Tần Sâm đút một tay vào túi quần, hồi tưởng, hình như lúc nãy ngoài cửa lớn biệt thự đúng là có đậu một chiếc xe, anh nhìn về phía Nhạc San, "Về sớm một chút đi."
Nhạc San cúi đầu a một tiếng, ngẩng đầu mong chờ nhìn anh: "Vậy anh có thể đưa em ra ngoài không? Bên ngoài không có người."
Ánh mắt Tần Sâm đã chuyển hướng sang Cảnh Tâm, phát hiện cô đã dịch chuyển, đưa lưng về phía anh.
Khóe miệng anh thản nhiên cong lên, đi qua, lấy đi kịch bản trong tay cô, khom người, nâng cằm cô lên, thấp giọng hỏi: "Cùng đi?"
Cảnh Tâm ngẩng đầu nhìn anh, mím môi một cái, không nói gì nhưng người thì đứng dậy.
Khóe miệng Tần Sâm cong lên, kéo cô một cái, kéo vào trong ngực sau đó ôm eo cô, lúc này mới nhìn về phía Nhạc San, "Đi thôi."
Nhạc San trố mắt nhìn vào hai người đang dính vào nhau kia, rất nhanh liền cúi đầu, "Được."
Tần Sâm ôm Cảnh Tâm đi phía sau, Nhạc San đi trước một chút, cô ta mím môi không lên tiếng, đi đến chỗ đậu xe mới xoay người nhìn về phía Tần Sâm: "Anh Sâm, ngày mai anh dẫn em đến bệnh viện thăm Bố Duệ đi."
Tần Sâm lãnh đạm nói: "Không cần, ngày mai anh sẽ cho người đi đón nó về."
Nhạc San cúi đầu a một tiếng, lại ngẩng đầu cười với anh: "Em vừa mới về, một thời gian nữa sẽ quay lại trường học, lần khác đi ra ngoài chơi đi, đi đánh CS hoặc đi bơi, cũng có thể đến nhà anh chơi mạt chược, gọi anh trai em cùng mấy người anh Chu Thân đến, chị bình hoa... cũng cùng đi đi."
Chị bình hoa cái quỷ gì? Cảnh Tâm cười cười: "Gọi chị là Cảnh Tâm được rồi."
Tần Sâm híp mắt nhìn Cảnh Tâm, khóe miệng cô cười cong lên, giả bộ cũng thật giống.
Anh lơ đãng trả lời: "Đến lúc đó rồi nói sau."
Nhạc San có chút mất mát cúi đầu, "Ừm, vậy em đi về trước."
Tần Sâm thản nhiên ừ một tiếng, cửa xe mở ra, anh thoáng nhìn thấy Nhạc Minh ngồi ở ghế lái đang cố ý trốn, rũ mắt xuống, không nói gì, ôm Cảnh Tâm xoay người.
Phía sau tiếng động cơ khởi động, rất nhanh lái xe đi.
Trên xe, Nhạc San lau nước mắt, một bên nức nở một bên phát giận, "Sao anh lại không nói cho em biết? Nghỉ hè em liền cùng bạn học đi tham gia trại hè, về nước anh Sâm đã có bạn gái, nếu anh sớm nói cho em biết chắc chắn em sẽ không đi cái trại hè đó..."
Tín hiệu ở trại hè kia không tốt, cô ta căn bản không lên mạng, cũng không nhìn tới tin tức giải trí, hôm nay vừa về thì nghe được chuyện này, lại còn là ở trên mạng thấy được tin tức của Cảnh Tâm và Tần Sâm, cô ta hối hận muốn chết, sớm biết như vậy vừa nghỉ hè cô ta đã lập tức về nước.
Buổi tối thật sự nhịn không được chạy đến nhà anh ấy, Nhạc Minh lo lắng liền tự mình đưa cô ta tới.
Nhạc San không nghĩ tới sẽ gặp Cảnh Tâm, cô ta vốn còn cảm thấy bộ dáng của mình rất được, vừa nhìn thấy Cảnh Tâm, liền cảm thấy mình vô cùng kém cỏi.
Nhạc Minh thở dài, vô cùng bất đắc dĩ nói: "Việc này anh đâu có biết, bình thường anh Sâm rất nhiều scandal, nhưng đều là do mấy nữ minh tinh kia tung ra, lúc nhìn thấy tin tức của anh ấy và Cảnh Tâm, mọi người cũng đều nghĩ như các lần trước, ai biết được đây là sự thật."
Nhạc San khóc nói: "Vậy anh cũng phải nói cho em biết... Anh biết rõ em thích anh Sâm..."
Nhạc Minh nhìn Nhạc San, thấy em gái khóc không kịp thở, mặc dù có chút đau lòng nhưng vẫn thấp giọng cảnh cáo: "Anh Sâm vô cùng không thích người ngoài quản chuyện riêng tư của mình, em đừng xằng bậy, anh ấy thật sự coi trọng bình hoa yêu tinh kia, anh thấy anh ấy cũng không thích em, nếu thực sự thích em sao lại còn chờ đến bây giờ."
Nhạc San rưng rưng nước mắt trừng anh, không nói gì, đánh anh một cái.
Nhạc Minh vội vàng quát nhỏ: "Làm gì vậy! Anh còn đang lái xe, không muốn sống nữa sao!"
...
Bên kia, Cảnh Tâm cúi người xuống, giãy ra khỏi cánh tay của Tần Sâm, đi lên phía trước anh.
Tần Sâm ở phía sau nhìn bóng dáng cô, khóe miệng đùa cợt cong lên, bước nhanh về phía trước, túm chặt tay cô, ôm cô từ phía sau, hai tay đặt ở eo cô, khom lưng cúi đầu cọ cọ một cái trên mặt cô, thấp giọng hỏi: "Tức giận sao?"
Cảnh Tâm cắn môi, thật ra cũng không tức giận, chỉ là có chút buồn bực, bất quá không muốn quan tâm đến anh, cô nói: "Không có, em tức cái gì, không phải chỉ là một cô gái nhỏ thôi sao."
"Phải không?" Tần Sâm cười nhẹ.
"Đúng vậy!" Cô uốn éo người, tránh không thoát, có chút nổi giận: "Anh làm gì vậy, mau buông em ra, em còn phải đi học lời thoại đấy."
Tần Sâm ôm chặt không để cô đi, ở bên tai cô nhỏ giọng hỏi: "Ghen à?"
Cảnh Tâm dừng một chút, ở trong ngực anh xoay người, hai tay đặt lên vai anh, ngẩng đầu cười với anh: "Trước tiên anh nói một chút về quan hệ của mình với Nhạc San đi, để em xem có đáng giá để ghen hay không."
Tần Sâm nhướn mày, cười như không cười nhìn cô, trình báo vài câu: "Không có quan hệ gì, chỉ là em gái của Nhạc Minh, trước kia nhà gần nhau, là cái đuôi lẽo đẽo theo sau mông Nhạc Minh cùng Chu Thân, Nhạc Minh cùng Chu Thân thì thích đi theo anh."
Cảnh Tâm cười: "Nhạc San thích anh, anh không biết?"
Nhạc San đúng là có chút ý tứ như vậy với anh, chỉ là không nói rõ, hơn nữa hai năm này Nhạc San luôn ở nước ngoài học tập, thời gian trở về rất ít, cho dù về hai người cũng không trong một thế giới, một năm cũng chẳng gặp mặt được mấy lần.
Lúc đầu cũng không quá để ý, nghĩ đến Nhạc San đem anh thành anh trai, sau đó thì sao, con bé này luôn tìm cơ hội để ở chung một chỗ với anh, có đôi khi nhìn anh liền đỏ mặt, anh liền hiểu.
Vốn nghĩ con bé đã xuất ngoại du học, hiểu biết hơn sẽ buông chuyện này xuống, kết giao bạn trai, không nghĩ tới con bé này còn nhớ đến anh.
Tần Sâm khai báo xong, nhỏ giọng nói: "Bây giờ nhìn thấy em, con bé chết tâm được rồi."
Cảnh Tâm hừ một tiếng, "Ai mà biết được, vạn nhất không chết tâm thì làm sao bây giờ?"
Trước kia Tần Sâm còn tưởng tâm tư của cô rất lớn, kỳ thật cũng vẫn chỉ là một cô gái nhỏ, sẽ tức giận sẽ ghen thế này mới là bình thường, anh rất hưởng thụ khoảnh khắc cô tra hỏi anh thế này, anh cười nhẹ một tiếng, cố ý hỏi lại: "Em muốn làm sao bây giờ?"
Khu biệt thự lúc này có chút im lặng, người lui tới cực ít, hai người đứng dưới tán cây, đèn đường mờ nhạt chiếu lên mặt, phản chiếu thần sắc ôn nhu của anh, Cảnh Tâm rất ít khi thấy anh lộ ra loại thần sắc này, trong lòng mềm xuống một chút.
Bất quá thế nhưng anh lại hỏi cô? Cảnh Tâm mím môi cười cười: "Thật ra cái loại chuyện em gái nhỏ thầm mến anh trai lớn thế này rất bình thường, thật ra lúc trước em cũng thầm mến anh trai của một người bạn, đúng rồi, anh ấy là Hà Diệc Sâm, anh có biết hay không? Em cũng gọi anh ấy là anh Sâm mà."
Kỳ thật cô gọi là anh Diệc Sâm, cô cố ý nói như vậy cho anh nghe.
Tần Sâm lập tức đen mặt, híp mắt lại, sau đó cười xấu xa nhìn cô: "Phải không? Lúc anh cho em gọi là anh trai sao em lại không gọi?"
Cảnh Tâm sửng sốt, anh không phải nói lúc ở trên giường đấy chứ?
Mặt cô đỏ ửng, mạnh mẽ dùng sức đẩy anh ra: "Ai muốn gọi anh là anh trai, mơ tưởng!"
Tần Sâm không đề phòng, để cho cô trốn thoát, nhìn bóng dáng chạy trối chết của cô, liếm mép cười một cái.
Cảm thấy như vậy rất tốt.
Vào nhà, Cảnh Tâm ôm kịch bản về phòng, cầm quần áo vào phòng tắm tắm rửa.
Tần Sâm đi vào một gian phòng tắm khác.
Chờ anh tắm rửa xong đi ra, cô vẫn ở trong phòng tắm, thời gian tắm của phụ nữ thường rất dài.
Tần Sâm nhàn nhã dựa vào ghế sô pha chờ một lúc, Cảnh Tâm mới chầm chậm từ phòng tắm đi ra, ngồi ở bàn trang điểm bôi kem dưỡng da.
Cô bé này cả ngày nay vẫn chưa thèm nhìn anh, vẫn tức giận?
Tần Sâm đứng lên, đi đến ban công, rút điếu thuốc trong bao ra để lên miệng châm, lưng dựa vào lan can, hai chân thon dài bắt chéo, thở ra vài ngụm khói, ánh mắt nhìn chằm chằm thiên hạ trong phòng.
Cô bôi cả mặt xong, ôm di động cùng kịch bản lên giường, tóc dài rủ xuống theo bả vai, rủ xuống giường, thân mình mảnh khảnh dịch chuyển, tựa vào đầu giường bắt đầu đọc kịch bản.
Một lát sau, anh dập tắt tàn thuốc, đi vào.
Mí mắt Cảnh Tâm giật giật, không ngẩng đầu, tiếp tục xem kịch bản.
Bàn tay thon dài của người đàn ông xuất hiện trước mặt cô, lấy đi kịch bản trong tay cô, thấp giọng nói: "Đã khuya, kịch bản để mai lại xem, đi ngủ thôi."
Cảnh Tâm a một tiếng, kéo gối đầu ra, nằm xuống.
Tần Sâm có chút buồn cười nhìn cô, thật đúng là đang tức giận sao? Anh vẫn còn không thoải mái đây, Hà Diệc Sâm kia anh cũng gặp hai ba lần, vừa nãy cô bé này còn nói trước kia thầm mến anh ta?
Anh xốc chăn lên, trực tiếp xoay người áp cô xuống dưới, vén áo ngủ của cô lên, tay cầm khối mềm mại trước ngực, dùng sức bóp một cái, Cảnh Tâm đau hét lên một tiếng, mở mắt ra trừng anh: "Anh làm gì vậy?"
Bàn tay đi vào bắt lấy tay của anh, kéo không được tay anh, anh chậm rãi bóp chặt khối mềm mại kia, cô xấu hổ đến đỏ cả hai tai.
Tần Sâm chống đỡ nửa người trên người cô, cười vô cùng vô lại: "Em nói xem anh đang muốn làm gì?"
Cảnh Tâm lấy tay đẩy anh, thân thể người đàn ông như một toà núi ghìm chặt cô, to lớn bất động, Tần Sâm cúi đầu khẽ hôn vành tai của cô, thân thể rất nhanh có phản ứng, đầu gối đè hai chân cô lại, vật cứng rắn cọ cọ vào người cô, cọ vào bắp đùi của cô, thân thể Cảnh Tâm lập tức mềm nhũn, thở hổn hển vài cái, lại vẫn giúp anh, "Em không cần."
Tần Sâm cách lớp vải mỏng manh cọ sát cô, hôn cái gáy trắng nõn của cô, thanh âm khàn khàn: "Em mỗi lần đều nói không cần, cuối cùng vẫn cầu anh."
Đó là vì anh tận lực dùng thủ đoạn dụ dỗ cô!
Cảnh Tâm dùng chân đá anh, mất hứng nói: "Em thật sự không muốn, sáng sớm ngày mai còn phải quay phim, anh mỗi đêm đều ép buộc em, tháng này em đã gầy hơn 3 cân."
(Ba cân ở TQ = 1,5kg ở VN)
Tần Sâm dừng một chút, híp mắt nhìn cô nửa ngày, đổ người sang một bên, đem người kéo vào trong lòng, áp đầu cô lên ngực anh, "Ngủ đi, đêm nay anh không làm em."
Cảnh Tâm rầu rĩ dạ một tiếng, hai má ở trước ngực anh cọ cọ, cảm nhận thân thể cường tráng cùng cơ bắp của anh, tay vòng qua ôm thắt lưng anh, sau đó nhắm mắt lại.
Hạ thân Tần Sâm vẫn còn dựng đứng, nửa ngày còn chưa mềm xuống, hô hấp người trong lòng đã đều, ngủ rất say.
Làn da cô trắng nõn, nhẵn mịn đến cả lỗ chân lông cũng không thấy, mặt mộc có mấy phần non nớt, ngũ quan tinh xảo khéo léo, đôi mắt rất to, đuôi mắt hơi nhếch lên, anh vuốt nhè nhẹ gương mặt cô.
Kỳ thật ngẫm lại, cảm thấy ba mẹ cô làm như vậy có thể thông cảm được, cô được bao bọc rất tốt, không chịu qua bất cứ thương tổn hay ô nhiễm gì, cũng không có người đàn ông nào thực sự tiếp cận được cô.
Trừ anh ra.
Tần Sâm ôm cô, lúc này có loại xúc động muốn đánh thức cô.
Rốt cuộc cũng không làm được.
Tần Sâm không ngủ được, xuống giường đi đến ban công hút thuốc, hút hết ba điếu, dập tắt tàn thuốc trở lại trên giường, đem người ôm vào trong ngực.
Vô cùng xác định, chỉ có cô.
...
Hôm sau Cảnh Tâm tỉnh lại, hiếm khi tinh thần sảng khoái thế này, một chút cũng không cảm thấy mệt.
Hai người cũng không đề cập đến chuyện tối qua, tiểu Thất đã chờ ở ngoài cửa, Cảnh Tâm thay giày xong vội vã đi ra cửa, một thân hình cao lớn chắn trước mặt, Tần Sâm cúi người ôm lấy cô, một bàn tay giữ cái ót áp vào ngực mình, thấp giọng hỏi cô: "Vẫn tức giận?"
Cảnh Tâm cắn môi, ở trong ngực anh lắc đầu.
Khoé miệng Tần Sâm cong lên: "Hôm nay anh đưa em đi."
Cảnh Tâm nói: "Không cần, tiểu Thất đã chờ ở ngoài cửa rồi."
Tần Sâm nắm tay cô đi ra ngoài, "Bảo cô ấy lái xe đi trước, anh đưa em đi."
Cảnh Tâm ngẩng đầu nhìn anh, cười nhẹ một cái, "Được rồi."
Tần Sâm đưa cô đến đoàn làm phim, sau đó đến công ty.
Cảnh diễn chiều nay của Cảnh Tâm đã quay xong, vừa tháo trang sức thay quần áo xong Thẩm Gia đã tới nơi, tối nay cô phải tham gia một tiết mục phỏng vấn.
Sau khi lên xe, Thẩm Gia cười cười: "Tối hôm qua em vừa lên từ khoá tìm kiếm hot nhất, hôm nay lại phải tham gia chương trình, chương trình này chiếu vào thứ sáu, rating cũng khá tốt."
Cảnh Tâm tham gia các tiết mục phỏng vấn khá ít, lúc trước gia thế bị lộ có rất nhiều chương trình muốn mời cô, nhưng thời gian đó cô bị nửa đóng băng, chờ vụ đó qua đi cô tham gia một chương trình phỏng vấn, độ chú ý đã giảm rất nhiều.
Tới tổ chương trình, Cảnh Tâm trang điểm thay quần áo xong, đi đến ngồi xuống đối diện MC của chương trình bắt đầu ghi hình.
Gần đây tin tức tình cảm của cô cùng Tần Sâm ở trong giới giải trí được xem là một tin tức lớn, MC sau khi hỏi cô mấy vấn đề theo thông lệ, liền bắt đầu hỏi các loại vấn đề xoay quanh chuyện tình cảm của cô và Tần Sâm.
MC: "Cảnh tiểu thư, mọi người đều rất ngạc nhiên, cô cùng Tần Sâm trước kia không biết nhau phải không?"
Cảnh Tâm nở nụ cười: "Cũng xem như là biết đi, anh ấy là tổng giám đốc của Hoa Thần, trên mạng thường xuyên có tin tức của anh ấy, sao lại có chuyện không biết được?"
MC: "..."
Cô ấy không phải đang nói những tin tức tình cảm đó chứ?
MC cười cười: "Cảnh tiểu thư và Tần tổng dùng phương thức công khai tình cảm rất đặc biệt, rất nhiều người cảm thấy hai người khá tuỳ tiện trong chuyện tình cảm, nhìn không ra hai người thực sự thích nhau, điểm này cô có muốn giải thích gì không?"
Cảnh Tâm mím môi, cười cười: "Tình cảm của chúng tôi rất nghiêm túc, anh ấy cũng rất nghiêm túc với tôi."
Đây là nói thật, tuy anh không nói nhưng cô cảm nhận được.
MC lại hỏi rất nhiều câu hỏi xoay quanh vấn đề này, đến lúc giữa chương trình lại hỏi một câu: "Cảnh tiểu thư cho đến bây giờ chưa hề có scandal, Tần Sâm là mối tình đầu của cô sao?"
Cảnh Tâm dừng một chút, mỉm cười nói: "Không phải."
MC không giấu được biểu cảm kích động trên mặt mình, rốt cuộc cũng bị cô bắt được một chút sơ hở! MC vội vàng truy hỏi: "Mối tình đầu của Cảnh tiểu thư là khi nào?"
Cảnh Tâm vuốt cằm nghĩ một chút, duy trì nụ cười: "Lúc mười sáu mười bảy tuổi, thầm mến một anh trai lớn."
Thì ra chính là thầm mến! MC có chút mất mát, bất quá vẫn hỏi tiếp: "Vậy cô không tìm cơ hội thổ lộ sao?"
Cảnh Tâm nói: "Ừ, khi đó người kia ở nước ngoài, tôi viết một bức thư tình cho anh ấy, vốn chờ lúc anh ấy về nước sẽ đưa, bất quá lúc anh ấy trở về, tôi phát hiện anh ấy có bạn gái, khổ sở một thời gian, chuyện này cứ trôi qua như vậy."
MC: "... Hóa ra là như vậy."
Không có chút kịch tính nào! Như vậy đơn thuần chỉ là thầm mến, cô gái nào gần như cũng đã làm chuyện này.
Sau khi kết thúc ghi hình, Cảnh Tâm cùng Thẩm Gia rời khỏi tổ chương trình.
MC thu thập kịch bản, oán giận với đạo diễn cùng biên kịch: "Rõ ràng là tôi phỏng vấn Cảnh Tâm, thế nào mà lại giống như bị cô ấy nắm mũi dắt đi vậy?"
Biên kịch nhìn kịch bản, nhiều vấn đề còn chưa hỏi, vừa rồi lúc ở dưới sân khấu nhìn đã chú ý tới, Cảnh Tâm trả lời luôn lái sang một vấn đề khác, cô an ủi MC: "Không có việc gì, đoạn này cũng không tồi."
Ngày hôm sau khi ghi hình xong, Cảnh Tâm liền đi theo đoàn làm phim đến Hoành Điếm.
Thứ sáu, Tần Sâm cố ý dành ra một khoảng thời gian để xem chương trình của Cảnh Tâm, nhìn đến đoạn phỏng vấn kia, sắc mặt đen một chút, mím môi nhìn chằm chằm Cảnh Tâm trong TV.
Đây là cô cố ý đi?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT