Ở bệnh viện được hai ngày, Tần Tiểu Ý liền được đưa về Vu gia, ngẫm lại bản thân cô tùy hứng, lại nhìn thấy ba mẹ Vu đối đãi nhiệt tình, Tần Tiểu Ý cảm thấy bản thân vô cùng xấu hổ.
Trước đây hay tự cho mình là đúng, tự chủ trương làm đủ chuyện. Mấy chuyện đó, trong mắt trưởng bối, đều giống như con trẻ giận dỗi ông bà. Từ đầu tới đuôi, chỉ có mình cô tự mâu thuẫn tự náo loạn.
Bây giờ nghĩ lại, người ngoài mới chen vào một tí đã bỏ đi, thật sự không đáng tí nào.
Vu Hạo Đông hắn sắp lên chức chú, vui vẻ vô cùng, đến giờ khắc này, hắn đối với Tần Tiểu Ý coi như tắt hết hy vọng, buông bỏ được khúc mắc nên sau đó gặp Tần Tiểu Ý, liền trở nên không chút kiêng nể, giảng giải chuyện tình sau khi trở về cho Tần Tiểu Ý nghe, Ngô Tĩnh mà Tần Tiểu Ý coi là mối nguy lớn nhất, cũng từ chuyện này phải xuất cảnh đi theo đối phương.
“Có phải cô cảm thấy anh tôi một chân đạp mấy thuyền không? Khoan đó, nói cho cô hay, anh tôi từ đầu tới đuôi không hề chạm qua người phụ nữ đó, về chuyện này, tôi cũng không rõ lắm, cô tự hỏi anh tôi đi.” Vu Hạo Đông nói xong, nhíu nhíu mày: “À nè! Bình thường thấy cô giải quyết công việc cũng trật tự rõ ràng, logic đâu ra đó, làm sao mà vừa ăn dấm chua liền biến thành não tàn thế?”
“Cậu mới não tàn.” Thật ra nói câu này xong còn muốn nói thêm: cả nhà cậu đều não tàn! Nhưng ngẫm lại cả nhà này là bao gồm cả cô, liền không nói nữa, đúng là cách giải quyết chuyện này, bản thân cô thật não tàn.
Về nhà mấy ngày nay, cô bị bắt ăn ngon uống được, hai người ở Vu gia quyết tâm nuôi cô thành heo, mà vì nghỉ ngơi nhiều hơn bình thường, nên cô và Vu Hạo Viễn đã ít tiếp xúc càng thêm ít, tuy biết mỗi đêm hắn đều về nhà, đều ngủ cùng giường, nhưng Vu Hạo Viễn về trễ đi sớm, hai người dường như bất đồng không gian sinh hoạt, nên muốn nói chuyện cũng rất khó khăn.
Ai, hắn hẳn là đang giận cô.
Từ sau lần gặp Chương Huệ, Tần Tiểu Ý thường xuyên cảm thấy áy náy, Vu Hạo Viễn để ý cô lâu như vậy, còn cô thì quên sạch sẽ hắn, thật sự quá có lỗi. Sau đó còn im hơi lặng tiếng bỏ hắn chạy về nhà tận hai tháng, quá tệ, cô cảm thấy bản thân đúng là kẻ có tội không thể tha thứ, nên Vu Hạo Viễn giận cô cũng có lý.
Nên làm gì bây giờ? Nói sao cũng không thể không rùng mình, trước đây là cô thề non hẹn biển sẽ bắt Vu Hạo Viễn vào tay, sau đó lại chạy trốn, bây giờ cô đã khắc sâu tâm trí bản thân đã sai, dĩ nhiên có thể theo đuổi Vu Hạo Viễn lần nữa.
Tâm động không bằng hành động, Tần Tiểu Ý là người của trường phái hành động, quyết định làm gì là không hề do dự đi làm luôn, cô yêu Vu Hạo Viễn, Vu Hạo Viễn cũng thích cô, bây giờ cô có lợi thế lớn như vậy, không tin không bắt được hắn lại.
Trợ lý Kiều khó xử nhìn đại phật ngồi trên sofa kia, không ai biết rõ hơn ông rằng Tần Tiểu Ý ở trong lòng Vu Hạo Viễn địa vị nặng cỡ nào, người quan trọng này bây giờ lại đang ở đây, không biết đánh giá thế nào, cô đang nhàn nhã ngồi trên sofa xem tạp chí, ông thật tiến thoái lưỡng nan.
“Tần tổng, hay là tôi vào thông báo một tiếng.” Trợ lý Kiều kiên trì khuyên nhủ Tần Tiểu Ý.
“Không phải anh ấy đang họp sao? Không vội, chờ chút đi.” Tần Tiểu Ý tâm trạng tốt trấn an trợ lý Kiều đang nôn nóng.
Sao lại không vội? Tôi vội muốn chết rồi! Trợ lý Kiều có chút phát điên, nghe nói bây giờ Tần tổng đang ở nhà dưỡng thai, không hiểu vì sao chạy tới công ty, ngồi ở đây nhiều giờ như vậy, còn không cho ông vào báo, đây là muốn ép ông chết sao, nếu Vu tổng biết ông dám để phụ nữ có thai ngồi sofa đợi hai giờ…, trời ơi, ông căn bản là không dám nghĩ tới hậu quả.
Trợ lý Kiều khó xử nửa ngày, đành xuất chiêu cuối cùng, không cho ông vào thông báo, vậy ông nhắn tin là được, hy vọng Vu tổng có tâm tình đọc tin nhắn là được.
Sau khi trợ lý Kiều nhắn tin báo cáo, liền nhìn thấy cửa phòng họp mở ra, mọi người lục đục ra ngoài.
Vu Hạo Viễn là người cuối cùng bước ra, thấy Tần Tiểu Ý ngồi trên sofa, hơi nhíu mày hỏi, “Sao em lại tới đây?”
“Ở nhà chán quá, ra ngoài dạo chút.” Nói đi tìm hắn thì ngượng, cô đành tùy tiện lấy cớ.
“Tự mình lái xe?” Vu Hạo Viễn bước đến ngồi xuống cạnh cô, cô đột nhiên xuất hiện, hắn có chút không vui.
Không biết vì sao, Tần Tiểu Ý chính là hiểu hắn đang mất hứng chuyện gì, “Em nhờ lái xe đưa đi, không sao mà, muốn ra ngoài hít thở không khí thôi.”
Bên người là hơi thở nam tính quen thuộc, Tần Tiểu Ý phát hiện tim cô đập mau hơn, cô thật sự là yêu chết người đàn ông này, vừa cảm nhận được hương vị liền xúc động.
Vu Hạo Viễn ánh mắt chuyên chú nhìn cô, đây là người phụ nữ của hắn, tâm tâm niệm niệm nhớ thương hơn mười năm, mặc kệ là suất khí hay quyến rũ, hắn đều yêu đến điên cuồng. Có điều cô gái nhỏ này lại có thể tùy thời bỏ rơi hắn, tùy hứng bỏ hắn đi, hắn tuyệt đối không chịu đựng được, ra vẻ lãnh đạm với cô, đã là sự trừng phạt nhẹ nhất của hắn.
“Đợi lát nữa nói lái xe đưa em về.” Cố nhịn lại xúc động muốn ôm cô vào lòng, Vu Hạo Viễn nhẹ giọng nói.
Làm sao mà về được, cô ra đây mục đích là giúp hai người có thêm cơ hội, như thế hai người mới có thể trở lại quan hệ thân mật như trước kia, chưa gì hết đã bắt về, vậy cô đến đây thành công cốc.
Vừa nghĩ tới đó, vội vàng quyết đoán ôm lấy cánh tay Vu Hạo Viễn, hạ giọng nhẹ nhàng: “Không về, em muốn anh.”
Được rồi, Vu Hạo Viễn cứ tưởng cố ý lãnh đạm là có thể chống cự được cô, nhưng cái phản ứng làm nũng này tuyệt đối nằm ngoài dự đoán của hắn, nên vừa nghe cô nói êm ái “Em muốn anh”, đầu óc hắn liền vô dụng.
Này tuyệt đối là cô gian lận!
Tuy chỉ nói mấy chữ đơn giản, nhưng đối với Vu Hạo Viễn, tuyệt đối là nhát công trí mạng, trong lòng liền mềm ra rối tinh rối mù, đầu óc còn chưa kịp phản ứng, hắn đã cúi đầu, dễ dàng bắt giữ đôi môi dụ hoặc kia.
Bị hôn đột ngột, Tần Tiểu Ý ngây người, không hiểu sao một giây trước còn đang lạnh tanh mà bây giờ đột nhiên phát hỏa rồi, nhưng cơ hội tốt vậy, cô phải thể hiện thật tốt, vì thế cũng nhiệt tình chủ động đáp ứng.
Kết quả vừa hôn xong, hai người hơi thở đã không ổn, lúc cúi đầu, còn phát hiện một bàn tay của Vu Hạo Viễn đã tiến vào quần áo cô, trực tiếp đến trước ngực.
May mà chỗ này là một không gian nhỏ ngoài văn phòng Vu Hạo Viễn, vừa rồi trợ lý Kiều đi rồi, không còn ai nữa, cho nên bây giờ bọn trình diễn, hẳn là không ai dám đến quấy rầy.
Hôn môi xong, Vu Hạo Viễn tay cũng không lấy ra, thậm chí còn cách bra nhéo nhẹ nhàng vài cái, Tần Tiểu Ý cắn cắn môi dưới, thấp giọng: “Bác sĩ nói ba tháng đầu mang thai rất nguy hiểm, không… Không thể quan hệ…”
Không thể quan hệ…
Không thể quan hệ…
Được rồi, suýt chút nữa hắn quên mất chuyện quan trọng này, cô gái nhỏ này bây giờ đã là mẹ của con hắn, là nhân vật cần phải cẩn thận che chở bảo vệ nhất! Nhưng cái cảm giác ăn không được, thực TM khó chịu.
Nhìn thấy sắc mặt hắn rõ ràng không vui, xuống chút nữa liền nhìn thấy vị trí kia đã dựng trại khởi cờ, Tần Tiểu Ý nói: “Hay là… Em dùng miệng?”
Em dùng miệng…
Dùng miệng…
Miệng…
“…”
Tần Tiểu Ý có chút lúng túng nhìn thấy khóe miệng Vu Hạo Viễn giật mình, đề nghị này không hay lắm!
Vu Hạo Viễn điều chỉnh hơi thở, rút tay ra khỏi người cô, thuận thế giúp cô chỉnh lại quần áo, chậm rãi nói: “Đi ăn trưa đi, sau đó anh đưa em về.”
Tuy thoát không khỏi chuyện bị đuổi về nhà, nhưng Tần Tiểu Ý vẫn rất vừa lòng với thành quả hôm nay, ít nhất hai người sẽ không còn lãnh đạm.
Đã giải được tảng băng, từ đó Vu Hạo Viễn không còn lạnh nhạt với cô nữa, hai người trở lại trạng thái thân mật trước kia, thường hay trình diễn màn ân ái trước mặt người khác, khiến Vu Hạo Đông trêu chọc nửa ngày.
Vu Hạo Viễn vẫn chưa từng nói thích Tần Tiểu Ý, nhưng đủ loại hành động của hắn, đủ chứng minh hắn yêu thảm cô.
Tần Tiểu Ý ngẫu nhiên có đề cập đến chuyện ngày xưa với hắn, nhưng đều bị hắn cho qua có lệ, đối với Vu Hạo Viễn, khoảng thời gian thầm mến đó, dù có ngọt ngào, nhưng phần lớn đều là xót xa, không muốn nhớ lại, chỉ cần cô gái này hiểu được hắn coi trọng cô bao nhiêu, chứ không phải là loại quan hệ đổi chác là được.
Mùa xuân cuối năm thứ hai, Tần Tiểu Ý sinh cho Vu gia một bé trai, cả nhà cao hứng, lúc em bé được một trăm ngày tuổi, thì mở tiệc trăm bàn rượu chiêu đãi khách khứa ở khách sạn xa hoa nhất.
Những người từ đầu tới cuối không coi trọng cuộc hôn nhân giữa Vu Hạo Viễn và Tần Tiểu Ý, bây giờ thấy hai người keo sơn một chỗ, liền biến thành ghen tỵ.
Vu Hạo Viễn có một buổi tối vui vẻ, vẻ mặt vân đạm phong khinh kia cuối cùng cũng nở nụ cười ấm áp, vì không những tối nay được ăn tiệc của con trai, hắn còn được thưởng thức bà xã kiều mỵ, cấm dục là thứ khó làm nhất, trong lúc mang thai Tần Tiểu Ý từng dùng miệng giúp hắn dập lửa, nhưng đối với đàn ông đang độ cuồng nhiệt, đó giống như gãi ngứa, căn bản không đủ!
Có điều, xem ra hắn không nhịn được tới tối.
Yến hội vừa qua không lâu, mọi người liền phát hiện vợ chồng Vu Hạo Viễn mất tích, chỉ còn lại ba mẹ Vu và Vu Hạo Đông, ôm cháu nội béo mập, mồ hôi ướt đẫm tiếp khách.
Còn trong một phòng của khách sạn, xuân ý đã sớm lan tỏa đến từng góc phòng.
…
Thật lâu sau cái ngày đó, sau khi trải qua vận động kịch liệt trên giường xong, Vu Hạo Viễn ôm Tần Tiểu Ý ngọt ngào, lúc Tần Tiểu Ý mơ mơ màng màng sắp ngủ, nghe được Vu Hạo Viễn nói bên tai cô: “Chúng ta làm trước! Sau đó mới kết hôn.”
Tần Tiểu Ý chớp mắt thanh tỉnh, “Cái gì?”
“Lần đầu tiên em ra nước ngoài du lịch, chúng ta từng có một đêm rất kích thích.” Vu Hạo Viễn lạnh nhạt nói ra chân tướng từ lâu kia.
Tần Tiểu Ý lặng một hồi, sau đó cười thành tiếng: “Em biết anh vẫn để ý em, thậm chí có một thời gian còn cho người theo dõi em, trợ lý Kiều đã nói hết rồi, ông xã, em chỉ có thể nói, anh ngốc quá, vì sao phải nhẫn nhịn, chỉ cần chủ động nói sớm một tí, em đã ở bên anh sớm hơn rồi.”
Vu Hạo Viễn ôm cô vào ngực thật chặt, “Lúc đó thời cơ chưa đến.”
“Nhớ lại chuyện anh âm thầm thích em nhiều năm như vậy em lại không biết gì, đã khiến anh ủy khuất, sau này em nhất định yêu anh nhiều hơn, không để anh ủy khuất nữa.” Tần Tiểu Ý vỗ vỗ cánh tay hắn, sảng khoái an ủi.
Vu Hạo Viễn cười yếu ớt, yêu cô, chưa bao giờ cảm thấy thiệt thòi, nhưng cô gái nhỏ này bây giờ chịu hứa hẹn, hắn sẽ chấp nhận hết.
Giống như lời cô nói, bọn họ sẽ yêu nhau càng nhiều hơn…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT