Cảm giác được lời Đường Tử Trần nói rất hữu dụng, vì thế Vương Siêu mỗi ngày sớm muộn gì đều đứng mã bộ, chấn bám chặt đất, lên xuống đều đặn, sau đó ánh mắt nhìn ra phương xa.

Quả nhiên, lúc trước chỉ có thể đứng hơn mười phút, thì hai ngày sau, đã có thể kiên trì được ba mươi phút mà không cố hết sức.

Hơn nữa Vương Siêu cảm giác được, ngón chân, đầu gối, eo lưng của mình càng ngày càng linh hoạt.

Mỗi ngày buổi tối sau khi đứng tấn, thì ngủ rất ngon, cơ hồ nằm xuống là thẳng tới sáng.

Cứ năm sáu ngày như vậy, Vương Siêu sớm muộn gì cũng không ngừng luyện tập, hơn nữa trong khi đi học, luôn nhấc mông lên không ngồi xuống ghế, người ngồi viết bài mà thân thể của Đường Tử Trần vẫn như sóng cuộc không ngừng nhúc nhích lên xuống.

May là Vương Siêu có thành tích bình thường, lại ngồi ở phía sau. Mà sự nhúc nhích lên xuống này rất nhẹ, nên giáo viên cũng không để ý tới.

Hơn nữa Vương Siêu cũng trầm mặc ít nói, tính cách hướng nội, đã học hơn một năm trung học, học sinh trong lớp tên cũng không nhớ hết, cũng không có bằng hữu tri tâm gì.

Bất quá như vậy, hắn thật ra cũng thanh tịnh, mỗi ngày đều sinh hoạt trong thế giới của chính mình.

Cứ liên tiếp nhấp nhổm như vậy trong mười ngày, Vương Siêu đã có thể giữ tư thế đó trong suốt một tiết học bốn mươi lăm phút.

Mười phút giải lao, Vương Siêu cũng nghỉ ngơi. Vào học lại bắt đầu như vậy. Cứ một ngày tự tập như vậy không quản sớm muộn, thời gian mà Vương Siêu đứng tấn cũng tới mười giờ.

Đến vài ngày sau đó, Vương Siêu thật giống như hít thuốc phiện vậy, ngay cả lúc đi trên đường, cũng xuống tấn, sau đó thân thể nhấp nhổm từng bước đi về phía trước.

Tư thế như vậy, có vài phần quái dị, trong trường học thường xuyên có người chỉ trỏ, nhưng Vương Siêu cũng hồn nhiên không để ý tới.

Thời gian trôi nhanh, chỉ chớp mắt đã qua nửa tháng, Vương Siêu cảm giác được chân eo của mình tràn trề tinh lực.

Trước trường học có một cái đài treo cờ khá dốc, Vương Siêu không cần chạy lên, chỉ nhấp nhô một chút đã vọt lên đài.

Đến ngày gặp Đường Tử Trần, Vương Siêu dậy sớm vội vã chạy tới chỗ cũ trong công viên.

Đường Tử Trần đã chờ từ lúc nào, vẫn mặc trang phục thể thao mà trắng, vẻ mặt thân thiện.

Thấ] Vương Siêu chạy tới, Đường Tử Trần ánh mắt tựa hồ có chút sáng lên.

"Không thể tưởng được đệ trong nửa tháng qua đứng tấn lại có hiệu quả như vậy. Tư thế đi đường cũng nhập tâm vào".

Vương Siêu nghe thấy lời này, chỉ ngây ngô cười một chút: "Hôm nay Trần tỷ muốn dạy đệ cái gì?" Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

"Ừm. Đệ là một người thực tế, vô luận là học cái gì cũng phải say mê nó, thì mới có thể học có hiệu quả. Xem ra, đệ có tư cách học võ thuật cổ truyền" Đường Tử Trần nhìn Vương Siêu, phảng phất như phát hiện một khối ngọc thô.

"Đến đây, chúng ta trước tiên nói chuyện cái đã" Đường Tử Trần ngồi xuống một khối đá, "Đệ có biết cái gì gọi là võ thuật cổ truyền không?"

Vương Siêu lắc đầu.

"Cuối đời nhà Thanh, người của Đảng Cách Mạng do Tôn Trung Sơn lãnh đạo, nhiều lần ám sát các quan lớn của Mãn Thanh, thậm chí cả Thân vương. Trong đó chỗ dựa lớn nhất là người trong võ lâm ra sức, sau đó Dân quốc kiến lập, giặc Nhật xâm lấn, gọi là cường quốc cường chủng (nước mạnh chủng tộc mạnh), Tôn Trung Sơn, Phùng Ngọc Tường mấy người này mạnh mẽ đề xướng võ thuật, do chính phủ thành lập Trung tâm võ thuật cổ truyền, đem vô công các môn các phái như Hình Ý, Thái Cực, Bát Quái, Thông Bối, Đường Lang, Bát Cực, Trạc Cước, Hồng Quyền, Thiết Tuyến, Phách Quải, Đạn Thối, cùng nhiều loại võ công khác, thống nhất cách xưng hô, đều gọi là võ thuật cổ truyền".

"Cường quốc, cường chủng" Vương Siêu tinh tế ghi nhớ bốn chữ này, trong lòng lại nổi lên niên đại lịch sử kia.

"Vào thời đó, nhân tài rất nhiều. Hiện tại đã hơn trăm năm, cũng không được như vậy" Đường Tử Trần sau khi nói xong, đột nhiên mất hứng, "Đến đây đi, tỷ hôm nay dạy đệ một chiêu thực dụng".

"Đệ từ phía sau chụp lấy tỷ" Đường Tử Trần hướng dẫn tư thế cho Vương Siêu, bảo Vương Siêu từ phía sau chụp lấy vai mình.

Vương Siêu thấy Đường Tử Trần chỉ dạy mình, lập tức y theo lời chộp lấy vai của Đường Tử Trần. Đường Tử Trần nhẹ nhàng lùi lại, cùi chỏ tay phải như mũi thương, đánh vào ngực của Vương Siêu.

Đây là diễn chiêu thức, Đường Tử Trần hoạt động thật sự chậm, Vương Siêu có thời gian phản ứng, theo bản năng hai tay đẩy về phía trước, ngăn cản cùi chỏ của Đường Tử Trần.

Nào ngờ, Vương Siêu vừa mới chạm vào cùi chỏ, cánh tay Đường Tử Trần như là một ngọn roi, vỗ thẳng về phía dưới, bàn tay trực tiếp hướng về phía hạ bộ Vương Siêu.

Đòn này vừa nhanh vừa gấp, lực lượng biến hóa như đạn bắn, Vương Siêu còn chưa kịp phản ứng, bàn tay Đường Tử Trần đã nhắm vào hạ âm.

Vương Siêu hoảng sợ, cảm giác được một luồng khí lạnh chạy từ sống lưng lên gáy, toàn thân đều nổi da gà.

"Chuyển thân, trửu kích, liêu âm" Đường Tử Trần nắm giữ lực đạo rất tốt, bàn tay vừa chạm đến đã thu lại, cũng không chạm tới mục tiêu.

Vương Siêu sắc mặt cổ quái, thì thào lúng túng một chút: "Trần tỷ, chiêu này có tên là gì vậy?"

Đường Tử Trần cười sáng lán: "Chiêu tại Bát quái môn gọi là 'Liêu Âm Chưởng', tại Hình ý môn gọi là 'Chuyển Hoàn Băng Quyền', tại Thái cực môn gọi là 'Phiết Thân Chủy'."

Nói xong, Đường Tử Trần lại giải thích yếu điểm của chiêu này.

"Quyền thuật đều diễn biến theo nghệ thuật quân sự mà thành. Một chiêu này xem bộ dáng chỉ là sự chuyển thân đơn giản, cánh tay vỗ ra sau, kỳ thật phải đánh ra hai đạo trọng kình, cùi chỏ đánh cũng giống như là mũi thương, sau khi thu hút sự chú ý của người khác, thì cánh tay mới thuận thế mà đánh xuống dưới".

"Các tướng quân thời cổ đại chiến trường sử dụng thương, một thương áp tới, người ta bị ngăn lại, đầu thương bắn ngược, ngược lại có thể đem binh khí của kẻ địch đánh lạc hướng. Bởi vì thân thương có tính co dãn. Đệ đánh ra chiêu này, còn hàm chứa ý đánh lạc hướng bên trong".

"Đệ xem tỷ dùng kình như thế nào!"

Đường Tử Trần lại diễn luyện một lần nữa, sau khi đánh chỏ thì tay vẫy xuống, y phục nghe một tiếng "Phạch" vang lên, nghe như tiếng roi quất trong không khí.

"Đòn cuối cùng cánh tay vung ra phải phát ra thúy kình (tiếng gió kình), lúc này mới tính là luyện thành, điều này tại Thông bối môn gọi là suất bi thủ kình".

"Được rồi, chiêu này đệ cứ luyện đi, ba ngày sau, tỷ sẽ dạy đệ chiêu khác" Đường Tử Trần sau khi dạy xong, lại đi như trước.

Liên tiếp ba ngày, Vương Siêu đều cần mẫn rèn luyện "Liêu âm chưởng". Nhưng vô luận hắn đánh như thế nào, cũng không thể giống như Đường Tử Trần đánh ra thúy kình nghe phành phạch.

Ba ngày sau, Vương Siêu đem nghi vấn này hỏi Đường Tử Trần.

Đường Tử Trần nghe xong, ha hả cười to: "Đệ ngốc, mới vừa bắt đầu, đã muốn đánh ra thúy kình, còn lâu. Võ công có ba trọng kình, minh kình, ám kình, hóa kình. Đirnh điểm của minh kình, chính là thúy hưởng (đánh ra tiếng gió) này, luyện ra thúy hưởng, chẳng khác nào là võ lâm cao thủ. Với thể lực hiện tại của đệ còn xa mới được, còn cách cả ngàn dặm, chỉ mới bước những bước đầu tiên mà thôi".

"Đệ ngốc, không nói nữa, tỷ hôm nay dạy đệ một chiêu khác".

Đường Tử Trần chiêu hôm nay dạy, là đột nhiên hạ thân xuống, tay trái dùng trảo chộp tới, tay phải dấu sau hông, bàn tay hướng xuống đất.

"Đây là Thủ trảo đang tồn thân, là sát chiêu của Thái Cực môn, cũng là một biến hóa trong Liêu âm chưởng của Bát quái môn, Hình ý thập nhị hình 'Hầu Thâu Đào'."

Vương Siêu mấy ngày nay, học hai chiêu, đều là dùng trảo, có vẻ ngoan độc, "Tỷ tỷ này là ai vậy?"

"Đệ ngốc, xem được rồi, một trảo này của đệ, người ta nếu lui về phía sau thủ hạ bộ, bàn tay đệ dấu phía sau hông lập tức trảo sa (vung cát lên), nhằm thẳng mặt của kẻ địch. Năm đó Thái Cực đại tông sư Dương Lộ Thiền 'Tả thủ tồn thân trảo tước, hữu thủ trảo thần sa sử kiểm thượng' không biết đã đánh bại bao nhiêu cao thủ".

Dương Lộ Thiền thật ra Vương Siêu cũng biết, vài năm trước, trên TV có Ngô Kinh đóng phim Thái Cực tông sư, trong đó nguyên mẫu của Dương Ngọc Kiền chính là Dương Lộ Thiền cao thủ đệ nhất Thái Cực môn, cũng là một vị tiền bối truyền kỳ nhất trong lịch sử võ thuật cổ truyền Trung Quốc.

"Trảo tước, trảo sa… cái này…" Vương Siêu đột nhiên nghĩ đến, "Xung quanh đầu là bùn đất, không có cát thì làm sao bây giờ!"

"Đồ ngốc, hầu tử tồn thân, cái đuôi để chống đở trên mặt đất. Người không có đuôi, thì cái tay phải thay thế cái đuôi, cái đuôi của động vật để bảo trì cân bằng, lúc sử dụng chiêu này, tay phải bảo trì cân bằng của thân thể. Người đã hạ thân xuống mà trảo hụt, người ta dùng chân đá đệ, đệ đưa tay đỡ, rồi nhảy ra ngoài".

"Hầu tử tồn thân, cái đuôi để cân bằng, trảo tước không thành, còn có thể thuận tay trảo sa, cho dù không có trảo sa, cũng có thể phòng chân của người ta đá, chiêu này thật sự là âm hiểm" Vương Siêu nghĩ, hình tượng Thái Cực quyền trong mắt hắn đã tan biến.

"Tiểu tử ngốc, đánh nhau không phải là biểu diễn, cũng không phải là để luyện. Đánh nhau chính là nói một kích tất sát. Công kích bộ vị yếu nhất của người ta! Một trận sinh tử, thì đừng nói cái gì âm hiểm với không âm hiểm".

Đường Tử Trần đứng dậy: "Được rồi, tỷ hôm nay cũng nói cho đệ biết, võ thuật có ba hình thức, một loại là đả pháp (phép đánh nhau), một loại là luyện pháp (phép luyện tập), còn có một loại là biểu diễn. Đệ đừng thấy đánh Thái Cực quyền chậm rãi ung dung như hành vân lưu thủy, đó đều là biểu diễn, ngay cả luyện pháp cũng không phải, chân chính Thái Cực đả pháp, cũng rất ít người biết".

"Đả pháp, luyện pháp, và biểu diễn… còn có nhiều loại phân ra như vậy sao?" Vương Siêu ngẫm nghĩ, lời của vị tỷ tỷ này nói với mình, mỗi lần đều mang mình tiến vào một lĩnh vực hoàn toàn mới.

"Thái Cực quyền, xem thấy ôn nhu, nói lấy bốn lạng đỡ ngàn cân, thật ra chỉ là bề mặt. Đá pháp của Thái Cực là cương mãnh nhất, kình cương mãnh này, phải tìm trong chữ 'Chủy' (có thể hiểu là chùy cũng có thể hiểu là phần nhô ra của nắm tay), đệ xem trong hệ thống Thái Cực, 'Bàn lan chủy' 'Phiết Thân Chủy'."

Đường Tử Trần làm ra hai động tác, đều là hung hăng vung ra, cánh tay phát ra tiếng phần phật, giống như đập vào không khí vậy.

Vương Siêu thấy vậy, kinh ngạc vô cùng, thầm nghĩ: Chủy này mà đánh vào trên người thì sao?

"Đại tướng thời cổ đại, sử dụng chùy đều là người mạnh, đệ xem Tùy Đường diễn nghĩa hảo hán đệ nhất Lý Nguyên Bá, hai thanh đại chùy đánh khắp thiên hạ. Thái Cực tiền bối lúc sáng tạo ra quyền, đem uy phong vào tiểu thuyết, tự nhiên muốn đem kình cương mãnh nhất mệnh danh là 'Chủy'."

"Năm đó Bát quái danh gia Trình Đình Hoa nói, Bát quái chưởng luyện thì như thôi sơn, đánh người thì như cánh quạt. Hình ý đại sư Thượng Vân Tường nói, khi luyện dùng kình không dùng lực, đánh thì lại dùng sức ít dùng kình, đều là nói sự khác nhau giữa đả pháp cùng luyện pháp. Tỷ mấy ngày nay dạy Liêu âm chưởng, Hầu thâu đào, cho đệ đều là đả pháp, là kỹ xảo khi đấu, không thể dùng để nâng cao thể lực, tăng cường lực lượng".

"Cái gì chỉ dùng lực, cái gì phải dùng kình" Vương Siêu hỏi.

"Lực là quán tính, đột nhiên bùng nổ" Đường Tử Trần lại làm ra một thủ thế, đem cánh tay phách không phần phật mấy cái, "Dùng lực phải mau, mạnh, bạo".

"Kính là cơ bắp căng ra, chậm rãi di động" Nói xong, Đường Tử Trần lại khoa tay, giống như xay cối, vắt nước từ bọt biển. "Dùng kình phải chậm, trầm, ổn".

"Mau, mạnh, bạo… chậm, trầm, ổn…" Vương Siêu tinh tế lĩnh hội sáu chữ này, lĩnh hội sự khác nhau giữa xuất lực cùng kình.

Đường Tử Trần sau khi vung tay xong, ngồi xuống: "Được rồi, đệ đem Hầu trích đào luyện tập ba ngày, luyện thành thục, tỷ lại dạy đệ điều mới".

Vương Siêu gật gật đầu, lại âm thầm luyện ba ngày, buổi tối tìm chỗ không có người, đem "Liêu âm chưởng" "Hầu thâu đào" ra luyện tập.

Hơn nữa "Hầu thâu đào", thời điểm hạ thân rất khó khăn, chân cùng cơ bắp thực sự đau đớn.

Chẳng qua Vương Siêu đã đứng mã bộ nửa tháng, sức mạnh cùng sự linh hoạt của chân eo đều đã tăng nhiều. Luyện tư thế Hầu thâu đào này, than thể đứng lên hạ xuống mấy ngàn lần, rốt cục đã thuần thục đến cực điểm.

Ba ngày sau, Vương Siêu lại vào công viên gặp Đường Tử Trần.

PS của tác giả: Trình Đình Hoa là cao thủ kiệt xuất nhất của Bát quái môn, vào lúc liên quân tám nước xâm lấn Bắc Kinh, đã giết địch rất lắm, cuối cùng bị mấy đội súng cùng khai hỏa, giết chết trên một mái nhà. Vào lúc đó Trình lão tiên sinh đã hơn 50 tuổi.

Mỗi khi ta đọc đoạn lịch sử này, đều nhịn không được sự đau xót trong lòng. Trình lão tiên sinh là đại anh hùng của Bát quái môn, quyền thuật của người, là võ thuật cổ truyền chân chính.

Thượng vân tường lão tiên sinh là tông sư Hình ý môn, cùng Trình lão tiên sinh từng nghiên cứu lẫn nhau, Bát quái, Hình ý môn quyền thuật đã hợp hai thành một, sau gọi là Bát quái hình ý môn. Cao thủ nổi danh nhất trong Bát quái hình ý môn có Trương Chiêm Khôi, cùng với đồ đệ Hàn Mạc Hiệp của hắn.

Chu Tổng Lý vào thời thiếu niên, từng làm môn hạ của Hàn Mạc Hiệp học Bát quái chưởng.

Có hứng thú đọc giả có thể xem qua tư liệu về chuyện này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play