Tất cả đệ tử ở "Giảng Đạo quán" đều cảm thấy kích phẫn đứng thẳng dậy. Ngàn vạn người ở đây đều bi phẫn đến cực điểm, nổi loạn thật lớn xảy ra.
"Không xong rồi."
Vừa mới từ trong khiếp sợ phục hồi lại tinh thần, Vương Hồng Cát, Lạc Tiểu Manh, Đàm Văn Đông trong nháy mắt cảm giác được trận nổi loạn này. Đồng thời bọn họ rùng mình, cùng thủ thế đề phòng những người này điên cuồng phóng tới.
Trong đạo tràng rộng lớn có ít nhất ba ngàn đệ tử! Hơn nữa họ đều luyện nhu đạo đã lâu, nếu như toàn bộ đám người này đều nổi điên xông lên thì cho dù võ công có cao tới đâu cũng không thể chống đỡ được.
Đối mặt với tình huống này quả thực giống như đối mặt với một đại quân.
Hơn nữa bọn họ không có lý do gì không nổi điên. Mới vừa rồi vẫn đang phẫn nộ thì lại bị Vương Siêu giết cả năm người, trong đó có một người là quán chủ của bọn họ.
"Nếu như ở trong nước, võ thuật gia người Nhật đánh chết quyền sư của chúng ta thì không biết chúng ta sẽ căm phẫn đến mức nào? Tinh thần dân tộc quả thực rất cao? Quả thực rất kinh khủng!"
Vương Hồng Cát, Lạc Tiểu Manh siết chặt nắm tay, đối mặt với nổi loạn lớn đang sắp sửa bộc phát thì tâm thần dĩ nhiên không thể tự khống chế. Trong vài giây đồng hồ, toàn bộ lòng bàn tay đã xuất đầy mồ hôi.
Trong lòng bọn họ nhanh chóng đưa ra một giả thuyết, nếu như trong nước bị một cao thủ như Vương Siêu đến làm như thế này, thì không biết tâm tình dân tộc sẽ như thế nào.
Võ thuật có mối quan hệ rất chặt chẽ tới tam tình dân tộc. Trước tiên muốn đánh suy sụp một dân tộc thì phải đánh bại tinh thần thượng võ của dân tộc này, đây là chân lý trăm ngàn năm không hề bị phá vỡ.
Vương Siêu cũng không để ý tới trận nổi loạn lớn này.
Khi dùng kình khí Thái Cực Quyền gây ra chấn động, một trảo đánh cho hai tân tú hoàn toàn vỡ hết mạch máu thì hắn nhẹ nhàng thu hồi hai tay mình về.
Hai tay của hắn trắng tinh trong suốt, không hề dính một vết máu.
Năm võ sĩ khẳng khái bi ca trong nháy mắt đã chết trên tay hắn, trên mặt hắn cũng không có chút ba động gì, chỉ là trong ánh mắt có hiện ra một chút cảm khái.
Quán chủ "Giảng Đạo quán" Gia Nạp Trì mặc dù võ công "thấp kém" nhưng mượn tâm tình phẫn nộ của toàn tràng, làm cho ý chí của mình vút cao đến đỉnh điểm. Trong tích tắc khi ngăn cản chiêu Phiên Thiên Ấn của Vương Siêu, ý chí và trạng thái tinh thần của đại hán Nhật Bản này đủ có thể so sánh cùng với cao thủ Đan Kình.
Nếu như lần này đối thủ của hắn là một cao thủ Đan Kình thì có lẽ vị võ sĩ Nhật Bản này có thể chống đỡ nhiều hơn một hiệp, nhưng đáng tiếc người hắn gặp lại là Vương Siêu.
"Nếu như ta không giết chết năm người này, thì chỉ sợ trải qua trận đánh hôm nay, những người này trải qua một trận tâm tình khắc cốt ghi tâm, cuối cùng có thể tiến vào cấp độ Đan Kình. Xem ra đúng là áp lực càng lúc càng lớn, sự phản công càng lúc càng lớn. Ngàn vạn võ giả ở đây đều nhìn thấy trận chiến này, không biết có thể hay không đột phá chướng ngại tâm lý cuối cùng? Quyền pháp tiến thêm một bước dài?"
Lúc này Vương Siêu không hề chú ý đến trận nổi loạn lớn ở hiện trường sắp bị bộc phát, tâm lý của hắn vẫn đang suy nghĩ về một vấn đề sâu xa khác.
Vấn đề này chính là: áp lực càng lớn thì phản lực càng lớn. Tinh thần của một dân tộc khi bị áp bức tới cực điểm thì khẳng định sẽ phát ra phản lực rất mạnh. Bây giờ giới võ thuật Nhật Bản đã bị Vương Siêu áp bức tới cực điểm, một ít chí sĩ kiệt xuất rất có thể trong lần phong ba này mà tẩy rửa tâm linh.
Text được lấy tại TruyệnFULL.vnMới vừa rồi Vương Siêu ở hiện trường, lúc các thành viên "Giảng Đạo quán" hát lên ca khúc khẳng khái đó thì hắn đã biết, ngàn vạn người ở đây trải qua trận tẩy rửa tinh thần này, những nhân tài trong đó tất nhiên sẽ đạt được thành tựu lớn.
Ý niệm trong đầu vừa chuyển thì sâu trong nội tâm Vương Siêu phát ra một cổ sát ý.
Ngay lúc ý niệm trong đầu Vương Siêu xoay chuyển thật nhanh thì một tiếng hô phô thiên cái địa vang lên.
Ngàn vạn người tại tràng đang hô thật to khẩu hiệu bằng tiếng Nhật.
Vương Siêu chỉ cảm thấy trong tai một trận ầm ầm ù ù, đinh tai nhức óc, tiếng hô phô thiên cái đại này cơ hồ làm cho cả "Giảng Đạo quán" bị bắn tung lên trời!
Ánh mắt Vương Siêu đảo khắp bốn phía xung quanh thì nhìn thấy những khuôn mặt vặn vẹo vì phẫn nộ. Đám người đứng thẳng tắp, lớn tiếng hô to, trên cổ và trán nổi đầy gân xanh.
Đồng thời toàn thân Vương Siêu cũng cảm giác được vô số ánh mắt ẩn chứa địch ý mãnh liệt.
Mỗi một ánh mắt địch ý đó mãnh liệt đến nỗi dường như có thể làm cho không khí bốc cháy.
"Bọn họ hô khẩu hiệu là: giết chết bọn họ, giết chết bọn họ".
Ngay lúc tai Vương Siêu vang lên những tiếng đó thì Hoắc Linh Nhi liền phiên dịch lại cho hắn biết!
"Giết chết chúng ta?"
Ánh mắt Vương Siêu lại nhìn quanh bốn phía, rồi nhìn bốn người Hoắc Linh Nhi, Lạc Tiểu Manh, Đàm Văn Đông, Vương Hồng Cát đang ở phía sau nói: "Các ngươi che tai lại, bản thân nên cẩn thận một chút".
"Cái gì?"
Vương Hồng Cát, Lạc Tiểu Manh sửng sốt, sau khi nhìn thấy Hoắc Linh Nhi, Đàm Văn Đông nhanh chóng dùng hai tay che hai tai lại thì cùng tránh xa Vương Siêu ra. Bọn họ mặc dù không rõ nhưng cũng lập tức làm theo.
Ngay sau khi bốn người tản ra thì đột nhiên trong lúc đó Vương Siêu mãnh liệt dậm chân!
Bùm bùm! Oành!
Vô số tấm ván gỗ bùng nổ nứt ra, thanh âm như tiengs sét đánh, cả đạo tràng cũng bị lung lay một chút. Lấy chỗ Vương Siêu đang đứng làm trung tâm, vô số tấm gỗ, xi măng, bụi đều bắn ra xung quanh, giống như là lựu đạn nổ!
Sân huấn luyện nhu đạo thì sàn nhà toàn làm bằng gỗ, càng đừng nói là "Giảng Đạo quán" khổng lồ như vậy, toàn bộ đều là một khối gỗ thật lớn. Gỗ tuy có thể chịu được áp lực nhưng lại có tính co dãn, có thể đánh cho vô số người té lăn quay trên mặt đất.
Nhưng lực lượng của chân Vương Siêu quá lớn, cũng quá hung mãnh. Đừng nói là gỗ có tính co dãn, cho dù là bê tông cốt thép mà bị dẫm phải thì cũng bị nát bấy, từng khối gỗ lớn bị chấn bay lên.
Hơn nữa, một chiêu dậm chân mà hắn đang dùng chính là "Kim Cương Đảo Trùy" trong Thái Cực Quyền, mang theo một cổ dương lực phát tán ra, loại lực lượng trầm muộn này xuyên thấu lòng đất này chính là "Xuyên Thấu Kình", cho nên uy thế thoạt nhìn càng thêm to lớn.
Những tấm ván gỗ dưới chân liên tiếp bùng nổ nứt ra, tựa như một công trình bị sụp đổ, liên tiếp liên tiếp.
Cả đạo tràng rộng mấy ngàn mét vuông thì ước chừng có khoảng trăm mét vuông đã bị một dậm của Vương Siêu làm cho sàn nhà bùng nổ nứt ra. Uy thế như vậy hoàn toàn ngăn cản những tên đệ tử ngo ngoe muốn động, muốn điên cuồng nổi loạn!
Vương Siêu dậm chân, thật giống như lựu đạn oanh tạc. Uy thế như vậy đột nhiên bộc phát thì hiển nhiên tiềm thức mọi người đều muốn né tránh, miễn cho tấm ván gỗ đánh tới mình.
Bởi vì kết cấu gỗ trong đạo tràng có chút đặc biệt. Sàn nhà được làm từ một khối gỗ dày đặc, nếu phá hủy một khối thì lập tức sẽ đè ép những khối phía ngoài, sẽ phá vỡ thế cân bằng. Cho nên tiếng bùng nổ phát ra hơn mười giây sau mới hoàn toàn dừng lại.
Tiếng sàn nhà bùng nổ nứt ra, sau khi tiếng xé gió qua đi thì Vương Siêu lại ngửa mặt lên trời cười vang… Ha ha!
Ha ha ha!
Phổi của Vương Siêu cường đại đến cỡ nào?
Năm đó Vĩnh Tiểu Long của Thiếu Lâm Tự tại trường học dã chiến Tây Nam rống to một tiếng đã chấn nhiếp hơn một ngàn quân nhân dã chiến. Bây giờ công phu của Vương Siêu so với Vĩnh Tiểu Long lại càng lợi hại hơn gấp mời lần. Một tiếng cười ha ha này vừa phát ra thì người có nhãn lực phi thường sẽ có thể thấy trong miệng Vương Siêu phun ra một đoàn khí màu trắng, nổ tung giữa không trung.
Vương Siêu thở ra có thể trong khoảng cách ngắn giết người.
Bây giờ hai tiếng cười ha ha của hắn được phổi vận khí, phun ra với tốc độ như đạn bắn, tiếng nổ tung vang lên kịch liệt. Nếu đứng gần thì cho dù là bò tót, cọp, voi hoặc bất cứ con thú to lớn nào cũng có thể dễ dàng bị đánh ngã.
Hai tiếng ha ha khiến cho cả đạo tràng lập tức lung lay, dường như cả mảnh đất đều chấn động. Nhất là mảnh đất này không phải là trống trải, còn có thể vọng lại thanh âm, như vậy càng kinh khủng hơn.
Nếu như là đang ở trên cánh đồng mênh mông bát ngát. Thanh âm Vương Siêu phát ra, tiếng dậm chân tuyệt đối không thể tạo thành thanh thế lớn như vậy, nhưng bây giờ hết lần này tới lần khác lại diễn ra trong đạo tràng, là nơi tốt nhất để tăng thêm uy lực cho hắn.
Tất cả đám người đang căm phẫn ở đây trước tiên là bị Vương Siêu dậm chân khiến cho hoảng sợ, sau đó lại bị hai tiếng cười ha ha thật lớn nổ tung, làm cho chóng mặt, màng nhĩ đau đớn. Trong tiềm thức đám người ở đây đều tự phụ với lỗ tai của mình, vừa mới khẳng khái phẫn nộ thì hiện tại khí thế đó đều bị quét sạch.
Đồng thời, một số người nhát gan trong đó nhìn thấy một đống hỗn độn ở giữa, cảnh tượng giống như bị thuốc nổ phá hủy, lại nghe thấy tiếng cuồng tiếu của Vương Siêu thì trong lòng nảy sinh ra một sự sợ hãi!
Một nỗ lực mạnh mẽ khiến tinh thần hăng hái, sau đó lại suy, cuối cùng kiệt quệ.
Cũng không phải mỗi người đều là chi sĩ khẳng khái bi ca. Dân tộc nào cũng giống nhau, có anh hùng và cũng có người nhát gan. Lúc khí thế dâng tràn thì mọi người đã quên đi sự nhát gan, nhưng hiện tại khí thế suy yếu, đối mắt với Vương Siêu cường đại mà dữ dằn thì sự nhát gan lại trở về trong tâm trí của rất nhiều người.
Hiện trường trở nên trầm mặc.
Vừa mới liên tục hô to "Giết chết bọn họ" thì bây giờ đã không còn tiếng nào phát ra.
Tất cả lâm vào cảnh yên lặng.
Vương Siêu dậm một chân, hai tiếng ha ha khiến cho khí thế của cả ngàn vạn người mất hết!
"Vương Siêu ta hôm nay và cả ngày sau sẽ tiếp tục phỏng vấn giới võ thuật Nhật Bản, ta muốn chứng kiến dân tộc lớn mạnh và tinh thần kiêu ngạo của võ sĩ Nhật Bản. Bây giờ xem ra tâm tình các ngươi rất cao, tinh thần vẫn đang hưng phấn, năm vị nhu đạo gia này, mặc dù chết nhưng đã chết vinh. Ta sẽ ở lại Nhật Bản bảy ngày, trong bảy ngày này ta hy vọng tinh thần võ đạo của các ngươi có thể giữ vững" Vương Siêu ngay trong lúc yên tĩnh này thì chậm rãi nói chuyện. Hắn nói một câu thì Hoắc Linh Nhi phiên dịch lại một câu.
Tiếng Hoắc Linh Nhi vô cùng rõ ràng, vang vọng khắp đạo tràng đang chìm trong yên tĩnh này.
"Chúng ta đi thôi".
Sau khi Vương Siêu nói xong thì sửa sang một chút quần áo của mình rồi xoay người đạp vào vô số mảnh vụn gỗ, đi ra khỏi đạo tràng. Dĩ nhiên không ai có dũng khí đứng ra ngăn cản.
Hoắc Linh Nhi đi theo phía sau Vương Siêu. Phía sau còn có Vương Hồng Cát, Lạc Tiểu Manh, Đàm Văn Đông cũng đi theo, tâm tình có chút khẩn trương.
Chuyện thu thập cục diện đã có những quan viên Nhật, bọn họ đi theo xe của Vương Siêu, sau khi rời khỏi "Giảng Đạo quán" thì tâm tình bọn họ mới hoàn toàn được buông lỏng.
Lần này đi theo Vương Siêu đến phỏng vấn "Giảng Đạo quán" thực chất là chiến đấu. Mặc dù bốn người trẻ tuổi không rat ay nhưng kinh nghiệm, cảm thụ thu được so với một hồi sinh tử quyết đấu thì còn quan trọng hơn nhiều.
"Như thế nào, các ngươi bây giờ đã biết được cái gì gọi là chính thức đánh nhau chưa."
Vương Siêu ngồi trên xe, hai mắt nhìn thoáng qua đôi nam nữ Lạc Tiểu Manh, Vương Hồng Cát, tùy ý hỏi một câu.
"Không sai, tràng diện hôm nay thật sự rất là nguy hiểm. Mặc dù ta không ra tay nhưng hình như trong lúc đó giống như là đã đi qua vô số lần sống chết. Ta vẫn còn quá yếu, cứ tưởng rằng luyện quyền pháp đến tình độ như vậy, bất cứ thứ gì cũng không thể lay động được tâm trí của ta. Nhưng hôm nay, ta mớ cảm giác được thật sự là vẫn còn kém rất xa".
Gương mặt Lạc Tiểu Manh nhăn nhó.
"Quyền pháp là do tâm ý khống chế, tâm ý mạnh mẽ thì quyền mới mạnh mẽ. Nếu như bản thân không có quyền ý mênh mông, thì không quản lực lượng cơ thể của ngươi được rèn luyện đạt tới trình độ cường đại nào, cũng khó có thể khống chế tốt, phát ra lực lượng chính thức của bản thân. Xem ra ngươi đi theo thủ lĩnh GOD lâu như vậy, chiêu thức, công phu vận khí huyết học được không ít nhưng lại không học được quyền ý của hắn".
"Chúng ta quá yếu, hy vọng chuyến đi tới Nhật Bản lần này có thể theo ngài chính thức bước vào cảnh giới chí cao của quyền pháp" Vương Hồng Cát điều chỉnh lại tâm tình của mình, hưng phấn nói.
"Chỉ cần các ngươi không chết, thì sẽ có hy vọng. Không riêng gì các ngươi mà trong giới võ thuật Nhật Bản cũng sẽ có người như vậy? Không bộc phát trong yên lặng thì sẽ là diệt vong." Vương Siêu thở dài.
Đêm đến, khi đoàn người Vương Siêu đã nghỉ ngơi thì chuyện bọn họ phỏng vấn "Giảng Đạo quán", chuyện năm đại cao thủ của Giảng Đạo quán đã bỏ mình trong lần phỏng vấn này đã truyền khắp cả giới võ thuật, thậm chí còn được giới võ thuật quan tâm!
Cùng lúc đó, chuyện Vương Siêu ở Giảng Đạo quán trong nháy mắt đánh gục năm đại cao thủ cũng đã truyền ra ngoài.
Đêm khuya.
Vương Siêu được sắp xếp ở trong một tòa nhà sạch sẽ mang phong cách Nhật Bản, phòng ốc bằng gỗ, tấm bình phong, bên ngoài là một cái ao, cây hoa anh đào, phía sau là núi, vô cùng thanh tịnh.
Trăng tròn sáng trên cao, đọng lại trên ngọn hoa anh đào, toàn bộ người Vương Siêu cũng đang đắm chìm trong ánh sáng trong trẻo nhưng lạnh lùng này.
Lúc này Vương Siêu đang tản bộ dưới gốc cây anh đào.
Cảnh vật đang vô cùng yên tĩnh thì đột nhiên có một khúc nhạc như có như không truyền vào tai hắn.
Điệu nhạc rất thê lương, mang phong cách điển hình của các ca khúc Nhật Bản, lại là bài "Trấn Hồn Ca".