"Ừ, cô cũng hiểu đạo lý đấy, không uổng công tôi nhìn cô hai ngày. Nếu cô vừa rồi động thủ thì hiện tại đã chết rồi, đừng nói là cô, cho dù là sư phụ Lâm Đình Phong của cô cũng chết. Còn tôi muốn làm gì thì chẳng qua là buồn chán quá, muốn tìm người nói chuyện thôi, cô luyện võ có gặp vấn đề khó khăn gì không? Hỏi tôi đi, tôi có thể giải đáp cho cô." Thủ lĩnh GOD mặt không biểu tình, nói.
"Sao lại gặp một quái nhân như thế này nhỉ?" Lạc Tiểu Manh nằm mơ cũng không ngờ rằng, mình đang luyện công thì gặp phải một quái nhân như thế này, nghe lời hắn ta nói, Lạc Tiểu Manh có một loại xung động muốn thử động thủ. Bởi vì lời nói của người này quá khoa trương, nhưng tiếng nói ở sâu trong thâm tâm thì lại khuyên cô ta là đừng động thủ. xem tại TruyenFull.vn
Thế là, cô ta cố gắng đè nén sự xung động ở sâu trong nội tâm xuống, hỏi: "Thái Cực của Đạo giáo là ý tứ gì, Kim Đan là gì?"
Cô ta tung ra một vấn đề, vấn đề này là thứ mà sư phụ cô ta đang nghiên cứu, cô ta thật sự muốn xem xem thanh niên lông mi dài thần bí này sẽ giải thích như thế nào, muốn lừa gạt cô ư, không dễ dàng như vậy đâu. Một khi nhìn ra đối phương đang giả vờ, cô ta sẽ không chút do dự mà xuất thủ giáo huấn thật nặng.
"Đạo giáo coi trọng Thái Cực, Thái Cực cũng không phải là cách nói của Đạo giáo. Đạo giáo chỉ chú trọng tới Kim đan, nhưng viên giác của Phật gia, Kim đan của Đạo gia, Thái Cực của Nho gia đều là một thứ, chú trọng tâm ý đối với năng lực khống chế khí huyết bản thân. Trái ngược với viên giác của Phật gia, Kim đan của Đạo gia, Thái Cực của Nho gia rất thông tục và dễ hiểu. Người đọc sách của Nho gia chú trọng Thái Cực tĩnh công tĩnh tọa thu tâm, chính là định trụ tâm viên, thuyên trụ ý mã (xóa bỏ lòng hươu ý vượn). Tâm ý triệt để bình tĩnh, tự nhiên có thể khống chế khí huyết vận chuyện vòng quanh, muốn máu tới nội tạng thì máu tới nội tạng, muốn máu dồn lên não thì máu lên não. Đại Nho gia các triều đại, Chu Hy, Vương Dương Minh đều là đại hành gia về phương diện này. Chu Hy thì tôn sùng công phu thu tâm nửa ngày đọc sách, nửa ngày tĩnh tọa. Đây kỳ thực chính là Kim Đan, sau khi Kim Đan thành tựu, dùng trên học vấn thì là đại Nho giả, Đại thánh nhân, dùng để luyện võ đánh người thì chính là thần. Cô vừa rồi vẽ bùa, vận chuyển khí huyết toàn thân, thủ pháp tốt, nhưng tâm lý lại không thích hợp, vẫn câu nệ vào thủ pháp quá. Lúc ban đầu, đừng để ý đến thủ pháp, chỉ thu liễm tâm, trong lòng thật bình tĩnh, sau đó tĩnh tới chỗ sâu thì nó sẽ tự nhiên sinh ra động tác, không tĩnh tới chỗ sâu, động tác sinh ra cũng không có tác dụng gì. Chỉ là công phu bề ngoài, chung quy vẫn chỉ là người chứ chưa thành được thần."
"Được, những lời nói này của tôi, cô có thể lĩnh hội được bao nhiêu thì cứ lĩnh hội bấy nhiêu. Ba ngày sau, tôi sẽ ở đây xem cô luyện công phu tiếp, luyện tốt rồi thì chúng ta tiếp tục nói chuyện, luyện chưa tốt thì tôi cũng chẳng có hứng thú cùng cô nói chuyện. Cô cũng đừng truy tìm thân phận của tôi là gì, như vậy đối với cô cũng không có gì tốt đâu."
Thủ lĩnh GOD đột nhiên đứng dậy, Lạc Tiểu Manh vừa ngẩng đầu lên thì đối phương đã ở ngoài hai ba mươi mét, sau đó bước vài bước thì đã biến mất tăm. Không ngờ lại không nhìn rõ là đi như thế nào.
Người trung niên này chính là đạo sĩ Ngô Tuyền Nam của núi Võ Đang, hiện tại hắn ta tựa hồ như đã hoàn tục, đi theo bên cạnh quan to hiển vinh, dĩ cầu phát triển thêm một bước.
Từ sau khi hắn ta tới bên cạnh Liêu Tuấn Hoa, cũng đã có được một chút danh tiếng. Sở dĩ có danh tiếng, không phải bởi vì võ công của hắn, mà là bởi vì cái miệng biết xem tướng đoán mệnh của hắn.
"Lão Ngô, lần này e rằng thực sự có chút nguy hiểm rồi, có điều tôi sẽ không nói cho anh biết là đã phát sinh chuyện gì đâu, chỉ cần anh giúp tôi xem xem tiền đồ sau này của tôi rốt cuộc sẽ thế nào thôi."
Liêu Tuấn Hoa vốn không tin vào sự đoán mệnh của Ngô Tuyền Nam, nhưng hiện tại không ngờ lại như bệnh nặng đi tìm tất cả các thầy thuốc.
"Ồ?" Ngô Tuyền Nam hơi ngẩn người, sau đó chằm chú nhìn mặt Liêu Tuấn Hoa, thở dài một hơi, nhắm hai mắt lại, tựa hồ như đang suy nghĩ gì đó: "Cậu hiện tại tướng mạo rất không tốt, trước mắt có một trận phong ba lớn là điều chắc chắn rồi. Nhưng phải tránh hấp tấp nóng nảy, cũng đừng khinh cử vọng động, nếu không e rằng sẽ gặp phải sự nguy hiểm thuyền vỡ người chết, tôi tuy không biết rốt cuộc là đã phát sinh chuyện gì, nhưng chiếu theo tình huống hiện tại của cậu, nhất định phải học Khương Thái Công, mặc kệ phong ba gió bão lớn như thế nào, ta vẫn ngồi yên câu cá. Tôi trước giờ xem tướng cho cậu, thấy cậu có vương giả chi khí, nhưng hiện tại vương giả chi khí đã bị vận xui che lấp, giống như thuyền nhẹ trong gió, đong đưa muốn lật. Có điều đây cũng không hản không phải là một loại cơ ngộ, một khi độ qua, tiền đồ không thể hạn lượng, tôi thấy trong khí sắc của cậu, khẳng định có một đường sinh cơ, chứ không phải là đã bị dồn tới tuyệt cảnh. Phong ba lần này, có lẽ là khảo nghiệm mà trời cao dành cho cậu, cậu không được tự làm loạn trận cước."
"Bất kể phong ba gió bão lớn như thế nào, ta vẫn ngồi yên câu cá ư!" Nghe thấy những lời nói này của Ngô Tuyền Nam, Liêu Tuấn Hoa trong lòng tựa hồ như an tĩnh hơn một chút, đột nhiên buông bỏ ý nghĩ đi tìm Vương Siêu, ngược lại còn hét lên một câu với bên ngoài: "Chuẩn bị xe, tới quân khu. Lần này ta sẽ đập nồi dìm thuyền một phen."
Trong biệt thự ven biển ở Jakarta, Indonesia, Vương Siêu ngồi trên sa lông, mắt nhìn vào cây dừa mang theo khí tức của đồng cỏ và nguồn nước đang đung đưa trong gió biển, Đường Tử Trần cũng lặng lẽ ngồi bên cạnh hắn, mắt nhắm hờ, không nói gì.
Hai phu thê im lặng không nói chuyện, bầu không khí vô cùng yên lặng xa xôi cách trở, tựa hồ như đang hưởng thủ thời khắc nhàn rỗi hiếm cỏ.