Lần này người của Vương Siêu có mặt tại nơi đây đều ngồi lẳng lặng, không có người nào phát ra âm thanh. Vô luận là Hoắc Linh Nhi hay là Đàm Văn Đông, và những người khác, đều nhắm mắt lại dưỡng thần, cẩn thận giữ gì toàn bộ tinh thần của mình: Nghe không thấy, không hỏi, không nghĩ, không nhìn.
Đúng lúc này, lại có một nhóm người tiến vào sân.
Người dẫn đầu nhóm người đang tiến vào là Liêu Tuấn Hoa! Lại còn có Lâm Đình Phong, Ngô Tuyền Nam, và mấy người Giang Hải, Lưu Thanh, Triệu Tinh Long, Lạc Tiểu Manh, Vương Hồng Cát, trừ những người này thì còn có ba bốn mươi người ánh mắt sắc bén, khí chất trầm tĩnh, tất cả đều là cao thủ.
Nhóm người này không cần phải nói, chính là đội quân mà thể ủy quốc nội tổ chức tham gia đại hội võ đạo đại biểu cho phía chính phủ. Bạn đang xem truyện được sao chép tại:
TruyenFull.vn chấm c.o.m
Nhân tuyển của đội đại biểu này cũng nhìn thấy đám người Nam Dương Đường Môn của Vương Siêu, nhưng mà bọn họ vừa tiến đến cũng chỉ hơi liếc qua một chút, sau đó lập tức thu hồi ánh mắt của mình, yên lặng ngồi lên vị trí, cũng giống như người của người của Đường môn, nhắm mắt lại giống như ngồi thiền, như đi vào cõi hư vô.
Vốn những người này cùng người của Đường Môn, cũng có rất nhiều võ thuật gia quen biết với nhau. Thậm chí còn có thân thích. Như biểu ca của Đàm Văn Đông là Đàm Tung. Hai người đều là họ hàng của Đàm Thối môn, như Vương Siêu cùng Triệu Tinh Long, cũng quen biết nhau từ rất lâu.
Nhưng mà giờ đây, đều không nói lời nào, cũng không nói chuyện phiếm ôn lại chuyện cũ. Lúc này giống như là không hề quen biết nhau. Loại tình huống này thật là đột ngột. Nhưng cũng là rất hiển nhiên.
Bởi vì ở đây là nơi diễn ra đại hội võ đạo, trước mặt chính là trận quyết đấu cuối cùng, là vũ đài cũng những sinh mệnh. Không có ai lại hao phí tinh thần một cách vô vị, cho dù chỉ là một chút.
Sau khi Đường Môn cùng cao thủ đại biểu cho quốc nội xuất hiện và ngồi vào vị trí. Thì tiếp theo là một đoàn cao thủ khác nối đuôi nhau đi vào, cầm đầu lại là Chu Hồng Trí sư phụ của Liêu Tuấn Hoa, đi cùng lão chính là Tạ Phiên Phiên, phu thê Kỷ Phù Trần, cùng với Thu Thiền. Trừ những người thì còn lại cũng có ước chừng hai mươi đến ba mươi một cao thủ nữa. Hiển nhiên đây chính là cao thủ của Hồng môn tới tham gia đại hội võ đạo.
Những cao thủ của Hồng môn sau khi đi vào dường như là có một loại quy tắc ngầm nào đó, cũng tìm vị trí ngồi xuống, sau đó không hề phát ra âm thanh, mà ngay cả hai thầy trò Chu Hồng Trí cùng Liêu Tuấn Hoa trong lúc này cũng không đến gần nhau.
Sau khi phần đông cao thủ Hồng môn trình diện xong, theo sát là cao thủ của Đại Quyển bang Tất nhiên là do "Phi Thiên Thần Viên"Liễu Viên Phi dẫn đầu, cũng đi cùng hai mươi đến ba mươi vị cao thủ, khi Liễu Viên Phi trình diện thì tay cầm binh khí là một cây gậy so với hắn còn cao hơn một cái đầu, độ lớn ước chừng bằng cánh tay, cây gậy này theo thời gian đã trở nên sáng bóng, thanh âm thanh u, trên mặt còn có thể loáng thoáng nhìn thấy những vết giống như sợ tơ. Hình như là những vết máu chưa khô, nhìn lên dường như thấy được vô số oan hồn quấn quanh bề mặt cây gậy này.
Đây chính là binh khí thành danh của Liễu Viên Phi: Bạch Viên Giáp Cương Côn. Nói là côn, nhưng thật ra là một cây đại bổng, bởi vì so với Tề Mi Côn bình thường thì lớn hơn gấp đôi.
Sau khi Đại Quyển bang đi vào, cũng như trước ngồi vào vị trí, tiếp đó Thanh bang, Hoa Thanh bang, Phúc Thanh bang, Đông Bắc bang...vv.vv.. Sau đó tất cả xã đoàn cao thủ bang hội người Hoa đều nối đuôi nhau đi vào.
Hai, ba giờ sau, Tiết Liên Tín đến từ Đài Loan cũng dẫn theo bọn người Lưu Gia Tuấn trình diện.
Trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ võ thuật gia cùng với bang hội người Hoa trên toàn thế giới cơ hồ đã đến đông đủ. Tổng cộng hơn ngàn người, toàn bộ cao thủ trong giới luyện võ! Đang tản mạn trong sân vận động Olympic này. Tuy nhiên sân vận động Olympic này có tới hơn mười vạn chỗ ngồi, liếc nhìn lại chỉ thấy ghế ngồi rậm rạp chằng chịt, chỉ hơn ngàn người ngồi rải rác trong này, căn bản là cực kỳ khó phát hiện.
Nhưng mà hơn ngàn người này, mỗi người này đều là những võ thuật gia cao minh, trong lúc trầm mặc không khí lặng ngắt như tờ, nhưng lại mang theo áp lực vô cùng nặng nề.
Có thể nói, hơn ngàn người này tất cả đều là đại biểu của võ thuật người Hoa, quần anh hội tụ. Nếu như những võ thuật gia này tất cả đều chết, như vậy nền lịch sử võ thuật ngàn năm của Trung Hoa, cũng chính thức sụp đổ.
"Ồ? Nhịp hô hấp cùng tiếng tim đập thật mãnh liệt, khoảng chừng bốn người như vậy? trong đó có một hơi thở quen thuộc, hẳn là Nhạc Bằng, mà những người khác....." Trong lúc hơn một ngàn võ thuật gia người Hoa ngồi yên lặng, đột nhiên lúc này vài giọng nói thì thầm trò chuyện với nhau, từ cổng sân vận động tiến vào với cước bộ trầm ổn. Một nhóm người vừa đi vừa trò chuyện, từ cồng lớn tiến tới.
Cổng sân vận động vô cùng rộng lớn, cho dù vài trăm người đồng thời đi vào thì vẫn còn rộng rãi, giờ đây rải rác không tới mười người tiến tới, ngược lại có vẻ vô cùng nhỏ bé.
Nhưng mà, mấy người này ở chỗ này tùy ý đi lại nói chuyện với nhau, làm cho người ta có cảm giác lực lượng không kém gì mấy trăm võ thuật gia cùng hội tụ một chỗ. Thậm chí, chỉ có hơn chứ không kém.
Ở đây, chỉ cầm là cao thủ thì đều đưa mắt phóng tới những người này.
Tổng cộng có tam người, ba lão nhân, một cô gái và bốn thanh niên.
Trong đó một lão nhân chính là Nhạc Bằng, vẫn với bộ dáng già nua như trước, hiển nhiên là đem huyết dịch ẩn giấu trong cơ thể, vẫn luyện Khô Thiền như trước. Còn lại hai thanh niên chính là hai người lần đó xuất hiện ở Đường Môn: Trần Tiểu Tuyền, Nhạc Tây Quy.
Hiển nhiên, lúc này tới đây, chính là nhóm người của võ thuật thế gia.
Võ thuật thế gia mặc dù số lượng rất ít, nhưng mà mỗi người đều là tinh anh! Mỗi người đều là cao thủ.
"Khá lắm? Ba cao thủ, bốn người thanh niên chưa nói đến, nhưng hai lão nhân kia xem ra cũng luyện Khô Thiền. Không biết công phu thế nào? Nhưng xem bộ dáng nói chuyện với nhau, tựa hồ cũng không dưới Nhạc Bằng..... Bát Cực Quyền Ngô gia, Thái Cực Quyền Trần gia, Nhạc gia quyền Nhạc gia.... A? Cô bé kia nữa? Thật là lợi hại, thật là lợi hại...."
Liễu Viên Phi trông thấy mấy người đang trò chuyện, ánh mắt thoáng cái trở nên sắc bén, bởi vì hắn đã nhìn ra thân phận của hai lão nhân thuộc võ thuật thế gia kia, thân phận đều không thua kém Nhạc Bằng. Hơn nữa, cô gái kia khí huyết trên người chậm chạp vô cùng, giống như là thủy ngân lưu động, cũng là một thiếu niên cao thủ hiếm có.
Nhưng mà tám cao thủ võ thuật thế gia này, lúc mới bắt đầu còn nhỏ giọng trò chuyện với nhau, nhưng mà khi vừa bước vào sân bãi, đã nhìn thấy hơn một ngàn võ thuật gia yên tĩnh ngồi bất động, toàn thân chấn động, âm thanh nói chuyện với nhau cũng ngừng lại.
Rất hiển nhiên, tuy tám người này đều là cao thủ, nhưng mà với áp lực của hơn một ngàn cao thủ yên lặng trước mặt, cũng cảm thấy áp lực vô cùng lớn.
Sau khi yên lặng. Ba người, sáu con mắt, không hẹn mà cùng nhìn chằm chằm về phía Vương Siêu. Ba người này, chính là với hai lão nhân cùng đi với Nhạc Bằng, một người nữa chính là cô gái kia.
Cô gái này, so sánh thì lớn hơn Hoắc Linh Nhi một chút, so với Thu Thiền lại nhỏ hơn một chút. Trên tay của nàng cũng mang theo một bọc vải xanh rất nặng, dài tới ba thước. Cũng không biết bên trong bọc chứa cái gì, nhưng nặng như vậy nhất định là binh khí.
Cô gái này sau khi nhìn thoáng qua Vương Siêu thì tiếp đó nhanh chóng thu hồi ánh mắt, một lời cũng không nói nữa. Bước nhanh tới một vị trí và ngồi xuống.
Mấy người Nhạc Bằng cũng nhanh chóng ngồi xuống vị trí.
Những người này vừa ngồi xuống không được bao lâu thì ở cửa vào của sân vận động. Tiếng bước chân vang lên ầm ĩ, lúc này một đám người rất đông tiến vào, liếc nhìn qua thì có chừng mấy trăm người.
Đám người kia, làn da mỗi người đều phơ bày ra màu nâu của xứ nhiệt đới, mặc quần áo cũng mỏng manh, không hề dếm xỉa tới thời tiết lạnh lẽo của Bắc Kinh.
Đám người thì, có chừng một nửa ở trên khuỷu tay, trên khuỷu chân, đều có dây thừng cứng rắn quấn quanh. Trong đó có mấy người đầu lĩnh, cơ bắp trên thân thể giống như là tinh thiết: Trơn bóng, cứng rắng. Nhìn qua thì không chút nào kém hơn Nguyễn Hồng Tu năm đó, trong đó có vài người chỉ hơn chứ không hề kém hơn! Hiển nhiên đây là những cao thủ tu luyện Quyền Thái.
Mặt khác, một nửa còn lại thì làn da như hoàng ngọc(hoàng tinh), trên đầu vải trắng quấn quanh, trong tay mang theo loan đao Damacus có vỏ đao rất hoa lệ, chính là hiệp hội cao thủ yô-ga của Ấn Độ.
Trong đó có ba bốn người đầu lĩnh, đang ưỡn ngực đi tới, hai tay dài quá đầu gối chạm tới cẳng chân, nhất là lỗ tai của bọn họ, vành tai thật lớn, muốn rũ xuống bờ vai. Như vậy hẳn là do thường xuyên luyện Đại Thánh Thung, một hình thức rèn luyện công phu nhĩ lực, đây cũng là công phu Thiên Nhĩ trong tu luyện yô-ga.
Vành tay lớn, tay dài quá đầu gối, có dáng vẻ của thánh nhân. Xuất hiện vài người cầm đầu của hiệp hội yô-ga, có thể nói mấy người tu luyện yô-ga thật sự rất nổi tiếng.
Giới Quyền Thái, hiệp hội yô-ga, người của hai đại đảng phái võ thuật cũng tham gia đại hội võ đạo.
Những người này sau khi đi vào, trông thấy hơn một ngàn võ thuật gia người Hoa, trong ánh mắt đều không chút nào khách khí mà phát ra sát ý. Trong không khí tràn ngập một cỗ huyết tinh trắng trợn.
Nhưng mà hai đảng phái võ thuật này cũng không có ý động thủ, mà là đi tới một vị trí khác từng người ngồi xuống.
Sau giới Quyền Thái cùng hiệp hội yô-ga là một nhóm người mặc đạo phục màu trắng rất chỉnh tề, dưới chân đi guốc gỗ, trên đầu buộc khăn vài màu trắng, chính giữa đai lưng có hình một mặt trời nhỏ mầu hồng. Sắc mặt mỗi người đều rất nghiêm túc, mắt nhìn không chớp, khí thế yên tĩnh giống như võ thuật gia.
Đây là võ thuật gia của Nhật Bản. Từ khí thế mà nhận xét thì đây là một nhóm ai binh (1). Ở phía trước chính là Y Hạ Nguyên, Y Hạ Nguyên đi đến đầu tiên, ánh mắt cũng không nhìn Vương Siêu, dẫn theo hơn trăm người đi tới vị trí, tất cả đều tĩnh tọa.
Giới võ thuật Nhật Bản vừa đến, thì giới võ thuật Hàn Quốc cũng tới. Họ ăn mặc có phần giống Nhật Bản, nhưng cũng hơi khác.
Sau đó là hiệp hội quyền anh của Hoa Kỳ, sau đó là hiệp hội Không Thủ Đạo, một vài thành viên của hiệp hội đô vật tự do, tất cả đều đồng loạt tiến vào sân. Võ thuật gia của Hoa Kỳ là nhiều nhất. Tổng cộng có hơn ba đến bốn trăm người. Người có con mắt tinh tường sẽ nhìn ra xen lẫn với ba bốn trăm người này có rất nhiều siêu cấp sát thủ, lính đánh thuê, cao thủ trong giới Hắc quyền, đều là những cái máy giết chóc rất khủng bố.
Sau khi những võ thuật gia này vào vị trí thì tiếp theo là võ thuật gia của Nga. Võ thuật gia của Nga, gần như tất cả đều trẻ trung xuất sắc, lại cao lớn, thân thể rắn chắc như con gấu bắc cực, tuy nhiên cũng không nhiều như Hoa Kỳ, chỉ tầm hơn hai trăm người.
Đi tuốt ở đàng trước là vài lão nhân. Những lão nhân này, con mắt màu xanh lam, mũi cao thẳng, tựa như hùng ung, trên thân thể đều tản ra khí tức kiêu hùng tàn nhẫn, làm cho người ta nhìn về phía đó, không rét mà run.
Những người này sau khi đi vào, như trước lại tìm vị trí ngồi xuống, cũng không trò chuyện.
Dần dần, cả một ngày trôi qua, người ở nơi này tới càng lúc càng nhiều. Không có người tiến đến rồi ngồi vào vị trí.
Quốc gia tín đồ đạo Hồi ở Trung Đông có rất nhiều võ thuật gia....
Rất nhiều võ thuật gia môn của quốc gia Châu Âu............
Brazil đại biểu của nhu thuật....
Công ty lính đánh thuê Nam Phi phái ra những cỗ máy giết chóc tham gia đại hội võ đạo........
Thậm chí còn Thậm chí còn thành viên của tổ chức ám sát nổi danh của (chợ đen)hắc thị quốc tế.....
Ngoài ra Mafia cũng phái ra những thành viên tác chiến tinh nhuệ.......
Sắc trời dần dần tối lại, nhưng cả đại sảnh của sân vận động lại có đèn đuốc sáng trưng. Nhưng mà tại đây, không có ai cũng cấp nước trà, cũng không có ai cung ứng cơm nước.
Dường như những người này, tất cả đều là những quái vật không cần ăn uống.
Cho đến khi đêm đã khuya, những người lục tục đi đến mới dần thưa thớt lại.
Cuối cùng tới rạng sáng, thì toàn trường đã có khoảng hơn năm ngàn người, nhưng mà không khí càng thêm yên tĩnh, lặng ngắt như tờ, kim châm rơi cũng có thể nghe thấy. Tiếng ho khan, tiếng bước chân, tiếng đứng dậy, hay là âm thanh cọ xát, một chút cũng không vang lên.
Đây chính là nơi diễn ra đại hội võ đạo, tiêu chí vinh dự cao nhất chính là võ đạo kim kiếm!
Khi Phong Thái, Nghiêm Nguyên Nghi, đem võ đạo kim kiếm đưa đến trước mặt Vương Siêu. Thì Vũ Vận Long, Lưu Mộc Bạch, cùng với một thanh niên có lông mày dài, cả ba người đều từ cổng đi vào sân.
(1)Ai binh: Là ai binh trong cụm từ ai binh tất thắng. Tràn ngập tâm tình bi phẫn của quân đội. Miêu tả hai quân đối chọi, phương bi phẫn nhất định sẽ giành được thắng lợi, ý muốn nói phía chính nghĩa tất nhiên sẽ thắng lợi.