A Phúc bởi vì dây dưa cùng Vượng phu nhân, lập tức cũng không nói nhiều, chỉ ngậm miệng không nói.

Phu nhân Lục Các lại nghĩ A Phúc không suy nghĩ cẩn thận, cố ý phân tích cho nàng nghe: "Kỳ thật Vượng phu nhân này một không có núi dựa vào, hai không có thân phận, bất quá là cậy lúc trước ở bên cạnh tam thiếu gia được sủng ái, lại bởi vì Tôn Vượng nhìn trúng nàng ấy, ngốc hồ hồ mặc cho nàng ấy xâu xé thôi. Nhưng tam thiếu gia quản được nhất thời không quản được cả đời, còn nữa nàng ấy nay sinh đứa nhỏ, dung mạo không bằng trước kia, Tôn Vượng kia lại tức giận vì chuyện nàng ấy sinh, sau này sẽ càng ngày càng không muốn gặp nàng ấy rồi."

A Phúc không ở trong phủ, cũng không biết Vượng và Vượng phu nhân quan hệ không tốt, lập tức xem chung quanh không người, nhỏ giọng nói: "Chuyện này cũng không nhất định, tỷ xem Tôn đại quản gia, còn không phải bị nương tử gây khó dễ sao."

Phu nhân Lục Các bĩu môi: "Người với người không cùng một dạng là vậy, muội ở bên ngoài không biết, bọn tỷ ở trong phủ rất rõ ràng. Nghe nói Vượng từ khi nương tử hắn sinh con, chỉ trở về liếc mắt một cái thôi."

A Phúc vừa nghe thì kinh ngạc, Vượng là người đàn ông thành thật chuyên lo việc nhà, sao nay lại như vậy?

Phu nhân Lục Các nói nói tới đây, cũng không nói nữa, rõ ràng ngừng đề tài: "Chuyện vợ chồng son, ai biết được!"

Thốt ra lời này, A Phúc không hỏi nhiều, nhưng trong lòng cũng không giảm nghi hoặc.

Cáo biệt Phu nhân Lục Các, A Phúc lại nhớ tới trong viện, thu dọn lại một ít thuốc bổ, đơn giản là một chút long não các loại, nàng cẩn thận đem những thứ đó bao trong gói giấy đặt vào trong làn, sau đó mới đi đến viện nhị thiếu phu nhân.

Đến trong viện, đã thấy trong viện dưới tàng cây quế đặt một cái giường mây lịch sự tao nhã, nhị thiếu phu nhân đang nằm ở đó, trên người che một nửa bởi cái thảm lông, nghiêng người tựa vào trên đệm mềm ngơ ngác không biết suy nghĩ gì. Mà nhị thiếu gia còn đang ngồi ở một bên, trong tay bê một chén trà sâm uy nàng ấy. ( nhị thiếu gia đúng là người đàn ông tốt a * hâm mộ - ing * )

A Phúc nhìn đến tình cảnh này, trong lòng khó tránh khỏi thở dài, người với người đúng là không giống nhau. Vượng phu nhân sinh một bé gái, vì thế chọc Vượng và mẹ của hắn đối với nàng ta như vậy, nhưng nhị thiếu phu nhân có đứa nhỏ chết non, nhị thiếu gia lại vẫn không rời không giận cẩn thận phụng dưỡng.

Vừa vặn nhị thiếu phu nhân nâng mắt thấy được A Phúc, cả cười, sai người tiếp đón A Phúc lại đây ngồi.

Nhị thiếu gia nhìn A Phúc, ôn hòa cười nói: "Nàng và nha hoàn này hợp ý, thôi, ta để cho nàng và nàng ấy ngồi trong chốc lát."

Nhị thiếu phu nhân gật gật đầu: "Cũng tốt, chàng không phải mới vừa nói đại ca tìm chàng có việc muốn nói sao, vậy chàng đi trước đi."

Nhị thiếu gia lại dặn dò tỳ nữ phụng dưỡng bên cạnh vài câu bảo bọn họ cẩn thận hầu hạ, lúc này mới rời đi.

Sau khi nhị thiếu gia đi rồi, nhị thiếu phu nhân gọi A Phúc đến gần, đánh giá nàng một phen, thế này mới cười nói: "Ngươi cũng sắp sinh rồi?"

A Phúc ôn nhu trả lời: "Hơn sáu tháng rồi ạ, nghĩ phải chờ tới lúc vào thu tháng chín."

Nhị thiếu phu nhân vốn dĩ trên mặt hơi tái nhợt nay lại ôn hòa nở nụ cười, hai tròng mắt hàm chứa thản nhiên cùng tiếc nuối: "Lúc sinh nhớ phái người báo cho ta biết một tiếng, ra đầy tháng nhớ ôm lại đây cho ta xem xem."

A Phúc nâng mắt nhìn qua, bỗng nhiên nhớ tới lúc mới gặp nhị thiếu phu nhân rất hăng hái, lại đối chiếu với hôm nay người yên lặng, nhu hòa như nước, bỗng nhiên trong lòng đau xót, lập tức gượng cười nói: "Nô tì đã biết, đến lúc đó nhất định ôm nó đến bái kiến nhị thiếu phu nhân."

Bất kể như thế nào, A Phúc đương nhiên sẽ nhớ rõ, không có nhị thiếu phu nhân trước mắt, A Phúc nàng còn không biết sẽ có kết cục gì đâu.

Nhị thiếu phu nhân khe khẽ thở dài, rũ mắt che đi vẻ đau thương, hiển nhiên là nhớ đến đứa nhỏ của mình mới ra từ trong bụng mẹ đã chết non kia. Nàng ấy cười khổ nói: "Không biết có phải đời trước làm tội nghiệt gì không, đời này mới phải chịu tra tấn này."

A Phúc vội tiến lên phía trước ôn nhu khuyên giải an ủi: "Nhị thiếu phu nhân nói gì vậy, đừng nói người có đời trước hay không đều khó mà nói, nhưng nếu có đời trước, nhị thiếu phu nhân là người tốt bụng như vậy cũng nhất định là tích thiện tích đức."

Nhị thiếu phu nhân lại kinh ngạc nhìn lá quế bên cạnh đang rơi xuống, cũng không tiếp lời.

A Phúc thấy tình cảnh này, nhất thời không biết mở miệng thế nào, đành phải ở một bên bồi cùng.

Nhị thiếu phu nhân phát ngốc ra hồi lâu, cuối cùng mới phản ứng lại, ngẩng đầu thấy A Phúc vẫn ngồi ở bên, cũng cười nói: "Gần đây thân mình ta không tốt, trí nhớ cũng có chút kém. Lúc trước còn nói, Thường Hiên nhà ngươi ở bên ngoài làm chuyện cửa hàng, ta nghe nói là xảy ra rắc rối."

A Phúc vội bước lên phía trước đáp: "Quả thật là vậy, chàng tuổi trẻ chưa từng trải qua chuyện đời, cứ thế bị người lừa gạt, may mắn lão phu nhân bên kia khai ân, cũng không trách tội chàng. Nay chàng đang nghĩ tới làm một trận lập công chuộc tội thật tốt đó."

Nhị thiếu phu nhân bên môi hàm chứa một chút ý cười, thở dài vừa nói: "Thường Hiên nhà ngươi cũng thật là người đáng được bồi dưỡng, ta còn nhớ lúc trước hắn chỉ ngây ngốc quỳ gối ở chỗ ta, nay mắt thấy cũng đã một mình đảm đương một nơi."

A Phúc nhớ tới trước kia, cũng cúi đầu nở nụ cười, kính cẩn nghe theo nói: "Đó đều là nhị thiếu phu nhân bồi dưỡng, cũng là các phu nhân đồng ý cho chàng cơ hội này."

Lập tức hai người lại tùy tiện nói nói mấy câu, A Phúc chỉ cảm thấy nhị thiếu phu nhân thật sự là khác biệt rất lớn so với trước kia, trong lòng tự nhiên là cảm khái rất nhiều.

Cuối cùng A Phúc thấy nhị thiếu phu nhân có chút mệt mỏi, vội đứng dậy muốn cáo từ. Lúc này nha hoàn bên cạnh nói A Phúc mang tới làn kia, nhị thiếu phu nhân nhìn nhìn, cảm khái nở nụ cười: "A Phúc, kỳ thật ta ở nơi này cũng không thiếu, nhưng lại làm khó ngươi còn muốn tặng cho ta."

Nói xong, nhị thiếu phu nhân cầm lấy sai người lấy một cái túi thêu cho A Phúc: "Cái này ngươi cầm đi, xem như ta cho đứa nhỏ trong bụng ngươi."

A Phúc thấy nhị thiếu phu nhân nói thành khẩn, cũng vội cảm ơn cầm lấy.

Phút cuối cùng, nhị thiếu phu nhân nhớ tới bức tranh thêu kia, lại nói: "Ngươi nay có thai, nếu không có thời gian, trước tiên cứ thong thả đi, có lẽ ta cũng không cần dùng."

A Phúc nghe nàng ấy nói lời này rất suy yếu, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một trận thê lương, trong miệng lại cười nói: "Nhị thiếu phu nhân, nô tỳ cũng đã thêu nhanh lắm, chờ mấy ngày nữa sẽ mang đến cho người xem, đến lúc đó người xem khẳng định sẽ cao hứng."

Từ trong viện nhị thiếu phu nhân đi ra, A Phúc lại đi gặp Hoa Nghênh Xuân, Hoa Nghênh Xuân nay đã có một tiểu viện của riêng mình. Lúc A Phúc đi qua Hoa Nghênh Xuân đang vội vàng khâu hài. Một đứa bé vừa mới biết bò trên mặt bẩn hề hề đang chơi đến cao hứng.

Hai người lôi kéo tay nói trong chốc lát, đơn giản nói đến đám tỷ muội trước kia. Hoa Nghênh Xuân lập tức nói nay trong đám tỷ muội kia đều đã lập gia đình hết rồi, có đắc ý, có nghèo túng, có phu quân hiểu chuyện biết vươn lên, cũng có người lại mỗi ngày bài bạc. A Phúc nghe xong không khỏi cảm thán, lúc trước mọi người đều cùng làm việc với nhau, nay xem như đều có nơi chốn đi.

Lập tức hai người còn nói đến Ngâm Thu, Hoa Nghênh Xuân luôn luôn ôn hòa đột nhiên cười lạnh: "Nàng ta nay cũng rất tốt, sinh một bé trai, nhị lão gia che chở nàng ta như bảo bối, chỉ là người này cũng quá bừa bãi, chuyện hạ lưu gì cũng làm được!"

A Phúc sửng sốt, nàng biết Hoa Nghênh Xuân tính tình nhu hòa, chưa thấy qua nàng ấy nói người khác như vậy.

Hoa Nghênh Xuân cũng biết lời mình nói dọa sợ A Phúc, lập tức không nhiều lời nữa, cúi đầu vuốt kim thêu trong tay.

A Phúc không hiểu có chút xấu hổ, đành phải ngẩng đầu nhìn phòng của Hoa Nghênh Xuân, cười cảm thán nói: "Muội ngày sau sẽ càng tốt hơn, đợi đứa nhỏ lớn lên, muội chờ mà hưởng phúc đi."

Hoa Nghênh Xuân cũng cười, nhưng trong nụ cười tự nhiên có vài phần miễn cưỡng, kỳ thật người đàn ông nhà nàng nay cơ bản không nhìn nàng vài lần. Bất quá nàng vẫn thấp giọng nói: "Giờ chỉ có thể ngóng trông người đàn ông đừng xảy ra rắc rối gì trên tiền đồ, muội cũng không cầu mong gì, chỉ ngóng trông hắn có thể nhớ tới con trai."

((G3m: kỳ lạ, người mong con thì con chết, người mong con trai có con gái, người có con trai là không thèm nhìn))

=============

Buổi chiều về nhà, Thường Hiên đã trở về, đang ngồi ở trong phòng trên ghế trầm tư suy nghĩ. A Phúc thấy hắn nghĩ đến mày đều nhăn lại, lập tức cười hỏi: "Suy nghĩ cái gì vậy?"

Thường Hiên thấy nàng trở về, vội vàng để nàng ngồi xuống, thế này mới lôi kéo tay nàng nói lên phiền não. Thì ra cửa hàng vốn dĩ là có hợp đồng may vải vóc, nay lụa đã phải may thành quần áo, trong khoảng thời gian ngắn không biết may kiểu dáng gì cho tốt. Hắn đi trên đường cũng nhìn nhà khác, nhưng hình thức luôn rập khuôn theo một kiểu dáng, nghĩ cho dù có y theo người ta mà làm, sợ cũng không được hoan nghênh.

A Phúc nghe xong lại nở nụ cười, chọn mi nói: "Chàng không nghĩ tới ta lúc trước làm gì sao?"

Thường Hiên vừa nghe trước mắt nhất thời sáng lên, nhìn A Phúc giống như nhìn một pho tượng Bồ Tát, cười nịnh bợ nói: "Nương tử, nhanh nhanh cho phu quân ta vài ý kiến hay đi."

A Phúc nghĩ nghĩ nói: "Người ta nói ba anh thợ đóng giày gộp lại bằng một ông Gia Cát Lượng, lát nữa chàng lấy mấy cuộn lụa đến đây, ta đưa đến phòng thêu tặng người khác, thuận tiện nhờ các nàng ấy ngẫm nghĩ xem nên ứng phó như thế nào may thành quần áo tốt nhất lại ít tốn vải nhất, đồng thời còn có thể đem vết lỗi che lấp đi."

Thường Hiên nhất thời mừng rỡ: "Nói rất đúng!"

Việc này nói làm là làm, ngày hôm sau Thường Hiên lập tức lấy mấy cuộn lụa, sai người tìm xe ngựa đưa đến phòng thêu trong hầu phủ. Quả nhiên những ma ma, nha hoàn thấy chỗ lụa đó đều vô cùng vui sướng, phải biết rằng bọn họ ngày thường may đồ cho người ta, dùng cho bản thân đều là một ít vải vụn, vì thế luôn biết nên làm thế nào để có thể tận dụng triệt để những thứ vụn vặt.

Lập tức nhóm người này đều được chia một ít lụa, mừng đến miệng còn không thể khép lại, lại nghe A Phúc hỏi nên may xiêm y như thế nào, đều ra sức bày mưu hiến kế, Lâm ma ma lại đem một tập tranh minh họa trân quý của mình từ lâu lấy ra nữa.

A Phúc mở trang sách đã hóa vàng ra chỉ thấy bên trong đều là các cách may vá xiêm y, có chỗ nhìn quen mắt, có chỗ chưa thấy qua bao giờ rất mới mẻ. Thì ra Lâm ma ma vốn là người phía nam, đây đều là bà lúc còn trẻ để lại đến giờ.

A Phúc vui mừng quá đỗi, đa tạ Lâm ma ma, lại nhớ kỹ các ý kiến của nhóm nữ thêu, thế này mới thắng lợi trở về.

Thường Hiên được tập tranh của A Phúc, lần này như là lấy được chí bảo, lập tức do A Phúc tự mình chỉ huy chiêu binh mãi mã an bài nhân thủ tạo ra một phường may thêu, phường may thêu này gọi là phường may thêu Thường Phúc. Thế là một đám nữ thêu bắt đầu gấp gáp may vá những xiêm y mới mẻ lại đẹp mắt này. Mà một chỗ vải khác A Phúc căn cứ theo bức họa bắt đầu làm các loại chăn.

Việc này ước chừng bận rộn một tháng, chờ chuyện của phường may thêu Thường Phúc đi vào khuôn khổ, A Phúc cũng đa mang thai bảy tháng, nàng không hề ra cửa, chỉ một lòng ở nhà vội vàng làm bức trăm loài chim quy thuận phượng hoàng kia.

Nàng mơ hồ cảm giác nhị thiếu phu nhân có chuyện gì sắp xảy ra, nàng không muốn để nhị thiếu phu nhân từng giúp mình thất vọng, cho nên nhất định phải làm ra bức tranh thêu này cho nàng ấy xem.

Hôm nay hai người đang ở dưới bóng cây trong viện, một người tùy tay làm chút đồ may thêu, một người lật sổ sách không biết suy nghĩ cái gì, mà nha hoàn Tế Vân kia thì đang ở phòng bếp bận rộn. Lúc này chợt nghe bên ngoài có tiếng cửa mở, cũng là Mạc thị vệ cùng với một người đàn ông khác đến. Chỉ thấy người đàn ông kia lưng hùm vai gấu, trên mặt đầy râu quai nón, hai mắt sáng ngời có thần.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play