"Ừm, Mạc Vân Yến quả thật mẫn cảm, khả năng khống chế lực cũng rất tốt, nhưng vài người xung quanh thì còn rất kém. Bất quá nếu đã là nhân vật nổi tiếng, thì không biết công phu chiến đấu thế nào?"
Vương Siêu là một người đơn giản, dò xét ở đây chỉ là dò xét thực lực. Lấy những người ở đây, thì rõ ràng Mạc Vân Yến có thực lực cao nhất.
Dưới tình huống nhận ra địch ý của đối phương, mà còn có thể bảo trì sự mẫn cảm cùng khống chế lực đạo chuẩn xác, nước trà cũng không bị bắn tung tóe nửa điểm. Vương Siêu tin tưởng, chỉ với công phu này, thì cho dù là tông sư tung hoành trong giới võ thuật vài thập niên cũng không nhất định sánh kịp.
Mặt khác hai nam một nữ kia, thực lực người nữ là kém nhất. Dưới tình huống cảm nhận được địch ý, tâm tình liền khẩn trương đến mức cả cái chén cũng vỡ tan. Tâm lý của cô ta rõ ràng là đã mất đi khống chế, cảnh giới bất quá chỉ mới đạt đến Minh Kình mà thôi.
Công phu đạt đến Ám Kình đúng là có thể khống chế được tâm ý. Nhưng với nhãn lực đã đạt đến trình độ như Vương Siêu, rất dễ dàng khống chế hành vi của người đạt đến trình độ Ám Kình.
Mà hai nam tử để nước bắn tung tóe, công phu khống chế như vậy, theo Vương Siêu suy đoán, bất quả chỉ luyện Ám Kình đến trung tầng. Thể lực so với Quảng Đông Tam hổ Trương Uy năm đó chắc không sai biệt nhiều lắm. Nhưng không biết một khi chiến đấu, có so sánh được với kinh nghiệm phong phú của tam hổ hay không.
Trên thế giới này, người luyện được công phu tốt, thể lực cường tráng có rất nhiều. Nhưng có thể trong thực chiến phát huy thực lực đến mức tột cùng thì rất ít. Thực chiến tốt, khiêu chiến với đối thủ hơn cấp mình cũng không phải là chuyện khó khăn.
"Nhãn thần và khí tức rất mạnh, Vương tiên sinh ngươi sẽ không làm ta sợ một lần nữa chứ".
Mạc Vân Yến biết rằng vừa rồi Vương Siêu cố ý dò xét. Một mặt nhẹ nhàng nói, một mặt cầm lấy một mảnh khăn lông trắng như tuyết, tùy ý phất một cái, liền lau sạch sẽ những giọt nước trà trên bàn. Những mảnh nhỏ của chén trà trên mặt đất cũng được quét sạch sẽ. Sau đó nhẹ nhàng ném một cái, khăn lông liền xoay tròn rồi bay vào trong thùng rác. Cả mặt bàn và mặt đất trông rực rỡ hẳn lên.
Khăn lông trắng như tuyết kia ở trong tay nàng, giống như vật sống, động tác ưu nhã đến cực điểm. Cảm giác không giống như đang quét dọn vệ sinh, mà là đang khảy đàn tỳ bà.
"Ta và Ngả Dương có giao tình, khi nào lại đi hù dọa vị hôn thê của hắn, bất quá ta chỉ muốn xem mặt một chút cho vui mà thôi. Cũng nhân đó xem thử thế lực lớn nhất Bắc Mỹ là Đại Quyển có thực lực như thế nào. Biết được cụ thể chi tiết, vạn nhất sau này Đường Môn cùng Đại Quyển giao thủ, nếu bị các ngươi tập kích thì ta cũng có phòng bị tốt một chút" Vương Siêu nhìn thấy Trần Bân đi tới, mỉm cười gật đầu: "Ca ca cô gần đây khỏe không? Sao lại đính hôn cũng không nói với ta một tiếng?"
Trần Bân ngẩng đầu nhìn Vương Siêu một chút, hàng mi dài khẽ chớp động. Trên mặt nàng đột nhiên hiện lên một tia đỏ ửng, ánh mắt hơi phức tạp, nhẹ nhàng lắc đầu: "Ca ca ta gần đây mỗi ngày đều bận rộn với chuyện bên Singapore, nhiều việc lắm. Chuyện đính hôn vốn muốn nói với anh, nhưng anhhình như đã về nước, nên không thể liên lạc với anh".
"Ồ, thì ra là khi ta về nước, Ngả Dương mới đính hôn, như vậy thì cách đây cũng không lâu? Sao lại tán được một phụ nữ lợi hại như vậy? Quyền pháp của Ngả Dương cũng không kém Mạc Vân Yến là bao. Sau khi kết hôn cũng sẽ không bị ăn hiếp. Bất quá mà nói, quyền pháp của Ngả Dương là từ trong giết người mà ra, thân đã trải qua không biết bao nhiêu trận chiến. Xem bộ dáng văn nhã của Bân Bân, thì chưa chắc là đối thủ của hắn. Nhưng là, cho dù vợ chồng có mâu thuẫn gì đi nữa, thì Ngả Dương liệu có thể hạ thủ tàn nhẫn được không? Không thể nói, lúc đó lại bị chèn ép. Bất quá xem bộ dáng của Mạc Vân Yến cũng không phải là một sư tử Hà Đông, hai người ở cùng một chỗ rất xứng. Nghĩ đến loại phụ nữ như Nghiêm Nguyên Nghi, mặc dù là Bão Đan cao thủ, tướng mạo cũng được, nhưng tính cách vừa mạnh lại vừa ác, không có nam nhân nào chịu đựng được".
Trong đầu Vương Siêu đột nhiên liên tưởng đến một ít sự tình cổ quái buồn cười.
"Vương tiên sinh cứ đùa. Ngươi trước tiên giết hết nhà Tư Đồ, Tư Đồ Nguyệt, Tư Đồ Quang. Lại lẻn vào nước Mỹ ám sát Hồng Tú Liên, giết chết Tư Đồ Nghĩa, giúp Tư Đồ Ngọc lên chức, quả nhiên là mười bước giết một người, ngàn dặm không lưu dấu. Trở tay là tạo ra mây, lật tay tạo ra gió. Sao lại còn sợ chúng ta đột nhiên tập kích hay sao?"
Một nam tử nghe Vương Siêu nói, thì hời hợt trả lời.
"Hoàn cảnh nơi này thật sự rất nổi bật" Vương Siêu đi tới ngồi xuống trên đình: "Vị này chính là…"
"Đây là là trợ thủ của Đại Quyển bang ở Mexico Liễu Hạc Đình. Vị này chính là Dương Sùng Minh. Còn vị này là bạn tốt của ta Mai Mi. Trình tiểu thư, ngươi cũng ngồi đi. Vị tiên sinh kia cũng ngồi đi?" Mạc Vân Yến một mặt giới thiêu, một mặt bắt chuyện với Trình Tiểu Huệ, đồng thời cũng nhìn về phía Ba Lập Minh.
"Không cần, các ngươi cứ tự do trò chuyện đi".
Ba Lập Minh tùy ý nói vài chữ, rồi khoan thai bước tới. Đồng thời nhặt một đóa hoa hồng trên mặt đất nhẹ cầm trong tay, ánh mắt lưu chuyển, không biết đang nghĩ đến cái gì.
Vương Siêu thật ra đã sớm biết, đa số các thành viên trong Đại Quyển bang từ bảy mươi năm trước đã ra hải ngoại tham chiến. Lí do Ba Lập Minh theo mình đến Bắc Mỹ, chính là muốn xem thử có thể gặp lại người quen cũ để ôn chuyện hay không. Nỗi khổ dai dẳng suốt ba mươi năm này, đã khiến Ba Lập Minh trở nên buồn bực kỳ lạ.
Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/comBất quá lần này đến đều là những người trẻ tuổi, Ba Lập Minh đương nhiên không có hứng thú.
"Nghe nói lần này Đại Quyển muốn Đường Môn chúng ta tham gia tranh đấu? Còn muốn Nam Dương Đường Môn ta từ bỏ quyền khống chế đường biển? Không biết chuyện này có thực không? Lần này ngồi nói chuyện, không biết ý tứ các ngươi có thể đại biểu cho các đại lão đứng sau lưng?"
Vương Siêu ngồi xuống, đi thẳng vào vấn đề.
"Quả là có chuyện như vật. Bất quá chúng ta chỉ là phái trung lập, đối với chuyện này không tán thành cũng khong phản đối. Hy vọng Nam Dương Đường Môn sẽ không gây áp lực lên phái của chúng ta".
Thanh niên gọi là Liễu Hạc Đình kia nhìn Vương Siêu, mặc dù tâm tình đã cố gắng bình tĩnh. Nhưng trong lúc nói chuyện thanh âm của hắn vẫn có một chút mất tự nhiên, đó là do áp lực quá lớn. Không biết như thế nào, Liễu Hạc Đình cảm thấy nói chuyện cùng với Vương Siêu, như có một cổ áp lực! Thật giống như một hài tử bị trưởng bối gọi tới hỏi chuyện.
"Không biết những người trong Đại Quyển bang đối với ta như thế nào?"
Vương Siêu thu liễm nụ cười, hỏi tiếp.
Lần thu liễm này, khi hai mắt Liễu Hạc Đình nhìn vào mắt Vương Siêu, chỉ cảm thấy khi bị ánh mắt đối phương nhìn kỹ, liền xuất hiện một loại áp lực thật lớn. "Ừm… cái này…" Hắn lắp ba lắp bắp.
"Nhìn Vương Siêu tuổi cũng không lớn, tại sao khi ta nói chuyện với hắn lại có áp lực lớn như vậy? Hắn giết người, ta cũng giết người. Tại sao ta lại thấy có áp lực?"
Tâm lý Liễu Hạc Đình đột nhiên cảm thấy không tốt.
Sau một hồi lắp ba lắp bắp, hắn đột nhiên đứng dậy, lắc đầu: "Vương tiên sinh, nói chuyện với ngươi rất áp lực. Ta không thể thảo luận tiếp được nữa, hay là trở về thông báo một chút cho thúc thúc, hắn có thể chính thức làm chủ".
Dứt lời, Liễu Hạc Đình trực tiếp đi ra ngoài.
Mạc Vân Yến nhìn Vương Siêu và Liễu Hạc Đình còn chưa nói đến hai câu. Không biết Liễu Hạc Đình này xảy ra chuyện gì, cư nhiên đứng dậy nói áp lực rất lớn, phải rời đi!
"Liễu Thiếu, Liễu Thiếu?" Cùng Liễu Hạc Đình quen biết đã lâu, Dương Sùng Minh cũng cảm thấy có chỗ kỳ lạ, hô hai tiếng rồi nhìn về phía Vương Siêu.
"Lần này ta đến Bắc Mỹ, là muốn cùng Đại Quyển thương nghị một chút. Không biết ngươi có thể làm chủ cho Đại Quyển Alaska?" Hai mắt Vương Siêu vừa lúc cũng nhìn về phía Dương Sùng Minh.
Cảm nhận được áp lực từ ánh mắt Vương Siêu, Dương Sùng Minh rùng mình. Hắn rốt cục hiểu được lý do vì sao Liễu Hạc Đình đứng dậy rời đi. Đối phương nhất cử nhất động, ánh mắt đều chậm rãi. Để ý mà nói, thật giống như con nhện nhả tơ, mỗi sợi đều mềm mại, nhưng khi quấn chặt lại, thì hô hấp liền trở nên khó khăn.
Dương Sùng Minh hoài nghi, nếu cùng Vương Siêu tiếp tục nói chuyện, chỉ sợ mình sẽ bị loại tơ nhện vô hình này quấn chặt, hô hấp vì thế trở nên khó khăn.
"Ta đi gọi Liễu Thiếu, xem hắn bị gì" Dương Sùng Minh cũng vội vàng đứng dậy đuổi theo.
Nhìn thấy hai người lần lượt rời đi, Mạc Vân Yến mới mở miệng nói: "Ta thường nghe sư phụ nói, những người trên Hóa Kình, có thể dùng mắt công kích. Bằng vào khí chất của mắt, liền khiến cho người ta không chiến mà thua, nghĩ không ra hôm nay chính mắt mình lại gặp được. Ngả Dương nói công phu ngươi rất cao. Ta thật ra vẫn không tin, nhưng hôm nay rốt cuộc cũng được mở rộng tầm mắt. Bất quá Mai Mi là một nữ hài tử, ngươi cũng không dùng loại ánh mắt như vậy mà nhìn nàng chứ".
Vương Siêu lạnh nhạt nói: "Ta cũng chỉ là thời gian gấp gáp, muốn tìm chủ nhân của Đại Quyển bang nói chuyện. Hiện tại chỉ còn Mạc tiểu thư cô, những lời nói này tuy nhiên chỉ trên lý thuyết, không chắc là nhất ngôn cửu đỉnh. Mà hôm nay chúng chỉ đưa người dò xét tình hình của ta, chính là muốn xem thử ta rốt cuộc có tính cách gì, đối với Đại Quyển có thái độ gì, mới đưa ra đối sách. Nam Dương Đường Môn từ bỏ quyền khống chế đối với đường biển, chưa chắc Đại Quyển đã thèm muốn".
"Ta vốn tưởng rằng Vương tiên sinh chỉ là một người quyền pháp lợi hại, am hiểu giết cao thủ, nhưng lại không ngờ ngươi cư nhiên cũng là một người lãnh đạo có ánh mắt cao minh".
Mai Mi bên cạnh Mạc Vân Yến đột nhiên nói.
"Đó là đương nhiên. Không biết Mai Mi tiểu thư có thể hay không chính thức làm chủ? Nếu không thể làm chủ, hay là mời cô đi ra luôn thì tốt hơn. Ta là thành tâm thật ý muốn giải quyết nhanh vấn đề này, miễn cho việc có tâm nhưng thừa người" Vương Siêu nói.
"Chuyện nhỏ thì ta có thể làm chủ. Bất quá liên quan đến quyền khống chế đường biển của Nam Dương Đường Môn, ta cũng không dám chắc. Vương Siêu người quả nhiên có khí phách, khó trách trong nước Nguyên Nghi tỷ tỷ cũng không làm gì được ngườii" Mai Mai cười.
"Nghiên Nghi? Ngươi biết Nghiêm Nguyên Nghi?" Vương Siêu chớp mắt một chút.
"Đương nhiên, Nguyên Nghi từng theo thúc thúc ta vào mùa mưa nghiên cứu pháo chủy. Bất quá việc ngươi tranh chấp cùng Nguyên Nghi tỷ tỷ, cũng không quan hệ tới Đại Quyển chúng ta, cũng không ảnh hưởng đến tình thế bây giờ của Đại Quyển và Đường Môn".
Vương Siêu nghe thấy Mai Mi nói như vậy, sau khi trầm mặc một lúc, cầm lấy chén trà rồi đột nhiên xoay tròn. Một hạt nước tròn như trân châu bị bắn lên, quay tròn trong không trung.
Vương Siêu rất nhanh, nhưng làm cho người ta có cảm giác vô cùng êm ái. Hắn dùng chiêu Lan Hoa Chỉ, vươn móng tay ra chạm vào hạt nước. Hạt nước sau khi chạm vào móng tay hắn thì tụ mà không tan, phảng phất móng tay hắn là lá sen.
Sau khi làm ba lần như vật, Vương Siêu như tia chớp búng ra. Băng! Hạt nước bị bắn ra ngoài, giống như là viên đạn, đánh một chút vào chén trà phía trước Mai Mi, phát ra âm thanh xé gió. Theo sau, trên chén trà bằng sứ xuất hiện rất nhiều lỗ thủng.
Vương Siêu ngẫu nhiên sử dụng quyền kình nhu hòa đạt đến cực hạn, lần này dĩ nhiên chỉ bắn ra giọt nước, đã kích vỡ chén trà!
Thủ pháp này, đừng nói là Mai Mi, cho dù là Mạc Vân Yến cũng trợn mắt há mồm, nhẹ nhàng nói.
"Mai Mi tiểu thư, chút công phu tiểu xảo ấy, không biết trong Đại Quyển có người nào làm được không? Nếu như không ai làm được, ta nguyện ý làm chủ, cho phép Nam Dương toàn quyền khống chế đường biển. Mai Mi tiểu thư có thể cùng gia trưởng của ngươi sau đó thương lượng lại một chút. Hơn nữa ta cũng không ngại cho Nghiêm Nguyên Nghi thử. Nếu nàng có thể làm được, thì tương tự cũng có hiệu lực".
Vương Siêu nghe lời nói của Mai Mi, thì đại khái đoán được trong Đại Quyển quyền pháp mặc dù không phải hạng tuyệt đỉnh, nhưng tâm tư thì rất tinh tế. Vương Siêu sớm đã cảm giác được, cho nên mới dùng mắt công kích khiến cho Liễu Hạc Đình và Dương Sùng Minh đứng dậy rời đi. Nói cách khác, nếu đấu về tâm trí, Vương Siêu cũng chưa chắc là đối thủ của người này.
"Yến Vân, lúc cô và Ngả Dương kết hôn, nhất định phải kêu ta tới chung vui. Chờ ngày mai, ta sẽ đem lễ vật chúc mừng đến đây. Ta và Ngả Dương cũng có giao tình, cô không được từ chối đấy. Hoa viên này rất tốt, chờ có cơ hội ta cũng đến đây hưởng thụ".
Sau khi nói xong, Vương Siêu cười ha ha xoay người rời đi.
"Lực của nước, có thể vỡ đá, công phu như vậy…"
Đêm đó, Vương Siêu hiển lộ ra chiêu thức giọt nước xuyên thạch, đã truyền đến tầng lớp cấp cao trong Đại Quyển.
Mai Mi đứng cạnh một trung niên nhân mặc áo mỏng. Trung niên nhân này lưng rộng, hơn nữa xuyên qua lớp quần áo, thì có thể thấy được xương sường phẳng như cái đĩa. Đây rõ ràng không giống như người bình thường, mà là công phu luyện đến cực hạn, bộ xương lớn mạnh chống giữ bề ngang, hình thành bộ dáng "Xương phẳng".
Người này, cũng dùng móng tay hút lên một giọt nước rồi bắn ra, lực lượng êm ái giống như bông vân, cũng có thể làm cho giọt nước xóc nảy giống như Vương Siêu! Chỉ tiếc, sau lúc xóc nảy, thì bọt nước bắt đầu tán loạn, không ngưng tụ được, đánh còn không tới được cái tách, cho nên càng không thể kích xuyên qua.
Liên tiếp thử hơn mười lần, người này rốt cục dừng lại thở dài, trong miệng xuất ra tám chữ: "Người này công phu đã luyện thành tiên".