Tiến vào phòng, phòng bên trái bày biện một cái giá bác cổ, trên trần thiết bày đồ cổ, đồ sứ đơn giản hào phóng mọi thứ đắt tiền dọa người.

Kỳ lạ nhất là, trên mặt mỗi kiện đồ cổ hoặc đồ sứ đều bất đồng, tư thái hoa lan khác nhau. Dạ Tử Huyên sửng sốt ghé mắt, không nghĩ nhiều lắm, chạy tới trước bàn. Thúy Nhi thay nàng kéo ghế cạnh cửa sổ, sau đó lại thay nàng rót một ly trà.

Dạ Tử Huyên cầm lấy cốc nước chuẩn bị uống một ngụm, không nghĩ tới lão bản Tuyệt Vị Thiên Hạ này lại độc đáo như thế, vậy mà ngay cả trên cốc và ấm trà đều có hoa lan. Sức sống ương ngạnh của hoa lan xuất hiện ở nơi này, có được tính như đang ám chỉ không?

Nàng nhẹ nhàng uống ngụm trà, ngước mắt quét một vòng trong phòng, trên vách tường cũng quải mấy phúc đề từ phong lan. Trong đó một bức u lan thâm giản hấp dẫn ánh mắt nàng, cực kỳ giống một màn nàng từng gặp qua, thác nước chảy xuống khe núi, bên cạnh suối nước mọc một gốc Chu Phong lan lâm thâm giản, xanh tươi xanh biếc, làm lòng nàng rung động, đồng thời cũng thật sâu cảm thấy đã từng đi một chuyến rất có giá trị.

Dạ Tử Huyên từng ở hiện đại đối hoa hoa thảo thảo cũng có yêu thích độc đáo, thứ nhất phải kể tới là phong lan, thậm chí từng đi qua rừng rậm Quý Châu tìm kiếm hoa lan hoang dại. Hoa lan có rất nhiều giống, nhưng trong đó Xuyên lan diễm lệ chói mắt, dung nhan yểu điệu, phong vận cao nhã, hương nùng vị thuần, là loại lan người trồng yêu thích nhất.

Nếu nàng đoán không sai, tầng này hẳn là ấn bố trí mai, lan, trúc, cúc...

Hôm nay Điếm tiểu nhị thấy thái độ vị Thất tiểu thư này đối đãi Nhân vương Thế tử thật bất đồng, không khỏi đại khí cũng không dám ra. Nhưng mà, hôm nay hắn ta điểm nhi lưng, tổ tông Nhân vương Thế tử này lại tới nữa.

”Huyên Nhi, nàng thật không nhớ rõ ta?” Hiên Viên Kỳ Tu xem nhẹ lễ nghi nên có, để sát vào hỏi, tuấn nhan phóng đại đến mức hai người đều có thể cảm nhận được hô hấp lẫn nhau.

Hắn ta không cam lòng lại thua trong tay Dạ Tử Huyên, lòng hắn ta thật không thoải mái. Hơn nữa, Nhân vương Thế tử hắn ta không thể bị mất mặt —— nhất là ở trước mặt tiểu Hoàng thúc!

Dạ Tử Huyên nhíu mày, sau đó lại nâng cốc lên uống một ngụm.

Nàng cố ý xem nhẹ tuấn nhan gần trong gang tấc của Hiên Viên Kỳ Tu, mí mắt cũng chưa chớp một cái nghiêng đầu chậm rì rì hỏi: “Thúy Nhi, ngươi nghe được thanh âm gì không?”

Điếm tiểu nhị và Thúy Nhi đều rất muốn cười, nhưng mà tình cảnh trước mắt không cho phép bản thân bật cười, được rồi, để cho mình nghẹn thành nội thương đi!

Thúy Nhi nhìn thoáng qua khóe mắt co rút mãi của Hiên Viên Kỳ Tu, đầu tiên là gật đầu sau đó thấy Dạ Tử Huyên trở nên bất hữu thiện kiều nhan, lập tức lại lắc đầu.

Hiên Viên Kỳ Tu quả thực bị đại thương, bình thường quan gia tiểu thư này đụng tới hắn ta đều là dán lên trên người hắn ta, nhưng mỗi lần nhìn thấy vị Thất tiểu thư Dạ gia, Quận chúa Lan Hi kiêu ngạo bá đạo, thấy hắn ta đều là lỗ mũi chỉ thiên, túm nhị ngũ tám mươi. Hơn nữa, trước kia tốt xấu gì nàng cũng sẽ động thủ, hôm nay thế nào biến thành quân tử? Chẳng lẽ trước mắt người nọ là giả?

Làm nửa ngày, Nhân vương Thế tử quả thật bị ngứa da, đáng đánh đòn!

”Huyên Nhi, đừng như vậy mà!”

Hiên Viên Kỳ Tu kéo ra một cái ghế, thản nhiên ngồi xuống. Trên mặt tươi cười rực rỡ đủ để mê đảo chúng sinh, nhưng giai nhân trước mắt ngay cả mí mắt cũng không thèm nâng lên.

”Huyên Nhi, hôm nay bản Thế tử mời khách, tùy nàng chọn!”

Hiên Viên Kỳ Tu lấy ra một chồng ngân phiếu, nhanh chân dán mặt nóng vào mông lạnh của nhân gia.

Rốt cục, Dạ Tử Huyên ngẩng đầu nhìn hắn ta, trong đồng tử màu nâu tràn ngược ra tuấn nam đang cười. Nói trong lòng, bộ dạng hắn ta rất tốt, xem dáng người cũng tuyệt đối là khuôn cách người mẫu, chính là trong mắt nàng không biết tại sao lại xem nhẹ thẩm mỹ này hơn ngân phiếu của hắn ta?

Được rồi, có người mời khách không ăn sẽ khách khí!

”Cúc hoa toàn ngư, Đường khô thiện ti, Tô tản hồ cua, Trầm hồ minh châu, Hoa quế chích cốt, Mứt táo thịt dê, vịt Bát bảo, Mây trắng hoàng hạc, Đường dấm chua mạch trác, Rượu gạo chưng kê, Bánh trôi trân châu, Kinh cá mập cao, Du phanh cá bạc ốc khô, Hỏa bạo trái vải thắt lưng, Nam lỗ túy tôm, Toan lạt hải sâm, Cánh gà quý phi, cuối cùng là một nồi canh gà ninh cẩu kỷ.”

Dạ Tử Huyên một hơi gọi mười bảy món ăn và một món canh, không chỉ Hiên Viên Kỳ Tu, Thúy Nhi và điếm tiểu nhị bị động tác này của nàng dọa sợ, huyền y nam tử phòng cách vách nghe thấy từ trong miệng nàng bùm bùm gọi tên món ăn, khóe miệng nhẹ nhàng run rẩy, nâng ly trà, nhẹ nhàng uống một ngụm, che khuất khóe miệng đang run rẩy.

”Thất tiểu thư.”

Điếm tiểu nhị còn chưa nói xong, thu được ánh mắt như đao của Dạ Tử Huyên, nhanh chân chạy xuống phòng bếp dưới lầu giao thực đơn.

”Tiểu thư ——”

Thúy Nhi vốn muốn nói, nhưng thấy tiểu thư không đáp cũng chẳng để ý tới mình, ngượng ngùng ngậm miệng.

”Huyên Nhi, nàng xác định nhiều đồ ăn như vậy nàng có thể ăn hết?”

Hiên Viên Kỳ Tu cảm thấy hắn ta không có chuyện gì làm nên đi tìm chuyện, hảo hảo mời khách cái gì chứ, bất quá, hắn ta chính là khách khí xuất ra ngân phiếu, ai biết cô nãi nãi này một điểm khách khí cũng không có! Thất sách thất sách!

Hắn ta ra tiền, nàng ra mệnh!

Kỳ thực bản thân Hiên Viên Kỳ Tu cũng không biết, vì sao mỗi lần nhìn thấy Dạ Tử Huyên đều phải chủ động đi bới lông tìm vết, sau đó cùng nàng động thủ, rồi ngắm bộ dáng nàng mân mê miệng thở phì phì.

Nghĩ đến đây, khóe miệng Hiên Viên Kỳ Tu bất giác kéo lên, tuy rằng mỗi lần hắn ta đều chịu thiệt nhưng trong lòng cũng là ngọt ngào.

”Ăn không hết thì đóng gói!”

Dạ Tử Huyên không chút nào che giấu chuyện nàng ăn không hết, ăn không hết đóng gói đem về phủ buổi tối có thêm đồ ăn!

Đóng gói? Phủ Tướng quân khi nào thì thiếu thốn như thế, Thất tiểu thư này vậy mà ăn không hết sẽ đóng gói?

”Lãng phí đáng xấu hổ!”

Dạ Tử Huyên mí mắt không thèm nâng một cái nhìn hắn ta, cũng biết tiểu tử này đang nghĩ cái gì, vì thế không nhanh không chậm bồi thêm một câu.

Hiên Viên Kỳ Tu nghe đến đó, thật to rung động một phen, Huyên Nhi lại có giác ngộ như thế. Ngày khác hắn ta nhất định phải bẩm báo Hoàng thượng, khen ngợi Huyên Nhi một chút.

Vừa hạ quyết tâm, liền nghe thấy âm thanh không nóng không lạnh của Dạ Tử Huyên vang lên:

”Ngươi còn không đi?”

Hiên Viên Kỳ Tu không thể tin được nhìn nàng, trong con ngươi hắn ta vẫn là Dạ Tử Huyên xinh đẹp khả ái, nõn nà như phu nhưng sao lại có cảm giác thay đổi thành một người khác vậy?

”Huyên Nhi, đồ ăn còn chưa có bưng lên!”

Đây là một câu trần thuật khống cáo Dạ Tử Huyên rất bá đạo, nhiều đồ ăn như vậy cũng không để cho hắn ta nếm thử.

”Cửa lớn sau lưng ngươi mười bước, không tiễn!”

Dạ Tử Huyên sẽ không quan tâm hắn ta, hôm nay nàng không có tâm tình để ý hắn ta, nàng muốn hóa bi phẫn thành thèm ăn, lang thôn hổ yết, ngoại nhân không thích hợp ở đây!

Chẳng sợ da mặt dày như Hiên Viên Kỳ Tu cũng không tốt tiếp tục ngồi chỗ này, năm lần bảy lượt ra lệnh đuổi khách nếu hắn ta còn không nghe hiểu vậy thật là dọa người. Vì thế, hắn ta có chút tức giận đứng lên nhìn nàng, giận dữ rời đi. Mà tiểu nữ nhân trước mắt, như trước vân đạm phong khinh uống trà.

”Ngồi đi!”

Những lời này là nói với Thúy Nhi: “Hôm nay có người coi tiền như rác đưa tới cửa.”

Hiên Viên Kỳ Tu vừa ra cửa lại nghe thấy câu đó, nhân gia là nửa đêm một tiếng rống, hắn ta kém chút nữa mất bình tĩnh té ngã.

Huyền y nam tử mở cửa phòng, thấy người nào đó bị nhục lôi kéo áo bào trắng, thay chiêu bài cười, quay đầu đang chuẩn bị đẩy cửa. Hắn nhẹ nhàng lắc đầu, ôn hòa nói: “Đi thôi, hồi phủ!”

Nói xong, không đợi Hiên Viên Kỳ Tu trả lời, liền phe phẩy quạt ngọc lưu ly xuống lầu.

Dạ Tử Huyên đứng trước cửa sổ, nhìn nam tử nhấc rèm xe ngựa lên, không biết vì sao, bóng lưng tiêu sái của hắn lại cất dấu một cỗ cảm giác cô tịch.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play