"Đoạn Quốc Siêu là cao thủ bậc nhất Thiếu Lâm, lại thuộc biên chế Quốc An, chuyện anh ta bị đánh chết đương nhiên được giữ kín. Cậu làm nhiệm vụ ở nước ngoài, không biết cũng là phải." Cao Tuấn giải thích cho Lưu Thanh.
"Vương Siêu này còn kém chúng ta những mấy tuổi nhưng võ công cao cường, hình như rất được Quân Ủy coi trọng. Nếu tôi đoán không sai thì anh ta sẽ là huấn luận viên của chúng ta!"
Lưu Thanh cười nhạt: "Ít tuổi hơn chúng ta mà lợi hại thế sao? Ở Anh tôi từng nghe đến cái tên Quy Tiên Nhân, còn cho rằng người này chí ít phải bốn mươi tuổi rồi!"
"Sao vậy? Tính ngạo mạn của cậu bắt đầu nổi lên rồi hả? Như thế là không được!" Cao Tuấn nhìn bộ dạng Lưu Thanh, liền vỗ vai gã ngăn lại: "Tôi biết, năm trước cậu xin ra nước ngoài làm nhiệm vụ chỉ là vì thua Đoạn Quốc Siêu, muốn đi luyện thêm để báo thù. Thực ra vừa mới gặp lại tôi đã nhận thấy khí thế của cậu khác trước nhiều, chắc chắn mấy năm đó cậu không chơi bời lêu lổng mà rất chăm chỉ tham gia thực chiến. Hiện nay một nửa võ sư giỏi đều ở nước ngoài rồi."
"Có điều võ công của tay Vương Siêu này chắc chắn không nhược đâu. Ra tay tàn độc, tỷ thí võ công nếu không giết thì cũng làm cho đối phương tàn phế suốt đời. Đến như Tiểu Võ Thần Chu Bính Lâm võ công còn lợi hại hơn Đoạn Quốc Siêu rất nhiều, vậy mà bị Vương Siêu đó rứt đi cả một cánh tay. Nếu cậu muốn thử thân thủ của huấn luận viên, tốt nhất nên nói rõ trước!"
Cao Tuấn làm cảnh binh ở Bắc Kinh nên biết về Vương Siêu hơn Lưu Thanh nhiều. Gã sợ Lưu Thanh vì nóng vội nhất thời mà đi theo vết xe đổ của Đoạn Quốc Siêu, vội lên tiếng cảnh cáo.
"Hừ... Tiểu Võ Thần à?" Lưu Thanh bĩu môi, trên mặt nở nụ cười khinh mạn: "Chu Bính Lâm đã gần 60 tuổi, võ thuật chắc gì đã bằng một nửa so với trước kia? Lúc trước y còn dám thách đấu với Lý lão, đúng là điên rồ hết mức! Nói thật, mục đích lần này tôi trở về thứ nhất là tìm Đoạn Quốc Siêu thách đấu, thứ hai là tìm Chu Bỉnh Lâm tính sổ!"
Những năm 90 thế kỷ 20, sau khi về ẩn cư tại Bắc Kinh, Chu Bính Lâm tuy không tỉ võ với người khác nhưng vẫn chưa rời bỏ hẳn giới võ thuật. Lý lão là cái tên rất có danh tiếng tại Bắc Kinh, Chu Bỉnh Lâm bình sinh lại thích thách đấu với các cao thủ, người càng nổi tiếng càng thích so tài. Vậy là trong một lần cao hứng, ông ta định đến thách đấu với Lý lão lớn hơn mình gần 40 tuổi, nhưng cuối cùng bị một võ sư khác ngăn lại.
Chuyện này Lưu Thanh biết và hết sức căm phẫn, khổ nỗi gã lại không phải là đối thủ của Chu Bỉnh Lâm, nếu đi trừng trị ông ta thì không chừng sẽ tự trút lấy tai họa. Mấy năm ở nước ngoài Lưu Thanh đã rèn luyện mài dũa rất nhiều, còn thụ giáo thêm ở mấy Nguyên lão cao thủ Hồng Môn hải ngoại, trình độ tiến bộ vượt bậc, tự tin có thể hoàn thành được tâm nguyện trước kia. Vì thế khi tổ chức gọi, gã lập tức quay trở về.
Đoạn Quốc Siêu 26 tuổi, Lưu Thanh còn nhỏ hơn một tuổi nhưng gia nhập bộ đội từ năm 15. Ở trong quân đội hơn 10 năm, gã cũng được coi như một lão quân nhân rồi.
"Nhưng thực sự công phu của Vương Siêu là vô biên." Cao Tuấn vẫn kiên trì khuyên giải nhưng bị Phương Vỹ và Trương Khải ngăn cản: "Cao lão đệ, cậu ở Bắc Kinh an nhàn quá nên nhụt nhuệ khí rồi. Sao lại tự đánh mất đi uy phong của mình vậy?"
"Tôi thấy Cao Tuấn giống như Bát Kỳ Tử Đệ thời Mãn Thanh, lúc ở thảo nguyên rất gan dạ nhưng khi đến Bắc Kinh thì chỉ biết chơi chim và đi đến ngõ Bát Đại. Ôi chà!"
Cao Tuấn cười lạnh lùng: "Đúng là cá không ăn muối cá ươn, đừng trách tôi không nói trước. Nếu Vương Siêu làm huấn luận viên thì không có lý gì mà tôi không phục!"
"Gã ngông cuồng họ Cao đứng thứ tư Tổng hội thao võ thuật bây giờ thành ra cái gì rồi? Nói đến võ công quyền pháp thì ai trong số chúng ta không tinh thông, có ai không luyện đến Ám kình? Chưa gọi là xuất thần nhập hóa nhưng còn phải sợ ai chứ?"
Bốn người này đều từng vượt qua hàng triệu đối thủ để đứng mấy vị trí đầu bảng trong cuộc thi võ thuật các ngành vũ trang quốc gia, vì thế cả bốnđều có quyền kiêu ngạo. Nếu nói võ công của họ không cao cường thì đúng là chuyện khôi hài.
"Thôi, chúng ta đã tập hơn nửa ngày, nên về nhà ăn cơm tắm rửa!" Lưu Thanh khoát tay: "Nhân thể xem huấn luyện viên của chúng ta là thần thánh phương nào."
Trong khi bốn người bàn luận về hắn thì Vương Siêu và Hoắc Linh Nhi đã đến trường quân sự. Đặt chân đến nơi, cảm giác đầu tiên của Vương Siêu là hết sức quy củ.
Tuy chưa từng là sinh viên nhưng Vương Siêu đã từng đến thăm Tào Tinh Tinh tại Đại học Bắc Kinh, rất ấn tượng với không khí tự do trẻ trung tại đó. Trường quân sự dã chiến này tuy xa thành phố nhưng hai bên có núi vây quanh, một bên sát hồ lớn, mặt kia giáp khu dân cư tạo nên một thị trấn khá phồn thịnh, xem ra ngôi trường này là hạt nhân cho kinh tế ở đây phát triển.
Sân tập đang có khá đông học viên, không hỗn loạn như ở những ngôi trường dân sự mà từng nhóm đứng theo hàng rất nghiêm chỉnh, đúng tác phong quân đội. Vương Siêu đứng xem một lúc, võ công đang tập đúng là quyền pháp truyền thống, Mê Tông Quyền, Thiết Sa Chưởng của Thiếu Lâm, cả Bát Cực Quyền và Quan Tiết Kỹ… Có điều hắn nhận ra ngay, đa số học viên không luyện tập hết lòng mà chỉ là miễn cưỡng.
"Như thế này là luyện tập gượng ép, công phu có thế tiến nhanh nhưng không có căn cơ, khi còn trẻ có thể đánh ra chứ đã có tuổi thì không thể thi triển được."
"Xin chào Vương Thiếu tướng!" Sau khi đi quanh nửa vòng, hiểu được phần nào quy mô và tình hình ngôi trường, lúc đó Vương Siêu liên hệ với người phụ trách tiếp đón.
Đó là một quân nhân hơn 30 tuổi, mặt lớm mày rậm. Hai người hỏi thăm vài câu, anh ta đi vào chủ đề chính: "Thiếu tướng sẽ phụ trách lớp 8672, buổi sáng luyện khoá tay, buổi chiều luyện quyền, buổi tối là kỹ thuật mai phục."
Nói xong anh ta đưa cho Vương Siêu hai bảng biểu, một là địa điểm và thời gian lên lớp, hai là danh sách học viên.
"Nghe nói lớp tôi phụ trách có bốn học viên đặc biệt. Xin hỏi là bốn người nào?" Vương Siêu giở danh sách ra xem.
"À... những người đó là Đại tá Lưu Thanh, Thượng tá Cao Tuấn, còn có Sư đoàn phó Trương Hải và Chính ủy Phương Vỹ. Họ là học viên tự do, chỉ học giờ của anh, không bắt buộc phải tham gia các môn khác."
"Hóa ra là vậy. Tôi sẽ dạy một Đại tá, một Thượng tá và một Sư đoàn phó!"
"Phòng Thiếu tướng là phòng 302 tầng 16 nhà 8, các đồ dùng sinh hoạt đều đã được chuẩn bị. Đây là chìa khoá, để tôi đưa Thiếu tướng đi xem..."
"Không cần, tôi tự đi được!"
Vương Siêu cùng Hoắc Linh Nhi vào khu nhà ở. Hóa ra là một căn hộ gồm 3 phòng rất sạch sẽ, cửa sổ nhìn ra hồ, không khí thoáng đãng, giường, tivi, rèm cửa đều mới nguyên, còn cả một máy tính cấu hình cao. Đãi ngộ đối với cấp tướng cũng có khác.
"Chúng ta đến nhà ăn hay ra ngoài mua đồ về tự nấu?" Hoắc Linh Nhi nhìn căn bếp đầy đủ dụng cụ cũng cảm thấy muốn nấu.
"Đi nhà ăn thôi! Đồ ăn trong trường quân sự đặc biệt chắc phải hơn các trường bình thường." Vương Siêu thấy các binh sỹ trong trường đều có thể chất rất tốt, rõ ràng ăn uống không tồi.
Vừa ngồi xuống sô pha, bên ngoài bỗng có tiếng gõ cửa.
"Để đệ tử mở!" Hoắc Linh Nhi chạy ra mở cửa. Ngoài cửa là bốn thanh niên mặc quân phục.
"Các anh là…?"
"Sao lại là nữ?" Bốn thanh niên nhìn nhau ngạc nhiên, chính là Lưu Thanh, Cao Tuấn, Trương Khải và Phương Phi. Vừa về đến nơi nghe tin Vương Siêu đã đến, họ là cựu học viên trong trường nên quen biết nhiều, được tiết lộ ngay Vương Siêu ở đâu.
"Có khí chất hơn người! Chắc bốn người chính là những học viên đặc biệt?" Vương Siêu nhìn ra, có ngay nhận xét. Bản thân từng trải qua trăm trận, nhiều lần vào sinh ra tử nên nhãn quan của hắn rất sắc bén.
Những đại sư thời xưa, không cần động chân động tay, chỉ cần nói chuyện hoặc thậm chí nhìn qua là có thể phần nào biết được trình độ của nhau.
"Đúng là cao thủ! Quân đội quả nhiên ngọa hổ tàng long!" Hoắc Linh Nhi vừa mở cửa đã cảm nhận được sức uy hiếp của bốn người, toàn thân nổi da gà, khí huyết chảy nhanh, tóc gáy dựng ngược, thậm chí cả lưỡi cũng như cứng lại.
"Công phu người con gái này tinh thâm như vậy sao?" Phía bên kia, Lưu Thanh cũng không khỏi ngạc nhiên. Giây lát đối mặt, gã cảm giác như có dòng điện mạnh chạy qua người, biết ngay công phu cô gái này đã đạt mức ám kình.
Quyền thuật nội gia phải nói đến Tam Tiết, Tứ Tiêu, Ngũ Hành. Tam Tiết là gân, thịt, xương; Tứ Tiêu là tóc, móng, răng, lưỡi. Ngũ Hành là nội tạng. Cao thủ khi bất ngờ đều có biểu hiện như Hoắc Linh Nhi.
"Chúng tôi đến tìm Vương Siêu sư phụ. Cô là…?" Lưu Thanh định thần, lên tiếng hỏi.
"Tôi là đồ đệ của Vương sư phụ. Mời vào!" Hoắc Linh Nhi mở cửa, ánh mắt vẫn cảnh giác.
"Tôi là Vương Siêu, bốn người các anh chắc là Đại tá Lưu, Thượng tá Cao, Sư phó Trương và Chính ủy Phương?" Vương Siêu từ từ đứng lên.
"Hoá ra huấn luyện viên cũng đã biết?" Bốn người Lưu Thanh rốt cuộc đã nhìn thấy Vương Siêu, người được mệnh danh Quy Tiên Nhân.
"Với đẳng cấp của các anh, chắc chỉ miễn cưỡng đến học lớp của tôi, nhưng đây là sắp xếp của cấp trên nên tôi cũng không có cách nào. Tôi cũng đang định gặp các anh để làm quen, không ngờ các anh lại đến đây thăm trước. Mời ngồi, Linh Nhi rót nước mời khách!"
"Truyền nhân Hàn phái Bát Quái Chưởng Lưu Thanh!" Lưu Thanh không vội ngồi xuống mà tự giới thiệu mình trước, không nói đến cấp bậc trong quân đội mà xưng tên môn phái võ thuật, rõ ràng ẩn ý lần gặp mặt này là dùng tư cách võ lâm.
Được Lưu Thanh nhắc nhở, ba người còn lại cũng tự giới thiệu: "Truyền nhân Nam phái Yến Thanh Phiên Tử Quyền!"
"Truyền nhân Diệp thị Nam Phái Thiết Sa Quyền!"
"Truyền nhân Bắc phái Tam Hoàng Công."
Vương Siêu gật đầu: "Tôi là Đường Thị Quốc Thuật, cái gì cũng học một chút. Hôm nay các anh đến đây chắc không phải chỉ để chào hỏi, đúng không?"
"Vương sư phụ là huấn luyện viên, tôi muốn thử xem trình độ của sư phụ thế nào. Chúng ta hãy tìm một địa điểm!" Lưu Thanh từng rèn luyện ở nước ngoài nên nói thẳng luôn không vòng vo. Bạn đang xem tại
TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
"Điều này đương nhiên. Tôi là huấn luận viên của các anh, tất nhiên các anh muốn thử sức. Nhưng không cần tìm địa điểm, đã là cao thủ thì Ngọa ngưu cũng có thể phân thắng bại, chúng ta có thể thử sức ngay tại đây!"
"Ngoạ ngưu" có nghĩa là mảnh đất bò nằm, ám chỉ diện tích rất chật hẹp. Lưu Thanh không nói gì thêm, lập tức thủ thế. Tay trái xoè thành dao, tay phải nắm chùy, cúi đầu chào.
Nhìn thế tay của Lưu Thanh, Vương Siêu liền ngồi thẳng lên, gật đầu: "Bát Quái Khoái Chùy!"