"Thiếu Lâm Khán Gia Quyền, kim Cương Luân Quyền, Linh Dương Quải Giác, Hương Tượng Độ Hà, Điếu Thiềm Kính Võ Đang Kim Thiềm Phái, Hổ Khiếu Kim Chung Tráo Võ Đang Thái Hòa Môn, Long Thiết Bố Sam, Đan Điền Khí Đả Bắc phái Hình Ý quyền, Miên Chưởng, Bát Quái… Quyền pháp của Ba Lập Minh thật sự rất nhiều, hơn nữa mỗi loại cũng đã luyện đến tuyệt đỉnh, nếu như ta đánh nhau với hắn, sợ rằng chưa tới ba chiêu sẽ rơi vào thế hạ phong, sau hơn mười chiêu thì hẳn phải chết không thể nghi ngờ".
Rạng sáng, ánh trăng đã hoàn toàn lặn xuống, sương mù bốn phía nổi lên, mênh mông huyền ảo, cơ hồ giơ tay ra cũng không thể nhìn thấy năm đầu ngón tay. Trên con đường yên tĩnh đang có một đôi nam nữ tản bộ.
Người bình thường thì sẽ không đi tản bộ vào lúc này. Đương nhiên đôi nam nữ này không phải là người bình thường, chính là Vương Siêu và Phong Thải mới vừa rồi xem thủ lĩnh GOD giao thủ với Ba Lập Minh.
Phong Thải đối với trận chiến kinh tâm động phách vừa rồi vẫn như cũ hưng phấn không thôi, thật giống như một tiểu cô nương xem một bộ phim lãng mạn, thật lâu sau vẫn chưa thể bình tĩnh lại.
Nàng mặc dù là cao thủ Đan Kình, trên thế giới có thể coi là người phụ nữ mạnh thứ ba, nhưng khi xem trận chiến đỉnh cấp này cũng không nhịn được sự sợ hãi mà than thở. Sau trận chiến này nàng có rất nhiều nghi vấn muốn Vương Siêu giải đáp.
"Nếu như ngươi và thủ lĩnh GOD giao thủ, thì có thể kiên trì được mấy hiệp?" Vương Siêu dừng bước hỏi.
"Nếu là liều mạng thì có thể duy trì được trên mười chiêu. Nhưng ta không giống như Ba Lập Minh có thể chạy thoát, trước mặt thủ lĩnh GOD căn bản không có chút hy vọng sống còn" Phong Thải suy nghĩ một chút rồi trả lời một câu ngoài dự đoán.
"Ngươi nhìn nhận rất đúng" Vương Siêu gật đầu, Ba Lập Minh vừa rồi bại dưới tay thủ lĩnh GOD, nhưng Phong Thải lại nói nàng có thể tiếp được hơn mười chiêu, cầm cự thì có thể lâu hơn, đây chính là đã hiểu rõ về phong cách của hai người bọn họ.
Ba Lập Minh cuồng phóng vô cùng, quyền pháp hung mãnh. Người cùng hắn giao thủ, thường thì chỉ chiêu thứ nhất đã nắm bắt được tâm thần đối phương, sau đó đối phương chỉ có thể chống đỡ thế công mà không có lực hoàn thủ.
Mà quyền pháp triền miên của thủ lĩnh GOD, người thường cùng hắn giao thủ ngay từ đầu không hề có áp lực, nhưng dần dần sẽ bị hãm sâu vào bùn lầy, không thể tự kiềm chế, giống như rơi vào mạng nhện, không có một chút cơ hội. Cho dù là người như Ba Lập Minh cũng không đột phá được. Truyện được copy tại
TruyệnFULL.vn"Có lẽ, trước mắt thiên hạ chỉ có thủ lĩnh GOD là có thể đột phá quyền pháp triền miên đến mức tột cùng. Không biết sau này ta có hy vọng đạt đến vị trí như vậy hay không? Nghiêm Nguyên Nghi cũng từng nghĩ muốn đạt đến vị trí này, nhưng vẫn chưa thành công" Phong Thải nghĩ tới vấn đề này, không khỏi một lần nữa cẩn thận xem có nên hỏi ý kiến của thiếu niên.
"Ha ha ha ha…"
Ngay lúc Phong Thải tự hỏi thì trong mà sương mù dày đặc phía trước truyền đến một tiếng cười to, "Không nghĩ đến Bắc Kinh quả nhiên là đầm rồng hang hổ, tự nhiên lại đụng phải một cao thủ bước vào Đan đạo".
"A?" Ánh mắt Phong Thải biến đổi, xuyên qua sương mù liền nhìn thấy một đại hán quy hình lưng hạc. Không phải là Ba Lập Minh vừa mới giao thủ với thủ lĩnh GOD thì là ai?
Ba Lập Minh từ trong sương mù dày đặc đi ra, lúc này hắn đã thay một bộ quần áo khác, mặc một bộ đồ tây, giày da, mang dây nịt, chính là bộ dáng của một công nhân. Chỉ là sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng đôi mắt vẫn ánh lên thần thái sáng láng, tinh quang lấp lánh.
"Lão Ba, ngươi thay quần áo nhanh thật".
Vương Siêu nhìn Ba Lập Minh cũng hơi kinh ngạc một chút. Hắn kinh ngạc chính là vì Ba Lập Minh vừa mới trong trận chiến, quần áo toàn thân bạo liệt đã nhanh như vậy thay một bộ quần áo khác.
"Trước đó ta đã sớm chuẩn bị tốt cả rồi" Miệng Ba Lập Minh hé ra, thở ra một hơi khiến sương mù dày đặc phía trước tản ra, hiện ra rõ bộ dáng.
Mũi Vương Siêu động đậy, hắn ngửi được một mùi máu tanh nồng đậm thì không khỏi hơi nhíu mày một chút.
"Thương thế của ngươi so với ta tưởng tượng thì còn nghiêm trọng hơn" Vương Siêu nói.
Đương nhiên trong lúc Ba Lập Minh thở ra thì mang theo mùi máu tươi, hiển nhiên nội tạng của hắn đã xảy ra vấn đề. Cao thủ như hắn thì rất khó bị chảy máu. Cho dù toàn bộ da trên cơ thể bị cắt, xén thì cũng có thể khống chế không cho máu chảy ra, nhưng bây giờ thở ra cũng không át được mùi máu thì có thể thấy được thương thế nghiêm trọng đến mức nào.
"Trường Mi Bạch Hổ kia quả nhiên lợi hại" Trên mặt Ba Lập Minh lộ ra thần thái thê lương, "Ta trúng một quyền sau lưng, mặc dù đã vận dụng Long Thiết Bố Sam nhưng quyền kình của hắn quá lợi hại, trực tiếp phá Thiết Bố Sam, kình lực xuyên vào, khiến trái tim của ta, phổi, tỳ, dạ dày, xương sống toàn bộ đều bị phá vỡ. Ngũ tạng của ta bây giờ hoàn toàn đã tê liệt, chịu nội thương không nhỏ".
"Ngũ tạng, xương sống vỡ tan?" Phong Thải nghe xong lời này thì sắc mặt không khỏi tái nhợt. Nàng không ngờ người trước mắt này lại chịu trọng thương đến mức đó!
Ngũ tạng, xương sống toàn bộ vỡ tan, cư nhiên còn có thể đứng được, chậm rãi nói chuyện, thong thả thay quần áo, như vậy thì sức sống của người quả thực đã quá mức biến thái rồi.
Nhưng thật ra Vương siêu không hề ngạc nhiên. Tại Pháp, du già thượng sư Ba Nhĩ Mã bị súng ngắm liên tục bắn trúng đầu, xương cốt toàn thân lại bị nghiền nát, nội tạng hỗn loạn mà vẫn không chết! Như thế có thể thấy được sức sống cường đại đến thế nào.
Mà thể chất của Ba Lập Minh hiện tại so với du già thượng sư Ba Nhĩ Mã còn mạnh hơn không ít, cũng không bị thương nghiêm trọng như Ba Nhĩ Mã, cho nên đương nhiên có thể đứng tại đây nói chuyện.
"Thủ lĩnh GOD quả nhiên lợi hại? Tùy ý đánh ra một quyền lại có thể khiến Ba Lập Minh trọng thương đến như vậy" Phong Thải một lần nữa thầm nghĩ trong lòng.
Nàng tận mắt nhìn thấy một kích cuối cùng của thủ lĩnh GOD, mặc dù rất nhanh nhưng lực lượng tựa hồ không thể cuồng bạo hung mãnh như thế. Mặc dù nói cao thủ có thể tùy ý một quyền phá tan đá, nhưng công phu mà Ba Lập Minh tu luyện nàng cũng đã tận mắt nhìn thấy. Nào là Võ Đang Câu Thiềm Kính, Hổ Khiếu Kim Chung Tráo, toàn thân là Long Thiết Bố Sam. Cơ nhục toàn thân một khi vận công thì so với sắt thép còn cứng hơn, thả lỏng thì so với bông còn mềm hơn. Hơn nữa bộ xương cứng cáp mà lại bị đánh tới tình trạng này. Một quyền của thủ lĩnh GOD nhìn có vẻ nhẹ nhàng nhưng không ngờ lại có lực sát thương lớn đến thế!
"Tiểu cô nương, hình như ta nhận ra ngươi" Lúc này Ba Lập Minh mới chú ý tới Phong Thải, trên mặt hiện ra vẻ cười: "Năm đó ta cùng Lý Nghiêu Thần giao thủ, diện mạo của ngươi có vài điểm giống như tiểu cô nương đứng bên cạnh. Hơn nữa vỏ công của ngươi đúng là Tam Hoàng Pháo nhất mạch. Ngươi chính là tiểu cô nương năm đó".
"Ha ha, Ba Lập Minh, ngươi không nhớ rõ ta sao. Mặc dù năm đó tuổi của ta không lớn nhưng ta lại nhớ rất rõ về ngươi" Phong Thải cười cười, bộ dáng giống như một hồ ly tinh quyến rũ.
"Ngươi muốn giao thủ với ta?" Ba Lập Minh ngạo nghễ nói. Hắn đương nhiên cảm giác được trong nụ cười của nữ nhân này có một ý tứ khác thường, đó là một tia địch ý giữa các cao thủ với nhau.
"Đương nhiên" Phong Thải ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm túc: "Năm đó nhìn ngươi có vẻ chỉ mới hai mươi tuổi, mà sư phó của ta đã gần trăm tuổi. Ngươi tìm tới cửa khiêu chiến thì thật không công bằng. Bất quá thương thế hôm nay của ngươi nghiêm trọng, lần sau giao thủ với ta thì ngươi hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Hết thảy ân oán hãy giải quyết ở đại hội võ thuật. Ta với Vương Siêu là bằng hữu, ngươi với hắn cũng là bằng hữu. Bây giờ giao thủ thì không thích hợp, vô cùng không thích hợp. Hy vọng đến lúc đó thương thế của ngươi có thể khôi phục lại".
"Ta khôi phục lại thì ngươi hẳn phải chết không thể nghi ngờ" Ba Lập Minh cười ha ha hai tiếng, ánh mắt sắc bén như đao nhìn Phong Thải.
"Như vậy cũng chưa chắc, ngươi và thủ lĩnh GOD quyết đấu, không phải cũng chưa chết sao?" Phong Thải lạnh nhạt cười. "Ồ! Chẳng lẽ ngươi cũng muốn đột phá? Đó là mục tiêu khiến ngươi theo dõi ta?" Ba Lập Minh đã rõ ràng ý tứ của Phong Thải, nữ nhân này đột nhiên đưa ra lời khiêu chiến mình tại đại hội võ thuật, lý do không phải là vì chuyện mình khiêu chiến Lý Nghiêu Thần năm đó, mà là muốn tìm áp lực để đột phá. Rất có thể trận quyết đấu khi nãy đã làm nữ nhân này nổi lên hùng tâm. Có cao thủ nào mà không có hùng tâm? Không có khí phách? Hơn nữa còn có thể khẳng định rằng tận trong sâu thẳm của mỗi cao thủ Đan Kình, đều có cảm giác xem mình là trung tâm của thiên địa vũ trụ. Nhật Nguyệt đều xoay xung quanh ta.
Bất quá mỗi trong lòng cao thủ đều có những nguyên nhân khác nhau.
Mặc dù mấy năm nay Phong Thải rời khỏi giang hồ, sống an nhàn, mọi người đều không biết nàng là cao thủ. Nhưng một hồi giao thủ với Vương Siêu đã khiến cho nàng bộc phát toàn bộ ý chí của mình.
"Không sai" Phong Thải nói ra hai chữ, một lần nữa cười: "Bất quá bây giờ ngươi bị thương đến mức này, chỉ sợ là rất khó khôi phục. Cho dù là khôi phục lại thì mặc dù cảnh giới quyền pháp có thể đề cao nhưng sợ rằng thể lực không được như vậy. Nhìn tuổi của ngươi thì thân thể không thể chịu được thương tổn lần nữa".
"Tiểu cô nương, cho dù khi khôi phục lại, thể lực ta có giảm xuống thì ngươi muốn hạ được ta sợ rằng cũng không có khả năng" Ba Lập Minh lại thở ra một hơi, vẫn là một mùi máu tươi đậm đặc như trước.
"Được rồi, ân oán của các ngươi để sau hãy tính. Lão Ba, trước tiên hãy tìm một chỗ, ta sẽ giúp ngươi kiểm tra xem rốt cuộc nội tạng của ngươi bị thương đến mức nào. Có thể có khả năng khôi phục hay không" Vương Siêu nói.
Khi Vương Siêu nói ra những lời này thì nhất thời vô luận là Ba Lập Minh hay là Phong Thải cũng đều trầm mặc.
"Ta có một phòng chuyên về y dược. Nhưng thật ra có thể thích hợp để trị liệu dưỡng thương" Sau khi Phong Thải trầm mặc một chút thì nhướng mày nói.
"Ừm" Vương Siêu cũng biết tiềm lực của nữ nhân này rất lớn, liền gật đầu: "Như vậy thì làm phiền ngươi rồi".
"Phiền toái gì, chỉ là chuyện nhấc tay nhấc chân mà thôi" Phong Thải thản nhiên cười cười, cất bước đi về phía trước. Mỗi một lần nàng bước đi đều là cách nhau năm sáu thước, nhìn như chậm rãi nhưng kỳ thật là nhanh đến khó tin. So với tốc độ xe chạy trên đường cũng không kém bao nhiêu.
Vương Siêu cũng tùy ý bước đi, vô luận là Phong Thải nhanh cỡ nào thì hắn thủy chung vẫn chạy song song với nữ nhân này, một tấc cũng không kém. Mà Ba Lập Minh lại trực tiếp chạy những bước lớn, giống như rồng bay, gắt gao đuổi theo Phong Thải. Ngũ tạng hắn mặc dù bị thương nghiêm trọng đến mức vỡ tan, nhưng vẫn đi nhanh như trước, hơn nữa trên mặt cũng chỉ hơi tái nhợt, ngoài ra cũng không có gì bất ổn.
Ba nười đi hơn mười dặm, theo Phong Thải tới một vùng ngoại ô ở Bắc Kinh. Đây là một trang viên nằm ở mặt tiền, diện tích vô cùng to lớn, toàn bộ bên ngoài được bao bọc bởi hàng rào sắt. Phía trên là dây leo mọc xanh biếc, cánh cửa điện tử, bên ngoài không có chiêu bài, cũng không biết rốt cục dùng để làm gì.
Phong Thải đứng trước cửa, cánh cửa điện tử tự động mở ra, nhìn thấy nàng không chút do dự đi vào thì Ba Lập Minh và Vương Siêu nhìn nhau một cái rồi cũng vào theo.
"Đây là nơi nào? Sao lại kỳ lạ như vậy?" Sau khi Vương Siêu đi vào trang viên thì thấy xung quanh có rất nhiều nhà ở. Khắp nơi để rất nhiều xe cao cấp, tựa hồ là một câu lạc bộ ban đêm.
"Nơi này là một câu lạc bộ, phụ nữ chúng ta dùng nơi này để nói chuyện phiếm, giải trí và trao đổi nhà đất" Phong Thải cười giải thích.
"Vậy thì đến đây làm gì?" Vương Siêu cũng biết rõ Phong Thải là một người kinh doanh thành đạt chuyên đi mua bán nhà đất. Bất quá cái hắn muốn là một nơi thật tốt để xem nội tạng Ba Lập Minh đã bị vỡ nát đến mức nào, nhưng Phong Thải lại dẫn bọn hắn đến nơi đây, quả thực có chút không bình thường.
"Nơi này có thiết bị chữa bệnh tốt nhất, còn có thầy thuốc tốt nhất, trung y, tây y đều có" Phong Thải cười, "Nơi này cũng có đầu bếp tốt nhất, cầm sư, thi họa, chuyên gia trà đạo, ngươi còn có thể mời một ít kỳ thủ chuyên nghiệp đứng đầu tới nơi này đánh cờ, còn có khí công sư tốt nhất, xoa bóp sư. Tóm lại, ở chỗ này ngươi muốn làm gì thì làm, có nhiều thứ không thể tưởng tượng nhưng lại dễ dàng ở đây. Nơi này giống như một chỗ nghỉ hưu tốt nhất. Ở chỗ này ngươi cũng không nên kinh ngạc khi nhìn thấy rất nhiều nhân vật lớn, bởi vì bọn họ là khách quen của nơi này, thường xuyên đến đánh cờ. Đương nhiên ngươi cũng là một đại nhân vật. Cả Bắc Kinh, ngoại trừ nam hải thì nơi này không bị ai quấy rầy, cũng là địa phương an toàn nhất".
"Có loại câu lạc bộ như thế này sao?" Vương Siêu nghe Phong Thải nói thì đã biết thêm được một ít, câu lạc bộ này giống như chính trị Mỹ Tinh Anh Khô Lâu hội gì đó là nơi để giới thượng lưu trong xã hội giao lưu với nhau.
"Xem ra quốc nội cũng thật sự dần dần hòa nhập với các quốc gia tư bản chũ nghĩa. Trước kia làm gì có nơi như thế này" Ba Lập Minh nói xen vào một câu.
Phong Thải nhìn hắn một cái, cũng không thể ý đến lời nói của Vũ Đấu Chi Vương.
"Công trình vĩ đại, vô cùng vĩ đại? Người thành lập câu lạc bộ này chỉ sợ không hề đơn giản, chủ nhân là ai vậy? Không biết là đại nhân vật như thế nào?" Vương Siêu hiểu rõ câu lạc bộ được thành lập như vậy thì bao hàm ý nghĩ gì. Một người mà có thể quản lý một công trình vĩ đại như thế.
"Đại nhân vật này xa tận chân trời, gần ngay trước mắt" Phong Thải cười khanh khách nói: "Ta chính là chủ nhân nơi này".