Vương Siêu trong lòng lóe lên một ý nghĩ. Có điều Vương Siêu lần này từ trong miệng phun khí, lúc bắn vỡ bán sứ, cũng không mượn vào thủ đoạn của mình, học một số hòa thượng đạo sĩ trong lịch sử, khí công đại sư hiện đại biểu diễn trước mặt những người quyền úy, có tâm tư mưu cầu lợi ích. Hắn sở dĩ làm vậy, chỉ đơn thuần là dỗ dành cậu bé này, chứ không hề có ý điện biểu diễn trước mặt vị lãnh đạo này. Với địa vị, tiền tài, thế lực của hắn hiện tại cũng không cần phải biểu diễn làm gì. Hơn nữa sau này hắn cũng khẳng định là sẽ không phát triển ở quốc nội.
Hiện tại cừu địch của hắn ở quốc nội rất nhiều, cho dù nhận được thái độ tiếp kiến của lão già này, nhưng đây cũng là một suy nghĩ liên quan tới đại cục sau này mà thôi. Sau khi đại hội Võ đạo kết thúc, cừu địch của hắn cũng sẽ không bỏ qua cho hắn. Cho nên hắn sau này không thể, cũng không cần thiết phải phát triển ở quốc nội. nguồn TruyenFull.vn
Bên trong nhà ăn sạch sẽ đơn giản này, lập tức tràn ngập một bầu không khí dị thường khẩn trương. Không khí đặc quánh như bùn, khiến người ta hô hấp rất khó khăn.
Bầu không khí vô cùng áp ức này, Tô Tiểu Nguyệt cũng cảm giác thấy, trên mặt lộ ra biểu tình khó coi, miệng há ra, ngực phập phồng, tim đập nhanh.
Còn cậu bé ồn ào, đứa cháu của lão già cũng tựa hồ như cảm thấy được sát khí trần trụi của Lưu Mộc Bạch, Vũ Vận Long đối với Vương Siêu, lập tức thôi không làm ồn nữa, cả người co lại, tựa hồ như một con chim sẻ đông lạnh, dựa vào người Vương Siêu.
Tô Tiểu Nguyệt sinh ra trong một gia đình quyền thế, đi tới đâu cũng là nhân vật vênh váo cao ngạo. Đứa bé trai này thì càng không cần phải nói, khẳng định là một tiểu bá vương. Nhưng hiện tại đứng trước sát khí của hai cao thủ Đan đạo tuyệt đỉnh này, rõ ràng lộ ra vẻ lung lay trước gió.
Bối cảnh gia đình luôn mang tới một cảm giác ưu việt trên tâm linh, mà khí chất do cảm giác ưu việt sinh ra có thể hồ lộng người bình thường, nhưng sao có thể so bì với cao thủ Đan đạo đã trải qua vô số máu tanh, chỉ vừa nổi giận thôi là có khí thế như oan hồn nhân mạng gào khóc rồi.
"Ồ? Các cậu từ chỗ tên lông mi dài đó học được bản lĩnh gì rồi, hôm nay ở đây phải chăng muốn động thủ với tôi? Có điều muốn động thủ cũng được thôi, nhưng đừng dọa trẻ con làm gì?"
Vương Siêu ngồi ung dung, chỉ tùy tiện xoa đầu đứa trẻ này. Đứa trẻ lập tức thoải mái hơn nhiều, lại nhảy nhót tung tăng, chỉ là không la hét ầm ỹ như lúc đầu nữa.
Cậu bé trai lẩm bẩm trong miệng, rõ ràng là không xa lạ gì với Vũ Vận Long. Trong ấn tượng của đứa bé này, Vũ Vận Long còn bế nó, cho nó vặt râu, nhưng hiện tại lại trông rất đáng sợ, rất dọa người.
"Các cậu muốn động thủ thì tôi cũng không ngại động thủ ngay ở đây đâu. Động thủ trong đại nội, cũng là một chuyện rất hứng thú."
Vương Siêu vẫn nói rất chậm rãi.
"Tao rất hối hận vì ngày đó không theo Nguyên Nghi tới tổng hội Hồng môn, để mày nắm được cơ hội ngàn năm có một, ngày đó nếu tao và Vận Long cùng đi, mày sẽ không may mắn như vậy đâu."
Sau một tiếng đồng hồ, Di Hoà Viên, vẫn trên một ghé đá ở cạnh hồ Côn Minh, thủ lĩnh GOD lông mi dài này đang ngồi tĩnh tọa, dung thành một thể với ghế đá.
Bên cạnh là Lạc Tiểu Manh, còn có cả Vũ Vận Long và Lưu Mộc Bạch.
"Vương Siêu quả nhiên đã tới Bắc Kinh rồi sao? Xem ra ngày hôm qua tôi đoán không sai, người chiếu ánh mắt lên người tôi chính là hắn. Thủ lĩnh GOD từ trong lời nói vừa rồi của Lưu Mộc Bạch, Vũ Vận Long, đã biết được tin tức Vương Siêu đã tới Bắc Kinh. Cuối cùng cũng chứng thực được suy đoán trong lòng.
"Hán còn lộ ra một chiêu công phu thổ tức trong miệng, bạch khí lóe lên, phá vỡ bát sứ. Nói môn công phu này vốn là để đối phó với anh, nhưng lại bảo chúng tôi thông tri cho anh một tiếng, sợ anh không kịp phòng bị, chết trên tay hắn."
"Hả?" Thủ lĩnh GOD sau khi nghe xong, hơi ngây người. "Thổ khí giết người tuy là cự ly gần, nhưng vẫn rất khủng bố rồi. Có điều đây cũng chỉ là một loại kỹ xảo phát kinh của nội tạng, cổ họng, lưỡi mà thôi, cũng không có chỗ nào thần kỳ. Loại thủ đoạn này trong thực chiến chỉ có thể thu được hiệu quả xuất kỳ bất ý, khi giao thủ chân chính, vẫn dùng công phu quyền cước là chính."
"Không sai." Vũ Vận Long cũng là đại hành gia, hiện tại suy nghĩ tử tế, cũng biết được một số môn đạo: "Lúc trước hai nhà Phật Đạo đều có loại phát kình âm tiết này. Sau ba bốn chục năm, Thiếu Lâm tự trong tẩy tủy kinh do Bạch Ngọc Phong chú giải cũng nhắc tới loại phát kình này. Chỉ có điều hiện tại đã thất truyền rồi. Có điều thứ thất truyền cũng không phải là thứ gì tốt. Nếu chúng ta tiếp túc suy nghĩ, cũng vị tất đã nghĩ không ra."
"Có nghĩ ra hay không cũng không quan trọng." Thủ lĩnh GOD cụp hai hàng lông mi dài xuống, nói: "Quan trọng là tôi đã biết rằng hắn đã súc thành đại thế..."
"Súc thành đại thế gì cơ?" Vũ Vận Long hỏi.
"Các cậu khẳng định cho rằng những lời nói đó của hắn chỉ để trêu đùa chúng ta thôi sao? Nhưng kỳ thực không phải vậy đâu. Tôi có thể tưởng tượng ra, lúc hắn nói những lời này, vẻ mặt khẳng định rất thương cảm, còn cho rằng chúng ta chắc chắn sẽ chết nữa, phải không?"
Thủ lĩnh GOD tựa hồ như cũng có mặt ở đó, không ngờ lại nói ra vẻ mặt của Vương Siêu lúc đó một cách rất thấu triệt.
"Không sai, khi hắn nói những lời này, quả thật là như vậy. Còn cảm thán rằng người Đan đạo giờ càng lúc càng ít nữa." Lưu Mộc Bạch nói: "Tôi rất kỳ quái, cao thủ giống như chúng ta, địch nhân là địch nhân, bằng hữu là bằng hữu, động thủ không chút lưu tình, càng không cần phải sầu não làm gì. Quyền pháp của hắn so với chúng ta còn cao hơn, tâm ý cũng hồn hậu hơn, nhưng sao lại có sơ hở như vậy? Chuyện này tựa hồ như là một hảo sự đó."
"Không phải vậy đâu." Thủ lĩnh GOD bình tĩnh nói ra nguyên nhân: "Tôi sở dĩ nói hắn đã súc thành đại thế, chính là như thế này. Tâm ý của hắn đã đạt tới mức độ hỗn mang nhất thể, bất kể là địch nhân hay là bằng hữu đều là một bộ phận của hắn. Cũng giống như là trời và đạo vậy, bất kể là tốt hay xấu đều là của hắn. Trong giới quyền pháp, hắn chính là trời chân chính, bao dung tất cả, đại từ đại nhân, nhưng lại không tiếc dùng những thủ đoạn sát lục."
"Đại thế đã thành, đại thế đã thành. Hắn tiếp nhận thanh danh cao thủ đệ nhất thiên hạ là để súc thế cho mình, hiện tại cuối cùng cũng súc thành rồi." Thủ lĩnh GOD liên tục than hai câu, đứng thẳng người dậy, ánh mắt nhìn vè bầu trơi mây nhạt gió thoảng. "Trận quyết đấu này, càng có ý cảnh hơn. Vương Siêu, ngươi yên tâm, ta sẽ không dễ dàng để ngươi giết chết đâu."
Vương Siêu lúc này tuy biết thủ lĩnh GOD và Vũ Vận Long, Lưu Mộc Bạch có liên hệ, cũng khẳng định là biết rằng chuyện của mình sẽ được truyền tới tai thủ lĩnh GOD. Nhưng hắn lại không vì chuyện này mà đau đầu, thậm chí còn không đi tìm Ba Lập Minh.
Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì hắn bị Tô Tiểu Nguyệt quấn lấy.
Sau khi tiếp kiến xong, Vương Siêu vẫn ngồi trong chiếc xe lúc trước ngồi tới đây, ra khỏi địa phương có cơ cấu quyền lợi tối cao này. Có điều khác với lúc ra, không ngờ còn có thêm Tô Tiểu Nguyệt và cậu bé.
Lúc xe tới đây là đi từ trong đại viện quân ý nơi Liêu Tuấn Hoa sinh sống. Nhưng khi quay về lại không đi tới nhà của Liêu Tuấn Hoa, mà là tới một khu nhà đơn vị cơ quan có cảnh vệ đứng cửa, tường lớn cao cao, tựa hồ như rất nghiêm mật.
"Tôi và tiểu Bảo thuận tiến đi nhờ xe, không ngại chứ, thần tiên thúc thúc?" Khi Vương Siêu từ trên xe bước xuống, nhìn thấy không phải chỗ mình định đến, đang nhíu mày thì Tô Tiểu Nguyệt ôm đứa bé từ trong một chiếc xe khác bước xuống, cười khúc khích nói với Vương Siêu.
Quần áo mà Tô Tiểu Nguyệt mặc khác với hôm qua. Buổi tối hôm qua lúc ở nhà Tào Tinh Tinh cô ta mặc quần áo rộng thùng thình nhưng lại bó rất chặt. Còn hôm nay mặc áo sơ mi, bên dưới là giày xăng đan trong suốt, lộ ra sơn móng tay sơn hình hoa mai trên ngón chân, trang điểm nhạt, lại thêm thân hình cực trí ngực tấn công mông phòng thủ, khiến người khác có một loại cảm giác rục rịch muốn động, hận không thể động tay động chân.
Dáng người cong veo lồi lõm, thân hình của Tào Tinh Tinh cũng không đẹp bằng cô ta.
Đặc biệt là, Tô Tiểu Nguyệt học theo ngữ khí của đứa bé, cũng gọi Vương Siêu là thần tiên thúc thúc, đặc biết là hai chữ thúc thúc sau cùng nghe mà khiến người ta nổi lòng hươu ý vượn.
Vương Siêu cũng đoán ra rằng thân phận của Tô Tiểu Nguyệt này không đơn giản, e rằng ở trong nhà cũng là một đại lão. Người có thể tự do ra vào nơi có cơ cấu quyền lợi cao nhất tường đỏ ngói lưu ly này, thân phận chắc chắc không thể đơn giản.
Có điều không tới Bắc Kinh, không biết quan nhỏ, đụng phải loại người như thái tử đảng, công chúa đảng gì đó, Vương Siêu cũng cảm thấy vô cùng bình thường. Dẫu sao thì hắn vừa rồi cũng tiếp xúc với lãnh đạo cấp cao nhất.
Hơn nữa, còn có một tiểu bá vương gọi hắn là thần tiên thúc thúc.
"Tương lai lại là một thái tử đảng, hơn nữa còn là một thái tử đáng rất lớn rất lớn. Có điều những chuyện này cũng chẳng liên quan gì tới mình. Chẳng qua là chỉ thay đổi cách nhìn của nó một chút mà thôi, cũng coi như là làm chuyện tốt đi." Vương Siêu thở dài một hơi, nhìn đứa bé trai mà Tô Tiểu Nguyệt đang bế, hơi lắc đầu: "Được rồi, chuyện trong nhà của Tinh Tinh, quả thực là có chút phiền phức, hôm nay mượn cơ hội này, giải quyết chuyện còn chưa nói hết hôm qua cho xong đi."
"Thần tiên thúc thúc, thúc dạy cháu phi kiếm đi, mau dạy cho cháu phi kiếm đi..."
"Nơi đây rất mảt mé, so với trong nhà còn dễ chịu và thoải mái hơn." Vương Siêu ngồi lên một băng ghế dưới tán cây, nghe chim hót, gió thổi qua lá cây, cảm giác rất thoải mái.
Đứa bé trai đu lên tay hắn, giống như là đu xà.
"Nào, thúc thúc nói cho con biết trước luyện võ công là thế nào nhé. Luyện võ công là có thể luyện thành thần tiên." Vương Siêu đặt đứa bé trai xuống, nhẹ nhàng nói.
"Học võ công có thể thành thần tiên ư? Vậy con cũng học. Có điều các thày giáo của con lại không nói vậy? Sẽ không học theo Ultraman người phát ra ánh sáng chứ."
Tay của Vương Siêu rất bình ổn, lực lượng của ngón tay mỗi lần gảy lên đều rất lớn, đủ để có thể giúp cho đứa bé mỗi lần nhảy lên đều có thể nhảy cao ba thước.
Đứa bé này nhiều nhất cũng không quá hai ba chục cân, mà lực lượng trên mỗi ngón của Vương Siêu quả thức là con hơn cả một cái cán thương, tùy ý gảy một cái, có thể búng bay một cai bao nặng mấy trăm cân, đánh ra tiếng gió rít phá không, hiện tại chơi với đứa bé này, quả thức là đơn giản như chơi một quả bóng vậy.
Hơn nữa kình lực của Vương Siêu nắm bắt rất chuẩn, không hề tạo cho đứa trẻ có cảm giác bị người ta khều lên.
"Thần tiên thúc thúc, con sau này nhất định sẽ học theo thúc, thành thần tiên. Không học theo Ultraman nữa đâu." Đứa bé nói một cách kiên định.
"Thần tiên? Chẳng qua là một chút võ công giả thần giả quỷ mà thôi. Tiểu Bảo, con đừng tin hắn." Đúng vào lúc Vương Siêu đang đùa với đứa bé thì một giọng nói ở đằng xa truyền tới.
Vương Siêu ngẩng đầu lên liền thấy năm sáu nam tử người mặc thường phục, nhưng lúc đi thân hình thẳng như bút, sắc mặt lãnh khốc, hai tay đặt bên hông chỉ hơi đong đưa.
Trên người nam tử này có khí tức quân nhân đậm đặc, hơn nữa bước chân cũng rất chuẩn xác, khí thế ngút trời, vừa nhin đã biết là loại cảnh vệ chính quy phi thường lợi hại.
"Võ công có cao đến thế nào đi chăng nữa cũng không bằng được súng." Sáu cảnh vệ bước tới lạnh lùng nhìn Vương Siêu, trong miệng người dẫn đầu vừa rồi lại thốt ra câu khinh thường: "Người luyện quyền từ lúc nào lại xuống cấp đến mức giả thần giả quỷ để lừa gạt một đứa bé thế? Mở miệng ra là nhắc tới thần tiên, phi thiên độn địa, còn thực sự cho mình là thần tiên ư."
Cảnh vệ dẫn đầu nhìn Vương Siêu, mắt như kiểu từ trên cao nhìn xuống: "Tôi biết anh tên là Vương Siêu, là một cao thủ luyện võ. Hơn nữa vừa rồi còn nhận được sự tiếp kiến của gia gia tiểu Bảo. Nghe nói anh thổi một hơi có thể bắn nát bát sứ, lừa tiểu Bảo gọi anh là thần tiên thúc thúc ư?"
"Ồ? Tin tức này truyền ra nhanh thật đấy!" Vương Siêu nhướn mắt lên, nhìn cảnh vệ này, cũng hơi có chút kinh ngạc, có điều lại nghĩ lại. Cũng không có gì là lạ cả, khi ở phòng ăn, cũng có không ít nhân viên công tác của nội bộ, thấy Vương Siêu biểu diễn, họ đem chuyện này truyền ra ngoài cũng là hết sức bình thường.
Không tính hắn ở bên trong, cho dù là dân gian, cũng đã thường có lời đồn: "Nhiều năm trước, mỗi một cao thủ bên cạnh người lãnh đạo, tôi tự mắt thấy qua, có người một hơi thổi bay một con trâu."
Vương Siêu cũng cơ hồ có thể khẳng định, chuyện của mình, có lẽ trong nhiều năm sau này sẽ được truyền ra một cách thần hồ kỳ thần.
"Võ công tôi cũng biết, ma thuật tôi cũng biết. Võ công và ma thuật kết hợp lại, quả thức khiến người ta cảm thấy thần hồ kỳ thần. Trong lịch sử có biết bao người đã dựa vào cái này để giả thần giả quỷ. Một số khí công đại sư tôi cũng từng gặp, đều không phải là nhân vật lợi hại gì cả. Nếu ở thời cổ đại, dạng người như anh cũng có thể lừa được một số người, nhưng hiện giờ là xã hội hiện đại, anh còn muốn giả thần giả quỷ để lừa hậu đại của lãnh đạo ư?" Cảnh vệ đầu lĩnh dùng ánh mắt khiêu khích nhìn Vương Siêu, nói ra những lời này.
"Ồ?" Vương Siêu nhìn cảnh vệ này: "Xem ra anh trước đây từng luyện võ, nhưng luyện không thành, đổi sang luyện súng. Thực sự cho rằng võ công có cao hơn nữa cũng không bằng được súng ư? Cũng được, tôi và anh tỷ thí một chút, xem xem súng của anh lợi hại thế nào nhé?"