"Dây thần kinh của anh to ra lúc nào vậy, còn có tâm trạng đi dạo?" Lâm Nhã Nam đang ưu phiền, nghe Vương Siêu nói liền chớp mắt, sắc mặt tươi lên hẳn.

"Thực ra chuyện này xét về công là chuyện nhỏ, nhưng lại gây oán thù lớn với Thiếu Lâm Tự. Vĩnh Hạc Vĩnh Báo thì còn đỡ, dù sao cũng là trái pháp luật, một chết một bị thương cũng có thể cho qua. Vĩnh Tín là người hiểu lý lẽ, sẽ không gây nhiều phiền toái cho anh... Nhưng Đoàn Quốc Siêu lại là chuyện khác hẳn. Anh đánh chết hắn, nếu tôi là Phương trượng thì cũng không nhịn nổi, e là sau này anh sẽ liên tục bị tầm thù. Anh phải cẩn thận, nhất định không được để xảy ra điều gì...!"

Vương Siêu gẩy móng tay, sắc mặt điềm đạm không thay đổi: "Tôi cũng biết họa của mình không nhỏ. Thực ra cho dù không có Đoàn Quốc Siêu, tương lai tôi cũng sẽ xung đột với Thiếu Lâm. Có lẽ tôi cũng không đúng, nhưng qua ba năm mươi năm nữa, với hậu thuẫn của cấp trên Lao Sơn Quyền Quán sẽ phát triển lớn mạnh. Thiếu lâm đối diện với điều đó, cũng không thể không hiểu lý lẽ." Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn

"Anh nói không sai, thực ra mục đích chủ yếu của họ là vậy. Thế lực Thiếu Lâm quá lớn, cách đây không lâu các bậc đứng đầu trong võ lâm và đại diện của họ đã đến Tung Sơn tập trung, chứng tỏ sắp triển khai đại võ đài. Còn nữa, lần này Thiếu Lâm tụ hội ở Hương Cảng, một số đại minh tinh cũng muốn đưa con mình đến thọ giáo..." (Tin tức cách đây không lâu, một là bậc thầy Hoát Lợi Phi Nhĩ Đức đến tham quan Thiếu Lâm, hai là Tạ Đình Phong và Trương Bá Chi muốn con mình sau này đến Thiếu Lâm luyện võ.)

Lâm Nhã Nam gật đầu tiếp lời: "Thế lực của Thiếu Lâm quá lớn, thậm chí có thể ảnh hưởng đến một số chuyện đại sự. Cho nên để tạo thế cân bằng, không thể không lập ra một môn phái đối ứng. Trong lịch sử thì có Võ Đang, nhưng Võ Đang dần dần lại trở thành truyền thừa bí mật. Tổ chức không hợp lý, lại có quá nhiều chi phái khác nhau, nội bộ mâu thuẫn căn bản không thể gánh vác nổi. Cho nên chỉ còn cách phát triển Lao Sơn..."

Những lời Lâm Nhã Nam, Vương Siêu hiểu rẩt rõ. Tình hình Võ Đang, khi qua lại với Trần Ngãi Dương hắn cũng nghe được khá nhiều. Võ Đang thực ra hoàn toàn không thống nhất như trong tiểu thuyết mà có rất nhiều tiểu môn phái cạnh tranh nhau, chẳng hạn pháp môn "Điêu Thiềm Kình" của Trần Ngãi Dương chính là một nhánh tên gọi Kim Thiềm Phái của Võ Đang. Ngoài ra còn có "Bôn Ngưu Kình" thuộc Thanh Hư Môn, rồi "Thuần Dương Kiếm", "Cửu Cung Chưởng", "Ngũ Lôi Chưởng", "Hồng Sa Thủ", "Võ Đang Thiết Bố Sản", "Ma Giáp Công", "Thiết Sa Chưởng", "Thiểm Điện Thủ"... toàn những công phu bí truyền ủú cả nội ngoại gia, có loại luyện nuốt khí vận động nội tạng, có loại luyện gân cốt phối hợp châm cứu, Trung dược luyện toàn thân… đủ các chi phái khác nhau.

Muốn đến Võ Đang học võ công mà chính điện đi tìm đạo sĩ, đến chín phần mười là sẽ không bao giờ toại nguyện. Bởi cao nhân chân chính của Võ Đang đều ẩn tàng bí mật, ví như đạo sĩ chủ trì chính điện nói không chừng là một sinh viên đã tốt nghiệp đại học, một thế đứng tấn cũng không biết. Trong khi ông chủ cửa tiệm thuốc lá dưới chân núi, viên cảnh sát giao thông quèn hay người giáo viên dạy thể dục trong trường… nói không chừng mới là những cao thủ Võ Đang thực sự.

Các chi phái nhỏ của núi Võ Đang, cá loại võ công của núi Võ Đang kế thừa đặc tính thần bí, phiêu dật, kín đáo, thâm tàng, thần long thấy đầu không thấy đuôi của Đạo gia. Ly tán như vật, thử hỏi sao có thể hỗ trợ nhau được? Căn bản chi nào cũng cho rằng mình là nhất, không ai chịu ai, cuối cùng như bó đũa bị ném mỗi cái một nơi, mất hết sức mạnh tổng thể ban đầu.

"Võ công Võ đang thực sự cũng có chỗ hay, thâm tàng không lộ ra cho người đời, tuy không xác lập thế lực lớn nhưng bấy nhiêu triều đại đều không gặp qua binh hỏa. Thiếu lâm thì khác hẳn, không biết đã bị thiêu trụi mấy lần rồi, đó cũng là chỗ khác nhau trong văn hóa của hai phái Phật, Lão!" Vương Siêu cảm thán.

Hai người vừa đi vừa trò chuyện: "Võ công Thiếu Lâm thực ra đã thất truyền trong thời Cách mạng văn hóa, sau này mới được các cao thủ tục gia trong dân gian trùng hưng, truyền thừa trở lại. Danh tiếng Thiều Lâm thời mở cửa gần đây nổi lên phần nhiều do Vĩnh Tín, người này tuy không biết võ công, nửa đời mới xuất gia, nhưng thực sự là một nhân tài lớn. Phát triển kinh tế, thiết lập quan hệ, một tay làm mưa làm gió, đúng là một nhân vật lợi hại!"

"Thế mới nói, Quyền quán chúng ta hiện còn thiếu một thiên tài tổ chức kiểu Vĩnh Tín. Anh chỉ là nhân tài về võ thuật, kinh tế nói thẳng ra là không thông, tôi cũng còn lâu mới bằng Vĩnh Tín. Huống hồ tôi tham gia chỉ là tạm thời, sau này phải quay về quân đội..." Giọng của Lâm Nhã Nam nghe như có vài phần lưu luyến.

Có điều Vương Siêu nghe nhưng không ra, chỉ hơi nhíu mày: "Nhã Nam này, cô biết cấp trên còn kế hoạch đưa một vài cao thủ nào đó đến hợp tác với tôi không? Dù sao cũng không thể để tôi một mình đối phó Thiếu Lâm được!"

Lâm Nhã Nam lắc đầu: "Tôi cũng không rõ, nhưng sắp xếp thì chắc chắc là có. Tôi chỉ nghe nói cấp trên đang tìm một số cao thủ các môn phái bí mật tản lạc của Võ Đang."

"Được rồi, chúng ta nên về phòng thay đồ đi. Bất kể cô mua gì hôm nay, mọi thứ sẽ do tôi thanh toán!" Có lẽ đây là lần đầu Vương Siêu xuất đại ngôn.

"Đây là anh tự nói đấy nhé, mà anh là ông chủ lớn còn gì! Tôi chỉ là một sĩ quan nhỏ nhoi, cả tiền lương lẫn phúc lợi cộng lại còn lâu mới đủ để hoang phí. Hôm nay phải ghè anh một trận tới số mới được...!" Lâm Nhã Nam nháy nháy mắt.

Lâm Nhã Nam nói không ngoa, Vương Siêu là chủ tịch Tập đoàn Thiên Tinh, vốn cả ức vạn, có thể xem là phú ông siêu cấp. Gần đây Thiên Tinh phát triển rất thịnh vượng ở tỉnh S, ngoài mạng lưới kinh doanh trực tiếp còn có cổ phần trong khá nhiều ngành siêu lợi nhuận.

Thông qua Quân ủy, Tào Nghị cử khá nhiều phái viên đến quản lý, nắm giữ nhiều mảng kinh doanh của Thiên tinh, cũng nắm giữ nhiều cổ phẩn của tập đoàn, nhưng phần còn lại của Vương Siêu vẫn rất lớn.

Gần đây Vương Siêu có vài lần nói chuyện với Diêu Hiểu Tuyết, được biết họ bỏ vốn mua lại một xí nghiệp quốc doanh trong tỉnh, tổng tài sản Tập đoàn sau đó lên cao đến mức khó tưởng. Hơn nữa Diêu Hiểu Tuyết còn được chọn là Đại biểu nhân dân trẻ, Ủy viên mặt trận của tỉnh, danh tiếng hiện giờ có thể nói là ho mưa gọi gió, rải đậu thành binh ở tỉnh S, uy phong hơn cả Vương Siêu trong giới võ thuật Đông Nam Á.

Lâm Nhã Nam thì khiêm tốn hơn rất nhiều. Tuy vốn đầu tư vào võ quán danh nghĩa là do cô quản lý nhưng tất cả đều có thủ tục nghiêm ngặt, Quân ủy trực tiếp phái người giám sát, đối chiếu tài khoản đề phòng tham ô, có điều đương nhiên cô không hề tham ô.

Ở một thành phố quốc tế như Hương Cảng, tiêu tiền như ném tiền, với lương tháng và phúc lợi của mình Lâm Nhã Nam thật sự khó mà vung tay nổi.

"Được, cô muốn mua gì lát nữa cứ thoải mái!" Vương Siêu và Lâm Nhã Nam chia tay về phòng. Vương Siêu nhanh chóng thay quân phục, mặc một bộ D&G rồi ra cổng ngồi đợi.

Đợi cả nửa giờ Lâm Nhã Nam mới ra. Vừa nhìn thấy Vương Siêu đã sáng cả mắt (nuốt nước bọt ừng ực???), Lâm Nhã Nam cố ý trang điểm kỹ càng, chiếc váy lụa xanh nhạt trên đầu gối, lộ đôi chân trắng như ngọc, thân hình mảnh dẻ phảng phất khí chất một minh tinh cổ điển, thêm vào chút nghiêm nghị kiêu hãnh của sĩ quan quân đội... Sự hòa quyện đặc biệt đó càng khiến nam nhân nảy sinh một cảm giác chinh phục khó nói lên thành lời.

Xem ra sự kỳ công này phần lớn là vì Vương Siêu. Bình thường mặc quân phục không trang điểm, Vương Siêu chỉ cảm thấy Lâm Nhã Nam đẹp hơn người khác một chút, nhưng sau khi cô trang điểm lên hắn cũng phải thầm công nhận, rõ ràng Lâm Nhã Nam không thua bất cứ người mẫu hay diễn viên nào.

"Đi thôi, tôi tính lấy xe của Dương Chính ủy nhưng ngại biển số sẽ gây chú ý, không khéo lại bị đám săn ảnh bám theo. Nếu bị lên báo sẽ ảnh hưởng đến bộ đội ở Hương Cảng, đành gọi taxi vậy!" Lâm Nhã Nam đi đến, rất tự nhiên khoác tay Vương Siêu, thân mật như một cặp tình nhân thực sự.

Ra khỏi cổng, họ vẫy một chiếc taxi đi thẳng đến Đồng La Loan, thiên đường mua sắm của Hương Cảng.

************

"Phiền cô gói bộ đồ này lại, gửi đến địa chỉ đây!"

.............

"Vương Siêu, tôi đeo chiếc vòng tay này đẹp không?"

Lâm Nhã Nam thử một lúc năm sáu bộ váy áo. Vương Siêu thấy bộ nào cô cũng thích liền rút thẻ thanh toán cả một lượt, cho gói chuyển đến văn phòng Quân khu.

Trước quầy nữ trang, Lâm Nhã Nam cầm một chiếc vòng ngọc lam đeo vào tay, lắc lắc, điệu bộ hạnh phúc như Vương Siêu thực sự là bạn trai của cô vậy.

"Đẹp lắm!" Vương Siêu thực thà nhận xét rồi lập tức quét thẻ, thản nhiên như không. Thậm chí cả những cô bán hàng vốn gặp đủ loại người cũng nhìn theo họ dò xét, có vẻ như công tử con nhà giàu đang bao nữ minh tinh nào đó...

"Đi thôi, chúng ta đến xem mỹ phẩm!".............

Mười mấy bộ váy áo, năm sáu món trang sức tốn cả vài chục vạn, Vương Siêu không chút nhíu mày, rất có phong cách một ông chủ mỏ than Sơn Tây.

(Tại Trung quốc, danh từ "Chủ mỏ than Sơn tây" dùng để chỉ các trọc phú mới nổi)

Hắn có rất nhiều tiền trong thẻ là do lần trước thắng Trương Uy được tiền, một trăm triệu sung vào vốn của Thiên tinh, năm mươi triệu giữ lại cho cá nhân.

Vương Siêu lúc nhỏ sống rất vất vả, nhà nghèo gần như tận dưới đáy xã hội nên có một thích thú đặc biệt với tiền. Thậm chí có lúc vì mười vạn đồng hắn đã nổi lòng hiếu sát với Tào Nghị, cũng là do nghèo khốn mà ra.

Tuy nhiên, cùng với võ công dần thâm hậu, công phu dưỡng khí cũng tiến bộ, lòng ham muốn tiền bạc ngày càng trở nên mờ nhạt. Có điều từ khi Tào Nghị nhúng tay vào Thiên Tinh, biến công ty thành tập đoàn lớn, Vương Siêu cảm thấy tiền là một sức mạnh không thể phủ nhận nên cũng để tâm, tự cất giữ riêng cho mình khá nhiều.

Bất cứ ai sở hữu năm mươi triệu tệ trong thẻ, đều có cảm giác giàu có thoải mái.

Ở giữa trung tâm mua sắm lớn, người qua kẻ lại nườm nượp, Vương Siêu chợt cảm thấy một sự tự đắc vô tả, giống như ngọn núi cao nhìn xuống đám núi thấp. Cả những người bên cạnh cũng cảm thấy khí thế bá vương của hắn, không khỏi phải liếc mắt nhìn.

Đây không phải khí thế võ công, thuần túy là sự phô trương của tiền bạc!

Người có võ công cao siêu, tự nhiên toát lên một loại khí thế. Người có quyền lực lớn, tự nhiên toát ra sự uy nghi.

Người có nhiều tiền, nhiều đến mức bất kể là ai cũng có thể dùng tiền đập chết, tự nhiên cũng mang một khí thế bá vương thiên hạ vô địch.

Lâm Nhã Nam tay đeo chiếc vòng ngọc lam, cổ mang sợi dây chuyền kim cương lấp lánh, len lén liếc nhìn Vương Siêu, trong lòng cũng có chút bất an.

"Tiền nhiều như nước, võ công cao siêu, lại là người sát cánh trong công tác, nếu là bạn trai thì tốt biết mấy!" Lâm Nhã Nam rất nghiêm túc giỏi giang nhưng dù sao vẫn là một cô gái độc thân. Được mua sắm thoải mái, tâm tình cô ngày càng lâng lâng, rõ ràng đã hoa mắt lên rồi!

"Bổn cô nương bình thường ghét cay ghét đắng những kiểu bà lớn cô chiêu, đánh chết cũng không thèm quan tâm. Nhưng hôm nay thử một lần, hình như cũng không tồi... Thích gì thì mua nấy, muốn gì cầm nấy, trời cũng chỉ đến có vậy, thực là thích thú...!" Trong đầu Lâm Nhã Nam nghĩ lung tung. Cô đã nổ súng bắn bị thương Đổng Lăng, theo Điều luật quân đội chắc chắn sẽ gặp phiền toái lớn. Có điều hôm nay được mua sắm thoái mái, chỉ nửa buổi chiều là đã quên hết mọi thứ, thành ra ngầm thích thú cuộc sống xa hoa.

"Không được rồi, nếu cứ như vậy liệu có bị viên đạn bọc đường của chủ nghĩa tư bản bắn trúng không?" (hahahahaha) Đột nhiên cảm thấy đồng tình những nữ phú hộ hay con gái nhà giàu, Lâm Nhã Nam trong lòng thầm lo sợ.

Tất cả những mâu thuấn ấy Vương Siêu đều không biết, chỉ lẳng lặng để Lâm Nhã Nam khoác tay dẫn vào khu mỹ phẩm cao cấp. Vương Siêu không lạ gì mỹ phẩm, vì Trương Đồng người quen cũ của hắn đã từng là Giám đốc bán hàng tại năm tỉnh miền nam của thương hiệu nổi tiếng thế giới Chanel.

"Đây có đủ các nhãn hiệu danh tiếng. Cô chọn đi, càng đắt càng tốt. Tôi có tiền mà, chỉ chọn loại đắt thôi nhé!" Vương Siêu đùa. Chớp mắt khí chất bá hộ lại phất lên, ông chủ mỏ than Sơn Tây hiện ra ngang bằng lớp quý tộc có hàm dưỡng.

"Cảm giác lắm tiền này mình lần đầu mới thấy, so với khí thế võ công cũng có nhiều chỗ dụng lắm!" Vương Siêu quả thực rất thích thú, giống hệt một đứa trẻ.

....................

"Ở đâu ra cái giọng bá hộ như vậy? Thô tục quá!"

Thì ra trong khách sảnh không chỉ có riêng một mình họ, còn mấy cô gái xinh đẹp đang yên lặng chọn đồ. Đột nhiên tiếng của Vương Siêu vang đến bên tai, họ cùng nhíu mày tỏ vẻ khinh bỉ.

Một cô gái khí chất cao quý như thiếu phụ dòng dõi bỗng chăm chú nhìn sang, chợt thốt: "Vương Siêu?"

"Hả, ở đây cũng có người quen sao?" Vương Siêu nghe tiếng gọi nhìn qua, đoạn cũng sáng mắt lên: "Trương Đồng?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play