"Tiểu đệ, đệ sao như tâm thần có chút bất ổn vậy?"

Cảm giác được tiểu đệ hô hấp có biến hóa rất nhỏ, Đường Tử Trần cũng tự nhiên hỏi một câu.

Vương Siêu tuy tuổi không lớn, nhưng trong giới võ thuật được xưng là "tiên nhân", quyền pháp siêu phàm nhập thánh, tinh khí thần tâm ý hình đều nội liễm thành đan, đã có phong phạm Thái sơn có sập mặt cũng không đổi sắc, mặc kệ tâm thần biến hóa thế nào, trên biểu hiện cũng nhìn không ra manh mối gì.

Bởi vậy, hắn tuy đối mặt với Đường Tử Trần đã tâm viên ý mã, sinh ra cảm giác muốn ôm chầm lấy tỷ tỷ mà hôn, nhưng trên mặt hắn vẫn khống chế thật sự tốt, mặc cho là người am hiểu thuật quan sát vẻ mặt gì, cũng không thể phát hiện được sự xúc động trong lòng hắn.

Nhưng Đường Tử Trần thì không giống, vốn võ công đã đến chí thành chi đạo, từ tinh thần có thể cảm ứng được tất cả những thứ rất nhỏ không thể phát hiện, dùng thần thông Phật giáo mà nói, chính là "Lậu tẫn thông".

Vốn hai người đang ngồi ngay ngắn, chậm rãi nói chuyện, Vương Siêu tâm thần yên ổn, hoàn cảnh hai người ở chung như thế này thực sự là bình lặng như mặt nước trong hồ thủy tinh vậy.

Nhưng Vương Siêu tâm viên ý mã, lập tức thật giống như một giọt nước chợt rơi xuống hồ, tuy chỉ xuất hiện những gợn sóng rất nhỏ chợt lóe qua, nhưng Đường Tử Trần lập tức cảm giác được.

Đây là võ công quyền pháp đã luyện tới mức thâm sâu nhất, đối toàn bộ hoàn cảnh xung quanh đều có thể cảm ứng được một cách tinh tế nhất.

"Ừm, không… không có gì" Vương Siêu ngẩn ra, khí huyết dâng lên, trên mặt hơi hồng lên một chút, liên tục lắc đầu: "Tỷ, không có gì, đệ chỉ thất thần một chút thôi".

"Trong cuốn sách cuối cùng của Tiết Điên nói về viên tướng có nói "tỏa trụ tâm viên vi tu tính, xuyên trụ ý mã vi lập mệnh", tiểu đệ, đệ cũng đừng lo có nước mà không về được. Coi như là lần này thoát ly tổ chức là để nghỉ ngơi. Bằng không nếu lúc nào cũng nghĩ đến chuyện này, võ công có thể sẽ lui bước".

Đường Tử Trần tuy nhận thấy nội tâm của Vương Siêu biến hóa khiến cho hô hấp dao động rất nhỏ. Nhưng nàng dù sao cũng không phải là thần tiên, cũng không thể phát hiện Vương Siêu cụ thể là đang nghĩ cái gì, hơn nữa không nghe không thấy mà cảm nhận được nguy hiểm cũng là khi sinh mạng có nguy hiểm lớn mới có tác dụng, đã là một loại dự cảm mãnh liệt. Nhưng cũng không phải là cái gì cũng có thể biết được.

"Ừm, ừm, ừm…" Vương Siêu liên tục gật đầu, giống như một đứa nhỏ đang thi mà xem tài liệu, thấy giáo viên đi tới sợ bị phát hiện, liên tục gật đầu sợ vị tỷ tỷ mẫn cảm này phát hiện sự xúc động trong nội tâm của hắn.

Vương Siêu nghĩ tới Đường Tử Trần mà trong lòng xúc động, cũng không phải là chỉ lần này, mà khi ở tại học viện quân sự dã chiến, đối mặt với Hoắc Linh Nhi luyện công, phun khí như tên, giống như là hình dáng của tỷ tỷ, cũng đã từng xúc động đến thất thần.

Đến khi gặp lại Đường Tử Trần, bởi vì kháng lệnh của tổ chức, tiếp đến ứng phó hàng loạt chuyện phiền toái hắn cũng không thể phân tâm. Nhưng hiện tại cùng tỷ tỷ an bình ngồi cùng một chỗ uống trà nói chuyện, không khí yên tĩnh ấm áp, mọi phiền não đều đã không còn. Vì thế tâm của hắn lại bắt đầu xúc động.

Dùng ngôn ngữ y học mà nói, chính là hormone thanh xuân phân bố kích thích quá độ.

Vô luận Vương Siêu có lão thành như thế nào, quyền pháp cao cường như thế nào, tu dưỡng có tốt như thế nào. Dù sao cũng chỉ mới có hai mươi mốt tuổi, đối mặt với người mà mình hằng mong nhớ. lại trong không khí ấm áp như thế này, không động tâm, thì phải là thần tiên phật đà đoạn tuyệt tất cả tình dục.

Thánh nhân có nói "Bão noãn tư dâm dục", cho dù là Khổng Tử, khi nhìn thấy phu nhân Nam Tử của Vệ Linh Công, cũng đã từng động tâm, hơn nữa sau đó đệ tử có hỏi, có phải là thích Nam Tử hay không, Khổng Tử cũng không phủ nhận, chỉ nói: "Nếu ta làm chuyện gì sai, như vậy ông trời nhất định sẽ trừng phạt ta".

Ý tứ chính là, ta tuy thích, nhưng cũng chỉ là bộc phát nhất thời, cũng chỉ dừng lại ở đó chứ không có tâm tư đạp đổ.

Chẳng qua Vương Siêu hiện tại cũng không có định lực tự khống chế giống như Khổng Tử, hắn chỉ muốn hôn tỷ tỷ, chỉ tiếc, thủy chung cũng không bước qua được điểm mấu chốt.

Bởi vì trong lòng tuy xúc động, nhưng tân sâu trong linh hồn ý thức vẫn nói cho hắn, không được xúc động, không được xúc động.

"Tỷ tỷ, tỷ đệ chúng ta đã ba năm không thử tay, ban ngày tại bờ sông cũng bị mấy người đó phá đám…" Vương Siêu chuyển đề tài, sợ cứ tiếp tục như vậy, tâm tư của mình cuối cùng cũng bị Đường Tử Trần phát giác.

"Ái dà, tiểu đệ đệ quả nhiên đã lớn, dám khiêu chiến với tỷ" Đường Tử Trần nhẹ nhàng dùng ngón trỏ gõ xuống bàn, phát ra nhưng tiếng cốc cốc…

Nàng cười hai mắt cũng khép hờ lại, giống như Nguyệt Nha Nhi vậy, nhưng thân thể của nàng vẫn ngồi vững.

Vương Siêu trong nháy mắt khi thấy Đường Tử Trần cười, liền cảm giác được như mình ngồi trong một đại tiệc trong quân trướng đại doanh, bề ngoài thì ca múa biểu diễn, vui cười rôm rả, nhưng sau quân trướng, lại che dấu đao phủ thủ, sát khí không phát ra ngoài.

Ở sâu trong nụ cười của Đường Tử Trần, tinh khí thần nội liễm trong nháy mắt, Vương Siêu cũng cảm nhận được chiến ý bùng phát.

Vương Siêu biết, tỷ tỷ đã chân chính xem hắn như là kình địch.

Lúc này, Vương Siêu cảm giác thực vui mừng, thực cao hứng, hắn cảm thấy niềm vui trước đó chưa từng có, bởi vì hắn biết, trong lòng tỷ tỷ, hắn đã không còn là một thiếu niên đồ đệ yếu ớt, mà đã là một đệ đệ có thể cùng tỷ tỷ phân cao thấp.

Đường Tử Trần địch ý ẩn sâu, cho dù là cao thủ như Cung Thành Lương Điền, Thôi Trường Bạch, cũng không cảm giác được một chút nào.

Nhưng Vương Siêu thì khác, cảnh giới quyền pháp của hắn hóa kình đã đến cảnh giới mà Tôn Phúc Toàn lão gia miêu tả như là một viên kim đan trong bụng, Đường Tử Trần ngưng thần, ẩn chứa chiến ý, hắn liền có thể cảm thấy được.

Khi mới nhập hóa kình, thì các nơi trên người đều có thể tự nhiên bộc phát ám kình, cơ bắp bành trướng, hơn nữa thông qua rèn luyện hô hấp, nội tạng mạnh mẽ cường kiện cứng cỏi. Vô luận là sự nhanh nhẹn, phản ứng, hay tính mềm dẻo, năng lực đề kháng, lực bùng nổ, xuyên thấu, so với người luyện võ bình thường đều cao hơn cả chục lần.

Hiện tại Liêu Tuấn Hoa, Trần Ngả Dương, Cung Thành Lương Điền, Thôi Trường Bạch, cùng với Chu Bỉnh Lâm…, đều đã đến cảnh giới này.

Nhưng từ hóa kình trở lên, chính là bước tu dưỡng tinh thần rất huyền diệu, đối với cuộc sống, thiên địa, bản thân đều thấu hiểu, dần dần có thể nội liễm tinh khí thần, tâm ý hình, co rút lại mũi nhọn mà thành viên, cuối cùng là thành tựu kim đan. Địch ý, sát khí của bản thân ẩn sâu, làm cho người ta không cảm giác được.

Mà cảnh giới tối cao, chính là trong Bát Quái Quyền học "Đả phá hư không, thấy được chân thân, đem đạo hợp chân, trở nên không nghe không thấy mà cảm nhận được sự nguy hiểm. Tuy thân ở trong sóng gió của nhân thế, nhưng vẫn có thể bảo trì bản thân".

Hóa kình có ba cảnh giới quan trọng này, bởi vì cùng rèn luyện thân thể, luyện gân cốt, da lông đã có rất nhiều sự liên hệ khác nhau, căn bản không có biện pháp nào có thể miêu tả một cách cụ thể được.

Vương Siêu lúc mới vào hóa kình, sau đó đình chỉ không tiến được nữa. Cho đến khi cùng "Tiểu vũ thần" Chu Bỉnh Lâm ngẫu nhiên gặp nhau đại chiến tại công viên, cuối cùng thảm thắng, mới lĩnh ngộ ra bản thân vẫn chưa đủ, an tâm cân nhắc tu dưỡng một năm, rốt cuộc nội liễm thành đan, trong một khắc nhìn thấy Đường Tử Trần, toàn bộ những gì bị bó buộc trên người đều được dứt bỏ, tâm thần được phóng thích, đã đánh ra được Đại suất bi thủ Bát quái ma chưởng chí cương chí mãnh.

Vương Siêu cũng hiểu được, quyền pháp của mình trải qua sự tích lũy dày dạn, mới có tiến bộ, tự nhiên cũng muốn tìm người thử tay. Hơn nữa quan trọng nhất chính là, hắn biết bản thân một khi cùng người nọ động thủ, sẽ bộc phát ra lòng can đảm vô cùng.

Hắn tuy muốn hôn tỷ tỷ Đường Tử Trần, nhưng trong tiềm thức thủy chung vẫn không có gan. Hiện tại dựa vào võ thuật để thêm can đảm.

Cái này cũng có thể so sánh với một số người trước khi làm chuyện xấu, thì phải uống rượu để thêm can đảm. Vứt bỏ đi lớp áo ngoài quyền thuật tông sư, Vương Siêu đã gặp được người mình thích, cũng không phải là mối tình đầu của thiếu niên bình thường.

Đường Tử Trần cũng muốn xác định rõ công phu của đệ đệ kiêm đồ đệ truyền nhân này của mình. Lúc ở tại bờ sông gặp mặt, tuy cũng đã thử một chút nhưng cũng chỉ có hai hiệp, cũng không toàn diện được.

"Tiểu đệ, lên đi" Đường Tử Trần đang ngồi, đột nhiên xuất chưởng, đem bàn bát tiên trước mặt đá tung lên, một tay tung ngang ra chụp lấy rồi nhẹ nhàng đẩy ra.

Rầm, cả cái bàn cách đất cả tấc mà bay ngang đi, rất vững vàng, các thứ đồ sứ, trà cụ, ấm lò đất hồng đều không rung động, nước trà cũng không tràn ra chút nào.

Theo một thanh âm rất nhỏ, cạnh bàn đụng vào vách tường, lại nhẹ nhàng áp sát vách tường mà hạ xuống, giống như là một bức tranh thả xuống vậy, lại vững vàng dừng ở một góc vách tường.

Cứ như vậy, Vương Siêu cùng Đường Tử Trần vốn là đang ngồi mặt đối mặt, hiện tại đã không còn cái bàn, ở giữa đã không còn gì, chỉ còn khoảng cách chừng hai ba bước, đúng là khoảng cách phát kình đả kích hữu hiệu.

"Chưởng công của tỷ tỷ, thật sự là đã luyện đến mức tận cùng, như vậy mà cũng có thể".

Vương Siêu thấy Đường Tử Trần một chưởng đánh cái bàn bay ngang đi, đụng vào vách tường hạ xuống, mà những thứ trên bàn chẳng những không lay động mà v, mà ngay cả nước trà cũng không tràn ra ngoài, dùng kình như vậy, không thừa không thiếu, giống như lột kén lấy tơ, dùng tơ dắt trâu vậy.

Một chút công phu nhu kình này, Vương Siêu tuy có thể làm được, nhưng trong lòng cũng không nắm chắc.

Vì thế đồng tử của hắn lập tức co rút lại, tinh thần ngưng tụ, một thế "Bão đan tọa khố" súc kình, trong khoảnh khắc bùng nổ, cổ tay vừa động, các ngón tay của tay trái co lại, các đốt ngón tay chuyển động, bàn tay tròn, tay cong lại, hổ khẩu cũng cong lại, nửa giống chưởng nữa không, có chứa lực quấn mà vọt lên, nhằm hướng cổ của Đường Tử Trần mà đánh tới.

Một thức này là Triền pháp của Long xà hợp kích, thoát thai của "Kim xà bàn liễu" trong Bát Quái Quyền là áp sát dùng các ngón tay quấn lấy, thức tiếp theo chính là "Cự mãng triền thân", sau đó là "Thanh long giảo trụ".

Vương Siêu khi cùng người ta động thủ, vô luận là tinh thần, sự can đảm, đều được đề cao mấy lần, như là các kỳ thủ hàng đầu, càng ở trong không khí căng thẳng của những trận đại chiến, thì phát huy càng xuất sắc. Đây cũng là điều mà Chu Bỉnh Lâm sau khi bi mất cánh tay mới lĩnh ngộ được: "Không cùng Vương Siêu động thủ, thì không biết sự khủng bố của hắn".

Đường Tử Trần trong khoảnh khắc này, cũng đứng mạnh lên, vặn người vỗ chưởng, tay từ trung tuyến thọc thẳng lên, cho đến ngang yết hầu thì bổ chính xác về phía cổ tay cùng các đốt ngón tay của Vương Siêu.

Quyền pháp của Vương Siêu, so với Đường Tử Trần đụng Cửu cung kiếm Lâm Đình Phong thì khó đấu hơn nhiều, nàng cũng không có khả năng ngồi tại chỗ mà tiếp Kim Xà Bàn Liễu, hiện tại vặn người vỗ chưởng là đả pháp thường dùng trong Bát Quái Quyền, người khác một quyền đánh đến, thân thể ta vận chuyển, thủ đao bổ thẳng vào các đốt ngón tay.

Thường dùng nhất, chính là thực dụng nhất.

Vương Siêu chợt thu tay lại, cũng không đánh tận thế, cước bộ co lại, đột nhiên phóng ra, vù một tiếng, hai tay cùng tung ra, mang theo thanh thế như lôi đình vạn quân hướng tới Đường Tử Trần mà đánh tới.

Đây chính là thủ pháp Đại suất bi, Đường Tử Trần cũng không nói lời nào, cũng biểu hiện ra tư thế Bão đan tọa khố, hai cái cánh tay giống như là cái luỡi trâu, hướng tới tay của Vương Siêu mà đỡ tới.

Công phu Bát quái nhu chưởng "Ngưu quyển thảo", cánh tay hai người chạm nhau, Vương Siêu chỉ cảm thấy tay của mình bị quấn lấy, các đốt ngón tay, khủy tuy, cổ tay, đều bị Đường Tử Trần chế ngự.

Mà Đường Tử Trần cũng bị Vương Siêu mạnh mẽ đẩy lùi ra sau, đạp phải cái ghế dựa ở sau làm cho tan nát, tìm không thấy một khối gỗ chỉnh tề nào. Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com

Đại suất bi thủ của Vương Siêu, cương kình cơ hồ là thiên hạ đệ nhất, Đường Tử Trần tuy đã hóa giải được lực lượng của hắn, nhưng thân thể cũng bất ổn, chỉ có cách lui bước để giảm bớt lực.

Nhưng hai tay của Vương Siêu đã bị nàng nắm lấy, chỉ cần hơi dùng sức một chút, các đốt ngón tay sẽ bị đánh cho trật khớp.

Vương Siêu cũng biết lợi hại, không để ý tới hai tay, mà đạp bước tiến lên, dùng thế Lão hùng chàng thụ, mà áp sát trung tuyến, tông thẳng vào trước ngực của Đường Tử Trần.

Khi hắn động thủ, cũng đã can đảm hơn nhiều, lần xông tới này, tự nhiên là dùng Kê hình Thụ cảnh thân đầu (thẳng cổ duỗi đầu), hướng tới làn da mịn màng như da trẻ con trên mặt của Đường Tử Trần mà nhẹ nhàng hôn tới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play