Buổi chiều cô có hẹn với Hương. Mấy năm nay tuy mỗi người một nơi nhưng họ vẫn thường xuyên liên lạc. Hiện giờ Hương đang là giáo viên mầm non, cô vốn thích trẻ con. Chiều nay Hương đưa Ngọc tới một nhà hàng lớn, tên là Thanh Bình. Nhà hàng này xây dựng theo kiến trúc châu Âu nhưng được trang trí theo lối truyền thống, vừa sang trọng lại vừa gần gũi.
Nhìn không gian nơi đây, Ngọc không khỏi trầm trồ, hỏi Hương:
-Không ngờ chỉ mấy năm ngắn ngủi mà cậu giàu lên nhanh vậy, lại có thể mời cơm tớ ở đây!
Hương khẽ mỉm cười, đáp:
-Cậu nói như vậy là hiểu lầm tớ trầm trọng rồi! Lương giáo viên bọn tớ ba cọc ba đồng, tớ sao mời nổi! Là Duy Huy biết cậu về nên mới cố tình mời cậu đấy!
Lúc này một chàng trai trẻ dáng người cao, gương mặt khôi ngô, khoác áo đầu bếp bước tới bàn của họ. Ngọc lại được một phen trầm trồ nữa, thật không ngờ chàng đầu bếp trẻ trước mặt mình đây chính là tên thư sinh nghịch ngợm năm nào. Sau khi tốt nghiệp, Duy Huy không học đại học mà theo ông ngoại học nghề bếp, và hiện tại thì anh đang làm việc trong nhà hàng của ông mình.
-Chào mừng nhà khoa học trẻ đã trở về! Hôm nay cho tớ vinh hạnh mời cậu một bữa nhé!
Nghe Duy Huy gọi mình như thế, Ngọc thấy hơi ngượng, khẽ mỉm cười đáp:
-Cảm ơn cậu!
-Hì hì, người một nhà cả, Ngọc đừng khách sáo!
Hương nghe thấy liền trừng mắt với anh:
-Ai là người một nhà với anh chứ!
Duy Huy gãi gãi đầu.
-Thì…Ngọc là...
-Được rồi, được rồi!-Ngọc nhìn sang Huy -Cậu định cho bọn tớ ăn gì đây?
-Hai người cứ xem thực đơn trước đi, tớ sẽ đích thân xuống bếp!
Cô suy nghĩ một chút rồi nói:
-Không cần cầu kì đâu, ba món là được rồi! Cậu cứ làm ba món tủ của cậu đi!
Duy Huy lại gãi đầu nói:
-Nhưng mà tất cả các món đều là món tủ của tớ!
Hương nghe vậy liền quay sang Ngọc, nói:
-Cậu đừng nghe anh ấy ba hoa chích chòe! Cứ gọi ba món đắt nhất ấy!
Ngọc nhìn Duy Huy rồi lại nhìn Hương, cười nói:
-Cậu đấy, chỉ giỏi bắt nạt người ta thôi!
Duy Huy thấy có người đứng về phía mình trong lòng cũng rất vui vẻ.
-Ngọc, có cậu ở đây nhất định phải làm chủ cho tớ!
-Ồ, tất nhiên rồi!
Hương ấm ức nhìn hai người trước mặt, giọng hờn dỗi:
-Hai người thật là quá đáng mà! Ngọc, cậu có còn là bạn tốt của tớ không hả? Còn anh nữa, anh có phải bạn trai em không đấy?
Duy Huy khẽ mỉm cười cúi xuống hôn vào má cô, giọng nói hết sức dịu dàng:
-Không cần em phải hỏi, cả thế giới đều biết em là bạn gái của anh!
Hương lại trừng mắt với anh nhưng Ngọc nhìn ra, khóe môi cô ấy lại mỉm cười rất ngọt ngào.
-Quý khách đợi một lát, thức ăn xong ngay đây!
Nói rồi Duy Huy nhanh chóng bước vào trong.
Hương đưa tay chống vào má, giọng nói có chút mơ màng:
-Ba tháng nữa, anh ấy sẽ trở thành bếp trưởng. Lát nữa cậu sẽ được biết, anh ấy nấu ăn thực sự rất ngon!
Ngọc nhìn đôi mắt sáng ngời của Hương, không nhịn được đưa tay véo má cô.
-Cậu đấy! Rõ ràng là quan tâm người ta như thế, sao lúc nãy lại lạnh lùng với cậu ấy vậy?
Hương nghe vậy trong lòng lại thấy không vui, khẽ thở dài nói:
-Cậu không biết đâu, dạo này anh ấy bảo là bận, chẳng mấy khi gọi điện cho tớ. Vậy mà mới hôm qua thôi, anh ta ngồi nói chuyện rất vui vẻ với một cô gái Tây, còn bảo là giới thiệu ẩm thực gì đó! Có đồ ngốc mới tin!
A, còn tưởng chuyện gì! Hóa ra là tự mình ăn giấm chua!
-Này, hồi lớp một cậu có học từ “ghen” không hả?
-Gì chứ! Ghen á? Tớ thèm vào!
-Theo tớ thấy thì Huy không phải loại người đứng núi này trông núi nọ đâu! Chắc chỉ là bệnh nghề nghiệp của cậu ấy thôi! Cậu nên thông cảm và khoan dung với cậu ấy nhiều hơn một chút!
Nghe những lời này, Hương có vẻ trầm tư như là đang suy nghĩ những gì Ngọc nói. Rồi cô đổi tay chống cằm, nhìn thẳng vào mắt Ngọc, chậm rãi hỏi:
-Thông cảm và khoan dung, giống như cậu sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT