Cảnh Tâm vàp phòng bếp lấy mì ý, mở vòi nước ra, vốc nước lên mặt vỗ vỗ, thở ra mấy hơi, sau đó mới bắt đầu đun nước nấu mì.

May mắn trong tủ lạnh vẫn còn có chút nguyên liệu nấu ăn, cà chua cùng một ít thịt bò.

Cô ở phòng bếp bận rộn nấu ăn, thái rau cắt thịt, nấu mì rất nhanh, hơn mười phút sau đã xong.

Bưng mì tới trên bàn ăn, Cảnh Tâm không thấy Tần Sâm đâu, đi ra ngoài cửa nhà, thấy anh đang ở góc tường hút thuốc, tầm mắt đi xuống, xem ra đã khôi phục bình thường...

Cô mím môi cười cười: "Mì nấu xong rồi."

Tần Sâm quay đầu nhìn cô một cái, dập tắt điếu thuốc, ném tàn thuốc vào thùng rác bên cạnh.

Cảnh Tâm đi vào lấy trong tủ giày ra một đôi dép lê nam mới tinh, Tần Sâm nhìn đôi dép lê kia cười cười.

Cảnh Tâm ngồi đối diện anh, hai khuỷu tay chống cằm nhìn anh ăn mì, có chút thoả mãn hỏi: "Ăn ngon không?"

Tần Sâm ngẩng đầu nhìn cô, nói một câu đánh giá đúng trọng tâm: "Có thể ăn."

Cảnh Tâm: "..."

Được rồi, cô biết trình độ nấu ăn của mình không tốt, có thể nuốt trôi là đã tốt lắm rồi.

Tần Sâm ăn mì xong, bê bát vào trong phòng bếp, Cảnh Tâm cũng đi qua, ở phía sau anh nói: "Để em rửa cho, anh về sớm một chút nghỉ ngơi đi."

Tần Sâm làm như không nghe thấy, mở vòi nước ra rửa bát, Cảnh Tâm liền đứng bên cạnh xem.

Chờ anh rửa bát xong, đem khăn lau tay đưa lên.

Tần Sâm chậm rãi lau tay, Cảnh Tâm nhìn tay của anh, đó là một bàn tay thon dài, khớp xương rõ ràng, móng tay cắt gọn gàng sạch sẽ, cô nhớ nhất là độ mạnh yếu của đôi bàn tay này, lần nào cũng ôm lấy thắt lưng dán cô vào người anh, thời điểm hôn môi liền chế trụ cái ót của cô, đôi bàn tay này luôn khống chế thân thể cô.

Nhớ tới hình ảnh vừa rồi, hai má liền nóng lên.

"Gấp như vậy đã muốn đuổi anh đi, không tin anh?"

Cảnh Tâm: "... Không phải."

Cô ngẩng đầu nhìn anh, còn thật sự nói: "Em cảm thấy chúng ta cần bàn lại chuyện tình cảm một chút."

Tần Sâm bật cười, đem khăn lau tay treo lên, xoa nhẹ đầu cô, tiếp theo đem cô dán vào trong lòng mình, có chút bất đắc dĩ: "Yên tâm đi, trong nhà em không có đồ, anh không ăn em được."

Cảnh Tâm bây giờ mới phản ứng lại, buồn bực chọc vào vai anh, thanh âm nhè nhẹ: "Cái gì vậy?"

"Áo mưa."

"..."

Cô đỏ mặt, từ trong ngực anh ngẩng đầu lên: "Nhà anh có?"

Tần Sâm liếc một cái đã nhìn thấu tâm tư cẩn thận của
cô, đem đầu cô ấn trở về, "Không có."

Anh là một người đàn ông độc thân, mua thứ kia về thổi bóng sao?

Cảnh Tâm nghe được đáp án, lập tức vui vẻ cười rộ lên, kết quả chợt nghe thấy anh nói: "Bất quá lời của em cũng nhắc nhở anh, quả thật nên chuẩn bị sẵn, sẽ có lúc phải dùng đến."

Cảnh Tâm: "..."

Trong một thời gian ngắn nữa chắc cô cũng không dám đến nhà anh đâu.

Tần Sâm lại lười biếng bỏ thêm một câu: "Anh nhớ rõ
trong khu này hình như có hiệu thuốc 24h và cửa hàng tiện lợi."

Tay Cảnh Tâm lập tức phản ứng ôm lấy anh, ôm thật chặt: "Không cho phép đi!"

Tần Sâm vui vẻ, đùa cô thật là dễ dàng.

Ôm một lát, Tần Sâm buông cô ra, vỗ vỗ cái ót của cô: "Được rồi, anh về đây."

Cảnh Tâm a một tiếng, theo anh ra cửa.

Tần Sâm hôn trán cô một cái, đi vào thang máy.

Cảnh Tâm nhìn anh, lần này cô cũng không dám chạy vào thang máy nữa, nhỡ may anh hiểu nhầm là cô muốn anh ở lại thì sao bây giờ?

Cửa thang máy đóng lại, Tần Sâm thản nhiên vuốt mũi, còn tưởng rằng cô sẽ đuổi theo anh vào thang máy như lần trước chứ, cô bé này càng ngày càng biết gây khó dễ cho anh.

Giơ tay lên nhìn đồng hồ, gần 12 giờ rưỡi rồi.

Hôm sau Cảnh Tâm quay về đoàn làm phim để quay cảnh tiếp theo, cảnh diễn của cô không nhiều, dự tính đầu tháng 7 có thể vào giai đoạn hậu kỳ.

Hôm nay Bố Duệ cũng đến đoàn làm phim, Cảnh Tâm vừa mới đến, nó liền chạy đến nghênh đón.

Cảnh Tâm cười xoay người sờ đầu Bố Duệ, Bố Duệ rất hưởng thụ sự vuốt ve của cô, đôi mắt đen nhánh híp lại, nhìn vô cùng thoải mái.

Cảnh Tâm đứng lên, vừa ngẩng đầu lên liền thấy Quý Đông Dương đang đứng trước mặt. Đã một thời gian không gặp, hơn nữa trong thời gian này fan của anh điên cuồng ghép hai người thành một đôi, đột nhiên đụng phải như vậy, Cảnh Tâm có chút xấu hổ.

Quý Đông Dương cũng đang nhìn cô, rất nhanh dời tầm mắt, gọi một tiếng: "Bố Duệ."

Đầu tiên Bố Duệ quay đầu nhìn thoáng qua, rất nhanh liền chạy tới.

Cảnh Tâm sắp xếp ngôn ngữ thật tốt, đi qua chỗ Quý Đông Dương cười cười: "Anh Đông."

Quý Đông Dương nhìn khuôn mặt tươi cười xinh đẹp của
cô, mím chặt môi, dời tầm mắt, cúi đầu ừ một tiếng.

Không khí tự nhiên có chút xấu hổ, Cảnh Tâm đang định
nói chuyện, bên kia đạo diễn hô một tiếng, Quý Đông Dương lên tiếng trả lời xong liền đi.

Cảnh Tâm đứng vài giây, cũng đi thay quần áo chuẩn bị trước.

Chờ cô thay xong quần áo làm tốt tạo hình, ở bên cạnh đợi một lát, cảnh diễn của Quý Đông Dương hôm nay cũng đã quay xong, tiếp theo đến lượt Cảnh Tâm cùng Lục Tuyết Tâm và các nhân vật khác.

Chờ quay xong hai cảnh này, sau đó đoàn làm phim sẽ
chuyển nơi khác quay tiếp.

Cảnh cuối cùng của cô quay ở ngoài trời, nếu dựa theo tiến độ của đoàn làm phim, cuối tháng này hoặc đầu tháng sau những cảnh quay của cô có thể tiến vào giai đoạn hậu kỳ.

Lục Tuyết Tâm làm tạo hình xong đứng bên cạnh cô, Cảnh Tâm quay đầu nhìn cô ta một cái, nghe thợ trang điểm nói, gần đây Lục Tuyết Tâm cũng không dám đi muộn, bởi vì có một lần Quý Đông Dương vô cùng tức giận, anh chán ghét nhất người hợp tác với mình không tuân thủ thời gian, cũng không biết anh Đông nổi giận lên 
thì thành cái dạng gì, cô cũng không có cơ hội chiêm ngưỡng.

Nguyên văn lời của thợ trang điểm là: "Lúc ấy anh Đông lạnh mặt nhìn Lục Tuyết Tâm một hồi lâu, thế nên đến lúc quay phim Lục Tuyết Tâm liên tục bị NG, đạo diễn cũng nổi đoá."

Lục Tuyết Tâm cũng nhìn cô cười một cái: "Ôm đùi Tần Sâm, nhận vai nữ chính, chúc mừng cô."

Một miệng đầy hàm ý châm chọc, cô còn chưa được làm nữ chính đâu! Cảnh Tâm bĩu môi, mỉm cười nói: "Cảm ơn, tôi phải nhanh chóng nhận vai nữ chính thì mới không làm thất vọng những lời này của cô."

Lục Tuyết Tâm không nghĩ tới cô thản nhiên như vậy, cười khẽ một tiếng: "Nhân vật Lục Hoàn kia không phải do cô bồi ngủ mà được đi? Cô đường đường là một thiên kim đại tiểu thư, cũng làm loại chuyện này, trước kia thật
không nhìn ra cô là người như thế, nói ra không sợ sẽ doạ người sao?"

Cảnh Tâm thu lại ý cười, liếc mắt nhìn cô ta một cái, ngữ khí càng thản nhiên: "Tôi theo bạn trai tôi làm gì cũng không liên quan đến cô đi? Không nghĩ tới cô là một thiên kim đại tiểu thư mà miệng lại thích nói nhảm như vậy."

Sắc mặt Lục Tuyết Tâm lập tức liền thay đổi, đang muốn nổi giận, trợ lý bên cạnh liền kéo tay cô ta lại, chị Trần Trà đã bảo với cô, trong thời gian này phải trông chừng Lục Tuyết Tâm thật kỹ, không cho cô ta bộc phát tính tình đại tiểu thư của mình.

Cảnh Tâm cũng không thèm nhìn cô ta, đã đi ra chỗ khác rồi.

Nhân vật Lục Hoàn này cô đã hỏi qua Tần Sâm, Từ đạo diễn nhìn trúng ngoại hình của cô, nên mới hỏi anh có thể làm cho cô nhận vai diễn này hay không.

Mấy năm nay có rất nhiều nhân vật từ kẽ tay cô trốn mất, Tần Sâm xuất hiện, giống như là dùng tay của anh bao chặt tay cô lại, giúp cô bảo vệ vai diễn vốn thuộc về mình.

Lục Tuyết Tâm trừng mắt nhìn bóng dáng Cảnh Tâm, bỏ tay trợ lý ra: "Cô làm gì vậy!"

Trợ lý nhỏ giọng nói: "Chị Trà đã nói qua, bảo cô đừng cùng Cảnh Tâm ầm ĩ, đối với cô có lợi."

Lục Tuyết Tâm cắn môi, nghẹn một ngụm.

Cũng may lúc sau quay phim cũng coi như thuận lợi.

Đóng phim liên tiếp ba ngày, cơ bản cảnh diễn của Cảnh
Tâm tạm thời đã xong, còn một cảnh nữa, phải sang vùng
khác quay.

Chiều tối hôm nay thì quay xong, Cảnh Tâm một mình lái xe trở về, nửa đường nhận được điện thoại của Chu Nghi Ninh: "Bình hoa, bây giờ cô đang ở nhà sao?"

Cảnh Tâm nghĩ cô ấy là muốn mời mình ăn cơm, cười cười: "Khoảng nửa giờ nữa thì về đến."

Chu Nghi Ninh nói: "A, tôi chờ dưới lầu nhà cô, bao giờ về thì nhớ bảo tôi nha."

Cảnh Tâm nói: "Được."

Đem xe đậu trong gara cô gọi điện thoại cho Chu Nghi Ninh, rất nhanh, Chu Nghi Ninh liền ôm hai cái hộp tinh xảo đi tới.

Cảnh Tâm thấy cô ấy ôm vô cùng khó khăn, nhận lấy một cái, hiếu kỳ hỏi: "Cái gì vậy?"

Chu Nghi Ninh cười cười: "Anh họ bảo đưa cho cô."

Tần Sâm đưa lễ vật cho cô? Cảnh Tâm lập tức nở nụ cười, có chút chờ không kịp muốn mở hộp ra, cô nhìn Chu Nghi Ninh: "Bên trong là cái gì vậy?"

Chu Nghi Ninh lắc đầu, "Đợi lát nữa lên lầu cô mở ra không phải là biết sao."

Sau khi lên lầu, Cảnh Tâm lập tức cởi ruy băng trên hộp ra, mở hộp quà, một bộ lễ phục màu lam nằm lẳng lặng bên trong, màu lam vô cùng xinh đẹp.

Cô nhìn chằm chằm cái hộp đến sững sờ, Tần Sâm đưa cô lễ phục làm cái gì?

Chu Nghi Ninh đem một cái hộp khác để trước mặt cô, Cảnh Tâm mở ra xem, là một đôi giày cao gót trong suốt, tựa như giày thuỷ tinh.

Chu Nghi Ninh nhìn vẻ mặt nghi hoặc của cô, nhíu mày nói: "Không phải cô quên chứ? Ngày mai là ngày 26, chị dâu lớn của tôi nói, cô đã đồng ý tham dự hôn lễ của chị ấy."

Cảnh Tâm lúc này mới nhớ ra, mấy ngày nay quay phim nên liền đem chuyện này quên mất.

Bất quá, "Lễ phục này là chị ấy đưa sao?"

Chu Nghi Ninh lắc đầu: "Không phải không phải, vừa nãy tôi nói là anh họ tôi đưa mà, áo cưới của chị dâu lớn do nhà thiết kế nước ngoài thiết kế. Anh họ tôi, anh họ nhỏ, chính là Tần Sâm đó, anh ấy đồng ý giúp anh họ lớn cùng chị dâu lớn làm việc, nhưng điều kiện là phải làm cho nhà thiết kế kia thiết kế cho cô một bộ lễ phục."

Vậy chuyện này là từ một tháng trước sao?

Cảnh Tâm rất bất ngờ, cô vẫn cảm thấy Tần Sâm không phải là người đàn ông biết chăm sóc cẩn thận như thế này, không nghĩ tới anh có thể vì cô mà chuẩn bị một bộ lễ phục tham dự hôn lễ.

Chu Nghi Ninh mím môi, "Tôi bị cô làm rối tinh rối mù, tôi cũng có mấy người anh họ đâu, Tần Sâm đứng hàng thứ hai, anh ấy không cho tôi gọi là anh hai, trước đây ai gọi anh ấy như vậy, đều bị đánh đó."

Cảnh Tâm rất hứng thú với chuyện trước đây của Tần Sâm, cô truy hỏi: "Đánh như thế nào?"

Chu Nghi Ninh bĩu môi: "Với bé trai thì trực tiếp đánh, bé gái thì... thì... liền ôn nhu một chút. Giống như lúc trước tôi gọi anh ấy là anh hai, anh ấy dùng tay nhấn đầu của tôi xuống, bất kể tôi giãy dụa như thế nào đều không ngẩng đầu lên được. Phải đến lúc tôi tỏ vẻ không bao giờ gọi anh ấy là anh hai nữa thì anh ấy mới buông tay."

Cảnh Tâm: "..."

Quả thật rất tһô bạᴏ, cái gốc tích của cái tính đó khẳng định vẫn còn, về sau tốt nhất cô vẫn bớt chọc anh đi.

Mấy hôm nay hai người đều nhiều việc, cũng không có thời gian gặp mặt, có khi nhắn tin cho anh, rất lâu sau mới thấy trả lời, chờ cô xem được và nhắn lại, anh lại có việc. Thời gian làm việc của hai người không giống nhau, ngay cả nói cũng chưa nói được mấy câu, sau hôn lễ của Tần Khải và Phương Nguyệt, chắc anh sẽ không bận như vậy nữa.

Chu Nghi Ninh đẩy cô: "Cô nhanh đi thử xem thế nào đi."

Bộ lễ phục này là kiểu dáng lệch vai rất đơn giản, dài đến đầu gối, là dạng váy xoè, tôn lên đôi chân vừa dài vừa thẳng của cô. Dù sao cũng là đi tham gia hôn lễ, kiểu dáng đơn giản rất tốt, sẽ không giành ống kính. Chỗ đặc biệt nhất của bộ lễ phục này chính là màu sắc, màu lam này thật sự rất đặc biệt, làn da của Cảnh Tâm rất trắng, mặc màu sắc này càng trở lên vô cùng xinh đẹp. Khi cô chân trần đi ra, hai mắt Chu Nghi Ninh đều phát sáng, xoay vòng vòng quanh cô: "Rất xinh đẹp! Biết thế lúc trước tôi cũng phải bảo nhà thiết kế kia thiết kế cho tôi một bộ lễ phục có màu sắc như thế này."

"Anh họ tôi không phải là người đầu tiên được nhìn thấy, thật sự vô cùng tiếc nuối."

"Cô mau đi cả giày vào đi."

"À, để cho tôi chụp bức ảnh."

Cảnh Tâm: "..."

Đột nhiên nhớ đến một chuyện, cô đi tham gia hôn lễ, không phải sẽ gặp mặt ba mẹ anh hay sao? Không những thế, còn rất nhiều họ hàng bạn bè thân thiết.

Chu Nghi Ninh chụp ảnh xong, liền đem ảnh chụp gửi qua wechat cho Tần Sâm: "Nhiệm vụ đã hoàn thành!"

Quay đầu thấy bộ dáng mê man không biết đang suy nghĩ cái gì của Cảnh Tâm, cô giơ tay lên trước mặt Cảnh Tâm quơ quơ: "Cô đang nghĩ cái gì vậy?"

Cảnh Tâm nhìn cô ấy: "Tôi đang nghĩ, ngày mai có tính là ra mắt ba mẹ hay không."

Chu Nghi Ninh vui vẻ: "Cô không nói thì tôi cũng quên mất, cậu mợ tôi chưa gặp cô bao giờ, không phải cô khẩn trương chứ?"

Cảnh Tâm: "..."

"Cô không cần khẩn trương đâu, con người cậu mợ tôi tốt lắm, cậu tôi cơ bản chỉ hung dữ với anh họ tôi thôi, mợ tôi... cô chỉ cần chơi mạt chược cùng thì mợ liền yêu thích cô."

"..."

Xem ra kỹ năng chơi mạt chược cũng vô cùng quan trọng.

Hai người cũng chưa ăn cơm tối, Chu Nghi Ninh gọi đồ ăn bên ngoài, Cảnh Tâm nói: "Cô gửi những bức ảnh chụp ban nãy cho tôi đi."

Chu Nghi Ninh đem ảnh chụp gửi cho cô.

Cảnh Tâm cũng đem ảnh chụp gửi cho Tần Sâm.

Lúc Tần Sâm hơi cúi người, lấy điện thoại xem tin nhắn, nhìn thấy hai cô bé gửi cùng một bức ảnh đến, khoé miệng cong lên, nhắn lại cho Cảnh Tâm: "Rất đẹp, ngày mai anh đi đón em."

Dáng người cô rất đẹp, mặc cái gì cũng đẹp, ở phim trường thấy cô mặc quần áo quê mùa lại còn tết bím, cũng thấy rất xinh đẹp.

Cảnh Tâm không nghĩ tới anh trả lời nhanh như vậy, cười nhắn lại cho anh: "Ngày mai lúc mấy giờ vậy?"

Tần Sâm: "Anh sẽ gọi điện thoại cho em trước."

Hôm sau Cảnh Tâm thức dậy rất sớm, đi đến thẩm mỹ viện một chuyến, làm kiểu tóc y tá, chờ khi Tần Sâm gọi điện thoại cho cô, cô đang ở hội sở tư nhân cao cấp, vừa thay lễ phục xong, thợ trang điểm đang trang điểm cho cô.

Tần Sâm nhàn nhã dựa vào ghế sofa ở đại sảnh, một tay chống cằm, Cảnh Tâm đi giày cao gót đến trước mặt anh. Ánh mắt anh nhìn từ đôi giày cao gót tinh xảo đến bắp chân tinh tế trắng nõn, chậm rãi hướng lên trên, nhìn gương mặt trắng nõn của Cảnh Tâm.

Cảnh Tâm vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy anh ăn mặc nghiêm túc như vậy, áo sơ mi trắng quần đen, hai chân thon dài tùy ý duỗi ra, lại còn thắt cà vạt, tự nhiên hơi thở thêm vài phần cấm dục.

Cô rất thích diện mạo của anh, rất thu hút người khác, có đôi khi chỉ cần một ánh mắt hay một động tác liền chạm mạnh vào lòng của cô.

Tần Sâm đứng lên, khóe miệng cong lên: "Rất đẹp."

Cảnh Tâm cũng nghiêm túc khen anh: "Anh cũng rất đẹp trai."

Tần Sâm cười nâng tay lên, Cảnh Tâm rất tự nhiên khoác tay anh.

Sau khi lên xe, Cảnh Tâm có chút khẩn trương hỏi: "Hôm nay rất nhiều người đúng không?"

Tần Sâm nghiêng người, dựa vào cửa xe nhìn cô: "Ừ, em khẩn trương?"

Cảnh Tâm thành thật gật đầu: "Vô cùng khẩn trương, chủ yếu là do ba mẹ anh ở đó, em đây xem như là ra mắt ba mẹ anh hay sao?"

Tần Sâm giơ tay lên theo thói quen muốn xoa đầu cô, Cảnh Tâm tránh thoát: "Không được làm hỏng kiểu tóc của em."

Tần Sâm nở nụ cười, thu tay về, lười biếng dựa lưng vào ghế: "Anh cũng gặp ba mẹ em rồi mà, có qua có lại mới toại lòng nhau, em cũng có thể trông thấy ba mẹ anh."

Cảnh Tâm: "... Đó là ba mẹ em tìm anh tính sổ đấy chứ?"

Tần Sâm: "..."

Cảnh Tâm: "Lần này anh dẫn em đi tham gia hôn lễ của anh trai anh, anh nói xem ba mẹ em có tìm anh tính sổ hay không đây?"

Tần Sâm thản nhiên liếc cô một cái, Cảnh Tâm vội vàng nói: "Không sao, em đứng về phía anh, hai chúng ta cùng một chiến tuyến."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play