Đối với Công Tôn Sách mà nói, đoán Bạch Ngọc Đường không ở Hoàng Lương kỳ thực cũng không dám chắc chắn, nhưng tại thời điểm đó, nếu hắn không nói như vậy thì Triển Chiêu sẽ tiếp tục ở lại đó tìm kiếm trong vô vọng, hơn nữa hắn cũng đã nghĩ Bạch Ngọc Đường hẳn cũng không muốn Triển Chiêu hành động như vậy. Hắn tin tưởng quyết định của mình là chính xác, mà trên thực tế đúng là như vậy.

Khi bọn họ vừa mới tiến vào địa giới Biện Lương thành, Khai Phong phủ đã nhận được tin tức và phái Mã Hán ra nghênh đón.

“ Bạch Ngọc Đường vừa gửi cho Triển đại nhân một lời nhắn!:. Vừa thấy bọn họ, chưa kịp xuống ngựa Mã Hán đã vội báo tin.

“ Cái gì? “ Triển Chiêu thất thanh nói: “ Y đã trở lại? “

Mã Hán trả lời: “ Y không có trở về, này là tin tức do một tiểu hài tử mang đến, nói là nhắn cho Triển đại nhân.”

Triển Chiêu vội hỏi. “ Y nhắn gì? “

“ An, chớ niệm.”

“ Chỉ có một câu này? “

Triển Chiêu lập tức lao tới túm lấy cổ áo Mã Hán, hét lên “ Ngươi không có nhớ nhầm! Y biến mất lâu như vậy, không có khả năng chỉ mang về một câu nhắn như vậy! “

“ Triển … Triển đại nhân… “

Mã Hán thực cuống “ Bạch, bạch, BẠch đại nhân y y y thực sự chỉ nhắn một câu này! “. Trời ạ, hắn làm sao dám dấu diếm? Hắn làm sao dám…

Triển Chiêu biết MÃ Hán thực sẽ không dấu diếm hắn, nhưng… vì sao chỉ có một câu? Chẳng lẽ y thực sự gặp nguy hiểm? Nếu không phải y gặp phải tình huống nguy cấp chỉ có thời gian để nói một câu này?

Công Tôn Sách nói: “ Vậy tiểu hài tử truyền lời kia đâu? “.

Mã Hán vừa được Triển Chiêu buông ra, lấy tay chỉnh lại y phục, bất đắc dĩ nói: “ Hắn … đã chết … “

Công Tôn Sách cũng lấy làm sợ hãi, trong lòng cũng không thể không trách Bao đại nhân, phái ai không phái, lại phái Mã Hán tới đây. Nếu là Vương Triều khi nói chuyện sẽ biết cân nhắc trước sau, lựa tình huống mà nói, này cũng không tới mức không thể cứu vãn.

Nhưng sự việc lại ngoài dự liệu của Công Tôn Sách. Triển Chiêu nghe vậy lại không có chút gì phản ứng, hắn chỉ đứng trầm mặc không nói một lời nhìn hai người họ, sau đó tiến tới hướng Công Tôn Sách cùng Mã Hán ôm quyền, nhảy lên ngựa, kéo dây cương phóng nhanh về Biện Lương thành.

Đứa nhỏ truyền tin đại khái khoảng mười một, mười hai tuổi, quần áo rách tung tóe, không biết là đã bao lâu rồi không tắm rửa, cho dù thân thể còn chưa hư thối, cũng vẫn là phát ra mùi khó chịu.

Đứa nhỏ này với vợ chồng ác bá kia hoàn toàn giống nhau, toàn thân cao thấp không có lấy một chút vết thương, cũng không có dấu hiệu của trúng độc. Nhìn qua giống như là đứa trẻ đang ngủ, ngay cả sắc mặt cũng dị thường bình thường.

Bao Chửng nhìn đứa trẻ, thở dài: “ Việc này thực nan “

Công Tôn Sách nói: “ Đại nhân nói là. Nếu như đứa trẻ này có dấu hiệu trúng độc thì còn khả năng tra, nhưng nay đến một vết thương nhỏ cũng không có, đến việc lập hồ sơ cho vụ án cũng thực gượng ép. “

Triển Chiêu ánh mắt vẫn không rời khỏi đứa nhỏ, chỉ nói: “ Khai Phong phủ không thể tra?”

“ Tra là có thể “ Bao Chửng thán “ Nhưng này án, bằng chứng đều không có, mặc dù nếu nhìn thì thấy cái chết của đứa nhỏ cùng vụ án tại Hoàng Lương kia tương tự, nhưng lại không chỗ can hệ, thật sự nan tra.”

Triển Chiêu không có sinh khí, không có oán giận, hắn trầm mặc nhìn nhìn những người xung quanh, xoay người đi ra ngoài.

Trương Long nói: “ Bao đại nhân … “

Bao Chửng nói: “ Vô phương, Triển hộ vệ tự biết nặng nhẹ. “

Công Tôn Sách nói: “ Nhưng, dù sao sự tình liên quan tới BẠch thiếu hiệp …”

Bao Chửng nói:” Hắn dù sao cũng là ngự tiền tứ phẩm đeo đao hộ vệ Triển Chiêu.”

Công Tôn Sách cúi đầu cũng không nói.

Triển Chiêu đứng ở trong đình viện, hít sâu mấy hơi, bắt buộc chính mình nhất định phải tỉnh táo lại.

Đứa nhỏ truyền tin kia đã chết, cũng không biểu hiện được chuyện gì, nếu Ngọc Đường mang về tin tức nói y mạnh khỏe, vậy tất nhiên là mạnh khỏe. Hắn hẳn là tin tưởng Ngọc Đường, tin tưởng năng lực của y, tin tưởng y cát nhân thiên tướng, tin tưởng y …

Không được … Mặc kệ như thế nào, cho dù hắn tự nói với chính mình bao nhiêu lần rằng y vẫn an toàn, nhưng là trong lòng hắn không hề yên, lòng hắn bất an không ngừng.

Nếu thực sự y không có việc gì, như thế nào ngay cả một lá thư đều không có, chỉ mang về một câu “ An, chớ niệm “? Bạch Ngọc Đường phải hiểu rõ hắn, chỉ bằng như vậy đâu khiến hắn có thể yên tâm, ít nhất y phải cấp một ám hiệu làm tin mới đúng!

Tối kỳ quái là, đối phương vì cái gì lại muốn giết đứa nhỏ kia?

Nếu là muốn ngăn cản đứa nhỏ, thì phải giết nó trước mới đúng, đằng này lại để đứa nhỏ tới nới, nói song rồi mới giết hại. Thực không hợp tình hợp lý.

Không! Nếu đã là như vậy, đưa nhỏ kia không phải là do Bạch Ngọc Đường phái tới!

Cũng không phải!

Đối phương rút cuộc là ai! LÀ kẻ nào bắt Ngọc Đường đi, hơn nữa lại còn cố tình để lộ tin tức?

Rốt cuộc là ai?

“ Triển đại ca.” Thanh âm mềm nhẹ như nước, theo sau lưng hắn vang lên.

Triển Chiêu không có nghe thấy, hắn thậm trí chẳng còn chú ý được tới vẻ mặt của mình bây giờ khủng bố dữ tợn tới cỡ nào, những ý nghĩ cứ đào vòng lẩn quẩn chiếm hết suy nghĩ của hắn.

“ Triển đại ca! “. Thanh âm từ phía sau lớn hơn, thấy được biểu tình của hắn, không khỏi kinh hô một tiếng “ Ngươi làm sao vậy? Triển đại ca! “.

Triển Chiêu bỗng dưng hoàn hồn, hé ra mặt nạ tươi cười, nói …

“ Nga … Là Đinh cô nương … “

Một tiếng Đinh cô nương kêu Đinh Nguyệt Hoa trên mặt một trận ửng hồng. “ Triển … Triển đại ca, đến lúc này rồi, ngươi còn gọi người ta là Đinh cô nương sao …”

Triển Chiêu hờ hững nhìn nàng, hắn hiện tại không có tâm tình cũng lười lo lắng xem chu toàn cùng nàng ra sao, cho nên đối với lời nói của nàng  chính là làm bộ như không có nghe thấy.

Hắn cầm lấy trạm lô trên bàn, hướng nàng nói: “ Đinh cô nương, xin thứ cho Triển Chiêu vì vụ án khó khăn, không rảnh phân thần. thỉnh Đinh cô nương đi nghỉ trước, Triển Chiêu còn có việc, không thể phụng bồi, thỉnh chớ trách. “ Nói xong xoay người bước đi.

Bỗng dưng, chỉ nghe một tiếng hét thật lớn: “ Triển Chiêu nhận lấy cái chết! “

Một thanh kiếm lao ra từ phía hiên nhà hướng hắn đâm tới, Triển Chiêu nhíu mày, dùng vỏ kiếm gạt mũi kiếm đang hướng ngực hắn đâm tới. Hắn cũng chẳng buồn xuất kiếm, nhưng kẻ kia lại không biết điều hắn có ý nhường không muốn tranh dành, tiếp tục lớn giọng, xuất kiếm đánh tới, hàng chục chiêu kiếm cứ liên hoàn đánh ra, khiến cho Triển Chiêu không thể không liên tục lui về phía sau.

Đinh Nguyệt Hoa kêu lên sợ hãi: “ Nhị ca, không được làm tổn thương hắn! “.

Đinh Triệu Huệ vẫn không dừng kiếm, trong miệng cười nói: “ Muội tử không cần kinh hoảng, nhìn Nhị ca như thế nào cho ngươi một cái công bình! Triển Chiêu!Xuất kiếm! “

Triển Chiêu tâm tình đang lo lắng cho Bạch Ngọc Đường, lại bị kẻ kia kiếm chuyện, dây dưa không rứt làm hắn sớm mất tính nhẫn nại.

Đã vậy kẻ kia càng ngày càng không biết điều ngông cuồng mà nói, khiến hắn không khỏi tức giận trong lòng , nhưng hắn cũng không dùng lưỡi kiếm mà chỉ lấy vỏ kiếm đánh lại.

Đinh Triệu hệu nhất thời đại biến sắc mặt, chỉ cảm thấy đầy trời đều là vỏ kiếm hình ảnh, vô luận xuất thủ nơi nào đều không có phần thắng.

Chỉ trong phút chốc hắn do dự, vỏ kiếm trong tay Triển Chiêu đã đánh trúng ngực hắn, Đinh Triệu huệ trước ngực một trận đau đớn, lùi lại phía sau bảy tám bước mới dừng lại được, trong người đan điền nội khí hải cuồn cuộn thiếu chút nữa phun ra máu.

“ Triển … Triển Chiêu! Có người nào như ngươi đối phó với nhị cữu tử sao! “ Đinh Triệu Huệ thẹn quá thành giận, thét lớn.

Đinh Nguyệt Hoa thấy vậy vội chạy tới bên người hắn, kiểm tra xem hắn có bị thương không, phát hiện hắn chỉ là bị trấn động một chút, lập tức yên lòng.

“ Nhị ca, ai cho ngươi cùng Triển đại ca đánh … “

Đinh Triệu Huệ thở dốc nói: “ Muội tử! Ngươi có ngốc không vậy? Ta này không giúp ngươi xả cơn giận này thì ai giúp ngươi! Này Triển Chiêu đem ngươi ở Mạt Hoa thôn cũng đã một năm rưỡi, đến bây giờ cũng không có lấy một ý tứ nói đến việc cưới xin! Cái này người làm ca ca như ta sao lại không lo, sao lại không vội! “.

Đinh Nguyệt Hoa đỏ mặt, thanh âm cũng thấp xuống, xấu hổ nói: “ Khả … Nhưng là nhị ca, cho dù là vậy … cũng không nên hướng huynh ấy giao đấu, Triển đại ca cũng là mang … “

Nói đến đó, hai người đồng thời nhìn về phía Triển chiêu, đây cũng là họ tự cấp cho hắn bậc thang hạ, Triển Chiêu trong lòng hiểu được, cũng là chắp tay thi lễ, ngay cả một câu cũng không nói bước đi.

“ A! Muội muội ngươi xem hắn như vậy là sao! Xem ta hôm nay không đánh hắn! “

Đinh Nguyệt Hoa liều mạng giữ chặt quần áo ca ca, cầu xin: “ Nhị ca nhị ca, đừng như vậy, huynh ấy một ngày nào đó sẽ minh bạch tâm này của muội, ngươi đừng sốt ruột, dù sao thì ngày đó cũng sẽ đến a. “ ( Lee: Bĩu)

“ Một năm rưỡi! Một năm rưỡi! Còn từ từ nữa? Muội cũng không còn nhỏ nữa … “

“ Nhị ca … “

Triển Chiêu không có nghe thấy hai người kia đối thoại, hiện tại trong lòng hắn chỉ có ….Ngọc Đường …, hắn thầm nghĩ làm thế nào tìm được Ngọc Đường, ngoài  y ra, hắn cái gì cũng không nghe thấy.

Bạch Ngọc Đường không biết chính mình đang ở chỗ nào. Hắn bị người dùng kim khâu đâm vào tình minh huyệt, hai mắt tạm thời mù, hai tay hai chân cũng bị kim châm khống chế, không thể đứng thẳng, không thể cử động, không thể dùng võ công, chỉ có thể nằm một chỗ không nhúc nhích.

Ngày hôm đó, Bạch Ngọc Đường chính mình cũng tự cảm thấy thực mất mặt mà. Hắn bị vụ án thu hút mọi lực chú ý, bỗng nhiên có tám gã mặc y phục tầm thường dân chúng, đội hắc sa, bắt nàng kia làm con tin, buộc hắn phải thúc thủ chịu trói.

Tại thời điểm đó, trong lòng hắn có nghĩ đến, này nàng kia có hay không là cùng bọn chúng một bọn? Đến cùng đây kiệu có phải là một cái bẫy giăng sẵn chờ hắn mắc câu hay không?.

Bất quá với hắn mà nói, nàng ta còn giữ manh mối của vụ án, cho dù manh mối đó là giả, thì đằng sau nàng ta ắt phải có người sai khiến, căn cứ điểm này, ít nhât hắn cũng đã định được phương hướng cho vụ án.

Vì thế hắn buông kiếm, để những người đó điểm huyệt đạo của mình, khống chế.

Nhưng sau khi bắt được hắn, thì những kẻ đó không hề nói một lời nào, vì vậy hắn cũng không thể nào đoán được nữ nhân kia ra sao.

Mặt khác hắn cũng ngay lập tức bị bọn chúng đem đi, hắn chỉ nghe tiếng gió thổi vù vù qua tại, ngoài đó ra hắn cũng chẳng đoán được mình hiện đang bị mang tới đâu.

Chờ đến khi hắn tỉnh lại, thì phát hiện ra bản thân đã bị khống chế bởi ngân châm  không thể động, không thể nhìn, không thể sử dụng võ công.Lại tiếp từ lúc hắn bị mang về giam ở đây, hắn cũng chưa từng nghe qua những kẻ kia nói qua một câu. Bọn chúng chính là đem hắn tới đây một câu cũng không nói với hắn. Điều này lại càng khiến hắn chú ý, đây hẳn phải là một tổ chức hơn nữa qua hành động của bọn chúng cũng đoán ra được tổ chức này hành động vô cùng cẩn trọng cùng nghiêm ngặt. Điều này khiến hắn ngay có một cơ hội xoay chuyển tình thế cũng không có.

Bất quá Bạch Ngọc Đường vẫn là Bạch Ngọc Đường cho dù cả người đều bị cấm chế, bị biến thành không khác gì một phế nhân.Nhưng hắn còn nghe được, nghe được từ bên ngoài ngẫu nhiên truyền vào oanh oanh yến yến dâm từ diễm ngữ.

Mũi hắn còn có thể dùng, thấy chỗ hắn hiện tại hẳn là chỗ của nữ nhân, vì trong không khí là vị phấn thơm, hơn nữa còn là loại thuwongj hạng, loại phấn thơm này căn bản những gia đình bình thường đều không mua nổi.

Thân thể hắn vẫn còn có cảm giác, cảm giác được xung quanh hắn thực chật trội, hơn nữa không khí cũng thực bức bách.

Nên nơi này hẳn là chốn thanh lâu, hơn nữa hắn là đang bị nhốt trong một cái ám cách, cơ quan, hoặc là một cái quan tài đại loại thế. Nhưng thanh lâu mà lại để quan tai thì thực là xui xẻo, cho nên không thể là quan tài, vậy khả năng chỉ còn lại là một cái ám cách hoặc là một loại cơ quan nào đó.

Hắn đã ở đây được mười bốn ngày. Tại đây suốt mười bốn ngày qua, chỉ có một cước bộ rất nhẹ, là một nữ tử không biết võ công vẫn lại đây chiếu cố hắn ăn uống, và một vài việc cá nhân khác. Mỗi lần nữ tử tiến vào, Bạch Ngọc Đường đều cố gắng cùng nàng nói chuyện, nhưng nàng chưa từng có đáp lại.

Trừ bỏ nàng ta từ ngoài vào đây, thì không một ai khác tới nơi này, khách làng chơi hắn nghe tiếng cũng đoán được bọn cách khá xa chỗ hắn đang ở, và cũng ít lại gần nơi này.

Nếu vậy thì chỉ có thể nói, nơi này một là nơi của những cô nương quá tuổi ( không có khách), hai là nơi vinh quang tột đỉnh, nơi của hoa khôi ngụ đi, nên nếu nàng ta không lên tiếng thì cũng chẳng có người dám tiếp cận. Thực là thiên cổ phong lưu chỉ một mình ta Bạch Ngọc Đường, đến lúc này cư nhiên … Aiz coi như là về nhà đi.

Tiếng bước chân nhẹ quen thuộc lại đến, xốc lên màn che, đưa hắn ra ngoài. Bọn họ mỗi ngày đều cho hắn ăn một chút, nhưng là luôn cố định thời gian, không phải là lúc này.

“ Như thế nào? Phải thả ta ra sao? “ Bạch Ngọc Đường cười nói, “ Hay là cô nương phải lòng Ngọc Đường, chuẩn bị đem ta cứu ra ngoài  về sau lấy thân báo đáp?”

Cơ bản là, Bạch Ngọc Đường nếu không được nói chuyện thì thực đối với hắn chính là chuyện khổ sở nhất, suốt mười bốn ngày qua, hắn có muốn nói cũng chỉ có mình hắn nghe, nên chỉ cần Bạch Ngọc Đường tỉnh, phát hiện bên cạnh hắn có người, nhất định hắn sẽ nói đủ thứ, đông tây đủ kiểu. Mà nàng kia cũng thực là kiên nhẫn, nghe hắn nói đủ thứ chuyện suốt mười bốn ngày qua vậy mà vẫn kiên trì một lời không đáp lại hắn. Nhưng hôm nay lại cũng hắn nói một câu, một câu mà hắn thực trông chờ trong suốt nửa tháng qua.

“ Kia tiểu thiếp của ác bá không ở đây, Bạch thiếu hiệp ngươi có thể đi rồi.”

“ Nga? Không ở đây? Hảo cho một cái cớ! “ Bạch Ngọc Đường thu lại vẻ mặt cợt nhả, bộ dáng lạnh lùng nói “ Nếu là nàng ta đã bị sát hại, ta cũng chẳng thể nào biết. Dù sao trời đất bao la, tử vô đối chứng, các ngươi nói vậy thì là vậy đi! “

Nàng kia trầm tĩnh nói:” Bạch thiếu hiệp tin cũng tốt, không tin cũng tốt, việc này liền như vậy là song. Tiểu nữ tử hiện tại đem Bạch thiếu hiệp trả lại bên người Triển đại nhân. “

Bên người Triển đại nhân? . Bạch Ngọc Đường trong lòng bỗng nhiên nghi hoặc. Vì sao lại là trả về bên Triển Chiêu, mà không phải là Khai Phong phủ.

Từ phía ngoài bỗng có hai tiếng bước chân trầm trọng, lạ tiến vào, tiến gần tới chỗ bọn họ rồi dừng lại, ngoài ra còn có tiếng quần áo ma sát vào nhau, cũng với nữ tử trang sức trên đầu  phát ra tiếng kêu, kia hẳn là hai nam tử đối nàng thi lễ.

Bạch Ngọc Đường nghĩ có lẽ lần này hắn đã đoán sai, nữ nhân hẳn không phải là một nhân vật tầm thường, có khả năng là có quan hệ lớn đối với kẻ đứng đằng sau việc này.

Đáng tiếc, đáng tiếc, hắn ngay cả bộ dáng của nàng ra sao cũng là không biết. duy nhất chỉ có manh mối là thanh âm của nàng, còn cả hương phấn trên người nàng ta, nhưng này hai manh mối này cũng có thể thay đổi a.

Bạch Ngọc Đường cảm thấy hắn bị đem đi, đặt trên một nền gì đó thực mềm mại, lại nghe tiếng bước chân của nữ nhân kia lại gần hắn, rồi hắn chỉ kịp cảm thấy thụy huyệt của hắn bị một vật sắc nhọn đâm vào, đau… liền lại mê man ngất đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play