Trận chiến đấu này của võ thuật đại tông sư của thế giới Ả Rập cùng đại thích khách Cơ Đốc Giáo Thần Phụ diễn ra vô cùng kinh điển, đồng thời thời gian diễn ra cũng vô cùng ngắn.
Đại tông sư võ thuật Ả Rập Huobo hoàn toàn thể hiện ra thực lực chân chính của mình, chính là võ học Ả Rập cổ lão hấp dẫn mà quỷ dị. Làm cho trong nội tâm rất nhiều người ở đây cảm thấy rùng mình.
Đồng thời, sau khi Huobo đánh gục đối thủ, lại còn hướng về nơi các võ giả phương Tây mà gọi lên bốn chữ "Áo cổ tư đô" ( Augustus), khiến cho ánh mắt của rất nhiều người ở đây hướng tới vị thần phụ ở trung ương.
Lúc này những cao thủ kia mới phát hiện ra một người mặc Thần Phụ bào màu bạch kim, là một Thần Phụ của nền văn minh Cơ Đốc đầu đang cúi thật sâu xuống.
Chỉ cần là cao thủ đều có thể cảm giác được, vị nam tử mặc Thần Phụ bào màu bạch kim được gọi là Augustus tuyệt đối không phải là một cao thủ bình thường.
" Người này thâm trầm như ngục............" Vương Siêu cũng đưa mắt phóng tới đó. SAu khi ánh mắt hắn bắn tới, liền dùng bốn chữ để đánh giá ' thâm trầm như ngục'.
" Không thể tưởng được, trong Cơ Đốc Giáo cũng có võ học thượng thừa, và kỹ thuật giết người thượng thừa. Mặc dù ta học tập võ công nhiều năm, vẫn cho là những người Cơ Đốc Giáo kia chỉ biết truyền bá giáo lý của Thượng Đế.. v.v.v.. Tuy trong tiểu thuyết có ghi lại một số người của giáo đình có sức chiến đấu rất cường đại, nhưng mà trong thực tế, ta lại chưa bao giờ nhìn thấy giáo đình sử dụng vũ lực". Hoắc Linh Nhi cất giọng nói.
Lần này coi như là đã phá vỡ tầm nhận thức của nàng.
Trong một vài tiểu thuyết, nói về giáo đình Cơ Đốc Giáo vô cùng kỳ diệu. Bên trong cao thủ như mây. Nhưng trong hiện thực, bên trong giáo đình lại không hề có cao thủ. Cũng không có bất cứ võ thuật gia nào xuất hiện. Nhưng mà lúc này vào thời điểm mấu chốt diễn ra đại hội võ đạo, lại bỗng nhiên xuất hiện vài người.
"Thời Trung cổ Thời Trung cổ. Mười lần đông chinh, kỵ sĩ của Thiên Chúa giáo có vũ kỹ vô cùng lợi hại. Nhưng tới bây giờ đã không còn cái gọi là kỵ sĩ nữa. Nhưng là một tôn giáo thì không có khả năng không có hệ thống vũ lực của mình. Chỉ là hệ thống vũ lực của bọn họ không giống với quân đội. Cũng không giống với giới võ thuật, mà cũng không xuất hiện trước mặt chúng ta. Nhưng mà ta hiểu rất rõ. Hằng năm giáo đình đều có một nhóm người tiến vào hệ thống các quốc gia chống khủng bố. Cùng với tổ chức đạo Hồi âm thầm tiến hành giao phong. Cho nên đối với thực chiến bọn họ cũng không hề thiếu hụt. Hơn nữa không phải là có một lần bọn họ cũng đã mời võ tăng Thiếu Lâm đi làm giáo luyện hay sao?" Nghiêm Nguyên Nghi cất lời nói tiếp.
"Cho nên nếu các ngươi nhìn thấy những vị thần phụ kia đánh ra quyền thuật chính tông của thiếu lâm thì cũng không nên kinh ngạc".
Thì ra trước đây ít năm. Có một lần, một cơ cấu Thiên Chúa giáo Thiên Chúa giáo không biết có phải là đột nhiên thần kinh lên hay không mà sau khi quan sát võ tăng Thiếu Lâm của Trung Quốc biểu diễn võ thuật. Lại mời võ tăng Thiếu Lâm làm giáo sư đi tới đại học chuyên môn nghiên cứu thần học, để dạy võ thuật. Tin tức này trong thời gian đó đã gây ra một chấn động không nhỏ.
Nghiêm Nguyên Nghi nói những lời này là để cho những người Hoa ở đây biết rằng. Đừng tưởng rằng những Thần Phụ Cơ Đốc Giáo kia không có vũ lực. Thật ra bên trong có một nhóm người có thực lực, có kinh nghiệm thực chiến. Đối với võ thuật trên toàn thế giới cũng nghiên cứu rất sâu.
Dù sao giờ đây tin tức lan nhanh, điều gì cũng cũng khó có thể giữ bí mật mãi.
Trận chiến đấu này, làm lộ thực lực của giới võ thuật tín đồ đạo Hồi, cũng lộ ra thực lực mà các đấu gia Châu Âu đang che dấu. Làm cho trong nội tâm của võ thuật gia của người Hoa âm thầm cảnh giác.
Trên màn hình lớn, lại nhanh chóng lóe lên.
Trận chiến thứ ba là của một quyền thủ Quyền Thái cùng một cao thủ hiệp hội yô-ga giao thủ. Sau khi đánh nhau vài hiệp, tay Quyền Thái kia dùng đầu gối đụng nát xương đùi của cao thủ yô-ga, kết thúc trận đấy. Trận đấu này diễn ra không tới thời gian ba phút.
Trận đấu thứ tư là của võ thuật gia người Hoa.
Trên màn hình lớn hiện ra tên của người sẽ đánh trong trận thứ tư là Trương Thiếu Cương, người còn lại là một người Nga không có danh tiếng gì: Kozlov.
Trương Thiếu Cương cũng không phải là quyền sư của xã đoàn người Hoa hải ngoại, mà xuất thân từ chính quy, là học sinh của Bắc quyền, hơn nữa đã từng đạt quán quân trong trận đấu võ thuật toàn quốc. Đương nhiên, cũng không phải là thi đấu lôi đài, mà là do nhận xét cho điểm về thi đấu lộ số võ thuật.
Nhưng mà không hề nghi ngờ, Trương Thiếu Cương này cũng có bản lĩnh, cũng là một kẻ chăm chỉ khổ luyện.
Vương Siêu cũng từng xem qua tên của người này, là ở trong văn phòng của Liêu Tuấn Hoa, cũng đã từng nắm trong danh sách tuyển thủ hạt giống cho đại hội võ đạo được người ta đề cử.
Nhưng mà khi Trương Thiếu Cương đi đến trung tâm sân thi đấu, đối mặt cùng với người Nga tên là Kozlov, Vương Siêu lập tức nhắm hai mắt của mình lại.
Bởi vì trong mắt hắn. Thắng bại đã phân. Sinh tử đã định.
Trương Thiếu Cương là một người tuổi còn trẻ, chừng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi. Thân thể thon dài cường tráng, trầm ổn như Ngưu( trâu >"<). Nhìn qua cũng biết là một cao thủ. Nhưng mà Kozlov đối diện với hắn, con mắt có màu xanh, trên nét mặt lại không có chút biểu tình nào của con người. Chỉ cần liếc qua người này, cũng có thể cảm thấy rằng hắn rất giống một con gấu Bắc Cực với lực lượng tàn bạo, có sự nhanh nhẹn của loài sói, con mắt của chim Ưng, đồng thời có sự giảo hoạt của hồ ly.
Tóm lại, người Nga không chút có danh tiếng gì này phảng phất như là tổng hợp gien sự hung tàn của các loài dã thú trên thế giới.
Vừa đứng trước mặt đã làm cho người ta có cảm giác như là yêu ma vậy. Cho nên, khi Kozlov mặt đối mặt đứng trước Trương Thiếu Cương, thân thể của Trương Thiếu Cương không tự chủ được được mà run rẩy, sau đó điều chỉnh hô hấp một một đoạn thời gian rất dài mới có thể ổn định lại được.
Nhưng mà vừa ổn định được lại thì tiếng chuông vô tình đã vang lên.
Chiến đấu bắt đầu rồi.
Trương Thiếu Cương dữ dội rống một tiếng, tiên phát chế nhân, giành quyền xuất thủ trước, tiến lên đánh một quyền về phía khuôn mặt của Kozlov. Một quyền này đánh ra vang lên những tiếng phá không dữ dội, giống như pháo nổ, có thể thấy tốc độ cùng lực lượng rất mạnh.
Nhưng mà Kozlov tùy ý quay đầu, trong ánh mắt lập lòe chiếu ra những tia tàn nhẫn, không biết tại sao ánh mắt nhìn chằm chằm của Trương Thiếu Cương dường như bị ánh mắt của đối phương dọa cho sợ hãi. Thân thể thoáng run rẩy. Kết quả bị thủ đao của Kozlov nhẹ nhàng cắm lên động mạch cổ, "Bịch!" một tiếng sau đó thì Trương Thiếu Cương té trên mặt đất.
Sau khi Kozlov dùng thủ đao chém về phía đối thủ của mình, nhưng mà cũng không ngừng lại, một cước dẫm lên thân thể đối phương, vừa vặn đạp trúng phổi của Trương Thiếu Cương, tiếng nổ vang lên như tiếng bóng hơi.
Phổi bị dẫm nổ.
Người đã chết.
Gọn gàng tới đáng sợ.
Trong đại hội võ đạo, người Hoa đầu tiên đã tử vong, chết trong tay một người Nga.
Đội võ thuật khổng lồ của quốc nội lập tức xôn xao, trong đó có mấy người phát ra tiếng gầm rú phẫn nộ, rất nhiều thanh niên của đội võ thuật đều vọt xuống dưới, bầu không khí tràn đầy nhiệt huyết.
Nhưng mà Vương Siêu đối với điều này không có nhíu mày. Bởi vì tình huống như vậy thật sự quá bình thường. Đội võ thuật của Liêu Tuấn Hoa nhân số rất nhiều. Nhưng đại đa số đều chỉ có lực lượng, kỹ xảo. Mà không có trải qua thực chiến. Bình thường chỉ diễn luyện các động tác võ thuật, thi đấu biểu diễn. Mặc dù thành thạo, nhưng gặp phải trận chiến sinh tử như đại hội võ đạo lần này thì lại chưa đủ.
Võ thuật thì cần phải thực chiến, nhất định phải giết người nhìn thấy máu. Đoàn thể võ thuật của quốc nội làm gì giết người bao giờ? xem tại TruyenFull.vn
Không giết người thì kết quả là bị người giết.
Huống chi, trong đoàn đội của Liêu Tuấn Hoa, có một số là vì tham lam, là vì số tiền thưởng khổng lồ của đại hội lần này mà tham gia vào.
Người như vậy, ở trong đại hội này làm sao có thể sinh tồn?
Tiếp theo, trận thứu năm, thứ sáu, thứ bảy rồi đến hai mươi chín trận đấu diễn ra, cũng đã chứng minh được điều này.
Trước khi trời rạng sáng, tổng cộng đã diễn ra hai mươi chín trận dấu, song phương chiến đấu thì có người Ả Rập, có người Hoa Kỳ, có người Châu Âu, có quyền thủ Thái, có người Ấn Độ của hiệp hội yô-ga, có người da đen, đương nhiên cũng có người Hoa.
Hai mươi chín trận đấu này, đối với giới võ thuật người Hoa mà nói, thật sự là vô cùng nhân ý.
Trong đó võ thuật gia người Hoa thua đến hơn một nửa. Trong đó có ba người bị chết, ba người bị thương, một người cả đời tàn phế, hai người bị chấn thương sọ não. Người Hoa thua cuộc đều là thành viên trong tổ chức đoàn thể võ thuật quốc nội do Liêu Tuấn Hoa cầm đầu.
Đương nhiên, những võ thuật gia người Hoa này, cũng không phải là nhân vật có trình độ cao, mà đều là những cao thủ bình thường. Từ góc độ này mà nhận xét thì ở trình độ chiến đấu kịch liệt, ngoại trừ những cao thủ đứng đầu, thì những người Hoa ở tầng dưới của Vân Hiên Các, so với những đấu gia của của phương Tây, khó tránh khỏi có điểm chênh lệch.
Hai mươi chín trận đấu này diễn ra liên tục cho đến khi sắc trời đã sáng trưng.
Trận đấu thứ ba mươi, là trận chiến cuối cùng của sáng sớm.
Ba mươi trận chiến đấu chấm dứt, là thời gian dùng bữa sáng.
Mọi người ở đây đều có một giờ ăn điểm tâm, sau đó có một giờ thời gian để nghỉ ngơi. Hai giờ sau, chiến đấu lại tiếp tục diễn ra.
Cho nên nói, một tháng diễn ra đại hội võ ạo này, phải nói là rất gian khổ, tuyệt đối không giống với những đại hội thể thao bình thường. Đương nhiê, người ở nơi này đều là cao thủ. Nếu như không thể chịu đựng nổi, vậy thì ngay cả tư cách tham gia cũng không có.
Đám người kia không phải là vận động viên, đại hội võ đạo cũng không giống với Olympic.
Nhưng mà đối với sự sắp xếp thời gian eo hẹp như vậy, các cao thủ ở đây đều không mất đi nghị lực. Những cao thủ tham gia đại hội võ đạo lần này đều có tính cách vô cùng kiên định, giết chóc quyết đoán, hạng người cứng cỏi có sức nhẫn nại siêu cường. Đương nhiên chút sức ép nhỏ nhoi này không có ý nghĩa gì đối với họ cả.
Trong đó có một số là cao thủ lính đánh thuê, đã từng không ăn không uống mà sống trong rừng vài ngày. Giờ đây hoàn cảnh của đại hội võ đạo, đối với bọn họ mà nói, không thua gì thiên đường.
Trận chiến đấu cuối cùng trước khi đến giờ nghỉ ngơi, con mắt của mọi người đều nhìn chằm chằm về phía màn hình lớn.
Trên màn hình lớn của máy tính những cái tên lập lòe màu sắc sặc sỡ như trước, nhưng mà lúc này ở trong ánh mắt của mọi người, nhưng cái tên đang nhấp nháy này được bao phủ bởi một tầng huyết quang dày đặc.
Có người ngẫu nhiên thấy được tên của mình thoáng hiện trong đó, lập tức khiếp sợ hồi hồi.
Không có gì kỳ lạ, hai mươi trận chiến vừa xảy ra thật sự là quá thảm thiết, tỷ lệ thương vong và tử vong đều rất cao, hai mươi chín trận chiến vừa rồi, trên cơ bản mội một lần diễn ra thì để có một kẻ tử vong hoặc trọng thương. Căn bản là không có trận nào diễn ra mà không ai bị tổn hao chút nào.
Giờ đây trận chiến thứ ba mươi, năm sáu ngàn người ở đâu, thậm chí có đến chín phần mười không hi vọng tới lượt mình lên đài.
Gần như là người nào cũng muốn ăn bữa sáng cuối cùng của đời người.
Không ai muốn vào thời điểm này ngay cả bữa sáng cũng không kịp ăn, phải chém giết cùng kẻ khác.
Nhưng mà màn hình quả thật là vô tình, không vì mong muốn của con người mà thay đổi, màn hình chuyển động, cuối cùng ngừng lại, hai cái tên người xuất hiện.
Hoắc Linh Nhi, Đường Môn Trung Quốc.
Thu Thiền, Hồng môn Trung Quốc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT