Ba người Dạ Tử Huyên chuyển đến phòng bên cạnh, rất nhanh hầu bàn đã bưng đồ ăn lên. Dạ Tử Huyên ăn được hai đũa, nghe được tiếng kêu “Ục ục” từ cái bụng của người nào đó, lòng mềm nhũn: "Dạ Ảnh, ngồi xuống cùng nhau ăn cơm đi!"
"Thuộc hạ không đói bụng!" Dạ Ảnh có chút cảm động chua xót, nhưng mà làm sao hắn ta có thể cùng ngồi một bàn dùng bữa cùng Vương phi?
"Bảo ngươi ăn, ngươi cứ ăn, nói nhảm như vậy làm gì!" Dạ Tử Huyên buồn bực, cũng không biết Hiên Viên Đình huấn luyện ra dạng thuộc hạ kim cương gì thế, rõ ràng bụng đói kêu ùng ục, còn gật lắc giống như chim gõ kiến!
"Cảm ơn phu nhân!"
Kỳ thực thì Vương phi chỉ là nói năng chua ngoa, tâm địa vẫn rất thiện lương! Chỉ là, vì sao lần này Vương phi lại chạy trốn không thấy bóng dáng? Làm hại bọn họ không tìm được, chủ tử gầy đi một vòng không nói, còn đánh mất ba hồn bảy phách!
"Ngây ra đó làm gì? Không ăn thì sang một bên đi! Không được ảnh hưởng đến khẩu vị của bản Vương phi!" Dạ Tử Huyên cắt ngang suy nghĩ của Dạ Ảnh, liếc hắn ta một cái, ăn một bữa cơm còn vừa ngốc vừa sững sờ, chẳng lẽ không biết có câu nói ‘ăn uống có biết bao nhiêu mĩ vị’ sao? Thật sự là phung phí của trời!
"Ờ!" Dạ Ảnh vùi đầu vào và cơm, chiếc đũa trên tay cơ bản không có động đến thức ăn trên bàn, rất nhanh hai chén cơm đã vào bụng, lại đứng ở một bên không đi. Dạ Tử Huyên như có như không liếc mắt nhìn hắn ta một cái, ở hiện đại cũng có quan niệm chủ tớ, chớ nói chi là cổ đại có tư tưởng ngoan cố thâm canh cố đế. Tuy Dạ Ảnh có chút dở hơi, thế nhưng, ở trong lòng hắn ta quan niệm cấp bậc vẫn rất mạnh!
"Dạ Ảnh, lát nữa ta muốn đi phòng sách Hàn Lâm một chuyến!" Ngươi không cần đi theo!
Dạ Ảnh giật mình, nếu như lát nữa Vương phi đi rồi không trở về phủ nữa thì làm sao bây giờ? Chẳng phải chủ tử sẽ lột da hắn ta à? Vì ngăn chặn xảy ra chuyện tương tự, hắn ta quyết định trong lúc chủ tử “Kết bạn”, bản thân sẽ như một khối kẹo da trâu dính lấy Dạ Tử Huyên! Phát huy sự chuyên nghiệp của ám vệ thiếp thân!
"Thuộc hạ đi chung với người, lão bản bên kia đã tới tìm người hai lần!" Dạ Ảnh chi tiết trả lời, có thể hiểu theo nghĩa bóng là, thực ra chủ tử đã biết rồi!
Đã như vậy, hẳn là Hiên Viên Đình đã sớm biết chuyện các nàng hợp tác, suy cho cùng thì quyển sách kia bán rất chạy! Đột nhiên nàng xoay chuyển đầu óc, buông đũa xuống hát lên: Kiếm tiền rồi kiếm tiền, không biết xài như thế nào? Tay trái ta mua Nokia tay phải ta mua Motorola, di động của ta liên tục hoạt động một ngày đổi một số điện thoại, ta ngồi trên BMW lao vụt đi, không có chuyện gì thì tắm hơi ăn tôm hùm. Ta kiếm tiền rồi kiếm tiền! Mời ba bảo mẫu, một quét dọn một nấu cơm một làm vú em...
Nàng hắng giọng hát lớn, Nam Cung Nhạc ở cách vách “Xoảng” một cái làm rơi ly rượu, rượu văng tung tóe trên bàn, nữ nhân này hát cái gì thế? Trình độ ở phương diện âm luật hắn ta cũng rất khá, sao lại không biết còn có nhịp điệu này?
Thần kinh của khách nhân ăn trong đại sảnh cũng bị kiềm hãm, là ai đang phá hư cảm giác ngon miệng của bọn họ vậy? Căm hận!
Khóe miệng Hiên Viên Đình không ngừng giật giật, trên ót đổ xuống mấy vạch đen, tiểu nữ nhân này có biết mấy thứ này ở đây gọi là "Kinh thế hãi tục" hay không? Lần đầu tiên, hắn có cảm giác bái phục chịu thua!
"Lãnh huynh, không nghĩ tới tôn phu nhân còn có tao nhã bực này!" Nam Cung Nhạc chuyển trọng tâm đến trên người Dạ Tử Huyên, giảm bớt xấu hổ vì mình làm rơi ly rượu, vừa nghe "Kiếm tiền rồi kiếm tiền", không thể phủ nhận nhịp điệu nàng hát rất vui vẻ.
"Quá khen! Lãnh mỗ uống trước!" Hiên Viên Đình nâng ly, mặt mũi cứng đờ một hơi uống cạn, ờ, trở về phải cố gắng câu thông cùng nàng một phen!
Sau khi Dạ Ảnh còn chìm trong (Hi bá bá), rồi tới (Kiếm tiền), Vương phi thật sự là nhân tài, cái gì cũng hát được! Ngoại trừ câu “Kiếm tiền”, thế nào mà một câu hắn ta cũng nghe không hiểu! Chẳng lẽ trí tuệ của hắn ta bị thoái hóa? Tư duy cũng không theo kịp? Hắn ta vừa hai mươi, tuổi tác không lớn lắm mà!
Tiểu Bảo tò mò nhìn Dạ Tử Huyên, wao, tỷ tỷ hát nghe thật hay, thanh âm thật đẹp, đáng tiếc là nghe không hiểu nàng đang hát cái gì!
"Đi thôi!"
Dạ Tử Huyên hát đúng là rất sảng khoái, hai người nhìn thật lâu không lấy lại tinh thần, ôm lấy Tiểu Bảo, nhảy xuống cửa sổ, quả nhiên cảm giác “Không đi đường bình thường” rất tốt! Dạ Ảnh theo sát phía sau, ngộ nhỡ làm thất lạc nhất định phải chết!
Phòng sách Hàn Lâm!
"Chưởng quầy, ta tìm Mộ Dung lão bản của các ngươi!" Dạ Tử Huyên dắt Tiểu Bảo đang ăn kẹo hồ lô gõ gõ quầy hàng.
Chưởng quầy ngẩng đầu đánh giá nàng một phen, gật gật đầu, sau đó cung kính nhưng không hèn mọn nói: "Cô nương, xin mời đi theo lão phu!"
Dạ Tử Huyên liếc mắt nhìn Dạ Ảnh, ý bảo hắn ta ở bên ngoài chờ, nhưng nói cái gì Dạ Ảnh cũng không nghe, ôm lấy Tiểu Bảo, đi theo phía sau nàng!
Dạ Tử Huyên đã đến lần thứ hai, nên không có ngạc nhiên đối với cảnh sắc bên trong như trước, Dạ Ảnh chỉ là hơi sững sờ, phía sau lại có một cảnh sắc khác, còn Tiểu Bảo thì trợn tròn mắt, kinh ngạc thốt lên: Thật là đẹp, thật là đẹp, hoàn toàn là một nhà quê!
Vừa vặn, Mộ Dung Chiêu đang đứng ở trên cầu, cũng không biết là thưởng thức phong cảnh, hay là cố ý đứng ở đàng kia chờ nàng!
"Mộ Dung lão bản!"
Dạ Tử Huyên gọi Mộ Dung Chiêu một tiếng, bóng lưng thon dài kia xoay người, mặt nạ ngọc che khuất tất cả vẻ mặt, chỉ có đôi mắt lấp lánh hữu thần nhưng nhu tình như nước!
"Dật Vương phi, Chiêu đã chờ ngươi thật lâu!" Nếu không, hắn ta đã sớm rời khỏi, trở về thiên hạ đệ nhất trang.
Dạ Ảnh nhìn thấy Mộ Dung Chiêu, trong lòng rơi lộp bộp, kêu to không tốt. Mộ Dung Chiêu, thiếu trang chủ thiên hạ đệ nhất trang, người ta gọi hắn là Ngọc Địch công tử (Sáo Ngọc công tử). Võ công chỉ hơi kém hơn chủ tử một bậc, hắn ta tinh thông âm luật, cùng Mặc Tiêu công tử chẳng phân biệt được cao thấp. Hắn ta lại là lão bản ở nơi này, hơn nữa còn quen biết Vương phi?
Ngọc Địch công tử ôn nhu đa tình, mỹ nữ tuyệt đẹp, có phải hắn ta yêu Vương phi nhà hắn hay không? Chủ tử có biết không? Có nên bẩm báo chủ tử không nhỉ? Bẩm báo sẽ lọt vào sự trả thù của Vương phi? Dạ Ảnh đứng ở một bên, không chỉ trong lòng rối rắm như bánh quai chèo, ngay cả ruột đều thắt lại không thể kiểm soát được!
"Thật xin lỗi, lúc trước có việc, rời khỏi mấy ngày!" Dạ Tử Huyên vội vàng tìm một lý do không đến nơi đến chốn.
Mộ Dung Chiêu không truy cứu nữa, mời Dạ Tử Huyên đến tiểu trúc giữa hồ, nhìn Dạ Ảnh cùng Tiểu Bảo, cười rạng rỡ, sau đó dẫn ba người vào tiểu trúc!
"Dạ Ảnh, ngươi và Tiểu Bảo ở dưới lầu chờ ta, ta có chuyện muốn bàn bạc cùng Mộ Dung lão bản!" Dạ Tử Huyên không muốn để Dạ Ảnh biết nàng buôn bán lời bao nhiêu tiền, đây chính là tài sản riêng!
"Dạ, Vương phi!"
"Dật Vương phi, xin mời!" Mộ Dung Chiêu vừa lòng gật đầu, xem ra miệng của tiểu nha đầu này cũng rất kín!
Dạ Tử Huyên không khách khí, lập tức lên lầu hai, Mộ Dung Chiêu là một công tử văn nhã tốt đẹp, thế nào lại đi đeo cái mặt nạ rách, không biết còn tưởng rằng hắn ta vô cùng xấu xí đấy!
Uống một chén trà nóng, cảm giác cả người đều ấm áp. Hương trà phân tán bốn phía, nóng hổi, bay theo gió trong phòng trúc.
"Không biết Mộ Dung lão bản tìm ta có chuyện gì?" Dè dặt một chút, không nên vừa đến đã nói tới tiền, như vậy rất tổn thương tình cảm. Nhưng mà, nếu nói tình cảm chẳng phải sẽ thiệt hại tiền? Dường như giao tình của bọn họ không đến mức cản trở tới tiền!
Lúc này Mộ Dung Chiêu đã tháo mặt nạ ngọc xuống, tuấn nhan không chút tì vết mỉm cười, nữ nhân này thật là thú vị: "Đương nhiên là việc Vương phi tìm tại hạ!"
"Ách...." Dạ Tử Huyên nhìn hồ ly trước mặt, có kích động muốn đánh hắn ta! Quá giảo hoạt!
Mộ Dung Chiêu thấy dáng vẻ ẩn nhẫn của nàng, cười ra tiếng: "Ha ha...." Tiếng cười sang sảng vang vọng trong tiểu trúc, Dạ Ảnh nghe được nhíu chặt mày. Nếu như chủ tử hỏi, Vương phi cùng Ngọc Địch công tử chuyện trò vui vẻ, có tức giận một chưởng bổ hắn ta ra không nhỉ?
"Vương phi, đây là phần ngân phiếu phía sau, hai mươi vạn lượng!" Ngón tay trắng nõn thon dài từ trong lòng lấy ra một chồng ngân phiếu đưa cho Dạ Tử Huyên: “Ngươi kiểm lại đi!"
"Không cần kiểm, không cần kiểm...."
Dạ Tử Huyên dùng hai tay tiếp nhận ngân phiếu liền ôm vào trong lòng, còn vỗ vỗ ngực, giống như sợ Mộ Dung Chiêu hối hận sẽ đoạt lại. Một loạt động tác làm cho Mộ Dung Chiêu chảy mồ hôi, khóe miệng giật giật! Nữ nhân này...
"Nghe nói ngươi là thiếu trang chủ thiên hạ đệ nhất trang, vậy nhà ngươi có mở kỹ viện ở Hán Thành không?" Hừ, nàng muốn Đạp Tuyết Tầm Liễu của Mị Ảnh đóng cửa, để Hiên Viên Đình hảo hảo trừng trị hắn ta!
"Có thì có, chỉ là...." Quy mô không lớn như Đạp Tuyết Tầm Liễu!
"Thật sự quá tốt!" Dạ Tử Huyên đột nhiên gào to, dọa Mộ Dung Chiêu nhảy dựng: "Mộ Dung công tử, rất nhanh khách nhân ở Đạp Tuyết Tầm Liễu sẽ đến bên này của chúng ta!" Dạ Tử Huyên âm hiểm cười nói, dường như bản thân đã nhập cổ!
"Ồ? Vương phi có biện pháp gì?"
Nhãn tình Mộ Dung Chiêu sáng lên, "Đạp Tuyết Tầm Liễu" luôn đè ép "Mộ Yên các", lần này có thể chèn ép "Đạp Tuyết Tầm Liễu", thật sự là quá vừa lòng! Mà hắn ta, tựa hồ cũng chưa từng hoài nghi Dạ Tử Huyên có khả năng này!
"Năm sau chúng ta lại nói chuyện này, không vội, ta về lập kế hoạch, đến lúc đó phái người đưa đến thiên hạ đệ nhất trang cho ngươi! Ở nơi này ta có thứ tốt, ngươi xem!"
"Được!" Mộ Dung Chiêu mở trang giấy kia ra, nhìn xong gương mặt tuấn tú đỏ ửng, nữ nhân này... Lúc ngẩng đầu lên, nha đầu trước mặt đã sớm không rõ tung tích...
------ Ngoài lề ------
Các bạn đoán xem, Mộ Dung công tử cầm thứ gì trong tay?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT