Nghe Bàng Mông nói xong, Hứa Đồng không khỏi cười lạnh.Người đàn ông này dù đã trúng gió nằm trên giường cũng không biết tự kiểm điểm bản thân
mình, vẫn như cũ tìm lí do để lấp liếm. Nhưng cuộc sống cũng đã bạc đãi
ông ta như vậy, tất cả những việc ông ta làm đều là bất đắc dĩ, ông ta
cũng không phải là không có nỗi khổ, tất cả những niềm vui mà ông ta có
được cũng không thể sánh với một kết quả bất hạnh cuối cùng này.Đây là
ba ruột của cô, Chương Khang Năm Chương lão tiên sinh.Thật không thể
tưởng tượng, mẹ cô thiện lương là thế, đến cuối cùng lại bị ông ta phụ
bạc. Mà ông ta lại có thể coi việc vô liêm sỉ này nói thành hợp tình hợp lí, ai động lòng người như vậy, thật quá mức buồn cười.
Bàng
Mông nói với cô: “Văn kiện này là toàn bộ giấy tờ tài sản của ông ấy,
ông ấy đem đại bộ phận tài sản chuyển đến dưới danh nghĩa của em, chỉ
lưu lại một số nhỏ đợi sau khi xuất viện tìm nơi tĩnh dưỡng. Ông ấy nói
lúc sinh thời, nếu em có thể tha thứ cho ông ấy thì có thể tìm đến nơi
đó.Hứa Đồng nghe xong những lời này không chút nghĩ ngợi trả lại Bàng
Mông: “Giúp em đem tất cả chuyển đến danh nghĩa chú Đường. Chú Đường
nuôi dạy em nhiều năm như vậy, mọi chuyện đều lo lắng cho em, lúc nào
cũng phải vì em mà nghĩ ngợi. Những thứ này theo lẽ thường phải là do
chú ấy sở hữu!”.Cô quay đầu ngăn lại vẻ mặt kích động muốn cự tuyệt của
Đường Hưng Bang, nhẹ nhàng kêu ông một tiếng: “Ba!”, lại nói tiếp: “Con
gọi chú một tiếng ba, chú phải đem những thứ này nhận lấy, cũng là nhận
đứa con gái này. Nếu chú cự tuyệt, chính là không cần con!”Khi nói xong, nước mắt cô đã lưng tròng.Đường Hưng Bang hai mắt phiếm hồng, đem mặt
quay sang một bên, đưa tay lau nước mắt thở dài, “Con bé ngốc này! Cũng
tốt, cho dù trở thành của ba, ba cũng giữ lại làm của hồi môn cho
con!”Hứa Đồng bật cười, làm nước mắt chảy xuống, trong lòng lại vô cùng
hạnh phúc.
Bàng Mông ở một bên hỏi cô: “Việc sang tên tài sản anh sẽ giúp em xử lí. Còn... địa chỉ này? Em không muốn giữ lại sao?”Hứa
Đồng lắc đầu với anh:“Vẫn còn hận ông ta sao?” Bàng Mông thử hỏi.Hứa
Đồng cười rộ lên:“Hận ông ta có nghĩa là còn nhớ ông ta. Không, em không hận ông ta, nhưng không hận không có nghĩa là tha thứ. Ông ta bỏ rơi em bao nhiêu năm, cũng không thể một lần trúng gió là đem nó lau sạch. Hại ông ta trúng gió là Chương Thực Đồng. Em chưa bao giờ làm chuyện gì có
lỗi với ông ta, ông ta trúng gió xong không nên tìm em để xin thuốc. Một ngày nào đó, nếu em quyết định tha thứ cho ông ta, đến lúc đó xin lại
anh địa chỉ này cũng được. Hiện tại nếu anh để vào tay em, em chỉ sợ tùy tay liền vất đi mất.”Hứa Đồng cô chỉ là một người bình thường, không
phải là thánh nữ. Bị người khác làm tổn thương, một lần lại một lần đau, rồi sẽ có một ngày đau đến chết lặng.Đáy lòng ai cũng có một phần khoan dung, nhưng đau đớn kéo dài sẽ ăn mòn đi phần khoan dung đó, thậm chí
là không còn.Ông ta muốn được cô tha thứ, thật có lỗi, yêu cầu này cô
không thể lập tức đáp ứng. Một thời gian dài cô yên lặng chờ đợi tình
thương của người cha. Nhưng ông ta vĩnh viễn không hề quay đầu lại cho
cô. Qua một kiếp nạn, cô mới hiểu được điều đó không hề quan trong như
vậy. Cái gọi là tha thứ, cái gọi là oán trách, cái gọi là trân trọng,
chẳng qua cũng chỉ là thất tình lục dục, chung quy cũng sẽ có một ngày
cùng cô nói lời tạm biệt.Tiếp tục liệu sẽ có ích lợi gì? Đến cuối cùng
không phải con người ta ai cũng chết sao.
Hứa Đồng trở nên thoải
mái.Cô nói cho Bàng Mông: “Đừng tiếp tục quan tâm đến việc này nữa. Cái
gì tha thứ, không tha thứ, tùy nó đi thôi. Làm người nên thuận theo tự
nhiên!”
●]3]●
Mọi người cảm thấy dường như việc cần nói
cũng đã nói xong. Lúc này Hứa Đồng rốt cuộc không nhịn được mà nói ra
lời đã giấu ở trong lòng rất lâu, “Anh ấy ... tại sao còn chưa đến?”Mọi
người bỗng chốc đều trở nên trầm mặc, ánh mắt né tránh, vẻ mặt bối
rối.Sắc mặt Hứa Đồng trở nên tái nhợt, “Mọi người mau nói cho tôi biết,
đã xảy ra chuyện gì? Vì cái gì vừa hỏi đến anh ấy không ai chịu mở
miệng? Anh ấy làm sao vậy? Có phải hay không có chuyện gì?” Hỏi đến câu
cuối cùng cô đã vô cùng lo lắng.Mọi người lại vẫn như cũ ai cũng không
chịu lên tiếng, người nọ nhìn người kia, giao nhau ánh mắt như thế nói
“Ngươi nói đi! Ngươi nói đi!”
Thấy bọn họ như vậy, Hứa Đồng gấp
gáp trực tiếp chỉ định, “Thư kí Trịnh, anh ấy là anh họ cô, lại là giám
đốc của cô, được, cô nói đi, anh ấy rốt cuộc làm sao?”Thư kí Trịnh rụt
cổ, lúng ta lúng túng đáp: “Anh ấy ... anh ấy kì thật ... kì thật cũng
không có gì, chính là ... chính là .. bị thương... ở đầu .. Hiện tại
đang ở bệnh viện ...”.Sắc mặt Hứa Đồng trắng bệch, “Anh ấy có sao không? Có nghiêm trọng hay không? Rốt cuộc tại sao bị thương?!”Thư kí Trịnh
thấy cả người cô run lên, nhanh chóng an ủi: “Cô đừng nóng vội, không có nguy hiểm đến tính mạng! Chính là đầu bị thương, bác sĩ yêu cầu anh ấy
nằm viện theo dõi xem có ảnh hướng đến não hay không!”Hứa Đồng truy vấn: “Là ai đả thương anh ấy?” Trên người nổi lên một trận khí lạnh, lạnh
đến thấu xương. Chỉ có tình yêu sâu đậm mới khiến một người có thể vì
người kia tản mát ra một loại khi chất như vậy.
Dương Dương lúc
này lại nói: “Trừ bỏ Nghiêm Xương Thạch kia còn có thể là ai? Lão ta quả thực độc ác, sau khi bị truy nã, vài lần bị bắt đều đào tẩu được. Sau
Cố Thần chủ động làm mồi nhử Nghiêm Xương Thạch xuất hiện. Họ Nghiêm kia đối với Cố Thần quả thực hận thấu xương, hận không thể lột da, rút gân! Cho nên lập tức bị mắc mưu. Sau biết chính mình bị lừa, đã nghĩ cùng Cố Thần liều mạng. Trong lúc đó, Cố Thần đã bị lão ta dùng một ống túyp
giáng mạnh vào đầu. Lại nói Hứa Đồng a, người yêu của ngươi lớn lên ăn
cái gì vậy? Đã trúng một đòn mạnh như vậy cũng không lập tức gục! Anh ta cư nhiên còn có thể bắt lấy họ Nghiêm không buông tay cho đến khi cảnh
sát đến. Hứa Đồng, người yêu của ngươi thật oách a! Lần này không có anh ta, họ Nghiêm kia nhất định lại một lần nữa chạy thoát!”
Hứa
Đồng nghe xong trong lòng một trân kích động dội lên, vừa lo lắng lại
vừa kiêu ngạo, dương cằm nói cho Dương Dương: “Anh ấy từng tham gia quân ngũ!”Dương Dương lập tức sợ hãi than lên một tiếng :“Trách không được
thể lực tốt như vậy, thì ra là đã tham gia quân đội! Hứa Đồng, ngươi
xong rồi, cẩn thận về sau bạo lực gia đình xảy ra, ngươi đánh không lại
anh ta!”Hứa Đồng kiên định lắc đầu: “Anh ấy sẽ không!”Nói lời này, đáy
lòng cô giống như có một thứ gì đó lấp đầy. Cô biết, cả đời này hắn sẽ
không đánh cô, hắn rất thương cô, cho dù miệng không chịu nói, nhưng cô
biết, hắn nhất định như vậy.
●]3]●
Thư kí Trịnh nói cho
Hứa Đồng: “Anh họ tôi hôm nay rất muốn tới gặp cô! Nhưng anh ta lại bị
lão gia bức nằm ở bệnh viện. Lão gia nói, nếu anh họ tôi dám chạy khỏi
bệnh viện ông ấy liền một dao đâm chết anh ấy trên giường bệnh!”Hứa Đồng nghe xong đứng lên, “Tôi phải đi gặp anh ấy!”
Vừa nói liền bước ra ngoài. Đi được hai bước, Bàng Mông gọi cô lại, “Hứa Đồng, em hiện giờ không thể đến bệnh viện!”
Hứa Đồng dừng lại, chậm rãi quay người, trở về một lần nữa ngồi xuống.
Là cô xúc động, ba hắn ở đó, ông ấy dường như đối với cô vẫn có thành
kiến. Ông ấy không cho hắn đến gặp cô thì sao có thể đồng ý cho cô vào
gặp hắn.Thư kí Trịnh ho nhẹ hai tiếng, muốn nói lại thôi. Do dự mãi sau, rốt cuộc vẫn quyết định ăn ngay nói thật: “Ách ... Hứa Tiểu thư, không
sai, hiện tại cô không thể đến bệnh viện, bời vì ... lão gia thấy cô bây giờ, nhất định hận không thể dùng gậy đánh chết cô mới hả ...”
Dương Dương ở một bên lè lưỡi, “Vị lão gia kia giờ giống như khối thuốc nổ!
Hứa Đồng, người không có nghe đến a! Ông ấy ở bệnh viện biết con mình vì ngươi mà bị thương, liền rống to kêu ngươi là hồng nhan họa thủy, hồ li tinh chuyển thế, dụ dỗ con ông ấy, làm hại đến tính mạng bảo bối của
dòng họ nhà ông ấy. Oa! Nhìn bộ dáng Cố lão gia lúc đó, ta xem thiếu
chút nữa muốn thay ông ta nhồi máu!”
Đường Tráng phụ họa Dương
Dương, “Đúng vậy nha đầu, anh cũng nghĩ em không cần đi bệnh viện, chờ
ngày mai Cố Thần có lẽ có thể trốn ra ngoài. Cho dù anh ta không may mắn chạy được, chúng ta cũng có thể nghĩ biện pháp đánh lạc hướng Cố lão
gia, tạo cơ hội cho em đi vào. Hiện tại em bộ dáng thế này, mặt mũi tèm
lem không nói, trên người còn mang theo vận xui, tốt nhất không nên đi
đâu cả!”
Ngay cả Bàng Mông cũng nói: “Anh cũng nghĩ như vậy. Mọi
người, chúng ta nói chuyện cũng lâu rồi, giờ cũng nên giải tán, không
bằng cứ về nhà để cho Hứa Đồng tắm rửa nghỉ ngơi một chút, ngày mai
chúng ta lại đến, cùng nghĩ biện pháp làm cách nào đến bệnh viện đánh
lạc hướng Cố lão gia!”
Anh nói xong, mọi người đồng loạt gật đầu.
Hứa Đồng nghĩ nghĩ, cuối cùng cũng gật đầu nói: “Trước cũng chỉ có thể tính như vậy thôi!”
●]3]●
Những người khác nhanh chóng rời đi. Dương Dương cùng Đường Tráng cũng theo
Đường Hưng Bang ra ngoài mua đồ ăn, làm một bữa tối thịnh soạn chiêu đãi Hứa Đồng.
Trong nhà chỉ còn một mình cô. Cô pha nước nóng cùng
lá mầm thủy ngâm mình, thay quần áo xong mới vào trong sân đánh răng.
Đây là từ nhỏ ở cùng Đường Tráng thành thói quen. Tắm rửa ở trong phòng
tắm, sau đó mới vào sân ngồi xổm đánh răng.Lúc đang đánh răng, cô đột
nhiên cảm thấy có người sau lưng nhìn mình. Tim bỗng nhiên đập thình
thịch, cô chậm rãi quay đầu.
Cô nhìn thấy Cố Thần ỷ ở bên cửa nghiêng đầu nhìn cô, khóe miệng khẽ nhếch, tựa tiếu phi tiếu.
Trên đầu hắn quấn đầy băng vải, hai mắt gắt gao nhìn cô chằm chằm, không hề chớp mắt.
Cô cũng nhìn lại hắn, ánh mắt cũng không chệch đi nửa phân.Ánh mắt hai
người, quấn quýt si mê cũng một chỗ thật lâu.Đáy mắt Hứa Đồng ứa lệ.Cô
nhìn hắn, nhẹ nhàng hỏi: “Anh sao lại chạy đến đây? Không phải ở viện
quan sát sao? Ba anh phát hiện không thấy anh, một dao đâm chết cũng
không lo lắng sao?”Cố Thần tựa ở bên cửa, không kiềm chế được chớp mắt,
khẽ nhún vai nói: “Ông ấy không còn sức đâu!” Hắn nhìn cô, vẻ mặt bình
tĩnh nói, “Anh không cẩn thận đã làm rơi một viên thuốc ngủ trong chén
nước của ông ấy. Hiện tại ông ấy đang nằm ở trên giường anh ngáy khò
khò, cái gì cũng không biết!”
Hứa Đồng phì cười, nhưng nước mắt từng giọt từng giọt lại lăn xuống.
Thu lại nụ cười, cô nhìn hắn có chút oán hận nói: “Em thiếu chút nữa liền
không ra được, có khi bị thủ tiêu cũng nói không chừng, vậy mà anh một
lần cũng không đến thăm!”
Cố Thần hướng phía cô cười: “Không sao, nếu em thực bị thủ tiêu, anh sẽ đi cùng em!”
Nghe những lời này trong lòng Hứa Đồng kích động. Những lời này hắn nói,
giống như là một lời tâm tình.Dừng lại, hắn ho nhẹ một tiếng, giọng nói
không kiên nhẫn, lại có chút hờn giận: “Chỉ biết trách anh không đi thăm em, tại sao không trách chính mình tự dưng nói độc!”
Nói cái gì mà lần sau gặp mặt nếu hắn không có gì để nói với cô, coi như cả đời này hai người không có duyên.
“Trại tạm giam là cái nơi quỷ quái, cho dù anh ở trong đó nói với em cái gì,
chẳng lẽ em không thấy là thực lãng phí sao?”Cho dù hắn nói ra suy nghĩ
của mình, cũng phải chờ sau khi cô thoát khỏi nơi quỷ quái đó.
“Cho nên, anh không đi gặp em!”Hứa Đồng nghe xong hắn nói, không nói một
lời, tiếp tục gục đầu xuống đánh răng.Nước mắt lại không ngừng từng giọt từng giọt rơi xuống. Chỉ sợ cả đời hắn cũng sẽ không lãng phí một lời
ngọt ngào ...
Mặc dù hắn ác thanh ác khí như vậy, cô vẫn không
kìm chế được xúc động. Không muốn hắn nhìn thấy bộ dáng mình khóc lóc
túng quẫn, cô cúi đầu không ngừng vô thức đánh răng.Hắn bỗng nhiên nhẹ
nhàng mở miệng: “Nghe nói em nhờ Dương Dương nhắn với anh, nói em thua!”
Hứa Đồng vẫn ngậm bàn chải đánh răng, hàm hồ trả lời hắn một câu, “Hả? Cái
kia a, đó là em cảm thấy mình không trụ được, không bằng trước khi chết
làm một việc thiện, cho nửa đời sau của anh được sống vui vẻ, không phải đeo cái tâm bệnh!”
Nghe cô mạnh miệng như vậy, Cố Thần vẫn bất
động, giống như tin tưởng lời cô nói:“À, thì ra là thế!”Hắn rời cửa,
hướng cô đi tới, đến phía sau cô, cũng ngồi xuống, nhẹ nhàng dang cánh
tay ôm lấy cô.Tư thế này, làm hai người thật không thoải mái.
Nhưng lúc này, ai để ý?
Hắn đem một chiếc hộp đến trước mặt cô, mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn sáng lấp lánh.
Hắn hắng giọng một tiếng, lúng ta lúng túng mở miệng: “Hôm nay thời tiết
rất tốt, thích hợp nói cái gì đó, em thấy có phải hay không? Ân, nói cái gì bây giờ? Không bằng, em gả cho anh đi!”
Hắn cố ý nói thản
nhiên không chút để ý, những trời biết hắn đến tột cùng có bao nhiêu
căng thẳng. Từ trước tới giờ nghĩ mình là cao thủ tình trường, bách hoa
tùng trung quá, phiến hiệp không dính thân(1). Nhưng cho đến hôm nay mới biết được, ở trước mặt cô, cũng chỉ là mối tình đầu.
Cô nhìn chiếc nhẫn trước mặt, khóe mắt lại nóng lên, tầm mắt lại trở nên mơ hồ.
“Được!” Cô cũng mạnh miệng làm bộ như không có việc gì, “Nhưng mà, hãy chờ em đánh răng xong nhé”
Nói xong câu đó, cô nghe được tiếng cười nhẹ từ phía sau lưng, vì thế cô cũng lau nước mặt, cùng hắn nở nụ cười.
Bầu trời xanh thăm thẳm, không một gợn mây.
Cô nghĩ, thời tiết này đáng là thật tốt để nói gì đó. Tùy rằng kia không phải một câu “Anh yêu em”, nhưng có hề gì?
Trải qua nhiều chuyện như vậy, hai người bọn họ đã không còn vì một câu nói
mà chi li tính toán. Đã đem người kia khắc thật sâu trong lòng, cho dù
không nói gì, những yêu thương kia cũng sẽ mãi mãi không bao giờ phai
nhạt.
●]3]●
Cả đời này cô đều nhớ rõ câu chuyện ngày hôm đó.
Một ngày đẹp trời, hai người họ bộ dáng chật vật – Hắn trên đầu cột băng
vải, mặc đồ bệnh viện, Cô tóc ướt nhẹp, ngay cả răng đều chưa đánh xong. Hắn nói với cô: Không bằng em gả cho anh đi. Mà cô đáp lại hắn: Được!
Nhưng mà, hãy chờ em đánh răng xong nhé!
--------------------------
(1) Bách hoa tùng trung quá, phiến hiệp không dính thân: Ở giữa ngàn hoa mà không dính phấn hoa. Ý nói Cố Thần bên cạnh có nhiều phụ nữ những không bao giờ yêu thực lòng.
HẾT
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT