Cho nên nội tâm rất kỳ vọng vào ngoại hình của Hỏa phượng.
Ta chỉ mới xem qua phượng hoàng đồ đằng trong sách, cùng với vài tấm phù điêu trong cung Đại Minh.
Khoảnh khắc Hỏa phượng rít vang, ta thực sự là vừa khẩn trương, vừa hưng phấn.
Ta tưởng rằng chí ít nó cũng sẽ bay xuống đây, quắp lấy chúng ta rồi cho rơi tự do chẳng hạn.
Kết quả thật thất vọng.
Nó chỉ động đậy một tí trên ngọn cây, sau đó giũ xuống một sợi lông vũ.
Ta thực sự không cách nào miêu tả sợi lông vũ đó đẹp đẽ đến đâu.
Lúc này ta và con thỏ nhãi ranh đang mặt đối mặt ngồi trên cành cây, trăng đã chầm chậm lên cao, nhưng sợi lông vũ kia lại mang theo ánh đỏ chói mắt rơi xuống, thời điểm bay qua trước mắt chúng ta, còn tỏa ra nhiệt lượng.
Ta ho khan một tiếng, hỏi, “Phượng hoàng yêu quý ổ của nó đến mức độ nào.”
Con thỏ nhãi ranh lắc đầu, lo lắng nói, “Ta không biết phượng hoàng Đại Đường thế nào, ta chỉ biết là phượng hoàng Nhật Bản rất hung dữ. Đại nhân ngài tiểu ở đây, không chừng sẽ chọc lão nhân gia trực tiếp đốt ổ…”
Lông vũ rơi về phía gốc, từ khoảng cách chỗ ta nhìn xuống, chỉ trông thấy một điểm sáng lóe lên, ngay tiếp theo điểm sáng này càng lúc càng lớn, trên lông vũ mang theo ngọn lửa, cành lá dưới gốc cây trong nháy mắt bùng cháy.
Mắt thấy ngọn lửa vặn vẹo quỷ dị như một con rắn cấp tốc trườn tới, ta đứng bật dậy, hung hăng túm lấy con thỏ nhãi ranh chạy ngay về phía ngọn.
“Con thỏ nhãi ranh nhà ngươi đúng là cái mồm quạ đen!”
“Ối nó đốt thật!”
Con thỏ nhãi ranh từ trong tay của ta co thành một nhúm, hóa thành tiểu hồ, nhanh chóng phi lên cây. Hai ba bước đã phóng vượt qua ta.
Ta nhịn không được dừng lại, quay đầu lại liếc một cái, chỉ một khắc như thế, mà hỏa xà đã trườn lên đến nơi.
Con thỏ nhãi ranh đứng ở xa tít trên đầu, ngồi xổm trên một cành cây nhìn xuống phía ta, hô, “Đại nhân! Nhanh lên nào!!”
Ta đề mạnh một ngụm chân khí, dằn sức cố chạy trốn lên trên. Thế nhưng đã rất cao rồi, mà chẳng hiểu vì sao, hô hấp của ta càng ngày càng dồn dập, ngực cũng bắt đầu tức thở khó chịu.
“Đại nhân!”
Lại chạy chưa được vài bước, ta cảm thấy cành cây dưới chân cũng bắt đầu phát nhiệt. Nghiêm trọng nhất chính là khói bụi xộc vào mũi, ta vốn dĩ có chút ngạt thở, chỉ nháy mắt đã không thể nào nhích thêm một bước.
Con thỏ nhãi ranh biến trở về hình người, cõng ta lên lưng, bay lên trên một hồi, chung quy vẫn không bù được với tốc độ của hỏa xà, chỉ trong chốc lát, chúng ta đã bị đại hỏa bao vây.
Ta vô lực nằm sấp trên lưng con thỏ nhãi ranh, hít thở hồng hộc, ho khan không ngừng, mặt bị khói hun đen nhẻm, tóc tựa hồ cũng bắt đầu cháy khét.
“Hỏa phượng!”
Con thỏ nhãi ranh hô, “Không được làm hại tính mệnh đại nhân!”
Trong ngọn lửa mơ hồ truyền đến tiếng nam tử cười nhạt, nhưng nói tiếng Hán lại không sõi lắm, “Không ngờ khách quý từ Đại Đường lại vô lễ như vậy. Cây thần Phù Tang có thể tái sinh. Nhưng hành vi của các ngươi hơi bị quá đáng.”
“Khụ khụ…” Ta cố sức móc ra lệnh bài cất giấu trong ngực.
Lệnh bài là lúc sắp sửa đi, Trọng Hoa quân kín đáo đưa cho ta, nói rằng có thể dùng để cứu mạng.
Tình huống bây giờ… cả ta cũng sắp thành thịt chín.
Kết quả ngực rùng rùng một cơn, ta đột nhiên ho khan vài tiếng, tay run lên, lệnh bài chưa kịp chìa ra, đã sẩy tay đánh rơi xuống dưới. Nháy mắt bị ngọn lửa nuốt chửng.
“Thôi xong…”
Ta ai thán.
Hỏa phượng lại nói, “Ô ——thì ra là trưởng tử của gia tộc hồ tiên. Nghe nói ngươi mê tít một vị mỹ nhân Đại Đường lớn tuổi hơn mình, té ra chính là vị sau lưng này sao… Chậc chậc…”
Ta biết mặt ta đen sì sì một khối. m thanh cũng thành khản đặc.
“Đại nhân thay mặt chủ nhân Hoàng tuyền hướng Hỏa phượng đại nhân cầu phượng hoàng châu!”
Cây thần Phù Tang xanh mướt đã trở thành một đống củi khô.
Bóng đêm đặc quánh.
Lửa vừa tắt, xung quanh tức thì một mảnh tối om.
Trước mắt bỗng sáng rực, một vị nam tử mặc kimono đỏ rực lửa bay xuống, vững vàng đứng giữa không trung, nhìn chúng ta. Tóc phảng phất còn mang theo lửa cháy, một lần nữa chiếu sáng cảnh tượng trong tầm mắt. Đáng tiếc ta bị khói hun đến độ kèm nhèm, trong lúc nhất thời căn bản không nhìn rõ dáng dấp của người nọ.
“Rửa mặt mũi sạch sẽ, có lẽ là một mỹ nhân.” Hỏa phượng bay lại gần, nheo lại con mắt màu vàng kim nhìn xem ta, lại vươn tay nâng cằm con thỏ nhãi ranh lên. Thỏ nhãi đang cõng ta, không cách nào phản kháng.
“Tiểu tử tộc hồ tiên, ngươi nên biết, phượng hoàng châu là bản mệnh của ta, cũng là tinh hoa của cây thần Phù Tang, ngươi muốn, thì ta liển cho sao?”
Con thỏ nhãi ranh vội la lên, “Là Trọng Hoa quân…”
Cái gì mà giá phải trả? Đầu óc ta dần trở nên thanh minh, cứ cảm giác có gì đó không đúng.
“Giá ta sẽ trả cho ngươi.” Con thỏ nhãi ranh nói, “Ngươi lấy hồ châu của ta đi.”
“Ồ…?” Hỏa phượng cười.
Ta ngớ ra, thét rầm lên, “Không được!!”
“Đại nhân!”
“Không được!”
“Phải đó, tiểu hồ ly. Ngươi cần phải suy nghĩ kỹ càng.” Hỏa phượng cười lạnh nói, “Cho dù ngươi là hậu duệ của hồ tiên, nếu không còn hồ châu, ngươi sẽ không còn yêu lực, ngay cả hình người cũng không thể giữ… Nếu tu luyện lại từ đầu, ngươi phải mất thêm bao nhiêu năm nữa?…”
“Bớt nói lời thừa đi, cái giá này đã đủ hay chưa?”
“Không được!” Ta giãy giụa vùng dậy, liền rơi phịch xuống cành cây, chân bỗng mềm nhũn, lập tức tê liệt ngã sụp xuống. Con thỏ nhãi ranh kinh hãi kêu một tiếng, nhưng Hỏa phượng đã nhanh hơn một bước đỡ lấy cánh tay ta, ta mới không bị rơi xuống dưới
Tóc của Hỏa phượng quá chói mắt, ta không cách nào nhìn thẳng mặt của y.
Ta túm chặt cánh tay y, lắc lấy lắc để, “Phượng hoàng châu, ta thực sự cần… Thế nhưng ngươi đừng thương tổn tiểu hồ. Cái giá ngươi muốn, ta có… Trong cơ thể ta có long châu của Long hoàng Đông Hải…”
Hai mắt Hỏa phượng rực sáng.
Con thỏ nhãi ranh lại giằng ta ra, giận dữ nói, “Không được, không có long châu, ngươi ngay cả mạng cũng chẳng còn!”
Hỏa phượng tức giận nói, “Ta không có thời gian xem các ngươi thắm thiết.”
Phùng.
Dưới gốc cây ngọn lửa lại bùng lên một lần nữa.
Ta và con thỏ nhãi ranh đều cả kinh ngừng lại, đồng thời nhìn y.
Hỏa phượng cười nói, “Quyết định được ai rồi, thì nhảy xuống nhanh lên. Ngọn lửa của ta rất công bằng, chỉ lấy một cái giá tương ứng mà thôi.”
Sợi tóc của con thỏ nhãi ranh tức thì xẹt qua chóp mũi ta.
Ta giật mình, hắn đã nhảy xuống.
“A!!!”
Ta vội bắt lấy một tay hắn, trượt soàn soạt, tay kia liều chết tóm lấy thân cây mới dừng lại được.
“Ngươi điên rồi!”
“Đại nhân! Buông tay ra!”
“Ngươi đã sớm biết phải trả giá! Ngươi gạt ta có đúng hay không!?”
“Đại nhân! Ngươi mau buông tay ra!”
Ta mà buông tay ta sẽ là con heo.
“Con thỏ nhãi ranh, ngươi đừng có thể hiện với ta! Ta nói cho ngươi, tay phải của ta không có lực đâu! Ngươi mau leo lên cho ta!”
Hỏa phượng ở một bên thưởng thức trò hay.
Con thỏ nhãi ranh cắn môi không nói lời nào.
Ta mềm mỏng xuống. Dịu dàng ôn tồn nói, “Ta xin ngươi đấy. Ngươi lên đi.”
“Đại nhân!”
Con thỏ nhãi ranh cứng cỏi nhìn ta, “Ngươi buông tay ra!”
“Được.” Ta nhổ ra một ngụm những khói cùng tro, hung dữ nói, “Xem như ngươi lợi hại!”
Tay trái khẽ buông.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của con thỏ nhãi ranh.
Ta ôm lấy bờ vai gầy yếu của hắn, cùng nhau rơi xuống dưới…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT