hắn đã tự tay giao cho Thẩm Diệu về từ tay gã đàn ông đó. Hắn rất nhớ thương con trai mình, nhưng hắn lại không muốn hồi tưởng từng chút khi hai người ở chung, bởi cuối cùng sẽ không tự giác hiện lên ánh mắt chất chứa tuyệt vọng và oán hận của Thẩm Trường Trạch.

Ném tiền cho bên buôn lậu tin tình báo, hắn đã tiêu gần hết sạch tiền tích luỹ, nhưng cho dù là quân đội Trung Quốc hay là mạng lưới tình báo tiên tiến rộng rãi nhất thế giới cũng chưa thể tìm được tin tức có giá trị. Xem ra lần này Thẩm Diệu hạ quyết tâm trốn đi, dự định tạo ra một đội quân long huyết nhân rồi mới một lần nữa rời núi.

Bọn họ chủ yếu tin rằng Thẩm Diệu trốn ở một vùng đất bần cùng chỉ toàn chiến tranh, nếu không khi chế tạo long huyết nhân cần một lượng lớn người thí nghiệm, trong khoảng thời gian ngắn nếu quá nhiều người biến mất chắc chắn sẽ khiến người khác chú ý, cho nên bọn họ luôn luôn cố gắng tìm ở những khu vực không yên ổn như châu Phi và Trung Đông, nhưng đến bây giờ vẫn không có tiến triển lớn.

Mà Thiện Minh đã càng ngày càng không kiên nhẫn, vừa rồi hắn rất muốn hỏi Triệu Thanh Linh một chút xem cái gọi là ước định vợ chồng là cái gì, rốt cuộc làm thế nào mới mau chóng bắt được đồ khốn Thẩm Diệu kia, nhưng hắn vẫn cố kiềm chế, bởi vì Triệu Thanh Linh tuyệt sẽ không nói cho hắn, mà hắn thì âm thầm hạ quyết định, nếu Triệu Thanh Linh có bất cứ hành động gì, hắn sẽ đi theo chị.

Bởi vì cho dù Triệu Thanh Linh thành công dẫn dụ được Thẩm Diệu, bên Đường Đinh Chi cũng phải chuẩn bị công tác với quy mô lớn, ví dụ như xác nhận tin tức, nghiên cứu tình huống địa điểm, xác định kế hoạch, báo cáo lên cấp trên, sau đó điều động nhân lực, chuẩn bị trang bị, cuối cùng mới xuất phát, cả quá trình này không tốn một tháng thì không thể hoàn thành được. Đó là một chính phủ, là một chính phủ do vô số người phối hợp mới có thể hạ được một quyết định, nhưng hắn không phải, hắn là một người bình thường, hắn muốn chạy thì chạy, muốn hành động thì hành động, hắn tuyệt sẽ không đợi đến khi Đường Đinh Chi chuẩn bị tốt hết cả rồi mới hành động. Chỉ cần vừa có được tin tức, hắn sẽ dùng phương thức của bản thân để khiêu chiến Thẩm Diệu.

Ngày hôm sau, Triệu Thanh Linh ra ngoài, chị hỏi Đường Đinh Chi mượn xe và tiền, nhưng cũng không nói mình muốn đi đâu làm gì, Đường Đinh Chi cũng thức thời không hỏi.

Cho dù trong lòng y vô cùng hi vọng có thể có được long huyết nhân giống cái ưu việt như Triệu Thanh Linh, nhưng tuân thủ hứa hẹn vẫn rất trọng yếu, huống chi trước mắt chuyện quan trọng nhất là dựa vào Triệu Thanh Linh để dẫn dụ Thẩm Diệu, y không cần biết Triệu Thanh Linh làm như thế nào, y chỉ cần kết quả.

Sau khi Triệu Thanh Linh ra ngoài, Thiện Minh cũng đi. Hắn không nói cho Đường Đinh Chi và Al, bởi vì hai người này sẽ ngăn cản hắn.

Thiện Minh lái xe đi theo sau xe của Triệu Thanh Linh, khi Triệu Thanh Linh lái xe phi vào đường cao tốc, Thiện Minh biết mình không che giấu được nữa, theo dõi rõ ràng như vậy, trừ phi là đồ ngốc thì mới không phát hiện.

Quả nhiên, sau khi vào đường cao tốc được mấy km, Triệu Thanh Linh dừng xe vào đoạn đường khẩn cấp, Thiện Minh cũng dừng lại.

Triệu Thanh Linh chậm rãi bước đến bên cạnh xe hắn, nhíu mày nhìn hắn.

Thiện Minh hạ cửa kính xe xuống, “Lên xe đi, tôi đã chuẩn bị rất lâu, trên xe có trang bị chuyên môn dùng để đối phó với long huyết nhân.”

Triệu Thanh Linh quay đầu mang một hòm vũ khí lớn từ sau xe của mình ra, bỏ vào trong xe Thiện Minh, sau đó mặt không chút thay đổi ngồi vào ghế lái phụ, “Đây là tự cậu muốn theo tới, tôi không thể bảo đảm an toàn cho cậu. Tôi biết cậu là lính đánh thuê, nhưng dù sao cũng chỉ là con người.”

Thiện Minh khởi động xe, thản nhiên nói, “Cô sẽ cần giúp đỡ đấy.”

“Rốt cuộc khi nào thì chúng ta có thể hành động, tôi không thể để Thiện bị vây trong hoàn cảnh nguy hiểm như vậy mà tôi thì lại ngồi ở chỗ này uống trà.” Al bất mãn nói.

Đường Đinh Chi đang gõ máy tính lạch cạch, “Rất nhanh thôi, hai người họ có thể làm cho Thẩm Diệu buông lỏng cảnh giác, đợi Triệu Thanh Linh quấy rầy trận tuyến đầu của Thẩm Diệu xong là chúng ta có thể hành động.”

Al túm cổ áo y, “Anh nghe đây, nếu Thiện xảy ra chuyện, tôi nhất định không tha cho anh đâu.” Hắn dùng lực kéo mạnh, khuy áo Đường Đinh Chi bị bứt đứt hai cái, làn da trắng nõn như ẩn như hiện, làm Al nheo mắt.

Đường Đinh Chi nhìn hắn nói: “Anh nên tin tưởng Thiện Minh, anh ta là một lính đánh thuê rất lợi hại, anh ta có thể một mình đối mặt với long huyết nhân, ừm, một…… một hai tên gì đó.”

“Tôi không cần anh đánh giá nó với tôi !” Al phiền táo buông tay, hắn sợ nếu mình không buông tay thì tay sẽ tự luồn vào mất.

Đường Đinh Chi gật đầu, len lén lấy sổ ghi chép trong túi ra, ghi nhớ thu hoạch hôm nay, “Tóc dài ra một chút, nhưng không muốn cắt, cực kì quan tâm tới em trai của mình”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play