Trần Thái Nhất nằm mơ cũng không có nghĩ đến, quyền pháp của Nghiêm Nguyên Nghi lại tinh thuần tới trình độ như vậy, lấy tay làm đao, đao đao như thiên mã hành không, không thấy vết tích, hơn nữa mang theo kình lực như răng cưa, liên tục có thủ đao chém tới, còn chưa đụng tới trên người, các lỗ chân lông của Trần Thái Nhất đã cảm giác được sự đau đớn nóng rát như có dao kim loại cắt qua.
Loại quyền thuật lấy tay làm đại đao này, có thể nói là hoàn toàn đem loại phương pháp sát nhân trên chiến trường cổ đại, Xuân Thu đao pháp, Thanh Long Yển Nguyệt Đao lạnh lùng hoàn toàn thể hiện ra.
Cương liệt trầm trọng, lại như cắt cả kim loại, bất luận phòng ngự chống đỡ gì, cũng không có hiệu quả, duy nhất có thể làm là né tránh.
Trần Thái Nhất lúc đầu còn không tin, lấy Liên Hoàn Pháo Thái Cực quyền đón đỡ ba đao của Nghiêm Nguyên Nghi, kết quả tay áo toàn bộ rách nát, giống như bị cắt vụn vậy, may mà vận dụng thủ pháp mượn lực rất nhanh, bằng không ngay cả da cùng huyết quản đều bị cắt phá.
Trần Thái Nhất lúc này mới biết, công phu trên tay của Nghiêm Nguyên Nghi, đã tới cảnh giới cao nhất của Bát Quái chưởng rồi, đã tới bước lưỡi trâu cuốn cây cỏ mà không bị thương rồi.
Rơi vào đường cùng, hắn chỉ có thể tận lực thi triển thân pháp như Quỷ ảnh tử của mình, né trái hiện phải, tránh trước vòng sau, làm cho thủ đao của Nghiêm Nguyên Nghi thất bại, né tránh xong thì mới phản kích.
Thế nhưng Nghiêm Nguyên Nghi tựa hồ không hề cho hắn cơ hội này, mà là dùng một tiếng trống làm tinh thần hăng hái, chính bổ, phản chém, trái xông, phải xé, trước móc, sau đập, liên hoàn chém giết, đao sau nhanh hơn đao trước, thân pháp dần dần rộng mở, bộ bộ sinh liên, sau khi chạy hơn trăm bước, đã có thể cùng Trần Thái Nhất ngang bằng, hai người một chạy một đuổi, thủ đao của Nghiêm Nguyên Nghi liên tục xẹt qua trên người hắn vô cùng hung hiểm, mọi người xem đều thấy nguy hiểm không gì sánh được.
"Nữ nhân này khí lực sao lại dài như thế, công kích lâu như vậy, một hơi thở cũng không đổi, cũng không ngừng tấn công?"
Trần Thái Nhất liên tục né tránh trên trăm bước, đã vượt ra sức chịu đựng của thân thể, khí cũng đã không thở nổi một hơi, trong đầu đã khổ không nói nổi.
Hắn đã cảm giác được, khí tức trong cơ thể mình kinh qua vận động kịch liệt, đã như khí cầu thổi tới bước muốn nổ tung rồi. Đến mức lợi hại, cần phải thở một hơi mới có thể khôi phục lại.
Thế nhưng hắn hiện tại không thể lấy hơi, bởi vì một khi dừng lại để thở, thân thể sẽ khựng ra một chút, kết quả này cũng không cần nói, sẽ trực tiếp bị thủ đao của Nghiêm Nguyên Nghi chém thành trọng thương, thậm chí bị đánh chết.
Nếu như là cùng người khác chiến đấu, hắn còn có thể cậy vào thân pháp mà lấy hơi, thế nhưng Nghiêm Nguyên Nghi hiện tại đuổi rất sát, phía sau chỉ nghe thấy thanh âm phá vỡ không khí của thủ đao truy sát, con mắt cũng không dám nhìn một cái, dưới loại tình huống này, thời gian suy nghĩ còn không có, đừng nói là lấy hơi.
Trần Thái Nhất biết, cứ tiếp tục như vậy, mình bị đánh bại chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Đột nhiên trong lúc đó, hắn quyết ý, đột nhiên xoay người lại đánh ra một chiêu "Thiết Quyển Thủ". Tay phải như cầm dây cương mạnh mẽ chấn động, vẽ ra một vòng tròn, hướng về ở giữa mà co lại, hóa thành thế nắm bắt, chộp lên trên thủ đao của Nghiêm Nguyên Nghi.
Phập!
Máu tươi bắn ra, huyết quản vỡ tan!
Thủ đao của Nghiêm Nguyên Nghi cũng không phải chuyện đùa, đao như răng cưa nghiến tới, cho dù là lấy một tấm thép đỡ lấy, cũng bị xé ra một rãnh dài, cành đừng nói là cánh tay con người.
Bất quá Trần Thái Nhất là muốn hi sinh một cánh tay của mình, đổi lấy thời gian lấy hơi! Bạn đang đọc chuyện tại
TruyệnFULL.vnQuả nhiên, lần này tuy rằng huyết quản vỡ tan, thế nhưng đã chặn được đao thế của Nghiêm Nguyên Nghi, Trần Thái Nhất trong nháy mắt đã thở ra hít vào một hơi, đổi một ngụm khí mới. Tinh thần toàn thân chấn động, thật giống như là một người sắp chết đuối lại có thể trồi lên mặt nước mà hô hấp, toàn thân trở nên lực lượng sung mãn.
Trần Thái Nhất lần này hi sinh cánh tay, đổi lấy một cơ hội khó khăn bằng trời này, đương nhiên sẽ không chịu buông tha, tay trái co vào phía trong, giống như rắn vào hang, sau khi súc thế, thì một quyền mãnh liệt bùng nổ ra, người như như một gốc cây bám chặt xuống dưới đất, đánh ra lực lượng toàn thân, chính là "Tiễn Bộ Tài Chùy" bình thường nhất nhưng có lực lượng hung mãnh nhất trong Thái Cực quyền.
Một chùy này đánh ra, có thể nói là khai sơn phá thạch, thành bại là ở lúc này.
Một chùy xuất ra, gió mạnh bùng nổ, mọi người ở trong sân chỉ cảm thấy giữa sân ầm ầm vang dội, giống như là một quả bom không khí nổ tung vậy, Nghiêm Nguyên Nghi y phục bỗng nhiên tung bay về phía sau, cả người hình như bị sức nổ đánh bay lên vậy.
Uy thế một chùy này của Trần Thái Nhất này, là đem toàn bộ sinh mạng xuất ra, uy lực của nó có thể thấy được.
Nghiêm Nguyên Nghi dưới một chùy này, thân thể cấp tốc lui về phía sau, giống như ép sát trên nắm tay mà bay đi, ngăn không cho quyền của Trần Thái Nhất đánh trúng thân thể, hai người thủy chung cách xa nhau một đường tơ mà mắt thường phân chia không rõ được.
Một xông tới một lùi lại, ba giây đồng hồ qua đi, Trần Thái Nhất nhuệ khí đã giảm.
Nghiêm Nguyên Nghi dừng thân thể lại, một chưởng ép xuống, chính là "Cái Ma Bàn" trong Bát Quái chưởng.
Một chưởng này, tay như máy ép, trực tiếp ép lên trên một chùy của Trần Thái Nhất, ép cho Trần Thái Nhất toàn thân mất đi cân đối, bước chân bước về phía trước bất ổn.
Nghiêm Nguyên Nghi nắm này cơ hội, tay lại lật lên, nắm lấy chùy của đối phương, trái phải lay động, phá đi trọng tâm của Trần Thái Nhất, trong lúc bước chân của hắn nghiêng lệch đi, thì đột nhiên rung lên.
Rầm!
Trần Thái Nhất cả người bị đẩy bay lên không trung, liên tục trở mình lăn lộn mấy vòng, ngã xuống mặt đất, phải tới ba phút sau mới đứng lên được, ôm lấy cánh tay bị thương, hét lên một tiếng thê lương rồi bước nhanh ra khỏi sân, theo lối ra vào mà tiêu thất không còn thấy bóng dáng.
Rất hiển nhiên, lần này hắn bại thật thê thảm.
Thấy Trần Thái Nhất sau khi thụ thương, hét dài mà đi, Ngô Khổng Huyền đang nhìn lên trên dài phát ra một tiếng thở dài, mà Nhạc Bằng thì đang nhìn chằm chằm vào Nghiêm Nguyên Nghi, nhãn thần sắc bén, tựa hồ muốn xông tới, cùng Nghiêm Nguyên Nghi phân cao thấp.
Bất quá hiện tại chưa đến phiên hắn, hắn tự nhiên cũng là không tiện xuống sân. Lần trước tại Nam Dương Đường môn, Nhạc Bằng cùng Nghiêm Nguyên Nghi giao thủ một chút, cảm thấy đối phương khó xơi, vì vậy thối lui ra xa, nhưng ở trong tay Vương Siêu đã ăn phải quả đắng. Lần trải qua đó tuyệt đối không phải là chuyện quang vinh gì, bất quá hiện tại công phu Khô Thiền của Nhạc Bằng đã đại thành, ở sâu trong nội tâm đương nhiên có ý nghĩ muốn đòi lại món nợ.
Lúc này, người được tuyển chọn của đại hội võ đạo đã bớt đi một, chỉ còn lại mười bảy người, mà cao thủ Đan Đạo chỉ còn lại có sáu người.
Đại hội võ đạo vẫn tiếp tục được tiến hành.
Trên màn hình lớn của máy tính hiển hiện ra tên người.
Triệu Tinh Long.
Sharman.
Sharman là một vị nguyên lão của giới quyền Thái, cùng với Napong đã chết ở trong tay Khâu Vĩ Minh là như nhau. Làn da toàn thân đen đúa, lại có chút sáng bóng như da trâu, nhìn không thấy một vết sức sẹo nào, con mắt cũng sáng lóng lánh như tuyết, tinh khí thần mười phần.
Mà Triệu Tinh Long, toàn thân tinh lực bức người, mới lên đài đã cởi áo, vận khí xé làm đôi, toàn thân như sắt thép, như mặc một lớp thép bên ngoài.
Hai người ngôn ngữ của nhau không thông, nên lên sân cũng không nói gì với nhau, đều tự vận khí điều chỉnh thân thể.
Đợi tiếng chuông vang lên, Triệu Tinh Long không nói hai lời, một chiêu Phi Quải Trường Quyền, đánh thẳng tới, lực lượng vừa xa vừa dài. Cự ly cách nhau bốn năm bước đã trực tiếp ảnh hưởng tới mặt của ông lão Sharman, quả thực đã hoàn toàn vượt qua cự ly đả kích hữu hiệu bình thường khi luận võ.
Đây là Thông Tụ quyền trong Phách Quải Trường Quyền, phối hợp bộ pháp, chuyên môn để đánh xa đánh dài.
Ông lão Sharman này tựa hồ cũng sớm đã có chuẩn bị, một khửu tay phong bế lại, lướt người tiến lên, "Thần Hầu Hiến Bảo" trong quyền Thái. Đầu gối xốc thẳng lên, đâm vào hạ bộ của Triệu Tinh Long.
Triệu Tinh Long phản ứng mẫn tiệp, kinh nghiệm ứng đối phong phú, cũng sẽ không để cho phản kích như thế, dùng "Chỉ Đang Thủ" phong tỏa đầu gối ở hạ bộ, xoay chuyển eo lưng xuất thủ, tay như roi thép, quất thẳng vào giữa.
Phách Quải quyền, lực lượng hùng mạnh!
"Quyền pháp của Triệu Tinh Long, thực sự đã thoát thai hoán cốt" Vương Siêu vừa nhìn một chiêu này của Triệu Tinh Long lực lượng hùng mạnh, thật có khí thế cắt đoạn Giang Hà, liền biết hắn so với trước đây đã lợi hại gấp mười.
Đối mặt này một chiêu, Sharman tựa hồ có chút tuổi già sức yếu, không dám đón đỡ mà lập tức lui về phía sau.
Thế nhưng Triệu Tinh Long lại không có truy kích, mà vẫn đứng im tại chỗ. Chờ Sharman lui về phía sau cố định, hắn mới một quyền oanh kích tới.
"Rất hay. Tinh Long đã tránh né qua một chiêu số dụ địch" Hoắc Linh Nhi nói.
Mới vừa rồi Sharman lui về phía sau, đích thực là một chiêu dụ địch. Thế nhưng Triệu Tinh Long nhìn rõ mọi việc, cũng không có trúng kế, bộ dáng rất trầm ổn.
Đây là ăn ở chỗ đối phương thực sự là tuổi già sức yếu, không thể đánh lâu dài.
Quả nhiên, chiến đấu cũng không có gì phải lo lắng.
Triệu Tinh Long lấp ổn mà đánh, giao thủ ba hiệp, Sharman đột nhiên phát kình mãnh công, hai cánh tay, cùi chỏ, đầu gối, ống chân trên dưới bay lượn, như thiết côn mà loạn đả.
Thế nhưng Triệu Tinh Long vẫn không chút lay động, không hề lấy bạo chế bạo, tình nguyện buông tha thượng phong, ở thế hạ phong mà phòng thủ, cũng muốn đứng ở vị trí bất bại.
Sau hơn ba mươi hiệp, dấu hiệu thể lực đã chống đỡ hết nổi của Sharman đã hiện ra, Triệu Tinh Long lập tức phát động mãnh công, xuất thủ Liên Hoàn Phách Quải, sau khi liên tiếp hơn mười quyền, đột nhiên tung ra một cước "Hoàng Cẩu Tát Niệu".
Phành! Sharman trực tiếp bị đánh bay đi, rơi trên mặt đất, từng ngụm từng ngụm thổ huyết.
Quyền sư người Hoa, lại thắng một trận, lại thêm một hy vọng trong vòng đấu loại.
Đại hội võ đạo chỉ còn lại có mười sáu người, nhân số càng ngày càng ít, thế nhưng người xem bên ngoài, lại càng ngày tới càng nhiều.
Triệu Tinh Long qua đi, trên màn hình máy tính xuất hiện tên của Chu Hồng trí cùng Lôi Nhĩ của Nhu thuật Brazil.
Chu Hồng trí cùng Lôi Nhĩ này đều là hai người già, đều là võ thuật tông sư, thế nhưng tới thời điểm hiện tại, cơ hội bỏ qua của hai người đã dùng hết, không còn có đường lui, hiện tại hoặc là đánh tiếp, hoặc là rút lui, mất đi toàn bộ tư cách.
Thế nhưng đến lúc này, không ai không muốn đánh cuộc một chuyến. Nhất là khi thực lực cũng không chênh lệch nhau mấy.
Do đó hai ông lão không hẹn mà cùng đứng lên, đi ra sân, quyết tâm tử đấu.
Hai ông lão đều tựa hồ biết phải tiết kiệm tinh lực, tới tình trạng như bọn họ, qua mọi tang thương, ngôn ngữ đấu khẩu cũng không cần dùng, lúc này đây hai người đều nhìn nhau, lẳng lặng dưỡng thần.
Tiếng chuông vừa vang lên, hai người cũng không nóng lòng động thủ, mà là phi thường cẩn thận đi vòng vờn nhau, tìm kiếm kẽ hở.
Đi được mấy vòng, Chu Hồng Trí ánh mắt khẽ động, bộ pháp lộ ra kẽ hở, Lôi Nhĩ lập tức đoạt thân tiến đến, đã bắt lấy y phục, dưới chân xông tới, dùng Phản Chiết Thối Cốt của kỹ thuật Nhu thuật.
Chu Hồng trí tựa hồ đã sớm dự tính tới chiêu này, thân thể nhoáng lên, đã dùng Triêm Y Điệt (vắt nước trên áo, ý nói hất thứ bám trên áo đi), muốn đem Lôi Nhĩ hất đi.
Thế nhưng Lôi Nhĩ nhu thuật nhiều năm, hạ bàn cực vững vàng, nắm y phục, tựa như đã dính vào trên người Chu Hồng Trí, hất thế nào cũng không đi.
Đột nhiên!
Y phục của Chu Hồng Trí vô duyên vô cớ vuột ra, thật giống như là rắn lột da, kim thiền thoát xác. Lôi Nhĩ đang nắm lấy y phục, đã bật ra ngoài.
Triêm y điệt, cởi áo thoát thân. Đây là hai tuyệt chiêu quyền pháp chuyên đối phó nhu thuật.
Lôi Nhĩ lần này đã mất đi trọng tâm, Chu Hồng Trí không buông tha, đột nhiên đá ra Thập tam liên hoàn quải tử mã.
Bang bang bang bang! Cước nào cũng đều trúng trên người Lôi Nhĩ.
Chờ mười ba cước toàn bộ đá ra, Lôi Nhĩ đã hoàn toàn té trên mặt đất, hô hấp không còn, đã đoạn khí.