CHƯƠNG 109

 

Thiện Minh trừng y, ánh mắt tràn ngập không thể tin nổi, dường như đang nói, “Lúc này?”

Thẩm Trường Trạch liếm liếm bờ môi của hắn, âm thanh khàn khàn mang đầy mê hoặc, “Làm đi, lỡ như ngày mai đang đào một nửa mà nơi này sụp thì biết làm sao? Nếu con không đè ba được lần nào mà đã chết, con sẽ chết không nhắm mắt, thành quỷ cũng phải quấn quít lấy ba.”

Thiện Minh cười nhạo: “Mi nói như vậy cũng có lý, trước khi chết kiểu gì cũng phải cố gắng mà giải quyết xong tiếc nuối, nhưng như mi cũng quá không tiền đồ.”

Thẩm Trường Trạch mắt điếc tai ngơ, cúi xuống liếm cằm Thiện Minh đến ướt nhẹp, “Làm với con đi, ba à.”

Thiện Minh tóm lấy tóc gáy y, híp mắt nhìn y, “Đừng có gọi ta vào những lúc thế này.”

Thẩm Trường Trạch dùng sức hôn môi hắn.

Nụ hôn này đơn giản mà thô bạo, Thẩm Trường Trạch nắm cằm Thiện Minh buộc hắn hé miệng, cái lưỡi linh hoạt chui vào miệng hắn, quấn quít lấy lưỡi Thiện Minh. Thiện Minh giữ lấy gáy y, chủ động vươn đầu lưỡi dây dưa với y, liếm hôn khoé môi khô ráo của Thẩm Trường Trạch. Nụ hôn này lẫn với hương vị cồn, nhiệt liệt như thế, triền miên như thế, làm đầu óc người ta nóng lên, tứ chi như nhũn ra.

Thẩm Trường Trạch dùng sức xé rách quần áo trên người Thiện Minh.

Bọn họ mặc quá mức phức tạp, ngoài cùng là áo gilê chống đạn quân dụng, sau đó là trang phục nguỵ trang quang phổ để chống axit, cuối cùng là một chiếc áo lót giữ ấm. Thẩm Trường Trạch cấp bách lột từng tầng trang phục của Thiện Minh, cuối cùng cũng lộ ra làn da rắn chắc trần trụi. Trên người Thiện Minh có rất nhiều vết thương, có vết thương là Thẩm Trường Trạch chính mắt thấy hắn để lại. Con người không có năng lực tự lành như long huyết nhân, chỉ cần lớp da phía dưới bị thương đều sẽ tại để lại sẹo. Đây là một khối thân thể cực kì nam tính mị hoặc, vết thương trên người công khai chứng tỏ sự dũng mãnh của chủ nhân. Thẩm Trường Trạch vuốt ve thân thể hắn, chỉ cảm thấy máu nóng cả người đều sôi trào lên.

Thiện Minh có chút xấu hổ, từ trước tới giờ hắn chưa từng bị ai sờ như vậy, thân thể đàn ông có cái gì hay mà sờ? Hắn mắng: “Sờ cái rắm, muốn làm thì mau lên!”

Thẩm Trường Trạch cúi đầu, liếm một đường từ cổ Thiện Minh đến cục thịt nhỏ trước mặt hắn, há miệng ngậm thứ khéo léo kia vào.

Thiện Minh khẽ thở hổn hển một hơi, “Mi thiếu sữa đấy à…… Đàn ông với nhau là như vậy? Mẹ nó, dính mãi không thấy ngấy sao……” Tuy là nói như vậy, nhưng khi Thẩm Trường Trạch liếm hút nơi mẫn cảm trước ngực hắn, Thiện Minh vẫn cảm thấy run rẩy một trận.

Thẩm Trường Trạch thở gấp nói, “Ba, thân thể của ba thật gợi cảm, con thích…… Từ nhỏ con đã rất thích……”

Thiện Minh cả giận nói: “F*ck, đừng gọi ta nữa!”

“Ba ơi, ba ơi, ba ơi.” Thẩm Trường Trạch dường như cố ý đối nghịch với hắn, liên tục kêu vài tiếng, y nhếch miệng cười nói: “Đương nhiên con phải gọi, con sẽ vẫn gọi, con muốn ba nhớ kỹ người đàn ông đầu tiên của ba là ai, là con Thẩm Trường Trạch, con của ba.”

Mặt Thiện Minh nóng đến đỏ bừng, theo thói quen định giơ tay đập y. Thẩm Trường Trạch cầm lấy tay hắn ấn xuống đất, con ngươi đen dưới ánh đèn pin mờ tối cuộn trào một cơn bão táp *** mãnh liệt, y thấp giọng nói: “Áo mưa đâu?”

“Cút!” Thiện Minh vừa nghĩ đến một tiếng “ba” của y liền cảm thấy cả người không ổn, hắn vốn nghĩ muốn làm thì làm đi, coi như khai huân cho đứa con. Nếu thật sự họ phải chết ở chỗ này, đến chết rồi mà vẫn là gà giò thì cũng quá đáng thương, nhưng một tiếng “ba” kia của Thẩm Trường Trạch làm hắn tràn ngập cảm giác xấu hổ và tội lỗi, lúc nào cũng nhắc nhở hắn rằng mình đang giao hoan với ai.

Thẩm Trường Trạch ngăn chặn ***g ngực hắn, lấy ra từ trong ba lô một hộp bao cao su.

Bao cao su là thứ mà họ nhất định phải mang khi ra nhiệm vụ, chẳng qua không phải vì làm chuyện kia. Trong tác chiến bao cao su có rất nhiều ý nghĩa thực dụng, ví dụ như làm lọ giữ nước, bịt nòng súng chống bụi, chống nước cho mấy thứ quan trọng, thậm chí có thể chế tạo bom thủ công. Lần này là chiến đấu trên sa mạc, bao cao su cũng không có nhiều tác dụng, dù sao nếu dùng thứ này bịt nòng súng thì chắc chắn sẽ bị nắng nóng nung chảy, nhưng theo thói quen, trong trang bị vẫn thống nhất là có nó, bọn họ cũng chưa từng nghĩ đến, có một ngày món đồ này sẽ được phát huy công dụng chân chính của nó.

Thẩm Trường Trạch hôn Thiện Minh hai cái, sau đó bắt lấy tay hắn, thân dưới cứng rắn chọc chọc vào lòng bàn tay hắn, “Ba, giúp con đeo vào.”

Thiện Minh trừng to mắt, giận quá hoá cười, “Con mẹ mi chứ……”

Thẩm Trường Trạch hôn từng cái xuống môi, cằm, cổ Thiện Minh, có chút làm nũng, có chút bá đạo, nhất quyết không tha yêu cầu, “Ba, giúp con đeo vào, ba, giúp con đi mà.”

Thiện Minh quyết tâm một lần, hung tợn nói, “Hôm nay xem như ông đây đành phải chịu mất tí máu vậy, nếu như mi không làm ta khô mát, ta sẽ cho mi một phát súng mất đường con cháu luôn!” Nói xong hắn cầm lấy áo mưa, dùng răng xé rách bao gói, một tay thò vào trong quần Thẩm Trường Trạch, lôi anh bạn đang bừng bừng phấn chấn ra.

Thẩm Trường Trạch thét lớn một tiếng, sắc mặt chậm rãi trở nên ửng hồng.

Thiện Minh cầm lấy anh bạn to lớn kia, trong lòng có chút sợ hãi, vừa nghĩ rằng thứ thô lớn như vậy sẽ nhét vào mông hắn, hắn liền cảm thấy sau lưng lạnh buốt. Hắn tùy tiện vuốt hai cái, thằng nhỏ của Thẩm Trường Trạch không chịu nổi sự khiêu khích của hắn, nhanh chóng cứng rắn lên, Thiện Minh thành thạo chụp áo mưa vào cho y.

Bờ ngực trần của Thẩm Trường Trạch cọ vào ngực Thiện Minh, làn da kề sát cảm giác càng ngày càng nóng.

Thẩm Trường Trạch cởi quần Thiện Minh xuống, quần áo của mình cũng lột ra sạch sẽ, hai người trần truồng ôm lấy nhau, thân dưới ma sát lẫn nhau. Chỉ chốc lát sau hai cây phân thân đều vừa căng vừa nóng, *** của Thiện Minh cũng bị khơi lên, rõ ràng không còn nghĩ nhiều như vậy nữa, chuyên tâm cảm nhận lần đầu tiên làm tình với đàn ông.

Thẩm Trường Trạch liếm đầu nhũ của hắn, rốn hắn, cuối cùng dùng hai má cọ vào cây gậy thịt đang khí thế bừng bừng của Thiện Minh.

Thiện Minh nắm tóc y, thân dưới đỉnh vào mặt Thẩm Trường Trạch, thở hổn hển thúc giục: “Nhanh lên.”

Thẩm Trường Trạch cầm lấy hai đùi của hắn, dùng sức tách sang hai bên, sau đó cúi người xuống, há miệng ngậm lấy thằng nhỏ của Thiện Minh.

“A…… Ưm……” Đây đã không phải lần đầu tiên Thẩm Trường Trạch khẩu giao cho hắn, Thẩm Trường Trạch đã nắm giữ hết các điểm mẫn cảm của hắn. Y vươn đầu lưỡi liếm từ gốc lên trên dọc theo thân cây gậy, đến nơi mềm yếu liền ngậm lấy toàn bộ, sau đó nhẹ nhàng hút một cái, kích thích Thiện Minh đến mức lập tức cong eo, không khỏi than nhẹ ra tiếng.

Thẩm Trường Trạch phun ra nuốt vào thằng nhỏ của Thiện Minh, cây gậy thịt trơn bóng nước bọt tuỳ ý ra vào trong miệng Thẩm Trường Trạch, căng đầy khoang miệng nóng hổi ẩm ướt của y. Gương mặt Thiện Minh ửng hồng, vòng eo thon gầy thỉnh thoảng cong thành một đường duyên dáng. Một tay Thẩm Trường Trạch cố định eo hắn, một tay nắm lấy cái đùi rắn chắc của hắn, dùng phương thức nguyên thủy nhất để lấy lòng đối phương.

Tiếng rên rỉ thỏa mãn đứt quãng khẽ tràn ra từ miệng Thiện Minh, hai chân hắn không tự giác ôm lấy cổ Thẩm Trường Trạch. Hắn cực kỳ giống một con mèo nhỏ tham lam, không ngừng muốn đòi lấy càng nhiều khoái cảm.

Được Thẩm Trường Trạch tận hết sức lực lấy lòng, thân thể Thiện Minh run lên, đem toàn bộ dịch thể trút vào miệng Thẩm Trường Trạch. Thẩm Trường Trạch không tránh không né, hứng lấy hết không bỏ sót một giọt.

Ngực Thiện Minh kịch liệt phập phồng, dư âm của cao trào qua đi làm hắn vẫn chưa hồi phục lại được. Hắn lười biếng liếc nhìn Thẩm Trường Trạch, nhìn con hắn phun dịch thể của hắn ra khỏi miệng, sau đó lau khoé môi ướt át, không hề nháy mắt nhìn hắn.

Thiện Minh chỉ cảm thấy đầu óc kêu ong ong một trận, *** và khát vọng trong mắt Thẩm Trường Trạch vô cùng rõ ràng, trong đôi mắt đen nhánh bừng lên lửa dục mãnh liệt. Ánh mắt kia kiên định đến như vậy, quyết tâm bằng được đến như vậy.

Thẩm Trường Trạch quét toàn bộ dịch thể mà y phun lên lòng bàn tay vào khe mông của Thiện Minh.

Thiện Minh như bị lửa cháy mông, thân thể chấn động, có chút xấu hổ, lại có chút chần chờ nhìn Thẩm Trường Trạch.

Thẩm Trường Trạch dùng một bàn tay đè lên ngực Thiện Minh, tay kia thì vuốt ve cánh mông mềm mại co giãn của Thiện Minh. Y cúi người chen mình vào giữa hai chân Thiện Minh, ngăn hắn khép hai chân lại, tay kia vuốt vuốt, đổ đầy dịch thể của Thiện Minh vào cửa mình nhỏ hẹp của hắn. Khi nơi đó đã trở nên mượt mà, Thẩm Trường Trạch liền đưa một ngón tay chen vào cái lỗ nhỏ kia.

Năng lực nhịn đau của Thiện Minh không phải thứ người bình thường có thể so sánh, cho dù cảm giác bị vật lạ xâm nhập làm hắn rất không thoải mái, hắn cũng không hề lên tiếng, chẳng qua thân thể không tự giác căng thẳng .

Thẩm Trường Trạch vuốt ve mông hắn, “Ba, thả lỏng một chút, để con đi vào.”

Thiện Minh cắn răng nói: “Câm miệng.”

Thẩm Trường Trạch bò trườn trên người hắn, liếm cắn bờ môi hắn, vừa lấy ngón tay khai thác lối vào chặt chẽ kia, vừa ý đồ dùng nụ hôn triền miên để dời đi lực chú ý của Thiện Minh.

Huyệt động khô khốc bị chậm rãi mở ra, dịch thể dinh dính ướt át bắn ra từ cơ thể Thiện Minh, nay lại được tưới vào trong thân thể hắn, cảm giác xấu hổ mà kỳ diệu này làm Thiện Minh cảm thấy bên tai nóng lên. Nếu người đang làm việc này với hắn không phải Thẩm Trường Trạch, như vậy đối phương chắc chắn đã sớm chết.

Thẩm Trường Trạch chậm rãi co rút ngón tay, làm động tác mô phỏng phân thân cắm rút ở thân dưới của Thiện Minh. Thiện Minh cau mày để giảm bớt từng đợt cảm xúc khác thường, đã làm đến nước này rồi, dừng lại cũng không thay đổi được cái gì. Hắn quyết định thể nghiệm cẩn thận một chút, nếu mà khó chịu thì không có lần sau nữa, vừa lúc chấm dứt ý nghĩ của Thẩm Trường Trạch.

Ngón tay đang tùy ý ra vào thân thể hắn chậm rãi biến thành hai, cuối cùng biến thành ba ngón. Thẩm Trường Trạch chịu đựng thân dưới trướng đau, không ngừng hôn môi trấn an Thiện Minh, không ngừng khai thác huyệt động bế tắc kia, thẳng đến khi cửa mình trở nên ướt át mềm mại.

Thẩm Trường Trạch rút ngón tay ra, nâng hai đùi của Thiện Minh lên, cây gậy sớm đã nóng đến không ngờ lăm le trước cửa động. Dưới ánh sáng mờ ảo, đôi mắt như mắt diều hâu của y nhìn chằm chằm vào mắt Thiện Minh.

Thiện Minh nhìn y một cái, hoàn toàn bị nhiệt độ trong mắt y làm cho rung động. Ánh mắt kia ẩn chứa sự chinh phục và chiếm hữu mãnh liệt đến không cách nào hình dung, từ đôi mắt Thẩm Trường Trạch hắn nhìn thấy được khát vọng và dục vọng kiểm soát của đứa trẻ này với hắn. Lần đầu tiên Thiện Minh vì chấp nhất của một người mà cảm thấy khiếp sợ.

Thẩm Trường Trạch liều mạng áp chế dục vọng điên cuồng trong cơ thể, hơi thở của y không xong, khàn khàn nói, “Ba, ba hãy nhìn cho rõ, con là người đàn ông đầu tiên của ba, ba vĩnh viễn thuộc về con.”

Y nâng cao mông của Thiện Minh, đưa gậy thịt của mình chen từng chút một vào trong cơ thể Thiện Minh. Y cố ý thả chậm động tác, để Thiện Minh có thể nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng *** đãng là thân dưới của mình nuốt đến tận gốc của quý của Thẩm Trường Trạch.

Thiện Minh khẽ kêu ra tiếng, trong tiếng kêu có đau đớn, có nhẫn nhịn.

Cũng không biết có phải liên quan đến giống loài không, bộ phận kia của Thẩm Trường Trạch nhìn quá mức kinh người, sau khi phần đầu miễn cưỡng tiến vào, cơ vòng đã bị mạnh mẽ căng thành một cái động lớn, những nếp uốn ở cửa mình bị căng đến nhẵn nhụi như gương, ngay cả Thẩm Trường Trạch cũng không dám tin rằng nơi nhỏ hẹp như vậy lại có thể cất chứa thứ to lớn kia của y.

Thiện Minh rốt cuộc không nhịn được mắng: “F*ck, đau quá, đáng lẽ ta phải cắt cái thứ này của mi đi mới phải……”

Thẩm Trường Trạch vừa xoa ấn cửa động nhỏ hẹp đang chịu tội, vừa đẩy cây gậy thịt của mình vào. Y thật sự không thể nhịn nữa, y đã nhịn quá nhiều năm rồi.

Khi phân thân của y hoàn toàn được cơ thể Thiện Minh bao bọc, y cảm thấy một sự thoả mãn trước nay chưa từng có. Vách tường chặt chẽ nóng rực gắt gao cắn nuốt bảo bối của y, chỉ cần hơi động một chút, ma sát mang đến khoái cảm có thể khiến cả người y run rẩy, làm cho tâm lý chinh phục của y trở nên kích động không thôi.

Người y đang làm tình là cha nuôi của y, là người mà y gọi “ba” suốt hơn mười năm, là người mà từ nhỏ y đã không ngừng khát vọng, không ngừng ảo tưởng, là người y để ý nhất, yêu thương nhất trên thế giới này, cuối cùng y đã có được hắn, cuối cùng y đã có thể triệt để giữ lấy hắn!

Người này là của y, ba thuộc về y!

Thẩm Trường Trạch không thể khắc chế dục vọng mãnh liệt của mình, y nắm lấy đùi Thiện Minh, dùng sức mở ra, sau đó ôm eo và mông y, bắt đầu cử động lên.

Thiện Minh đau đến hút khí, hắn không thể tin được mình thật sự bị thằng con trai của mình áp, nhưng cảm giác cơ thể bị hung ác xâm nhập làm người ta căn bản không thể bỏ qua được.

Thằng nhỏ của con hắn đang cắm ở mông hắn. Động tác dần dần nhanh hơn kia, sự cắm rút mạnh mẽ kia lại lần nữa nhắc nhở Thiện Minh về sự thật đáng xấu hổ này. Sự kích thích của đạo đức đúng là mãnh liệt như thế, thế nên rõ ràng đáng lẽ hắn chỉ nên cảm thấy đau, lại cảm thấy có một cơn hưng phấn khó tả rót vào cơ thể.

Thẩm Trường Trạch dùng sức va chạm vài cái, rốt cuộc cũng làm cho cơ thịt khép chặt dần mở ra thông suốt. Y bắt đầu dùng sức cắm rút, vòng eo hữu lực nhanh chóng kích thích, làm cho mông Thiện Minh bị đâm đến rung động phành phạch, âm thanh cơ thể va chạm thoả thích vang vọng ở nơi phế tích yên tĩnh hoàn toàn không nghe thấy bất kì âm thanh bên ngoài nào, lọt vào tai người lại sắc tình đến như vậy.

Đau đớn dần dần tê dại, dần dần không ngừng nảy lên khoái cảm mê hoặc khác thường, bắt đầu từ thân dưới bị hung hăng ma sát, leo lên xương sống, một đường hướng lên trên, đánh thẳng vào não, sau đó cơn khoái cảm làm người ta run rẩy khuếch tán đến toàn thân. Thiện Minh không nhịn được rên rỉ ra tiếng, toàn tâm tập trung vào tình cảnh vốn không nên phát sinh này.

Thẩm Trường Trạch mãnh liệt cắm rút như mưa rền gió dữ, chọc cho thân thể Thiện Minh không ngừng rung động, ngay cả tiếng rên rỉ khàn khàn không ngừng tràn ra từ miệng hắn cũng bị đâm tan nát thành mảnh vụn.

Dịch thể trắng đục không ngừng chảy ra từ cửa huyệt bị đè ép, làm cho nơi hai người mập hợp trở nên dính dấp, âm thanh cơ thể va chạm cùng với tiếng nước hỗn loạn càng thêm vang dội, cũng càng thêm *** đãng.

Thẩm Trường Trạch nâng hai đùi Thiện Minh gác lên vai mình, làm thân dưới của hắn dán chặt không một khe hở với thằng nhỏ của mình. Mỗi lần va chạm, Thẩm Trường Trạch đều dùng sức đâm chọc, Thiện Minh có ảo giác nội tạng mình cũng sắp bị y xuyên thủng rồi. Sau khi đâm vào thật sâu, y lại chậm rãi rút ra, sau đó lại hung ác đẩy cây gậy thô to của mình thẳng vào sâu bên trong đoá hoa ướt át mềm mại kia, lặp đi lặp lại, làm cho thân thể Thiện Minh càng lúc càng mềm oặt.

Thể lực của Thẩm Trường Trạch phảng phất dùng mãi không hết, không ngừng, không ngừng phát tiết khát vọng đã quá lâu của mình trên người Thiện Minh, dùng phương thức truyền đạt nguyên thuỷ nhất để mang toàn bộ tình yêu và dục vọng của mình đến cho Thiện Minh.

Y biến hóa tư thế, không biết mệt mỏi lần lượt đưa hai người lên cao trào. Ở dưới đống đổ nát tách biệt với bên ngoài, bọn họ quên đi thời gian, không gian, bọn họ chỉ có lẫn nhau, chỉ có ***. Bọn họ không ngừng mập hợp, điên cuồng làm tình, thật giống như mọi thứ trên thế giới này đều đã không còn tồn tại.

Thiện Minh không biết mình ngất xỉu đi từ lúc nào. Hắn chỉ nhớ rõ hắn và Thẩm Trường Trạch càng không ngừng mập hợp, lửa dục ngập trời hoàn toàn bao phủ lấy hắn. Thể lực dường như vô tận của Thẩm Trường Trạch lần lượt đưa hắn bay lên mây, cho đến khi cả người hắn hết sức, rơi vào hôn mê.

Từ trước tới giờ hắn chưa từng nếm thử cuộc tình ái điên cuồng như thế, không thể kiềm chế như thế. Có lẽ là cái chết đã uy hiếp gần ngay trước mắt, bọn họ đều triệt để buông thả, khoái cảm ngập đầu làm cho bọn họ quên mất hết thảy.

Khi Thiện Minh tỉnh lại, cảm giác trong thân thể cũng thức tỉnh, phản ứng đầu tiên của hắn chính là không phải mình ngủ trên mặt đất lạnh lẽo cứng rắn mà là ghé vào một thứ gì đó ấm áp.

Hắn mở to mắt, phát hiện cả người mình nằm sấp trên người Thẩm Trường Trạch, quần áo đã mặc, cũng không cảm thấy lạnh, chỉ là những bộ phận từ eo trở xuống phảng phất đã không còn cảm giác .

Thiện Minh nhẹ nhàng cử động, toàn thân đau như muốn rời ra, hắn nhịn không được hừ một tiếng.

Thẩm Trường Trạch lập tức tỉnh, cánh tay y còn ôm eo Thiện Minh, thuận thế sờ lên lưng Thiện Minh, nói giọng khàn khàn: “Ba, ba tỉnh rồi.” Cho dù bởi vì yết hầu khô ráo, thanh âm thô khàn khó nghe, nhưng ngữ điệu cũng rất ôn nhu.

Thiện Minh đau đến hừ hừ hai tiếng, “Con mẹ mi…… Mấy năm nay mi nghẹn hỏng rồi à?” Bây giờ chỉ cần hắn vừa cử động, cơ bắp xương cốt liền đau nhức khó nhịn, kể cả nằm yên cũng rất khó chịu, làm tình có thể làm đến mức nửa người tê liệt, truyền ra ngoài sẽ bị tươi sống cười chết mất.

Thẩm Trường Trạch hôn thái dương hắn, ngón tay hữu lực nhẹ nhàng xoa ấn eo cho hắn, “Từ lúc con mười tuổi, buổi tối nằm mơ sẽ mơ thấy ba, ba nói xem con nghẹn bao nhiêu năm?”

Thiện Minh ngẫm lại từ lúc y mười tuổi đến mười bốn tuổi, bốn năm kia mình vẫn luôn ngủ chung giường với y, buổi tối không biết bị y YY bao nhiêu lần, liền cảm thấy cả người sợ hãi.

Thẩm Trường Trạch tràn ngập yêu thương hôn mép tóc, giữa trán của hắn, những cái hôn mềm mại dừng ở bên hông và lực độ mát xa không nhẹ không nặng làm Thiện Minh cảm thấy một cơn mệt rã rời. Đến bây giờ hắn vẫn như trước không thể tin rằng mình thực sự đã ngủ với đứa con trai, mơ mơ màng màng, giống như hiện giờ vẫn còn đang mơ. Bé con năm đó nhỏ như vậy, yêu khóc như vậy thế nhưng lại biến thành một người đàn ông so với hắn còn cao lớn còn mạnh mẽ hơn, hơn nữa đè nặng hắn làm tình suốt một buổi tối.

Tất cả đều thật khó tin, nếu không phải đang ở đường cùng, Thiện Minh không biết mình có thể chấp nhận sự điên cuồng như vậy hay không.

Vóc dáng của Thiện Minh rất cao, cơ bắp rắn chắc, tuy rằng nhìn gầy nhưng cũng nặng đến hơn một trăm năm mươi cân, nằm trên người Thẩm Trường Trạch bảy tám giờ, Thẩm Trường Trạch cũng không chịu nổi, nhưng y vẫn không muốn buông Thiện Minh. Sau khi triệt để giữ lấy người này thì ôm nhau đi vào giấc ngủ là cảnh tượng y đã mơ màng lâu lắm rồi, cảm giác này thật tốt đẹp, rất khiến người ta thỏa mãn, y không nỡ buông ra, y thật hi vọng thời gian có thể đọng lại ở khoảnh khắc này mãi mãi.

Y có chút mong đợi, lại có chút khẩn trương hỏi: “Ba, ba…… ba có cảm thấy tốt không?”

Thiện Minh lười biếng nói, “Cảm giác cái gì?”

“Cảm giác…… khi cùng con.” Tim Thẩm Trường Trạch không nhịn được đập nhanh hơn, tối hôm qua là trải nghiệm tuyệt vời nhất trong đời y, y hi vọng Thiện Minh cũng có thể giống y……

Thiện Minh có chút quẫn bách, nhưng không biểu hiện ra ngoài, làm bộ như rất bình thản nói, “Ừ, cũng được.” Hắn cũng không thể nói thật là bị con mình làm thật thích được. Lúc trước hắn không nghĩ ra hai gã đàn ông thì có thể làm ra cái gì được, hiện tại mới biết là chẳng những rất đa dạng, còn có cảm giác khác với khi làm cùng phụ nữ, khoái cảm thật khó nói nên lời, điều này làm cho Thiện Minh có chút ngoài ý muốn. Hồi tưởng lại cảm thụ tối hôm qua, khoái cảm sớm đã vượt qua cảm giác tội ác rồi. Thiện Minh là một kẻ trung thành với bản năng, biết tận hưởng lạc thú trước mắt. Chưa từng có người nào trói buộc hắn về mặt đạo đức, hắn cũng không tự làm khó mình, cho nên khi hắn ý thức được chuyện này có thể làm hắn sung sướng, cho dù về tâm lý hay sinh lý cũng không còn bài xích như trước nữa, chẳng qua ngoài miệng vẫn như cũ có chút ngượng ngùng không muốn thừa nhận.

Thẩm Trường Trạch có chút thất vọng, nhưng Thiện Minh không nói gì khó nghe cũng đủ làm y nhẹ nhàng thở ra. Nếu có thể ra khỏi đây, y nhất định sẽ nghĩ mọi cách giữ Thiện Minh lại bên cạnh mình, nếu không thể, y cũng không có gì phải lo lắng.

Hiện tại với y mà nói cũng đã đủ hạnh phúc rồi.

Âm thanh đào bới trên đỉnh đầu cách bọn họ càng ngày càng gần, trải qua một đêm cố gắng, khi Al dùng loa khuếch đại âm thanh gào xuống dưới đất, cuối cùng bọn họ cũng nghe thấy âm thanh.

Khi tiếng của Thẩm Trường Trạch truyền lại mặt đất, bọn họ thấp thoáng nghe được từ loa khuếch đại âm thanh truyền đến một trận hoan hô.

Al xé cổ họng hỏi tình hình thụ thương của họ, còn lại bao nhiêu thức ăn nước uống, cùng với vị trí hiện tại hoàn cảnh linh tinh .

Thể lực hai người tiêu hao quá lớn, Thiện Minh trên cơ bản là mệt đến ngón tay cũng không muốn động, mấy vấn đề này tất cả đều là Thẩm Trường Trạch thay hắn trả lời. Máy đào thanh lí ra hàng tấn hàng tấn phế liệu, càng tiếp cận lòng đất, động tác phía trên lại càng cẩn thận. Khi đào đến mức không cần loa khuếch đại âm thanh cũng có thể trực tiếp đối thoại, vì sợ gây lún đất, máy đào đã không dám làm ra động tác gì quá lớn, phía trên bắt đầu dựa vào máy móc phụ trợ sức người đào bới.

Quá trình này tiến hành còn thong thả hơn trong tưởng tượng nhiều, bọn họ phải không ngừng kiểm tra trọng lực, không ngừng biến hóa phương hướng và góc độ đào bới, bất cứ một sơ sẩy nào cũng có thể làm cho công sức trở nên vô ích. Vốn kế hoạch hai ngày là có thể hoàn thành công tác đào bới, giờ đến tận buổi chiều ngày thứ ba vẫn không thể hoàn thành.

Hiện giờ họ đã bị chôn suốt năm ngày rưỡi, đã liên tục hai ngày rưỡi không có cái gì ăn, mới đầu còn ở trong phạm vi có thể thừa nhận được, nhưng thể lực hai người đã xói mòn càng ngày càng nghiêm trọng, nhất là sa mạc khô khốc thiếu nước, mỗi phút mỗi giây đều là dày vò.

Ngay khi Thiện Minh khát đến môi khô nứt chảy máu, thần trí có chút không tỉnh táo, đột nhiên bờ môi của hắn đụng vào một ống hút bằng nhựa, hắn gần như không kịp nghĩ gì liền hút một ngụm. Chất lỏng lạnh lẽo chảy vào yết hầu sắp nổ tung của hắn, đó quả thực là quỳnh tương ngọc lộ ngọt lành nhất trên thế giới này!

Thiện Minh vô ý thức hút hai ngụm lớn, cho đến khi hút mãi không còn ra được một chút chất lỏng nào, hắn mới chậm rãi mở mắt, nhìn thấy ống hút kia là vươn từ trong áo gilê chống đạn hai lớp của Thẩm Trường Trạch đến. Hắn mê mang nhìn Thẩm Trường Trạch, không phải hai người đã ăn uống hết những gì còn lại rồi sao.

Thẩm Trường Trạch dùng ngón cái lau đi giọt nước đọng nơi khóe môi hắn, sau đó đặt lên đầu lưỡi liếm, “Còn có thể chống đỡ hai ngày chứ?”

Thiện Minh kinh ngạc nói, “Mi…… Mi không uống?”

Ba ngày nay đến một ngụm nước Thẩm Trường Trạch cũng không uống, lại để lại hai ngụm nước quý giá này cho hắn.

Thẩm Trường Trạch khàn giọng nói: “Không có việc gì, con còn trụ được, con sợ ba chống đỡ không nổi.”

Thiện Minh muốn mắng người, nhưng hé miệng lại nói không nên lời, hắn vươn tới dùng đầu lưỡi ướt át liếm đôi môi khô khốc của Thẩm Trường Trạch, thấp giọng nói: “Mi đúng là đồ ngu, vài ngày như vậy đã là gì, mi chịu đựng được thì ta cũng chịu đựng được.”

Thẩm Trường Trạch hôn lại hắn một cái, nhẹ giọng nói: “Ba chịu đựng được con mới chịu đựng được.”

Thiện Minh cảm thấy cơn tuyệt vọng khô rát trong ***g ngực bị áp chế đi không ít, thay thế vào đó là tình cảm nồng nàn đầy ắp của Thẩm Trường Trạch. Vì sao trên thế giới này lại có người đối với hắn như vậy? Hắn là một gã lính đánh thuê không nhà, chưa từng có quá khứ và tương lai, hắn không phải người tốt, sống hay chết đều hẳn là lặng yên không một tiếng động, hắn đã làm gì mà lại có người đối tốt với hắn như vậy.

Thiện Minh vuốt mặt y, không nói gì nhìn y, lần đầu sinh ra dục vọng sống sót mãnh liệt như thế. Hắn véo hai má Thẩm Trường Trạch, “Chúng ta đều phải chống đỡ, đi ra ngoài…… việc đầu tiên là phải ăn uống no đủ một trận.”

Thẩm Trường Trạch cười nói: “Đi ra ngoài làm sao chúng ta còn sức mà ăn uống được, nếu mà có thì…… con muốn tắm sạch cho cả hai ta, nằm trên một cái giường mềm mại thơm ngào ngạt làm tình với ba.”

Thiện Minh nhếch miệng cười, cười đến da mặt đều đau.

Sau ba ngày rưỡi đào bới, tất cả mọi người hao hết tinh lực, không ngủ liên tục làm việc. Sau khi trải qua hai lần lún nguy hiểm với quy mô nhỏ, cuối cùng họ cũng đào được một lối vào thông suốt xuống đống đổ nát, Thẩm Trường Trạch và Thiện Minh hai người đều được kéo ra thật cẩn thận. Hiện tại ý thức của họ đều tỉnh táo, tuy rằng thể lực tiêu hao gần như tới cực hạn nhưng vẫn như cũ kiên trì tự mình đi vào phòng chữa bệnh được dựng lên tạm thời.

Thẩm Trường Trạch quả thật vẫn còn giữ được năng lực hành động nhất định, Thiện Minh thì đơn giản là chán ghét nằm trên cáng, hắn cảm thấy chỉ có ai gãy tay gãy chân mới cần nằm trên cáng.

Hắn ngồi trên giường trong phòng bệnh, nhìn Pearl đứng bên cạnh hắn, nắm chặt tay nàng, “Em còn sống, quá tốt.”

Pearl đau lòng sờ mặt hắn, “Nằm xuống, Thiện, nhìn anh không ổn chút nào.”

“Jorhor đâu? Cali đâu? Còn có cái gã…… Ngốc Ưng, bọn họ thế nào rồi?”

Vẻ mặt Houshar rất nghiêm túc, “Việc này, chờ mày tỉnh lại rồi hỏi đi.”

“Bây giờ tôi muốn biết! Nhiệm vụ thế nào, có bắt được Thẩm Diệu không, những người bị thương……” Cánh tay truyền đến một trận đau đớn nho nhỏ, ngay sau đó choáng váng đánh úp tới, Pearl tiêm một mũi thuốc an thần vào tay hắn, hắn phẫn nộ nhìn Pearl một cái, sau đó mê man.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play