“Thanh Hòa.” Ngự Vương lại nhẹ nhàng gõ cửa, “Có thể nấu ra cái loại cháo này, khắp thiên hạ cũng cũng chỉ có ngươi thôi.”

Ta cứng ngắc tại chỗ. Ngồi chồm hỗm trên đệm không thể nhúc nhích, Y Nhân không ngừng giật tay áo ta, dùng khẩu hình hỏi ta, hắn đã tới, hắn đã tới có phải hay không?

Hắn đã tới.

Hắn ở ngay ngoài cửa.

Ba ngày không gặp, tựa xa cách ba thu.

Ngự Vương im lìm, thế nhưng ta biết hắn không đi.

Ta không biết vì sao đột nhiên cái lỗ tai đặc biệt dễ xài, thậm chí không nghe được hô hấp của bản thân, lại có thể nghe rõ tiếng vạt áo hắn chà lên ván cửa.

“Suốt mấy ngày nay ngươi trốn ở chỗ này, tổng quản thiện phòng cũng đã tạ tội với bản vương. Ngươi nói với bà ta, ‘Ngự Vương hỏi, cứ nói thật với hắn’, có đúng hay không.”

Mở cửa mau.

Y Nhân vẫn khẩn trương làm khẩu hình với ta.

Thậm chí nhịn không được đẩy ta một cái, ta chúi mạnh về phía trước, thiếu chút nữa ngã sấp mặt xuống đất, thế nhưng hai chân cứ như dính chặt vào đệm giường, vẫn không thể động đậy.

Không muốn nghe hắn nói, ta muốn xông ra ngoài, liều lĩnh ôm chầm lấy hắn, sau đó tàn bạo cắn lên môi hắn, nói cho hắn, uy hiếp hắn, ngươi còn dám chuyển ra khỏi điện Cam Lộ, ta liền chặt đứt chân ngươi!

Thế nhưng khi ta thử hoạt động, hai mắt đã bị lệ hoen ướt đẫm.

Mau ra mở cửa.

Y Nhân lại đẩy ta một cái.

Ta bổ nhào ra đất, lúc này Ngự Vương nói, “Ngươi trốn tránh bản vương sao? Nếu không nghĩ ra được, vậy đừng đi ra nữa.”

Ta ngẩn ra, tay vừa chống lên mặt đất, đang toan đứng dậy mở cửa.

“Hôm nay hạ táng mẫu phi, ta đã quỳ trước linh cữu ba ngày. Trong ba ngày ấy, vẫn luôn nhớ đến mẫu phi. Nhớ mẫu phi, sẽ nhớ tới ngươi. Thị vệ bẩm với bản vương ngươi không ở trong cung, bản vương cho rằng ngươi đi rồi, cảm thấy cũng tốt thôi, lúc quỳ trước linh cữu, bản vương thực sự rất sợ phải gặp ngươi.”

Cho nên ngay sổ sách trong điện ngươi cũng dọn sạch, ngươi nghĩ như thế có thể cách xa khỏi ta?

Ta khịt khịt mũi, không dám phát ra một chút âm thanh, nhưng khắp mặt đều là lệ, lau thế nào cũng lau không hết.

Ngươi chuyển đến điện của ta, mới ở một buổi tối.

Ta vốn tưởng rằng ngày sau mỗi lần tỉnh giấc, ta đều có thể sờ xem bên gối còn có ngươi hay không.

“Thanh Hòa, bản vương biết không phải là ngươi. Mẫu phi đã quyết ý phải đi, người trông thấy bản vương tới, mới lao về phía ngươi, bản vương đã thấy rõ ràng. Cung tỳ vu hãm ngươi, bản vương đã cho toàn bộ bọn chúng chôn cùng.”

Dù vậy cũng là do ta mà chết.

Ta cướp ngôi của con trai bà, thân thể của con trai bà, trái tim của con trai bà.

Bà ta đang nói cho ta, tại ta mà bà hai bàn tay trắng, bà ta từng nói, đấu với bà, sẽ không được sống yên lành.

Bà ta biết bản thân vĩnh viễn là một cái cọc chặn giữa ta và Ngự Vương, bà ta muốn dùng cách này, làm cho vết rạn trở nên cực đại, cả ta và Ngự Vương, đều không thể nào bù đắp được.

“Hôm qua một công văn khẩn vừa được đưa tới, mười mấy ngày trước Hoàng Hà vỡ đê. Bản vương định đích thân đi Hoàng Hà chẩn tai, ngày mai sẽ lên đường.”

Cái gì?

“Ngươi vẫn không định đi ra sao, vậy được thôi, bản vương phải đi rồi, sau này ngươi đừng hòng gặp lại bản vương nữa.”

Ta nghe tiếng Ngự Vương xoay người bỏ đi, bước chân rất nhanh đã xa rồi.

Y Nhân vội bổ nhào tới, kéo áo ta.”Ca…”

Ta ra sức quệt nước mắt, giọng ấm ách nói, “Ngươi thấy chưa, hắn đâu muốn gặp ta.”

Hắn phải đi rồi sao?

Vừa rồi hắn bảo phải đi đâu ấy nhỉ.

“Hắn không cần ta nữa.”

“Ca…”

Y Nhân không ngừng đưa tay lau mặt cho ta.

Đột nhiên ta cảm thấy, chết tâm hẳn là loại cảm giác thế này.

Song ngay tại thời điểm tay ta run rẩy ôm lấy Y Nhân, ta nghe được một chuỗi tiếng bước chân xồng xộc tới gần.

Không đợi ta phản ứng lại, Ngự Vương đã chạy trở về, một cước đá văng cửa.

Ta đờ ra.

Sau đó Ngự Vương thở hồng hộc, mặt đem sì hất Y Nhân ra, vươn tay kéo ụp ta vào lòng. Ôm gắt.

Ta tiếp tục đờ ra.

Ngự Vương nhìn ta mặt đầy lệ, đờ ra.

Y Nhân bị đẩy sang một bên, nhìn hai ta, cũng đờ ra.

Đột nhiên Ngự Vương giơ tay lên, hình như giận đến độ muốn đánh ta, kết quả hạ xuống vai ta, kéo mạnh ta tới, theo sau là một tràng hôn hung hãn.

Ta bị hắn hôn mà không có cảm giác gì, chỉ thấy ướt nhẹp.

“Ngươi được, ngươi được lắm.” Ngự Vương đẩy ra ta, chùi miệng, “Lại đi trốn ở chỗ này, bản vương cho nhiều người tìm ngươi như vậy, ngươi cũng không chịu xuất hiện, điện Cam Lộ cũng không quay về, y phục cũng không thay. Bản vương vừa mới nói nhiều như vậy, cũng không bằng một bát cháo muối của ngươi hay sao!”

Ta run run ôm lấy lưng hắn, “Nếu ngươi dám chuyển ra khỏi điện Cam Lộ lần nữa, ta liền chặt đứt chân ngươi.”

Ngự Vương ngẩn ra, lại cười nói, “Ngươi còn muốn xích bản vương lại phải không, Thanh Hòa giỏi lắm, dĩ nhiên đã hiểu tâm tình của bản vương năm đó rồi. Được thôi, cái xích năm xưa bản vương vẫn giữ này.”

Ta sầm mặt, “Ngươi giữ cái thứ đó làm gì.”

“…” Ngự Vương không nói. Vành mắt lại đỏ lên.

Ta và hắn cứ đứng ôm nhau, đứng mỏi thì lại ngồi ôm nhau, mỏi nữa, thì ôm nhau nằm xuống.

Y Nhân bé nhỏ hoàn toàn bị chúng ta coi như không ~

“Đừng rời xa ta nữa, được không.” Ta mềm mại túm lấy vạt áo hắn, “Ta không chịu nổi.”

“Xem ra bản vương điều giáo ngươi không tệ.” Ngự Vương quay đầu đi chỗ khác.

Ta phẫn nộ đứng dậy, ấp tay nâng mặt hắn, “Có bản lĩnh nói lời này, ngươi đừng có mà khóc đỏ mắt.”

Ngự Vương bất chợt vươn tay, ghìm đầu ta vào ngực hắn.

Chung quy không biết qua bao lâu, bụng Y Nhân kêu lên đầy bất nhã, lúc này mới cố lấy dũng khí phá hỏng bầu không khí, run rẩy gọi một tiếng nhỏ như muỗi vo ve, “Ca…”

Ngự Vương ngồi bật dậy, chọt chọt cánh tay ta. “Nó là ai thế.”

“Đệ đệ của ta.”

Sắc mặt Ngự Vương nhất thời mây đen bao phủ. Nheo mắt nhìn ta trừng trừng.

Ta buồn bã nói, “Hoàng đệ đi rồi, năm đó ngươi lại ép ta ngủ với ngươi, ta đâu còn có đệ đệ nữa.”

Ngự Vương niết mặt ta ngẩng lên, “Thế bản vương không phải đệ đệ ngươi, thì là gì của ngươi.”

“…”

“Nói mau.”

“Không nói…”

“Ngươi nói mau…”

“Ta không nói…”

“Ngươi nói hay không!”

“Ca… Em đói bụng…”

Ta và Ngự Vương song song lườm nó.

Ta tức giận nói, “Tự đi tìm đậu phụ chưng tiết đi. Đêm nay cấm vào đây.”

Y Nhân nhìn ta hết sức tủi thân, hóp hóp mồm, bỏ đi.

Ngự Vương nói, “Thằng nhóc này là ai, sao lại ăn cái thứ đó.”

Ta nói, “Ta nói rồi, nó là đệ đệ của ta.”

“Vậy bản vương thì sao?”

“…”

“Ngươi nói mau…”

“Không nói.”

“Nói mau…”

“Không nói.”

Y Nhân lặng lẽ đóng cửa, vừa ra khỏi cửa đã bị tổng quản thiện phòng đang trốn một bên vội vã lôi đi.

“Ngươi nói hay không!” Ngự Vương đẩy ta ngã nhào.

Ta lật người đè lên hắn, “Ta nói, ngươi phải thổi tiêu cho ta.”

Ngự Vương quay đầu đi, lập tức nói, “Không nói thì thôi.”

Ta tức chết đi, tàn bạo mà cắn hắn.

Hắn lại cắn trả ta.

Y phục vứt sang bên.

Thời điểm quấn lấy nhau ta còn nghĩ, có phải ta nằm mơ hay không, nếu là mơ, ta liền ngủ say suốt đời không tỉnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play