"Chỉ biết dùng quyền cước giết người, mà lại muốn Bão Đan? Không chờ ta đến giết ngươi, thì sớm muộn ngươi cũng sẽ tự giết mình. Sát thủ cũng muốn Bão Đan? Thì chẳng phải con heo cũng leo lên cây mà sống sao".
Liên tục hai tay, cực kỳ mau lẹ đã hạ người thanh niên sát thủ bằng thủ đoạn hung tàn. Tuyệt chiêu "Phẩu Phúc Oạt Tâm" bạo phát ra, đã móc một trái tim đang còn sống sờ sờ ra ngoài.
Bởi vì tốc độ Vương Siêu thật sự quá nhanh, móng tay cũng quá mức sắc bén. Cho nên trảo vừa xuất ra, quả thực khí thế mạnh mẽ tới cực điểm. Chỉ một chiêu đã khiến cho trái tim người thanh niên bị móc ra, trong lúc vẫn còn có ý thức, mắt vẫn đang mở. Hắn nhìn một chút quả cầu đỏ đang đập trong tay Vương Siêu, rồi lại nhìn đến thân thể mình một chút, sau đó mới đoạn tuyệt khí lực, ngã ầm xuống một phát
Trong khoảnh khắc, tràng cảnh trông cực kỳ thảm thiết.
Sự kinh khủng đã dâng tới cực điểm
Ngẫm lại, đột nhiên trong lúc đó, một người đang còn sống sờ sờ, bỗng bị móc tim ra, thì cảnh tượng sẽ như thế nào. Chuyện này quả thực giống như chuyện yêu quái ăn thịt người một lần nữa tới nhân gian.
Cho nên Vương Siêu lập tức quan sát kỹ càng, cơ hồ toàn bộ Hồng môn đại lão trong nháy mắt đều đứng lên. Cả đại sảnh chỉ còn nghe tiếng ghế ngã rầm rầm. Có ghế ngã, có người ngã, thậm chí còn có cảnh người ghế ngã đè lên nhau.
Tư Đồ Ngọc thấy vậy cũng sợ ngây người.
Mặc dù nàng không phải là nhân vật quan trọng trong nhà Tư Đồ, cũng chỉ biết được một ít bí mật gia tộc. Nhưng nàng biết nhà Tư Đồ bồi dưỡng ra rất nhiều sát thủ trẻ tuổi. Xuất sắc nhất là một người được xưng là Sát Thủ Chi Vương, xuất quỷ nhập thần, vô tung vô ảnh. Nói về ám sát ám toán, thì lão quản gia Kỳ Bá cũng kém hơn một chút. Người này nếu cùng nhất lưu quốc thuật đại sư của nước Mĩ đơn độc đánh nhau, thì người chết tuyệt đối là đại sư. Cho nên trong khoảnh khắc Vương Siêu ra tay, nàng rất lo lắng.
Sát thủ cho dù lợi hại, thì suy cho cùng đều là người nhà Tư Đồ, tuyệt đối sẽ không động thủ giết nàng. Mà đối phó với ngoại nhân thì không giống.
Nhưng tuyệt đối nàng lại không ngờ đến, chính mình nhất thời vô ý, đem về nhà một người có võ công kinh khủng như vậy. Trong nháy mắt đã đánh bại Sát Thủ Chi Vương. Quả thực là tốt hơn so với việc phải đem về một con chó lôi thôi, nhưng nàng phát hiện con chó này nguyên lại là con chó nổi tiếng nhất thế giới.
Sau khi Vương Siêu đánh bại Sát Thủ Chi Vương, mới đi đến vỗ vào vai nàng trấn an. Thì nàng mới khiếp sợ, lấy ánh mắt kinh ngạc đến cực điểm nhìn Vương Siêu. Đồng thời chính mắt thấy Vương Siêu đang siết trái tim trong tay, nhịn không được trở nên khô khốc, liên tiếp thối lui về sau vài bước, nôn thốc nôn tháo.
Đích xác, đa số thần kinh của nữ nhân, nhìn thấy Vương Siêu làm như vậy thì cũng đều hoảng sợ giống như nhìn thấy yêu ma quỷ quái. Càng huống chi Tư Đồ Ngọc vẫn là một nữ hài tử.
Đối với câu nói kia của Vương Siêu " Nhà Tư Đồ về sau chỉ còn lại một mình ngươi" thì Tư Đồ Ngọc không nghe được.
Tư Đồ Ngọc không nghe rõ, nhưng Tư Đồ Nghĩa thì nghe rất rõ ràng.
"Ngươi là ai?"
Tay hắn hình như vẫn còn chút run rẩy. Một sát thủ xuất sắc như vậy, được nhà Tư Đồ huấn luyện tới cảnh giới Chi Vương. Lần này cùng Đường Môn khai chiến, Hồng Tú liên và nhà Tư Đồ mới đem hết thực lực đã ẩn dấu ra. Cũng là phòng bị Đường Môn có hành động trảm thủ.
Nhưng thật không ngờ chính là, Sát Thủ Chi Vương trong nháy mắt lại bị một người nhìn như kẻ nhập cư trái phép nghèo đói móc mất trái tim.
Tổn thất lớn như vậy, khiến cho Tư Đồ Nghĩa điên cuồng nổi giận.
Băng! Chính là tiếng phát ra từ "Song Hoa Hồng Côn", A Hoành bước tới, bảo vệ trước người Tư Đồ Nghĩa, tay run rẩy lấy ra nhị khúc côn. Tiếng kim thiết vang lên, nhị khúc côn hiển nhiên là do sắt tinh thuần chế thành.
"Ngươi rốt cuộc là ai?"
Tư Đồ Nghĩa lại hỏi một câu nữa, trong ánh mắt cũng toát ra lửa giận. Hai mắt gắt gao nhìn Vương Siêu.
Vương Siêu ném trái tim trong tay xuống đất, cũng không để ý đến Tư Đồ Nghĩa, dùng quần áo lau đi vết máu trên tay. Hắn quay sang nói với Tư Đồ Ngọc: "Ngươi không cần sợ hãi, ta không có ác ý với ngươi".
"Mạnh Thần Cơ?" Tư Đồ Ngọc hình như đã nhận ra Vương Siêu, khó khăn lắm mới hỏi được một câu.
"Chờ một chút" Tay Vương Siêu giơ lên, đột nhiên điểm chân một cái, cả người đã biến mất. Rồi đột nhiên xuất hiện ở cách đó mười thước, điểm vào huyệt Thái Dương của một người có ánh mắt linh hoạt.
Người này đang móc lấy khẩu súng từ bên trong quần áo ra.
Vừa mới mò lấy khẩu súng trong người, thì Vương Siêu đã đến ngay trước mặt hắn, điểm một cái trên huyệt Thái Dương của hắn.
Phù phù! Người tay mặt mày xanh lè, hô hấp không còn nữa, toàn thân ngã rầm xuống đất.
Sau đó Vương Siêu lại nhấc chân một cái, đã trở lại vị trí ban đầu. Tất cả mọi việc xảy ra chỉ trong nháy mắt, giống như chưa từng hắn chưa từng di chuyển. Thủ đoạn giết người quả thật vô hình.
"Các ngươi tốt nhất là không nên cử động. Kẻ nào cử động, ta giết kẻ đó".
Vương Siêu dùng hai mắt đảo quanh một vòng, sau đó nói ra một câu.
"Ngươi cho rằng ngươi là ai, ngươi muốn…."
Mặc dù chỉ trong nháy mắt, Vương Siêu đã giết hai người, nhưng ở đây rốt cuộc có đến bảy tám Hồng môn đại lão, cùng với bảo vệ của họ, nếu hợp lại cũng hơn hai mươi người. Dưới mái nhà này mở ra đại hội, nhưng người này đều lão luyện, không việc gì là chưa gặp qua. Vốn bọn họ tưởng rằng nhà Tư Đồ đang diễn kịch, nhưng mới vừa rồi Vương Siêu ngay cả bọn họ cũng không cho phép nhúc nhích, thì nhất thời tức giận.
Người vừa nói chuyện kia, là một đại lão tóc đã hoa râm, nhưng tinh thần sung mãn, dưới cằm có một chòm râu giống như cá trê.
Nhưng, hắn chỉ vừa nói ra được vài chữ, thì đột nhiên phát hiện trước mắt mình tối sầm, có rất nhiều người đang chạy đến phía sau mình. Nhưng bản thân hắn lúc này lại giống như một con gà con bị đại bàng bắt, cả người bay lên không, rồi di chuyển tới giữa sân.
"Ngươi nghĩ ta là ai? Ta bất quá chỉ là một người vừa nhận được sự giúp đỡ của tiểu thư Tư Đồ Ngọc mà thôi" Vương Siêu một tay chế trụ Hồng môn đại lão, làm cho thân thể hắn treo lơ lửng, không thể phát lực, một mặt tùy ý nói. Hồng môn đại lão này liên tục giãy dụa, nhưng nửa điểm khí lực cũng không có, tức giận đến đỏ mặt, thiếu chút nữa đã hôn mê bất tỉnh.
Hống! Hống!
Hai người bảo vệ của hắn thấy vậy, liền hung hăng đánh tới.
Vương Siêu cười cười, nghênh đón, hắn tiến từng bước theo hình bát quái, chỉ sau hai chưởng, vỗ lên đầu của bọn họ.
Phách! Phách!
Hai người kia bị đánh vào đầu, ngây ngốc đứng tại chỗ, hai cái đầu gỗ nhìn nhau, hai tròng mắt trở nên trắng dã, miệng sùi bọt mép. Giống như là bị choáng.
Không sai, hai người này… chính là hai cao thủ của Hồng môn, giờ phút này bị Vương Siêu đánh vào não, khiến não chấn động, biến thành hai kẻ ngu. Lại bị quyền kình đánh vào mặt, từ đây chính thức biến thành hai kẻ tàn phế.
Trong sân rốt cục cũng đã yên tĩnh.
Vương Siêu động tác nhanh như chớp, trước tiên là móc tim giết người, sau đó lại dùng ngón tay giết người, rồi bắt người, cuối cùng đánh người khác biến thành ngu ngốc. Tất cả chỉ hoàn thành trong nháy mắt, nhanh như sấm sét, chưa tới thời gian năm giây. Ở đây cũng không thiếu người có nhãn lực cao minh, cũng đang âm thầm khiếp sợ, quả nhiên đã không còn dám coi thường vọng động.
"Tốt tốt tốt. Tư Đồ Ngọc, khó trách ngươi dám một mình trở về, lại dám cãi lời ta, hóa ra ngươi tìm được một cao thủ" Hai con mắt Tư Đồ Nghĩa xám ngắt, giận dữ cười phá lên: " Dù sao ngươi cũng là nữ nhi, như vậy đi, các ngươi thả Sơn thúc ra, ta tha cho các ngươi đi".
"Người này võ công quá siêu phàm, cũng không biết tiểu tiện nhân Tư Đồ Ngọc tìm cao thủ này ở nơi nào? Thôi thì trước tiên cứ để bọn họ ra ngoài, sau đó dùng hỏa lực bao vây. Ta nghĩ ngươi có mạnh đến mấy, cũng vô dụng!"
Trong lòng Tư Đồ Nghĩa nghĩ như vậy, hai mắt nhìn thoáng qua Tư Đồ Tín một chút, cũng phát hiện đệ đệ của mình đang khiếp sợ, cái này không phải là giả. Hắn không khỏi nghi hoặc. Bât quá nơi này chính là đại bản doanh của hắn, một người một ngựa, hắn chỉ cần thi triển một cái kế nhỏ, là có thể bắt được người kia.
"Cám ơn ngươi đã hỗ trợ" Lúc này Tư Đồ Ngọc mới ổn định lại tâm thần, đối với Vương Siêu nhẹ nhàng nói. "Chúng ta nên rời khỏi nơi này đi, ta cũng thật không ngờ, người trong nhà mà lại nhẫn tâm như thế. Ài".
"Lời ta đã nói, chẳng lẽ ngươi không nghe sao? Nhà Tư Đồ kể từ nay về sau, chỉ còn lại một mình ngươi".
Vương Siêu sau đó hạ tay đang nắm Hồng môn đại lão xuống, chậm rãi nói với Tư Đồ Ngọc. Lời vừa nói xong, liền khiến Tư Đồ Ngọc toàn thân chấn động.
Hay nói cho dễ hiểu, là hôm này Vương Siêu tới trảm thủ, cho dù Tư Đồ Nghĩa buông tha cho hắn, hắn cũng không buông tha Tư Đồ Nghĩa.
"Tư Đồ Nghĩa, ngươi căn bản không lãnh đạo được nhà Tư Đồ, Hồng môn ở Mĩ trong tay ngươi, cũng chỉ làm bậy. Ngươi hay là thoái vị đi. Ta xem Tư Đồ Ngọc cũng rất tốt, ngươi nên nhường vị trí này lại cho nàng".
Vương Siêu ngẩng đầu nói.
"Ha ha ha ha ha ha ha…"
Tư Đồ Nghĩa giận quá hóa cười. "Ngươi còn muốn đoạt quyền? Tha cho các ngươi đi, cũng đã là quá nhân đạo rồi. Bên ngoài có tới ba bốn trăm tay súng! Ngươi cho dù võ công có cao tới đâu, thì liệu có thể đối phó được không? Đừng tưởng rằng võ công ngươi cao, muốn làm gì thì làm. Chỉ một người còn muốn đoạt quyền? Ngươi cho rằng ngươi là ai? Ta khuyên ngươi một câu, Tư Đồ Ngọc, Ngươi cũng nên tỉnh lại đi, đừng có nằm mơ giữa ban ngày nữa."
"Hai người trẻ tuổi, tương lai các ngươi còn dài. Hồng môn chúng ta không phải là nơi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi. Đừng tưởng rằng võ công ngươi cao, thì có thể coi thường tất cả. Ta thấy những người có bản lĩnh như ngươi rất nhiều, tại Mĩ hoành hoành, cuối cùng đều bị bắn chết. Ta dám cam đoan, nếu ngươi dám động đến Son thúc, thì cho dù các ngươi có chạy đến chân trời góc biển, Hồng môn chúng ta cũng sẽ không bỏ qua cho các ngươi. Đoạt quyền lại càng không có khả năng, cho dù bây giờ ta có đồng ý, thì nhà Tư Đồ vẫn còn có lão tổ tông".
Dường như rất tự tin, nhìn Vương Siêu đang nắm giữ đại lão, hắn trầm ổn nói.
"Thật buồn cười, chỉ có hai người trẻ tuổi với lòng dũng cảm, cư nhiên đã muốn một mình một ngựa đoạt quyền, có phải là đang đóng phim hay không?"
Một đại lão khác cũng mở hai mắt ra, lạnh nhạt nói.
Bọn họ đồng dạng cũng đang có chủ ý, trước tiên chính là làm cho Tư Đồ Ngọc cùng Vương Siêu ra ngoài rồi tính sau.
"Ta là ai? Các ngươi vẫn chưa nghĩ ra hay sao."
Vương Siêu giơ tay lên mặt, lột bỏ cái mặt nạ da người xuống, liền lộ ra một khuôn mặt thiếu niên trẻ tuổi.
"Vừa lúc tất cả Hồng môn đại lão tại Mĩ đang ở đây, ta nghĩ chắc các ngươi cũng nghe danh ta. Ta chính là người lãnh đạo Nam Dương Đường Môn Vương Siêu, lần này tới Mĩ, chính là giải quyết ân oán của Đường Môn cùng nhà Tư Đồ".
"Vương Siêu….."
"Đường Môn Vương Siêu…"
"Khó trách!"
Vương Siêu bộc lộ thân phận, nhất thời không khí ồn ào hẳn lên. Ân oán của Đường Môn cùng nhà Tư Đồ, bên trong rất gay gắt. Hơn nữa Vương Siêu ngày đó chính là võ sư đệ nhất Châu Á, không thể nói là không vang dội rung động lòng người. Chỉ là không ai nghĩ tới, người này cư nhiên lại một mình một ngựa xông đến đại bản doanh của cừu gia.
"Tốt tốt tốt… Quả nhiên là Vương Siêu ngươi. Ta nghĩ mãi cũng không ra, ngươi lại có gan lớn như thế, có dũng khí đến tận nước Mĩ! Vừa đúng lúc ta đang muốn tìm ngươi, tốt lắm, hôm nay ngươi cho rằng còn có thể thoát sao?"
Sau khi sự khiếp sợ qua đi, Tư Đồ Nghĩa hiện ra dáng vẻ hung tợn.
"Không phải vấn đề là ta có đi được hay không, mà là ngươi có thể sống được qua hôm nay. Mấy giờ trước, tại một biệt thự, ta đã giết hai người. Hình như là Ám Ảnh, Dạ Đồ gì đó, còn có Hồng Tú Liên, cùng với cục tình báo CIA của Mĩ Đường Toái Vân, cụ thể bao nhiêu người, ta giết nhiều quá không nhớ rõ".
Vương Siêu bình thản nói.
"Cái gì?"
Tư Đồ Nghĩa đang muốn hỏi thêm, lại nghe Vương Siêu nói thế, nhất thời khiếp sợ.
Chính là trong lúc này, Vương Siêu đã động thủ!
Ném Sơn thúc qua một bên khiến hắn bất tỉnh, Vương Siêu liền bay đến tấn công mãnh liệt, động tác liên tục không ngừng!
Phút chốc đã đến trước mặt Tư Đồ Nghĩa. Hây! A Hoành vung nhị khúc lên, nhắm thân ảnh của Vương Siêu, đánh ra một kích.
"Cũng đều là Song Hoa Hồng Côn, nhưng so với Liêu Tuấn Hoa, ngươi vẫn còn kém nhiều lắm".
Vương Siêu đối mặt với công kích của nhị khúc do tinh cương chế thành, cũng không có dấu hiệu né tránh. Hai ngón tay vươn về phía trước kẹp một cái, không hề sai một ly đã kẹp cứng nhị khúc côn, rồi dùng sức giống như phất một bộ quần áo!
Phụp, cả nhị khúc côn bị Vương Siêu ném bay từ trong tay A Hoành, cắm trên vách tường, phát ra một tiếng vang nặng nề.
Sau khi đánh bay nhị khúc, Vương Siêu động thân, tiến tới bên cạnh A Hoành đá vào người hắn. A Hoành nhất thời toàn thân vô lực, bị Vương Siêu một cước đá bay đến giữa sân, đè lên người Sơn thúc.
Tiếng xương gãy vang lên, Sơn thúc bị một cú đè này, đã bị gãy vài khớp xương. Dĩ nhiên là vì quá đau mà tỉnh lại.
Tư Đồ Nghĩa hét lớn một tiếng. Hai tay đánh ra, nhưng mắt bỗng hoa lên, chỉ thấy mình bị một người nhấc bổng lên không trung. Cùng với Sơn thúc giống nhau, một điểm khí lực cũng không xuất ra được.
Mặc dù quyền pháp của hắn lợi hại, đã luyện tới Ám Kình, nhưng nhiều năm qua đã không còn chăm chỉ luyện công. Bây giờ đã thoái hóa, ngay cả Minh Kình cũng không đạt tới, như thế nào lại là đối thủ của Vương Siêu?
Trong nháy mắt Tư Đồ Tín cũng cấp bách lui về phía sau. Nhưng đã trễ, hắn bị Vương Siêu nắm lấy chân, kéo ngược lên, tay của Vương Siêu giống như ưng trảo, cắm thật sâu vào da thịt hắn. Mỗi tay cầm một người, Vương Siêu mang theo sức nặng ba bốn trăm ký. Nhưng hành động vẫn không bị ảnh hưởng chút nào, liền từ từ trở về chỗ cũ.
"Các ngươi cứ việc chạy! Nếu có thể chạy ra khỏi cửa mà không chết, ta sẽ tha cho các ngươi một mạng. Nhưng nếu không muốn chạy, thì hãy ngồi xuống, Đường Môn chúng ta cùng Hồng môn đàm phán trong hòa bình".
Vương Siêu bắt được hai huynh đệ nhà Tư Đồ, lãnh khốc đứng tại chỗ, hướng về sáu bảy người bọn đại lão mà nói.
Không ai dám chạy trốn, Vương Siêu mới vừa rồi liên tiếp giết người lập uy, lại xuất ra thân phận, cuối cùng cũng có hiệu quả.
Nhất là khi nghe thấy Hồng Tú Liên đã bị giết, các đại lão lại càng không dám trốn.
Đại lão đang cầm tách trà sắc mặt biến đổi, ngồi trở lại trên ghế, hai mắt gắt gao nhìn thẳng Vương Siêu: "Đường Môn quả nhiên lợi hại, Vương Siêu, ngươi rất lợi hại. Hồng Tú Liên thật sự đã chết trong tay ngươi?"
"Thế nào, ngươi không tin sao?" Ánh mắt Vương Siêu quét qua.
"Ta đương nhiên tin. Ngươi đã đến nơi này chém giết… thì không cần phải nói dối" Đại lão cầm tách trà trong lòng phát lạnh.
"Vương Siêu, ngươi thả cha ta ra có được không".
Tư Đồ Ngọc đột nhiên mở miệng lên tiếng.
Vương Siêu không để ý, chỉ nghe rắc một tiếng, cổ của Tư Đồ Nghĩa đã bị vặn sang một bên. Tư Đồ Nghĩa còn chưa kịp lên tiếng, đã tắt thở. "Bây giờ Hồng Tú Liên, Tư Đồ Nghĩa đã chết. Ngươi hẳn sẽ cai quản đại quyền này. Về phần phụ thân Tư Đồ Tín của ngươi, hắn đối xử với ngươi không tệ, ta cũng không làm khó hắn". Bạn đang xem truyện được sao chép tại:
TruyenFull.vn chấm c.o.m
Vừa nói, Vương Siêu quay đầu, đối diện với các đại lão hỏi: "Nhà Tư Đồ, hiển nhiên là do người nhà Tư Đồ quản lý, Đường Môn chúng ta, cũng không có mưu đồ gì. Ta nghĩ chưởng quyền sẽ do tam tiểu thư Tư Đồ Ngọc đảm nhận, ý tứ chư vị như thế nào? Bây giờ Tư Đồ Nghĩa, Hồng Tú Liên hai người này… muốn gây chia rẽ, khơi nguồn tranh đấu giữa Hồng môn và Đường Môn đã chết. Đường Môn cùng Hồng môn cũng nên hóa giải hận thù. Chỉ cần tiểu thư Tư Đồ Ngọc nắm quyền, Đường Môn chúng ta sẽ dừng ngay hành động trảm thủ. Ý tứ chư vị như thế nào?"
Vương Siêu hừ lạnh một tiếng.
"Ta không có ý kiến, Đường Môn cùng Hồng môn nguyên vốn cùng một phía" Đại lão cầm tách trà nói.
Lời này vừa nói ra, tất cả đại lão còn lại cũng đều tỏ thái độ.
"Tư Đồ Ngọc, chuyện này do ngươi xử lý" Vương Siêu nói.
Tư Đồ Ngọc miễn cưỡng lắc đầu: "Ngươi trước tiên thả cha ta ra đã, về phần quyền lợi gia tộc, ta không hề muốn".
Vương Siêu cười ha ha: "Ngươi thích hay không thích, không phải do ngươi quyết định!"